Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 46
Cầm San
14/11/2024
"Shirase."
"Thế giới của các cậu có thí nghiệm năng lực nhân tạo không?"
'Buichiro Shirase' nghiêng đầu tỏ ra tò mò, nhưng ánh mắt quá điềm nhiên, điềm nhiên đến độ mà Paul Verlaine tưởng rằng cậu ta như một người máy vô cảm thật sự.
"Tôi không hiểu. Điều đó có ý nghĩa gì, đối với anh?"
'Buichiro Shirase' nhàn nhạt nói.
Paul Verlaine híp mắt, đối phương không phủ nhận cũng như thừa nhận việc thế giới của cậu ta tiến hành nghiên cứu năng lực nhân tạo, thế vào đó là một câu trả lời chung chung, thay vì trả lời gã thì 'Buichiro Shirase' lại nhắm đến việc gã cảm thấy thế nào.
Đã có bao giờ người trả lời câu hỏi lại đi dò cảm xúc của người hỏi chưa?
Nhất định là có vấn đề.
Rõ ràng đối phương biết, nhưng lại không muốn tiết lộ.
"Arahabaki." Paul Verlaine chậm rãi nói: "Cậu đã bao giờ, nghe tới cái tên đó chưa?"
"Tại sao tôi phải nói cho anh biết?" 'Buichiro Shirase' chớp mắt bình thản trả lời: "Chúng ta hiện tại, không phải là bạn."
Gã hơi mím môi, đánh giá lại thái độ của thiếu niên tóc bạc, chắn chắn lại suy đoán của mình.
Thứ nhất, cậu ta không phải là 'Arahabaki', bởi vì nếu như 'Buichiro Shirase' là Arahabaki và nghe được những lời vừa rồi, trăm phần trăm sẽ biểu lộ ra những cảm xúc rõ rệt, như là kìm nén, hoang mang hoặc là giật mình, bởi vì liên quan đến thân phận hiện tại của mình có phải là con người hay không, nên cậu ta không thể thản nhiên đến vậy được.
Thứ hai, tuy không phải là 'Arahabaki', nhưng 'Buichiro Shirase' biết ai là 'Arahabaki' trong thế giới của cậu ta, và cách nói như đang thách thức kia, gã ngầm suy đoán, xác suất cao là 'Người đó' cũng tới đây cùng với cậu ta.
Lồng ngực của Paul Verlaine hơi nhói một chút, có phải là một 'Nakahara Chuuya' khác không?
Nhưng nếu là một 'Nakahara Chuuya' khác, thì trên bức thư Boss đã phải ghi ra rõ ràng về việc điều tra này rồi, không có chuyện người âm hiểm như Mori Ogai lại không để ý đến điều đó, giả dụ như hắn không muốn cho gã biết một 'Nakahara Chuuya' khác xuất hiện đi, nhưng điều có có ích lợi gì?
Paul Verlaine bây giờ, là một trong năm Giám đốc Điều hành của Mafia Cảng, và, ngoài nơi này ra, gã chẳng thể đi đâu được hết.
Khả năng cao là Mori Ogai không biết điều đó. Và, người là 'Arahabaki' và 'Buichiro Shirase' quen, không phải là
Nakahara Chuuya'.
Có thể qua mặt lão Boss thâm độc đó thì chứng minh người này, cũng không phải dạng vừa gì.
Không hiểu sao, Paul Verlaine, lại cảm thấy rất muốn cười, muốn cười đến thành tiếng.
"Cậu, có muốn uống trà không?" Gã nhún vai nói với đối phương: "Chỗ tôi có nhiều đồ ăn vặt nhâm nhi lắm, nhưng phải là cậu, không phải người kia."
Thông tin. Gã cần thông tin. Và 'Buichiro Shirase' này sẽ cho gã điều đó.
"Anh muốn điều gì?"
