Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 49
Cầm San
14/11/2024
Chán.
Rất chán.
Đó là cảm giác của Shirase vào lúc này.
Cái anh đẹp trai đó tuy hành động có hơi khó hiểu, nhưng cuối cùng cũng là một người rất tốt bụng, quả nhiên là anh trai của anh Chuuya có khác!!! Vừa đẹp trai, vừa ngầu, vừa dịu dàng nữa!!! Người như vậy chắc chắn sẽ có rất
nhieu chi xinh dep theo dtuoi!!!
Nhưng mà, ở nơi này, Shirase vẫn chán lắm.
Cậu muốn đi chơi, cậu muốn khám phá Viện bảo tàng!!! Shirase chẳng muốn ngồi im một chỗ nhai nhóp nhép bánh kẹo trong khi anh trai của anh Chuuya đi có việc, Viện bảo tàng thì còn bao nhiêu thứ thú vị khác, thực sự là không cam lòng!!!
Anh Fyo đã dặn cậu là phải ngoan với mọi người, và Shirase cũng không muốn khiến cho Oda thất vọng về mình, nhỡ anh Oda thấy cậu hư như vậy rồi không đưa cậu về nhà thì sao?
Cậu sẽ bị mẹ mình cho ăn roi tới nhừ mông mất!!! Điều đó đáng sợ lắm!!!
"Cứ tin chị đi, em có phạm lỗi gì đi chăng nữa, nếu như em không để bố mẹ mình biết thì em sẽ không bị ăn đòn đâu! Em làm sai thì em nên để một mình biết thôi, đừng nói nó cho bất cứ ai nghe là được!" (3
Shirase có một người chị họ, gia đình chị ấy ngay bên cạnh nhà cậu, vì công việc đặc thù của bố mẹ, và lúc nào
Shirase cũng sang nhà chị ấy chơi.
Phòng của chị ấy rất nhiều đồ trông có vẻ thú vị, nhưng cậu nghĩ là, nếu như Shirase chạm vào đồ của chị ấy mà không xin phép thì chị ấy sẽ rất tức giận và không chơi với cậu nữa, với lại, những đồ trông có vẻ thú vị ở trước mắt Shirase thì chắc gì nó đã thực sự thú vị?
Phải hỏi thì mới biết chứ.
Vậy nên, mỗi khi trong phòng chị họ có đồ gì trông hay hay thì Shirase sẽ hỏi chị ấy, cái đồ ấy thì cậu có thể chơi với nó được không, nếu không được thì cũng không sao hết, đồ chơi mà Shirase có như là xe tải, xếp hình, bóng nhựa mang sang đây không có thiếu, cậu có thể chơi với chúng nó cả ngày mà.
Có hôm thì Shirase được chị ấy dạy tô màu, có hôm thì được chị ấy dắt đi dạo phố chơi ăn kem.
Rất là vui luôn!
Chị họ của cậu rất tốt, vô cùng tốt, và Shirase rất nhớ chị ấy.
Đôi khi chị ấy nói với cậu những điều hơi khó hiểu, tuy Shirase không có rõ lắm, nhưng chị ấy lại gọi nó là 'truyền đạt kinh nghiệm'
Và không hiểu sao, cái câu nói của người chị họ tưởng chừng nghe khá lại kì lạ với Shirase, lại đột ngột văng vẳng bên tai cậu. (1)
"Mình...có thể tự mình tham quan ở đây."
Chỉ cần không để ai biết là được, vậy thì sẽ không có ai trách Shirase cả.
(2)
Tuy nhiên...cảm giác lo lắng trong người cậu lại dâng trào lên.
"Hừm, mình lớn rồi!" Shirase nắm chặt tay tỏ rõ quyết tâm tự an ủi mà nói: "Nếu đã vậy, thì mình có thể tự do đi lại mà không có người lớn đi theo!!"
Đúng vậy, Shirase, mày phải tin vào bản thân mình!!!
Nghĩ là làm, cậu nhảy xuống khỏi ghế, nhét đống bánh kẹo vào trong hết áo khoác, bình tĩnh nhìn xung quanh, sau đó từ tốn mở cánh cửa phòng đi ra ngoài.
Không sao hết, Shirase, cậu có thể làm được!!
