Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 47
Cầm San
14/11/2024
"Oda! Fyo! Hai người nhớ phải soi cho kĩ vào đấy!!"
Emily ngồi vắt chéo chân khoanh tay như mấy cô giám thị coi siêu chặt lượn đi lượn lại ở phòng thi nhìn tôi và con bạn thân lúi húi kiểm tra lại đồ được bê vào trong nhà.
Rất cảm ơn lòng tốt của Nikolai Gogol, nhưng mà không thể không phòng ngừa đối phương được, vì anh ta là gã hề, một trong các phản diện để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc trong Arc Thiên Nhân Ngũ Suy mà.
Nhỡ chẳng may có thứ gì đó như bom hay máy nghe lén mà gắn vào mấy đồ đạc trong đây thì bất ổn lắm chứ chẳng phải đùa.
Ở trong thế giới sống nay chết mai thì bản thân tuyệt đối không được phép đặt lòng tin quá nhiều vào ai đó hết, nếu không thì sẽ phải hối hận suốt cả cuộc đời này.
Như Fukuzawa Yukichi đặt lòng tin vào người bạn thủa bé Fukichi Ochi, rồi cuối cùng người bạn đó làm cho ông ấy một quả hú hồn chim én luôn đây.
Nhưng về mặt cơ bản, nếu đặt lòng tin vào, thì tôi sẽ nghiêng về Cơ quan Thám tử Vũ trang nhiều hơn bất cứ tổ chức nào ở trong Yokohama này.
Mafia Cảng thì tôi xin phép được từ chối bình luận, có cái gương của Odasaku lù lù thế kia, tôi không dám đi vào vết xe đổ ấy đâu.
Còn Sakaguchi Ango và Sở Năng lực Đặc biệt, tuy anh ta không có ý xấu gì với chúng tôi, nhưng lão sếp đầu trọc kia của anh ta thì tôi không biết nha, tư tưởng cứng rắn mang nhiều phần thâm độc giống Mori Ogai chắn chắn đáng sợ khỏi phải bàn, ông ta chưa cho người túm chúng tôi lên Sở tâm sự tuổi hồng là tôi đã biết ơn lắm rồi.
Sau khi kiểm tra lại mấy lượt, xác định là đồ đạc không có dấu hiệu bị cài mấy thiết bị đáng ngờ, tôi và con bạn thân ngồi bệt lòi trên sàn nhà, trong khi Emily vẫn đung đưa chân ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.
"Mệt quá đi mày ơi, ước gì có Shirase ở đây ôm nhỉ, toàn bộ sự mệt mỏi của tao sẽ biến mất ngay luôn đó ~~"
Tôi khẽ nhắm mắt, từ chối một hình ảnh Fyodor Dostoevsky đang cọ cọ hít hơi bé trai Buichiro Shirase như mấy con đũy mèo phê cỏ bạc hà..., hỡi ôi tâm hồn trong sáng thánh thiện của con-
Đúng là shotacon như nó hết cứu thật rồi.
"Với cái bộ dạng này của mày mà làm trò đó trông chẳng khác gì thằng biến thái đâu con ạ." Tôi xua tay nói với nó: "Muốn ôm thì kiếm ai cao xêm xêm mày mà ôm đi, đỡ bị người ta gọi cảnh sát gô cổ vào đồn vì tội quấy rối trẻ em."
Con bạn thân, với khuôn mặt trầm tư của Fyodor Dostoevsky, lặng lẽ nhìn tôi.
"Thế mày cho tao ôm tạm nhá?"
Tôi trợn trừng mắt nhìn nó một lúc, sau đó thở dài.
Thật tình, đến chịu thua con giặc giời này, nếu như không phải con bạn tôi nó có dấu hiệu bị Fyodor Dostoevsky hóa thì có đánh chết tôi cũng không cho nó mang bộ dạng này ôm đâu.
"Ừ."
Và đúng là con bạn thân lao tới ôm tôi thật.
Mặt tôi ốp sát vào lồng ngực đối phương, có thể nghe thấy được tiếng tim đập của nó. (&"
"Đm ôm éo gì mà chặt thế con kia, buông tao ra!"
'Buichiro Shirase' mắt chớp chớp nhìn vào đống bánh kẹo có trên mặt bàn.
"Xin cứ tự nhiên." Paul Verlaine ngồi trên ghế đan lát với một tâm thái hết sức thản nhiên: "Cậu có thể ăn bao nhiêu tùy thích."
"Anh đang đối xử tôi như một đứa trẻ." 'Buichiro Shirase' lằng lặng nhìn vào đống bánh kẹo không chút gợn sóng nào: "Và tôi không phải là trẻ con."