"Bạn." Paul Verlaine nói một cách rất nhẹ nhàng: "Tôi muốn, chúng ta trở thành bạn."
Đây là lần đầu tiên trong 6 năm qua, Paul Verlaine, lại cảm tưởng có khát khao ra ngoài đến vậy, mặc dù gã không ghét cái cuộc sống tê liệt này trong tầng hầm của Mafia Cảng chút nào cả.
Gã muốn gặp mặt cái người là 'Arahabaki' đó. E
Tôi có cảm giác gáy mình càng ngày càng lạnh đi, lạnh một cách rõ rệt, tưởng chừng bản thân rơi vào hầm băng vậy.
Có phải điều này đến từ Nikolai Gogol ...nhưng nó không được đúng lắm nhỉ?
Sau cái câu nói 'Miền đất hứa', Nikolai Gogol, đã biến mất trước mặt bọn tôi, theo đúng phong cách của một nhà ảo thuật gia.
"Nếu còn gặp lại tên hề đó thêm một lần nữa, tôi sẽ chặt hắn làm bảy khúc!" Emily với biểu cảm tức nước vỡ bờ, tức giận không ai bằng, và còn đáng sợ hơn khi trên tay cô ấy là một con dao chặt xương đang dí sát vào mặt tôi.
Thật là kinh dị.
"Còn Oda! Anh được lắm! Anh muốn chạy theo hắn lắm rồi phải không?!" Con dao đi qua đi lại trên mặt tôi khiến trái tim nhỏ nhoi của bản thân đập bình bịch vì sợ: "Anh! Còn để chuyện này xảy ra là tôi cho anh biết thế nào là lễ độ đấy!!!"
Tôi: "...."
Oan nha Emily.
Rõ ràng là tôi đã chơi hết sức mình mà, chẳng qua là cái xúc xắc nó không ra được con số mà tôi mong muốn thôi.
"Thôi nào Emily." Con bạn thân nhìn một màn năng lực cầm dao dọa ngược lại chủ nhân của mình liền giật giật khóe miệng: "Oda biết lồi rồi, tha cho cậu ta đi."
Dù sao thì cũng là người từng bị Emily cầm dao dí quanh nhà và cuối cùng phải trèo lên cây để trốn như mấy thằng bị chó dại đuổi, nên cậu rất hiểu cảm xúc của đứa bạn mình vào thời điểm này.
So với Emily thì Elise đúng là một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu mà, ghen ty. với lão Mori Ogai ghê, người sống lỗi như lão sao có thể có một bé gái hiền lành xinh xắn như vậy ở bên cạnh chứ, chả bù cho bọn này, là năng lực thôi mà cứ ngỡ rước phải tổ tông về dinh ấy. (
Emily mà nghe được những dòng này, thì thay vì có ý định chặt Nikolai Gogol làm bảy khúc, cô sẽ cho Fyo trải nghiệm cảm giác đó luôn.
"Oda!! Dỗ tôi!!! Dỗ tôi mau lên!!! Tôi đang dồi!!! Tôi đang rất tức giận!!! Tôi khó chịu!!!!" Emily quẳng con dao đi, và sau đó, với hai bàn tay nhỏ xinh đáng yêu của mình, túm tóc tôi và giật mạnh, thậm chí còn kéo tôi gần phía cô ấy
ทนีล.
Tôi: "...."
Má ơi, cái da đầu tội nghiệp của tôi.
Kể từ khi thằng em họ tôi đi sang phía Mafia Cảng, Emily ấy có vẻ trở nên cộc cằn hơn nhiều rồi ấy nhỉ?
"Oda."
Giọng nói của Emily bất ngờ thay đối.
Trầm lặng hơn. Áp lực hơn. Đáng sợ hơn.
Chẳng thà cô ấy làm khùng lên, nó vẫn dễ chịu hơn vào cái lúc này.
"Đừng làm vậy nữa nhé."
Tôi: "...."