Khám phá Viện bảo tàng này thôi nào!!!!
Tầng hầm sâu nhất của Mafia Cảng, một nơi đến cả vệ sĩ canh giữ cũng không có vì thứ bị nhốt ở bên trong, chỉ khi nào đến giờ ăn cho 'thứ đó' thì bọn họ mới dám vác cái bản mặt và cầm khay thức ăn đưa vào bên trong căn phòng đó.
'Thứ đó' là Q, Yumeno Kyuusaku.
Một đứa trẻ vô cùng nguy hiểm, là nguyên nhân đẫn đến việc hơn 100 thành viên Mafia Cảng bỏ mạng sau vụ việc đụng độ với The Guild gần đây.
Năng lực của thằng bé đó, là một lời nguyền, chính là điều khiển tâm trí của người khác
Kể cả Boss cũng ghê sợ cái sức mạnh đó.
Chỉ để nhốt Q, đã có rất nhiều người phải chết.
Q là nỗi kinh hoàng của Mafia Cảng cũng như, là quân cờ mạnh nhất của họ.
"Ngươi phải chịu khổ, bởi vì ngươi sinh ra đã là ngươi."
"Nếu ngươi sinh ra đã có năng lực như vậy, thì ngươi không còn cách nào khác ngoài việc chết cùng với nó."
"Chúa có tồn tại, chẳng qua, ngài ấy không yêu thương ngươi mà thôi."
"Không, không, không, không, không, điều đó là không đúng!!"
Yumeno Kyuusaku ôm lấy người bạn thân nhất của mình, con búp bê mang vẻ ngoài khá ghê rợn mang trang phục giống cậu, thu mình ở góc tường, lặng lẽ rơi nước mắt.
Tất cả là tại Dazai! Chính Dazai là nguyên nhân cậu bị giam, cũng như việc cậu bị mấy tên xấu xa kia bắt và khiến cậu đau vô cùng!!! Cậu- cậu phải khiến cho tên Dazai hứng chịu những gì cậu đã trải qua!!!
Yumeno Kyuusaku chỉ muốn sống, một cuộc sống vui vẻ, như bao đứa trẻ bình thường khác.
Cậu chưa bao giờ mong muốn mình có cái năng lực đáng sợ như thế này, tại sao...những chuyện tồi tệ, lại luôn xảy ra với cậu chứ?
Đau, cậu vẫn còn cảm thấy đau, nỗi đau đớn tưởng chừng muốn tan xương đó, lại là cơn các mộng ám ảnh Yu-meno Kyuusaku mỗi đêm.
Mafia Cảng ghét cậu. Mori-san ghét cậu. Chuya-san ghét cậu. Và...Dazai, miệng đã nói là sẽ chơi với cậu khi cậu lớn, mà khi Yumeno Kyuusaku lớn rồi thì Dazai lại bỏ đi.
Cậu ghét Dazai, ghét thậm tệ.
Mà..Yumeno Kyuusaku cũng ghét bản thân mình.
"Ghét, ghét, ghét, ghét...."
Yumeno Kyuusaku muốn ra ngoài, Yumeno Kyuusaku muốn đi chơi, Yumeno Kyuusaku muốn kết bạn.
Một mình cậu ở đây...cô đơn lắm...
"Xin chào?" (1
Yumeno Kyuusaku nghe thấy một giọng nói khác từ bên ngoài cánh cửa, giọng nói đó có vẻ như không cách biệt tuổi của cậu là bao, hình như... là một thiếu niên nào đó tình cờ ở đây.
Ghét, căm ghét.
Tại sao, trong khi cậu lại bị giam thì thiếu niên đó lại có thể ở bên ngoài tự do đi lại?
Cảm giác bây giờ mà Yumeno Kyuusaku, chính là khó chịu, sự ghen ty, ganh đua ngày càng bùng lên trong con người của cậu.
Đau khổ, cậu sẽ khiến tên đó phải đau khổ, phải khóc lóc.
Nguyền rủa, Yumeno Kyuusaku sẽ nguyền rủa tên đó.
"Huh...cậu?"