"Vậy thì cậu là ai, Shirase?" Gã híp mắt nhàn nhạt cất giọng, chất giọng đầy sự nghi ngờ: "Nếu như cậu không phải 'Buichiro Shirase', vậy thì cậu là ai? Lý do mà cậu bảo vệ cho 'Buichiro Shirase' là vì điều gì?"
'Buichiro Shirase' dùng ánh mắt vô hồn trống rỗng không có bất cứ cảm xúc gì nhìn vào Paul Verlaine.
Mỗi lần thấy điều này, gã lại càng khó chịu.
Paul Verlaine vẫn nhớ thiếu niên tóc bạc trong quá khứ, từng run rẩy khi nhìn thấy gã, run rẩy mà trả lời câu hỏi của gã, mặc dù cậu ta chẳng phải là kẻ tốt lành gì, nhưng ít nhất thì-
"Anh có vẻ rất tò mò việc tôi là ai, nhỉ?" 'Buichiro Shirase' đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình: "Bởi vì anh là dạng sống nhân tạo, nên anh cũng muốn biết người trước mặt anh có phải là con người hay là không, đúng chứ?"
"Cậu-"
"Chủ nhân của cơ thể này, Buichiro Shirase, hoàn toàn là một con người." Cậu chậm rãi nói, như đang kể một câu chuyện ngụ ngôn châm biểm nào đó: "Nhưng tôi thì không. Tôi không phải con người. Tôi là một chương trình dữ liệu, không hơn không kém."
Paul Verlaine sững sờ, giống như không thể tin được những gì mà mình đang nghe thấy.
"Một chương trình dữ liệu với hơn 3000 dòng lệnh từ ba máy tính chủ, được cài đặt vào cơ thể con người này."
'Buichiro Shirase' mặc kệ khuôn mặt của đối phương ngày càng xấu đi sau khi nghe được lời tuyên bố của cậu:
"Dù sao cũng là lần đầu tiên ban quản lý thử phương pháp này, nhưng cũng may không dấu hiệu bài xích, cơ thế của Buichiro Shirase thích ứng khá là tốt, tuy có nhiều thứ cần phải hạn chế, nhất là về mặt sức mạnh, nói thật thì tôi quen chạy dữ liệu trên máy tính tốt hơn là sử dụng cơ thể này nhiều."
"Tôi không hiểu." Paul Verlaine lẩm bẩm nhìn thiếu niên tóc bạc thản nhiên giới thiệu bản thân không chút vướng mắc nào: "Làm sao-"
Việc chấp nhận mình không phải là con người đó...dễ dàng đến ngạc nhiên.
Ngay cả gã, cũng phải vận lộn quanh năm suốt tháng, rồi đau đớn để cho hiện thực chi phối, cuối cùng gây ra chuyện mà em trai gã không thể tha thứ.
"Tôi thấy như vậy đã đủ rồi, Paul Verlaine, tôi, đã cho anh câu trả lời mà anh muốn." 'Buichiro Shirase' nhấp môi:
"Đừng đào sâu vào, anh không thể đâu, và, không ai có quyền được phép tìm hiểu về chúng tôi."
Một lời tuyên bố. Rõ ràng. Rành mạnh. Cảnh cáo.
Trong khi Paul Verlaine vẫn đang thần thờ trước sự đe dọa, thì 'Buichiro Shirase', nhắm mắt của mình lại, hai bàn tay buông thõng xuống.
Lúc mở ra, thì không còn là 'Buichiro Shirase', mà là Shirase.
"Oaaaaa ~~~~ nhiều bánh kẹo quá đi!!!!" Cậu sáng mắt lên nhìn Paul Verlaine tròn mắt với sự xuất hiện đột ngột của cậu: "Anh đẹp traii!! Anh cho em hả?? Anh đúng thật là một người tốt bụng quá đó!!!"
"Chỗ này là chỗ nào đây ta, sao nó lạ quá vậy nè?" Shirase nhìn xung quanh lẩm bẩm: "Lạ thật, mình tới chỗ này mà mình không biết sao?"
Paul Verlaine không nói gì, có vẻ như Buichiro Shirase này không hề có đoạn kí ức về 'Buichiro Shirase' đó, giống như là một cá thể riêng biệt, một nhân cách riêng biệt. (1
Càng nghĩ, Paul Verlaine lại càng bực mình, một kẻ giỏi nắm bắt thông tin như gã lại đầu hàng trước chuyện này?