Đã bảo là tôi bị oan rồi mà, sao mấy người lại không tin chứ!! (1
"Mọi chuyện thế nào?"
Fyodor Dostoevsky, hay còn gọi là Demon Fyodor, thủ lĩnh của Những chú chuột trong Ngôi nhà chết chóc, ngồi vắt một chân, điềm nhiên uống trà, hưởng thụ cảm giác dễ chịu của hương vị này mang lại.
Và Fyodor Dostoevsky không hề quay đầu lại nhìn thân ảnh từ từ đang bước tới gần, bởi vì hắn biết người đó là ai.
"Nó rất là vui luôn, vui dã man luôn!!" Nikolai Gogol nhớ lại những người mà mình đã gặp, không khỏi ôm bụng cười ngặt nghẽo: "Dos-kun à, tôi khuyến nghị cậu nên có một chuyến gặp Fyo-kun đi, cậu ta hòa đồng hơn cậu nhiều ~~~"
"Vậy sao?" Fyodor Dostoevsky chỉ thở dài mà nói: "Người mà cậu nói, hòa đồng như thế nào?"
"Fyo-kun, trông giống một người đang sống, sống một cách thỏa mái và dường như chẳng có điều gì khiến cậu ta bận tâm cả, như là một con người bình thường vậy."
"Fyo-kun, trông giống một người đang sống, sống một cách thỏa mái và dường như chẳng có điều gì khiến cậu ta bận tâm cả, như là một con người bình thường vậy." (3)
Fyodor Dostoevsky đặt cốc trà xuống bàn một cách thô bạo. (3°
Nikolai Gogol nhìn một màn liền cong cong khóe miệng.
"Dos-kun, cậu tức giận hả?" Gã hề hơi bĩu môi mà tò mò hỏi, dù biết đáp án rành rành ngay trước mắt, nhưng với tư cách là bạn của Dos-kun, Nikolai Gogol không nên vạch trần cậu ta đến mức đó.
Fyodor Dostoevsky không trả lời đối phương, mà lại đặt câu hỏi.
"Những người còn lại thì sao?"
Giọng nói có phần nghiến răng, có lẽ do Nikolai Gogol nghe nhầm?
"Huh? Emily-chan rất dễ thương nhưng lại khá thô lỗi, dù sao cô ấy rất cute nên tôi nghĩ tôi sẽ bỏ qua, Oda-kunn...huh, tôi muốn làm bạn với cậu ấy....nhưng mà Oda-kunnn quá cảnh giác rồi!!"
"Cậu có vẻ thích anh ta?"
Fyodor Dostoevsky điều chỉnh lại thái độ của mình, liếc sang Nikolai Gogol đang tung hứng quả cầu.
"Oda-kunnn rất thú vị!!! Oda-kunnn còn là một người bạn rất chi là tâm lý luônnn!!!" Gã hề nhắc đến người đàn ông tóc đỏ rượu kia, không kiềm được sự vui vẻ mà nói: "Cậu ấy còn khiến tôi liên tưởng đến một con gà mái mẹ
na chi ~~"
"Một liên tưởng đáng yêu đấy, Nikolai." Fyodor Dostoevsky khẽ cắn móng tay mình, ánh mắt màu tím rượu kia khẽ sáng lên: "Sẽ ra sao nếu như tôi sử dụng anh ta cho kế hoạch nhỉ?" (5
"Thôi nào, Dos-kun, đừng làm vậy với Oda-kunn chứ?" Nikolai Gogol bĩu môi: "Oda-kun đã quá xui xẻo rồi!! Đừng khiến cậu ấy xui thêm nữa mà, Oda-kun sẽ không chịu nổi mấttt ~.~~"
Tác giả: "Rắc rối đến không đáng sợ, nhiều rắc rối đến một lúc mới đáng sợ
Và như trên, Phú ông trong điều ước của Oda đúng chuẩn là Nikolai Gogol rồi ôô "
Bất ngờ chưa pà già :)))
"Thế giới của các cậu có thí nghiệm năng lực nhân tạo không?"