Shirase từng bước, từng bước đi tới cánh cửa trông có vẻ kì lạ, qua khung sắt trên ô cửa, cậu có thể nhìn thấy một cậu bé khác có mái tóc hai màu đen trắng đang ôm búp bê, và nở nụ cười tươi nhìn cậu.
"Xin chào ~~ tên tôi là Yumeno Kyuusaku, cậu có thể gọi tôi là Q nha ~~"
"Ô!!!" Mắt Shirase sáng lên nhìn Yumeno Kyuusaku qua cửa: "Tóc cậu trông hay quá!! Bố mẹ cậu cho cậu nhuộm tóc sao!! Cậu xin bọn họ kiểu gì vậy!! Chỉ cho tớ đi!!!!!!"
Ở nơi của cậu, Shirase toàn thấy người người có mỗi màu tóc đen, hiếm khi cậu được nhìn thấy người có màu tóc khác nhau lắm, chủ yếu khi chị họ dẫn cậu đi chơi thì cậu mới được thấy thôi.
Còn ở nơi này, đủ màu sắc tóc luôn, tha hồ để cho Shirase ngắm nhìn, nhưng đây là lần đầu cậu thấy kiểu nhuộm tóc độc đáo này.
Yumeno Kyuusaku có hơi sững người nhìn Shirase.
Tên này...chủ động bắt chuyện sao, với một kẻ như cậu?
"Hửm ~~~ Cậu nói gì mà Q chẳng hiểu gì hết vậy? ~~~"
Người này... lạ thật...
"Cậu không biết đâu, bố mẹ tớ gớm lắm." Shirase dùng giọng điệu chắc nịch nói: "Mẹ tớ bảo, nếu mà tớ học đòi nhuộm tóc các thứ, thì mẹ sẽ cạo đầu tớ, sau đó ném tớ vào trong thùng rác hôi thối để không ai dám lại gần đến tớ."
Không ai dám lại gần...
Yumeno Kyuusaku khẽ siết chặt con búp bê trên tay mình.
"À quên mất, tên tớ là Buichiro Shirase! Rất vui vì làm quen cậu nha Q!!" Shirase nở nụ cười vui vẻ với Yumeno Kyuusaku thông qua cánh cửa nhỏ trên cửa ra vào: "Mà cậu sao lại ở một mình vậy, bố mẹ cậu đâu rồi?"
Kì lạ quá ha, tại sao một cậu nhóc giống Shirase lại ở một nơi như này?
Ngỡ ngàng.
"Không..." Yumeno Kyuusaku lẩm bẩm trả lời: "Tôi...không biết... Q không biết..."
Cậu không biết về bố mẹ mình, cũng như là chuyện gì đã xảy ra với họ.
Rồi..cậu ta, không có biết Yumeno Kyuusaku nguy hiểm đến cỡ nào ư?
"Uầy, bố mẹ cậu bận việc hả, vậy cũng giống tớ đó, bố mẹ tớ cũng không có hay ở nhà đâu." Shirase trề môi mà nói: "Thỉnh thoảng tớ cũng bị nhốt trong nhà cơ, mà ở trong nhà thì buồn lắm, đã thế còn hơi đáng sợ nữa chứ…..mà ở một nơi như thế này, cậu không thấy sợ sao, chứ tớ tới đây mà run hết chân luôn rồi."
Nó vừa tối om, vừa chẳng có đồ gì để ngắm.
Nếu không phải cậu nghe thấy tiếng kêu như là của một cậu nhóc phát ra, có cho kẹo Shirase cũng không dám lại gần đâu.
Bố mẹ cậu ấy là Hướng dẫn viên nhỉ? Ngày nào cũng tối mắt tối mũi dẫn khách tham quan nên không hay ở nhà với Q, Shirase biết mà, cậu rất đồng cảm với bạn có trường hợp giống với mình.
"Có, đôi khi..." Yumeno Kyuusaku cẩn thận trả lời, dù sao, đây là Mafia Cảng, không là nơi mà người bình thường muốn tới là tới được.
Nhưng, cái cảm giác vui vẻ khi có một người đến nói chuyện với Yumeno Kyuusaku một cách rất bình thường, cậu không có ghét nó một chút nào.
Shirase nháy mắt cười cười: "Mà nè, tớ mới tới đây thôi, cậu có thể dẫn tớ tham quan chỗ này được không?"