Tác giả: "Toi nhớ là toi nghiêng về viết hề hề mà nhỉ, sao giờ toàn nghiêm túc thế kia vậy ta’
Emily ngồi vắt chéo chân khoanh tay như mấy cô giám thị coi siêu chặt lượn đi lượn lại ở phòng thi nhìn tôi và con bạn thân lúi húi kiểm tra lại đồ được bê vào trong nhà.
Rất cảm ơn lòng tốt của Nikolai Gogol, nhưng mà không thể không phòng ngừa đối phương được, vì anh ta là gã hề, một trong các phản diện để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc trong Arc Thiên Nhân Ngũ Suy mà.
Nhỡ chẳng may có thứ gì đó như bom hay máy nghe lén mà gắn vào mấy đồ đạc trong đây thì bất ổn lắm chứ chẳng phải đùa.
Ở trong thế giới sống nay chết mai thì bản thân tuyệt đối không được phép đặt lòng tin quá nhiều vào ai đó hết, nếu không thì sẽ phải hối hận suốt cả cuộc đời này.
Như Fukuzawa Yukichi đặt lòng tin vào người bạn thủa bé Fukichi Ochi, rồi cuối cùng người bạn đó làm cho ông ấy một quả hú hồn chim én luôn đây.
Nhưng về mặt cơ bản, nếu đặt lòng tin vào, thì tôi sẽ nghiêng về Cơ quan Thám tử Vũ trang nhiều hơn bất cứ tổ chức nào ở trong Yokohama này.
Mafia Cảng thì tôi xin phép được từ chối bình luận, có cái gương của Odasaku lù lù thế kia, tôi không dám đi vào vết xe đổ ấy đâu.
Còn Sakaguchi Ango và Sở Năng lực Đặc biệt, tuy anh ta không có ý xấu gì với chúng tôi, nhưng lão sếp đầu trọc kia của anh ta thì tôi không biết nha, tư tưởng cứng rắn mang nhiều phần thâm độc giống Mori Ogai chắn chắn đáng sợ khỏi phải bàn, ông ta chưa cho người túm chúng tôi lên Sở tâm sự tuổi hồng là tôi đã biết ơn lắm rồi.
Sau khi kiểm tra lại mấy lượt, xác định là đồ đạc không có dấu hiệu bị cài mấy thiết bị đáng ngờ, tôi và con bạn thân ngồi bệt lòi trên sàn nhà, trong khi Emily vẫn đung đưa chân ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.
"Mệt quá đi mày ơi, ước gì có Shirase ở đây ôm nhỉ, toàn bộ sự mệt mỏi của tao sẽ biến mất ngay luôn đó ~~"
Tôi khẽ nhắm mắt, từ chối một hình ảnh Fyodor Dostoevsky đang cọ cọ hít hơi bé trai Buichiro Shirase như mấy con đũy mèo phê cỏ bạc hà..., hỡi ôi tâm hồn trong sáng thánh thiện của con-
Đúng là shotacon như nó hết cứu thật rồi.
"Với cái bộ dạng này của mày mà làm trò đó trông chẳng khác gì thằng biến thái đâu con ạ." Tôi xua tay nói với nó: "Muốn ôm thì kiếm ai cao xêm xêm mày mà ôm đi, đỡ bị người ta gọi cảnh sát gô cổ vào đồn vì tội quấy rối trẻ em."
Con bạn thân, với khuôn mặt trầm tư của Fyodor Dostoevsky, lặng lẽ nhìn tôi.
"Thế mày cho tao ôm tạm nhá?"
Tôi trợn trừng mắt nhìn nó một lúc, sau đó thở dài.
Thật tình, đến chịu thua con giặc giời này, nếu như không phải con bạn tôi nó có dấu hiệu bị Fyodor Dostoevsky hóa thì có đánh chết tôi cũng không cho nó mang bộ dạng này ôm đâu.
"Ừ."
Và đúng là con bạn thân lao tới ôm tôi thật.
Mặt tôi ốp sát vào lồng ngực đối phương, có thể nghe thấy được tiếng tim đập của nó. (&"
"Đm ôm éo gì mà chặt thế con kia, buông tao ra!"
'Buichiro Shirase' mắt chớp chớp nhìn vào đống bánh kẹo có trên mặt bàn.
"Xin cứ tự nhiên." Paul Verlaine ngồi trên ghế đan lát với một tâm thái hết sức thản nhiên: "Cậu có thể ăn bao nhiêu tùy thích."
"Anh đang đối xử tôi như một đứa trẻ." 'Buichiro Shirase' lằng lặng nhìn vào đống bánh kẹo không chút gợn sóng nào: "Và tôi không phải là trẻ con."