'Buichiro Shirase' nghiêng đầu tỏ ra tò mò, nhưng ánh mắt quá điềm nhiên, điềm nhiên đến độ mà Paul Verlaine tưởng rằng cậu ta như một người máy vô cảm thật sự.
"Tôi không hiểu. Điều đó có ý nghĩa gì, đối với anh?"
'Buichiro Shirase' nhàn nhạt nói.
Paul Verlaine híp mắt, đối phương không phủ nhận cũng như thừa nhận việc thế giới của cậu ta tiến hành nghiên cứu năng lực nhân tạo, thế vào đó là một câu trả lời chung chung, thay vì trả lời gã thì 'Buichiro Shirase' lại nhắm đến việc gã cảm thấy thế nào.
Đã có bao giờ người trả lời câu hỏi lại đi dò cảm xúc của người hỏi chưa?
Nhất định là có vấn đề.
Rõ ràng đối phương biết, nhưng lại không muốn tiết lộ.
"Arahabaki." Paul Verlaine chậm rãi nói: "Cậu đã bao giờ, nghe tới cái tên đó chưa?"
"Tại sao tôi phải nói cho anh biết?" 'Buichiro Shirase' chớp mắt bình thản trả lời: "Chúng ta hiện tại, không phải là bạn."
Gã hơi mím môi, đánh giá lại thái độ của thiếu niên tóc bạc, chắn chắn lại suy đoán của mình.
Thứ nhất, cậu ta không phải là 'Arahabaki', bởi vì nếu như 'Buichiro Shirase' là Arahabaki và nghe được những lời vừa rồi, trăm phần trăm sẽ biểu lộ ra những cảm xúc rõ rệt, như là kìm nén, hoang mang hoặc là giật mình, bởi vì liên quan đến thân phận hiện tại của mình có phải là con người hay không, nên cậu ta không thể thản nhiên đến vậy được.
Thứ hai, tuy không phải là 'Arahabaki', nhưng 'Buichiro Shirase' biết ai là 'Arahabaki' trong thế giới của cậu ta, và cách nói như đang thách thức kia, gã ngầm suy đoán, xác suất cao là 'Người đó' cũng tới đây cùng với cậu ta.
Lồng ngực của Paul Verlaine hơi nhói một chút, có phải là một 'Nakahara Chuuya' khác không?
Nhưng nếu là một 'Nakahara Chuuya' khác, thì trên bức thư Boss đã phải ghi ra rõ ràng về việc điều tra này rồi, không có chuyện người âm hiểm như Mori Ogai lại không để ý đến điều đó, giả dụ như hắn không muốn cho gã biết một 'Nakahara Chuuya' khác xuất hiện đi, nhưng điều có có ích lợi gì?
Paul Verlaine bây giờ, là một trong năm Giám đốc Điều hành của Mafia Cảng, và, ngoài nơi này ra, gã chẳng thể đi đâu được hết.
Khả năng cao là Mori Ogai không biết điều đó. Và, người là 'Arahabaki' và 'Buichiro Shirase' quen, không phải là
Nakahara Chuuya'.
Có thể qua mặt lão Boss thâm độc đó thì chứng minh người này, cũng không phải dạng vừa gì.
Không hiểu sao, Paul Verlaine, lại cảm thấy rất muốn cười, muốn cười đến thành tiếng.
"Cậu, có muốn uống trà không?" Gã nhún vai nói với đối phương: "Chỗ tôi có nhiều đồ ăn vặt nhâm nhi lắm, nhưng phải là cậu, không phải người kia."
Thông tin. Gã cần thông tin. Và 'Buichiro Shirase' này sẽ cho gã điều đó.
"Anh muốn điều gì?"
"Bạn." Paul Verlaine nói một cách rất nhẹ nhàng: "Tôi muốn, chúng ta trở thành bạn."