Có bố mẹ là Hướng dẫn viên, chắc ít nhiều cậu ấy cũng biết đường đi lối lại của nơi này như thế nào nhỉ?
Yumeno Kyuusaku khẽ nhướn mày.
Mới tới, là do Mori-san cử đến sao? Là để tiếp cận cậu?
Không, không đúng lắm, hàng động đó chẳng giống với phong cách của Mori-san một chút nào cả.
Hay là, tên đó là người của Dazai!!
Đúng lắm!! Nhất định là Dazai cử người đến để xử lý cậu rồi!! Nhưng- thật kì lạ mà, nếu Dazai muốn giết cậu thì anh ta phải tự mình tới đây chứ?
Dù gì năng lực của Yumeno Kyuusaku cũng sẽ nguyền rủa những ai làm hại cậu mà.
"Tôi...không đi được, cửa bị cái mất rồi." Cậu thở dài mà nói, đột nhiên đặt câu hỏi: "Mà, cậu không có sợ sao?"
Sợ Yumeno Kyuusaku? Sợ khả năng phá hủy tâm trí của cậu? Sợ cậu nhuốm máu khắp nơi này?
"Tớ không có sợ, vì đã có cậu ở đây rồi mà."
Shirase ngay lập tức trả lời.
Có hai người thì sẽ bớt sợ hơn là một người trong nơi vừa im ắng vừa tối om này chứ? Cậu ta hỏi câu nghe khó hiểu ghê.
Yumeno Kyuusaku chớp chớp đôi mắt mình, nhìn vào khuôn mặt ngây thơ cùng đôi mắt trong veo đến khó tả qua ô cửa nhỏ.
Lần đầu tiên, Yumeno Kyuusaku được một ai đó coi là người mang đến an toàn cho họ, chứ không phải là nỗi sợ hãi tuyệt vọng nào đó.
Cảm giác...thật khó tả...
"Tôi.. tôi..tôi..." Yumeno Kyuusaku lắp bắp, vẻ mặt cười đùa được xây dựng ra để muốn lùa đối phương vào tròng liền tan vỡ: "Tôi..tôi có thể, làm...làm bạn với cậu được không?"
"Không phải chúng ta đã kết bạn với nhau từ vừa nãy rồi sao?"
Shirase càng nghe cậu ta nói, càng không hiểu.
Nhưng dù sao thì, có thêm một người bạn ở Viện bảo tàng này, cũng là điều tốt mà!
"Vậy thì tớ mở chốt cửa cho cậu ra nhé, xong rồi cậu dẫn tớ tham quan nơi này, có được không đó?"
"Nhưng-"
"Chị họ tớ bảo, chỉ cần cậu không nói, tớ không nói, thì bố mẹ cậu sẽ không biết đâu! Tin tớ đi!!"
Shirase cúi người xuống một chút, đưa tay cố hết sức mở then cài kia, rồi hô lên với đối phương: "Cậu chờ chút, tớ sắp mở được rồi!"
Tiếng cạch cạch không ngừng vang lên. 4°
Yumeno Kyuusaku mím môi, hơi lùi người lại, chờ đợi cánh cửa được người kia mở ra.
Cánh cửa này không hề bị khóa, nó chỉ bị cài vào mà thôi.
Thật sơ sài.
Điều mà Mori Ogai không ngờ đến, chính là sẽ có một ai đó mở cho Q khi không có mệnh lệnh của ông, lại còn là nơi được bên ngoài canh giữ tốt nhất để không có một người nào có thể đột nhập vào được.
Có thể là vệ sĩ đã quá tự mãn về việc Q sẽ bị nhốt mãi mãi nếu như không có ai đến mở cửa.
Không ai biết được chuyện đó thế nào cả.
"Xong rồi!"
Cánh cửa, đã mở ra, mở ra hoàn toàn.
Cậu được ra ngoài, không phải vì đi làm nhiệm vụ của Mori-san giao cho.
Đó cũng là lần đầu tiên, Yumeno Kyuusaku được ra ngoài mà lòng cảm thấy vui vẻ đến vậy.
Có phải là cảm giác có được bạn để chơi không?
Tác giả: "Kinh nghiệm chúng ta rút ra ở đây là gì, là đừng để báo thủ lại gần báo con”
Rất chán.