"Vậy thì cậu là ai, Shirase?" Gã híp mắt nhàn nhạt cất giọng, chất giọng đầy sự nghi ngờ: "Nếu như cậu không phải 'Buichiro Shirase', vậy thì cậu là ai? Lý do mà cậu bảo vệ cho 'Buichiro Shirase' là vì điều gì?"
'Buichiro Shirase' dùng ánh mắt vô hồn trống rỗng không có bất cứ cảm xúc gì nhìn vào Paul Verlaine.
Mỗi lần thấy điều này, gã lại càng khó chịu.
Paul Verlaine vẫn nhớ thiếu niên tóc bạc trong quá khứ, từng run rẩy khi nhìn thấy gã, run rẩy mà trả lời câu hỏi của gã, mặc dù cậu ta chẳng phải là kẻ tốt lành gì, nhưng ít nhất thì-
"Anh có vẻ rất tò mò việc tôi là ai, nhỉ?" 'Buichiro Shirase' đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình: "Bởi vì anh là dạng sống nhân tạo, nên anh cũng muốn biết người trước mặt anh có phải là con người hay là không, đúng chứ?"
"Cậu-"
"Chủ nhân của cơ thể này, Buichiro Shirase, hoàn toàn là một con người." Cậu chậm rãi nói, như đang kể một câu chuyện ngụ ngôn châm biểm nào đó: "Nhưng tôi thì không. Tôi không phải con người. Tôi là một chương trình dữ liệu, không hơn không kém."
Paul Verlaine sững sờ, giống như không thể tin được những gì mà mình đang nghe thấy.
"Một chương trình dữ liệu với hơn 3000 dòng lệnh từ ba máy tính chủ, được cài đặt vào cơ thể con người này."
'Buichiro Shirase' mặc kệ khuôn mặt của đối phương ngày càng xấu đi sau khi nghe được lời tuyên bố của cậu:
"Dù sao cũng là lần đầu tiên ban quản lý thử phương pháp này, nhưng cũng may không dấu hiệu bài xích, cơ thế của Buichiro Shirase thích ứng khá là tốt, tuy có nhiều thứ cần phải hạn chế, nhất là về mặt sức mạnh, nói thật thì tôi quen chạy dữ liệu trên máy tính tốt hơn là sử dụng cơ thể này nhiều."
"Tôi không hiểu." Paul Verlaine lẩm bẩm nhìn thiếu niên tóc bạc thản nhiên giới thiệu bản thân không chút vướng mắc nào: "Làm sao-"
Việc chấp nhận mình không phải là con người đó...dễ dàng đến ngạc nhiên.
Ngay cả gã, cũng phải vận lộn quanh năm suốt tháng, rồi đau đớn để cho hiện thực chi phối, cuối cùng gây ra chuyện mà em trai gã không thể tha thứ.
"Tôi thấy như vậy đã đủ rồi, Paul Verlaine, tôi, đã cho anh câu trả lời mà anh muốn." 'Buichiro Shirase' nhấp môi:
"Đừng đào sâu vào, anh không thể đâu, và, không ai có quyền được phép tìm hiểu về chúng tôi."
Một lời tuyên bố. Rõ ràng. Rành mạnh. Cảnh cáo.
Trong khi Paul Verlaine vẫn đang thần thờ trước sự đe dọa, thì 'Buichiro Shirase', nhắm mắt của mình lại, hai bàn tay buông thõng xuống.
Lúc mở ra, thì không còn là 'Buichiro Shirase', mà là Shirase.
"Oaaaaa ~~~~ nhiều bánh kẹo quá đi!!!!" Cậu sáng mắt lên nhìn Paul Verlaine tròn mắt với sự xuất hiện đột ngột của cậu: "Anh đẹp traii!! Anh cho em hả?? Anh đúng thật là một người tốt bụng quá đó!!!"
"Chỗ này là chỗ nào đây ta, sao nó lạ quá vậy nè?" Shirase nhìn xung quanh lẩm bẩm: "Lạ thật, mình tới chỗ này mà mình không biết sao?"
Paul Verlaine không nói gì, có vẻ như Buichiro Shirase này không hề có đoạn kí ức về 'Buichiro Shirase' đó, giống như là một cá thể riêng biệt, một nhân cách riêng biệt. (1
Càng nghĩ, Paul Verlaine lại càng bực mình, một kẻ giỏi nắm bắt thông tin như gã lại đầu hàng trước chuyện này?
Tác giả: "Toi nhớ là toi nghiêng về viết hề hề mà nhỉ, sao giờ toàn nghiêm túc thế kia vậy ta’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.