Đây là lần đầu tiên trong 6 năm qua, Paul Verlaine, lại cảm tưởng có khát khao ra ngoài đến vậy, mặc dù gã không ghét cái cuộc sống tê liệt này trong tầng hầm của Mafia Cảng chút nào cả.
Gã muốn gặp mặt cái người là 'Arahabaki' đó. E
Tôi có cảm giác gáy mình càng ngày càng lạnh đi, lạnh một cách rõ rệt, tưởng chừng bản thân rơi vào hầm băng vậy.
Có phải điều này đến từ Nikolai Gogol ...nhưng nó không được đúng lắm nhỉ?
Sau cái câu nói 'Miền đất hứa', Nikolai Gogol, đã biến mất trước mặt bọn tôi, theo đúng phong cách của một nhà ảo thuật gia.
"Nếu còn gặp lại tên hề đó thêm một lần nữa, tôi sẽ chặt hắn làm bảy khúc!" Emily với biểu cảm tức nước vỡ bờ, tức giận không ai bằng, và còn đáng sợ hơn khi trên tay cô ấy là một con dao chặt xương đang dí sát vào mặt tôi.
Thật là kinh dị.
"Còn Oda! Anh được lắm! Anh muốn chạy theo hắn lắm rồi phải không?!" Con dao đi qua đi lại trên mặt tôi khiến trái tim nhỏ nhoi của bản thân đập bình bịch vì sợ: "Anh! Còn để chuyện này xảy ra là tôi cho anh biết thế nào là lễ độ đấy!!!"
Tôi: "...."
Oan nha Emily.
Rõ ràng là tôi đã chơi hết sức mình mà, chẳng qua là cái xúc xắc nó không ra được con số mà tôi mong muốn thôi.
"Thôi nào Emily." Con bạn thân nhìn một màn năng lực cầm dao dọa ngược lại chủ nhân của mình liền giật giật khóe miệng: "Oda biết lồi rồi, tha cho cậu ta đi."
Dù sao thì cũng là người từng bị Emily cầm dao dí quanh nhà và cuối cùng phải trèo lên cây để trốn như mấy thằng bị chó dại đuổi, nên cậu rất hiểu cảm xúc của đứa bạn mình vào thời điểm này.
So với Emily thì Elise đúng là một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu mà, ghen ty. với lão Mori Ogai ghê, người sống lỗi như lão sao có thể có một bé gái hiền lành xinh xắn như vậy ở bên cạnh chứ, chả bù cho bọn này, là năng lực thôi mà cứ ngỡ rước phải tổ tông về dinh ấy. (
Emily mà nghe được những dòng này, thì thay vì có ý định chặt Nikolai Gogol làm bảy khúc, cô sẽ cho Fyo trải nghiệm cảm giác đó luôn.
"Oda!! Dỗ tôi!!! Dỗ tôi mau lên!!! Tôi đang dồi!!! Tôi đang rất tức giận!!! Tôi khó chịu!!!!" Emily quẳng con dao đi, và sau đó, với hai bàn tay nhỏ xinh đáng yêu của mình, túm tóc tôi và giật mạnh, thậm chí còn kéo tôi gần phía cô ấy
ทนีล.
Tôi: "...."
Má ơi, cái da đầu tội nghiệp của tôi.
Kể từ khi thằng em họ tôi đi sang phía Mafia Cảng, Emily ấy có vẻ trở nên cộc cằn hơn nhiều rồi ấy nhỉ?
"Oda."
Giọng nói của Emily bất ngờ thay đối.
Trầm lặng hơn. Áp lực hơn. Đáng sợ hơn.
Chẳng thà cô ấy làm khùng lên, nó vẫn dễ chịu hơn vào cái lúc này.
"Đừng làm vậy nữa nhé."
Tôi: "...."