Đó là cảm giác của Shirase vào lúc này.
Cái anh đẹp trai đó tuy hành động có hơi khó hiểu, nhưng cuối cùng cũng là một người rất tốt bụng, quả nhiên là anh trai của anh Chuuya có khác!!! Vừa đẹp trai, vừa ngầu, vừa dịu dàng nữa!!! Người như vậy chắc chắn sẽ có rất
nhieu chi xinh dep theo dtuoi!!!
Nhưng mà, ở nơi này, Shirase vẫn chán lắm.
Cậu muốn đi chơi, cậu muốn khám phá Viện bảo tàng!!! Shirase chẳng muốn ngồi im một chỗ nhai nhóp nhép bánh kẹo trong khi anh trai của anh Chuuya đi có việc, Viện bảo tàng thì còn bao nhiêu thứ thú vị khác, thực sự là không cam lòng!!!
Anh Fyo đã dặn cậu là phải ngoan với mọi người, và Shirase cũng không muốn khiến cho Oda thất vọng về mình, nhỡ anh Oda thấy cậu hư như vậy rồi không đưa cậu về nhà thì sao?
Cậu sẽ bị mẹ mình cho ăn roi tới nhừ mông mất!!! Điều đó đáng sợ lắm!!!
"Cứ tin chị đi, em có phạm lỗi gì đi chăng nữa, nếu như em không để bố mẹ mình biết thì em sẽ không bị ăn đòn đâu! Em làm sai thì em nên để một mình biết thôi, đừng nói nó cho bất cứ ai nghe là được!" (3
Shirase có một người chị họ, gia đình chị ấy ngay bên cạnh nhà cậu, vì công việc đặc thù của bố mẹ, và lúc nào
Shirase cũng sang nhà chị ấy chơi.
Phòng của chị ấy rất nhiều đồ trông có vẻ thú vị, nhưng cậu nghĩ là, nếu như Shirase chạm vào đồ của chị ấy mà không xin phép thì chị ấy sẽ rất tức giận và không chơi với cậu nữa, với lại, những đồ trông có vẻ thú vị ở trước mắt Shirase thì chắc gì nó đã thực sự thú vị?
Phải hỏi thì mới biết chứ.
Vậy nên, mỗi khi trong phòng chị họ có đồ gì trông hay hay thì Shirase sẽ hỏi chị ấy, cái đồ ấy thì cậu có thể chơi với nó được không, nếu không được thì cũng không sao hết, đồ chơi mà Shirase có như là xe tải, xếp hình, bóng nhựa mang sang đây không có thiếu, cậu có thể chơi với chúng nó cả ngày mà.
Có hôm thì Shirase được chị ấy dạy tô màu, có hôm thì được chị ấy dắt đi dạo phố chơi ăn kem.
Rất là vui luôn!
Chị họ của cậu rất tốt, vô cùng tốt, và Shirase rất nhớ chị ấy.
Đôi khi chị ấy nói với cậu những điều hơi khó hiểu, tuy Shirase không có rõ lắm, nhưng chị ấy lại gọi nó là 'truyền đạt kinh nghiệm'
Và không hiểu sao, cái câu nói của người chị họ tưởng chừng nghe khá lại kì lạ với Shirase, lại đột ngột văng vẳng bên tai cậu. (1)
"Mình...có thể tự mình tham quan ở đây."
Chỉ cần không để ai biết là được, vậy thì sẽ không có ai trách Shirase cả.
(2)
Tuy nhiên...cảm giác lo lắng trong người cậu lại dâng trào lên.
"Hừm, mình lớn rồi!" Shirase nắm chặt tay tỏ rõ quyết tâm tự an ủi mà nói: "Nếu đã vậy, thì mình có thể tự do đi lại mà không có người lớn đi theo!!"
Đúng vậy, Shirase, mày phải tin vào bản thân mình!!!
Nghĩ là làm, cậu nhảy xuống khỏi ghế, nhét đống bánh kẹo vào trong hết áo khoác, bình tĩnh nhìn xung quanh, sau đó từ tốn mở cánh cửa phòng đi ra ngoài.
Không sao hết, Shirase, cậu có thể làm được!!
Khám phá Viện bảo tàng này thôi nào!!!!
Tầng hầm sâu nhất của Mafia Cảng, một nơi đến cả vệ sĩ canh giữ cũng không có vì thứ bị nhốt ở bên trong, chỉ khi nào đến giờ ăn cho 'thứ đó' thì bọn họ mới dám vác cái bản mặt và cầm khay thức ăn đưa vào bên trong căn phòng đó.
'Thứ đó' là Q, Yumeno Kyuusaku.
Một đứa trẻ vô cùng nguy hiểm, là nguyên nhân đẫn đến việc hơn 100 thành viên Mafia Cảng bỏ mạng sau vụ việc đụng độ với The Guild gần đây.
Năng lực của thằng bé đó, là một lời nguyền, chính là điều khiển tâm trí của người khác
Kể cả Boss cũng ghê sợ cái sức mạnh đó.
Chỉ để nhốt Q, đã có rất nhiều người phải chết.
Q là nỗi kinh hoàng của Mafia Cảng cũng như, là quân cờ mạnh nhất của họ.
"Ngươi phải chịu khổ, bởi vì ngươi sinh ra đã là ngươi."
"Nếu ngươi sinh ra đã có năng lực như vậy, thì ngươi không còn cách nào khác ngoài việc chết cùng với nó."
"Chúa có tồn tại, chẳng qua, ngài ấy không yêu thương ngươi mà thôi."
"Không, không, không, không, không, điều đó là không đúng!!"
Yumeno Kyuusaku ôm lấy người bạn thân nhất của mình, con búp bê mang vẻ ngoài khá ghê rợn mang trang phục giống cậu, thu mình ở góc tường, lặng lẽ rơi nước mắt.
Tất cả là tại Dazai! Chính Dazai là nguyên nhân cậu bị giam, cũng như việc cậu bị mấy tên xấu xa kia bắt và khiến cậu đau vô cùng!!! Cậu- cậu phải khiến cho tên Dazai hứng chịu những gì cậu đã trải qua!!!
Yumeno Kyuusaku chỉ muốn sống, một cuộc sống vui vẻ, như bao đứa trẻ bình thường khác.
Cậu chưa bao giờ mong muốn mình có cái năng lực đáng sợ như thế này, tại sao...những chuyện tồi tệ, lại luôn xảy ra với cậu chứ?
Đau, cậu vẫn còn cảm thấy đau, nỗi đau đớn tưởng chừng muốn tan xương đó, lại là cơn các mộng ám ảnh Yu-meno Kyuusaku mỗi đêm.
Mafia Cảng ghét cậu. Mori-san ghét cậu. Chuya-san ghét cậu. Và...Dazai, miệng đã nói là sẽ chơi với cậu khi cậu lớn, mà khi Yumeno Kyuusaku lớn rồi thì Dazai lại bỏ đi.
Cậu ghét Dazai, ghét thậm tệ.
Mà..Yumeno Kyuusaku cũng ghét bản thân mình.
"Ghét, ghét, ghét, ghét...."
Yumeno Kyuusaku muốn ra ngoài, Yumeno Kyuusaku muốn đi chơi, Yumeno Kyuusaku muốn kết bạn.
Một mình cậu ở đây...cô đơn lắm...
"Xin chào?" (1
Yumeno Kyuusaku nghe thấy một giọng nói khác từ bên ngoài cánh cửa, giọng nói đó có vẻ như không cách biệt tuổi của cậu là bao, hình như... là một thiếu niên nào đó tình cờ ở đây.
Ghét, căm ghét.
Tại sao, trong khi cậu lại bị giam thì thiếu niên đó lại có thể ở bên ngoài tự do đi lại?
Cảm giác bây giờ mà Yumeno Kyuusaku, chính là khó chịu, sự ghen ty, ganh đua ngày càng bùng lên trong con người của cậu.
Đau khổ, cậu sẽ khiến tên đó phải đau khổ, phải khóc lóc.
Nguyền rủa, Yumeno Kyuusaku sẽ nguyền rủa tên đó.
"Huh...cậu?"
Shirase từng bước, từng bước đi tới cánh cửa trông có vẻ kì lạ, qua khung sắt trên ô cửa, cậu có thể nhìn thấy một cậu bé khác có mái tóc hai màu đen trắng đang ôm búp bê, và nở nụ cười tươi nhìn cậu.