Đã bảo là tôi bị oan rồi mà, sao mấy người lại không tin chứ!! (1
"Mọi chuyện thế nào?"
Fyodor Dostoevsky, hay còn gọi là Demon Fyodor, thủ lĩnh của Những chú chuột trong Ngôi nhà chết chóc, ngồi vắt một chân, điềm nhiên uống trà, hưởng thụ cảm giác dễ chịu của hương vị này mang lại.
Và Fyodor Dostoevsky không hề quay đầu lại nhìn thân ảnh từ từ đang bước tới gần, bởi vì hắn biết người đó là ai.
"Nó rất là vui luôn, vui dã man luôn!!" Nikolai Gogol nhớ lại những người mà mình đã gặp, không khỏi ôm bụng cười ngặt nghẽo: "Dos-kun à, tôi khuyến nghị cậu nên có một chuyến gặp Fyo-kun đi, cậu ta hòa đồng hơn cậu nhiều ~~~"
"Vậy sao?" Fyodor Dostoevsky chỉ thở dài mà nói: "Người mà cậu nói, hòa đồng như thế nào?"
"Fyo-kun, trông giống một người đang sống, sống một cách thỏa mái và dường như chẳng có điều gì khiến cậu ta bận tâm cả, như là một con người bình thường vậy."
"Fyo-kun, trông giống một người đang sống, sống một cách thỏa mái và dường như chẳng có điều gì khiến cậu ta bận tâm cả, như là một con người bình thường vậy." (3)
Fyodor Dostoevsky đặt cốc trà xuống bàn một cách thô bạo. (3°
Nikolai Gogol nhìn một màn liền cong cong khóe miệng.
"Dos-kun, cậu tức giận hả?" Gã hề hơi bĩu môi mà tò mò hỏi, dù biết đáp án rành rành ngay trước mắt, nhưng với tư cách là bạn của Dos-kun, Nikolai Gogol không nên vạch trần cậu ta đến mức đó.
Fyodor Dostoevsky không trả lời đối phương, mà lại đặt câu hỏi.
"Những người còn lại thì sao?"
Giọng nói có phần nghiến răng, có lẽ do Nikolai Gogol nghe nhầm?
"Huh? Emily-chan rất dễ thương nhưng lại khá thô lỗi, dù sao cô ấy rất cute nên tôi nghĩ tôi sẽ bỏ qua, Oda-kunn...huh, tôi muốn làm bạn với cậu ấy....nhưng mà Oda-kunnn quá cảnh giác rồi!!"
"Cậu có vẻ thích anh ta?"
Fyodor Dostoevsky điều chỉnh lại thái độ của mình, liếc sang Nikolai Gogol đang tung hứng quả cầu.
"Oda-kunnn rất thú vị!!! Oda-kunnn còn là một người bạn rất chi là tâm lý luônnn!!!" Gã hề nhắc đến người đàn ông tóc đỏ rượu kia, không kiềm được sự vui vẻ mà nói: "Cậu ấy còn khiến tôi liên tưởng đến một con gà mái mẹ
na chi ~~"
"Một liên tưởng đáng yêu đấy, Nikolai." Fyodor Dostoevsky khẽ cắn móng tay mình, ánh mắt màu tím rượu kia khẽ sáng lên: "Sẽ ra sao nếu như tôi sử dụng anh ta cho kế hoạch nhỉ?" (5
"Thôi nào, Dos-kun, đừng làm vậy với Oda-kunn chứ?" Nikolai Gogol bĩu môi: "Oda-kun đã quá xui xẻo rồi!! Đừng khiến cậu ấy xui thêm nữa mà, Oda-kun sẽ không chịu nổi mấttt ~.~~"
Tác giả: "Rắc rối đến không đáng sợ, nhiều rắc rối đến một lúc mới đáng sợ
Và như trên, Phú ông trong điều ước của Oda đúng chuẩn là Nikolai Gogol rồi ôô "
Bất ngờ chưa pà già :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.