"Xin chào ~~ tên tôi là Yumeno Kyuusaku, cậu có thể gọi tôi là Q nha ~~"
"Ô!!!" Mắt Shirase sáng lên nhìn Yumeno Kyuusaku qua cửa: "Tóc cậu trông hay quá!! Bố mẹ cậu cho cậu nhuộm tóc sao!! Cậu xin bọn họ kiểu gì vậy!! Chỉ cho tớ đi!!!!!!"
Ở nơi của cậu, Shirase toàn thấy người người có mỗi màu tóc đen, hiếm khi cậu được nhìn thấy người có màu tóc khác nhau lắm, chủ yếu khi chị họ dẫn cậu đi chơi thì cậu mới được thấy thôi.
Còn ở nơi này, đủ màu sắc tóc luôn, tha hồ để cho Shirase ngắm nhìn, nhưng đây là lần đầu cậu thấy kiểu nhuộm tóc độc đáo này.
Yumeno Kyuusaku có hơi sững người nhìn Shirase.
Tên này...chủ động bắt chuyện sao, với một kẻ như cậu?
"Hửm ~~~ Cậu nói gì mà Q chẳng hiểu gì hết vậy? ~~~"
Người này... lạ thật...
"Cậu không biết đâu, bố mẹ tớ gớm lắm." Shirase dùng giọng điệu chắc nịch nói: "Mẹ tớ bảo, nếu mà tớ học đòi nhuộm tóc các thứ, thì mẹ sẽ cạo đầu tớ, sau đó ném tớ vào trong thùng rác hôi thối để không ai dám lại gần đến tớ."
Không ai dám lại gần...
Yumeno Kyuusaku khẽ siết chặt con búp bê trên tay mình.
"À quên mất, tên tớ là Buichiro Shirase! Rất vui vì làm quen cậu nha Q!!" Shirase nở nụ cười vui vẻ với Yumeno Kyuusaku thông qua cánh cửa nhỏ trên cửa ra vào: "Mà cậu sao lại ở một mình vậy, bố mẹ cậu đâu rồi?"
Kì lạ quá ha, tại sao một cậu nhóc giống Shirase lại ở một nơi như này?
Ngỡ ngàng.
"Không..." Yumeno Kyuusaku lẩm bẩm trả lời: "Tôi...không biết... Q không biết..."
Cậu không biết về bố mẹ mình, cũng như là chuyện gì đã xảy ra với họ.
Rồi..cậu ta, không có biết Yumeno Kyuusaku nguy hiểm đến cỡ nào ư?
"Uầy, bố mẹ cậu bận việc hả, vậy cũng giống tớ đó, bố mẹ tớ cũng không có hay ở nhà đâu." Shirase trề môi mà nói: "Thỉnh thoảng tớ cũng bị nhốt trong nhà cơ, mà ở trong nhà thì buồn lắm, đã thế còn hơi đáng sợ nữa chứ…..mà ở một nơi như thế này, cậu không thấy sợ sao, chứ tớ tới đây mà run hết chân luôn rồi."
Nó vừa tối om, vừa chẳng có đồ gì để ngắm.
Nếu không phải cậu nghe thấy tiếng kêu như là của một cậu nhóc phát ra, có cho kẹo Shirase cũng không dám lại gần đâu.
Bố mẹ cậu ấy là Hướng dẫn viên nhỉ? Ngày nào cũng tối mắt tối mũi dẫn khách tham quan nên không hay ở nhà với Q, Shirase biết mà, cậu rất đồng cảm với bạn có trường hợp giống với mình.
"Có, đôi khi..." Yumeno Kyuusaku cẩn thận trả lời, dù sao, đây là Mafia Cảng, không là nơi mà người bình thường muốn tới là tới được.
Nhưng, cái cảm giác vui vẻ khi có một người đến nói chuyện với Yumeno Kyuusaku một cách rất bình thường, cậu không có ghét nó một chút nào.
Shirase nháy mắt cười cười: "Mà nè, tớ mới tới đây thôi, cậu có thể dẫn tớ tham quan chỗ này được không?"
Có bố mẹ là Hướng dẫn viên, chắc ít nhiều cậu ấy cũng biết đường đi lối lại của nơi này như thế nào nhỉ?
Yumeno Kyuusaku khẽ nhướn mày.
Mới tới, là do Mori-san cử đến sao? Là để tiếp cận cậu?
Không, không đúng lắm, hàng động đó chẳng giống với phong cách của Mori-san một chút nào cả.
Hay là, tên đó là người của Dazai!!
Đúng lắm!! Nhất định là Dazai cử người đến để xử lý cậu rồi!! Nhưng- thật kì lạ mà, nếu Dazai muốn giết cậu thì anh ta phải tự mình tới đây chứ?
Dù gì năng lực của Yumeno Kyuusaku cũng sẽ nguyền rủa những ai làm hại cậu mà.
"Tôi...không đi được, cửa bị cái mất rồi." Cậu thở dài mà nói, đột nhiên đặt câu hỏi: "Mà, cậu không có sợ sao?"
Sợ Yumeno Kyuusaku? Sợ khả năng phá hủy tâm trí của cậu? Sợ cậu nhuốm máu khắp nơi này?
"Tớ không có sợ, vì đã có cậu ở đây rồi mà."
Shirase ngay lập tức trả lời.
Có hai người thì sẽ bớt sợ hơn là một người trong nơi vừa im ắng vừa tối om này chứ? Cậu ta hỏi câu nghe khó hiểu ghê.
Yumeno Kyuusaku chớp chớp đôi mắt mình, nhìn vào khuôn mặt ngây thơ cùng đôi mắt trong veo đến khó tả qua ô cửa nhỏ.
Lần đầu tiên, Yumeno Kyuusaku được một ai đó coi là người mang đến an toàn cho họ, chứ không phải là nỗi sợ hãi tuyệt vọng nào đó.
Cảm giác...thật khó tả...
"Tôi.. tôi..tôi..." Yumeno Kyuusaku lắp bắp, vẻ mặt cười đùa được xây dựng ra để muốn lùa đối phương vào tròng liền tan vỡ: "Tôi..tôi có thể, làm...làm bạn với cậu được không?"
"Không phải chúng ta đã kết bạn với nhau từ vừa nãy rồi sao?"
Shirase càng nghe cậu ta nói, càng không hiểu.
Nhưng dù sao thì, có thêm một người bạn ở Viện bảo tàng này, cũng là điều tốt mà!
"Vậy thì tớ mở chốt cửa cho cậu ra nhé, xong rồi cậu dẫn tớ tham quan nơi này, có được không đó?"
"Nhưng-"
"Chị họ tớ bảo, chỉ cần cậu không nói, tớ không nói, thì bố mẹ cậu sẽ không biết đâu! Tin tớ đi!!"
Shirase cúi người xuống một chút, đưa tay cố hết sức mở then cài kia, rồi hô lên với đối phương: "Cậu chờ chút, tớ sắp mở được rồi!"
Tiếng cạch cạch không ngừng vang lên. 4°
Yumeno Kyuusaku mím môi, hơi lùi người lại, chờ đợi cánh cửa được người kia mở ra.
Cánh cửa này không hề bị khóa, nó chỉ bị cài vào mà thôi.
Thật sơ sài.
Điều mà Mori Ogai không ngờ đến, chính là sẽ có một ai đó mở cho Q khi không có mệnh lệnh của ông, lại còn là nơi được bên ngoài canh giữ tốt nhất để không có một người nào có thể đột nhập vào được.
Có thể là vệ sĩ đã quá tự mãn về việc Q sẽ bị nhốt mãi mãi nếu như không có ai đến mở cửa.
Không ai biết được chuyện đó thế nào cả.
"Xong rồi!"
Cánh cửa, đã mở ra, mở ra hoàn toàn.
Cậu được ra ngoài, không phải vì đi làm nhiệm vụ của Mori-san giao cho.
Đó cũng là lần đầu tiên, Yumeno Kyuusaku được ra ngoài mà lòng cảm thấy vui vẻ đến vậy.
Có phải là cảm giác có được bạn để chơi không?
Tác giả: "Kinh nghiệm chúng ta rút ra ở đây là gì, là đừng để báo thủ lại gần báo con”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.