Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 50
Cầm San
14/11/2024
"Fyodor Dostoevsky, đúng là một kẻ đáng sợ."
Đó là điều mà tôi và con bạn thân rút ra sau khi đọc xong chap 116 của BSD. &}
Fukichi Ouchi đã nhận điềm báo từ thanh kiếm (Cơn Mưa Thầm Lặng) rằng sẽ Thế Chiến sẽ nổ ra trong 36 năm nữa kể từ hiện tại.
Hắn ta đã can thiệp vào lời tiên tri đó.
Lưỡi kiếm chỉ kéo dài 10 giây mỗi lần sử dụng, sẽ phải mất vô số bước nhảy thời gian để truyền tải thông tin về quá khứ 36 năm, nghĩa là không có cách nào để xác nhận thông điệp đầu tiên có phải là sự thật hay không.
Chỉ lần một vết nguệch ngoạc đủ thuyết phục lên bức tường, mà Fukichi Ouchi đã rơi vào tầm ngắm.
Không thể nào phân biệt được thật giả, ước nguyện hòa bình của ông ta đều chỉ là một trò chơi, một trò chơi đố chứ, chắng có bất cứ ý nghĩa gì.
Những gì mà Fukichi Ouchi đã làm với người bạn thủa nhỏ, với cấp dưới và những người khác, tất cả đều vô nghĩa.
Kinh khủng. Thật sự kinh khủng.
Mấy đứa gà như tôi và con bạn thân thì trình nào chơi lại gã chuột Nga kia chứ!!
Như Fukuzawa Yukichi nói, chỉ cần Fyodor Dostoevsky tìm được chiếc máy bay M1 - chiếc máy bay tốc độ cao giành riêng cho các quan chức với khả năng tàng hình, nếu hắn trốn thoát thành công, tất cả sẽ hết đường cứu văn.
Fyodor Dostoevsky sẽ biến mất trong màn đêm vô định, rồi ở trong góc trời nào đó, sử dụng một nửa của trái đất khiến tất cả mọi người chìm vào trong ác mộng.
"Thứ ở chap này khiến tao nhẹ lòng chính là việc pé Aya được Bura-chan giải cứu." Con bạn thân lẩm bẩm thở dài: "Đúng là cái mồm lồng của cha Fyodor kia không thể tin được mà." 2
Cái gì mà bảo vệ Công chúa không tổn hại một sợi tóc, cha bố tiên sư nhà mi con Chuột Nga này, mi mới chính là mối nguy của pé Aya ấy!
Đúng là cứ có chap mới BSD ra lò lúc nào thì các fan BSD suy lúc đó, Asagiri-sensei, có phải thấy độc giả đau khô lên lên xuống xuống là ông vui lắm phải không, đêm ngủ đắp chăn hẳn phải cười ra thành tiếng luôn đi!!?
"Mày không định làm gì à, để đối phó với hắn ta ấy?" Con bạn thân liếc mắt hỏi tôi: "Mọi chuyện càng ngày càng trở nên nghiêm trọng rồi đó."
"Tao với mày, chẳng cần đến Fyodor Dostoevsky, mỗi Nikolai Gogol ra tay tôi là hai con cút luôn từ vòng gửi xe rồi, ở đấy mà đấu với đá." Tôi lừ lừ mắt nói: "Chúng ta chỉ là người bình thường mà thôi."
Đúng vậy.
Chúng tôi chỉ là người bình thường.
Không hơn. Không kém. (3
"Ừ." Nó thở dài, cuối cùng cất điện thoại vào trong người, nằm ườn xuống sàn: "Tao với mày, chỉ là con người bình thường, mà đã là người bình thường thì không thể đấu lại được với quái vật được."
"Không biết Shirase trong lúc này đang làm gì nhỉ?"
"Nè, bánh tớ lấy từ chỗ anh đẹp trai ra đó, cậu mau ăn đi!"
Shirase móc khơ khớ bánh đồ ăn trong người mình ra đưa cho Yumeno Kyuusaku và nở một nụ cười thật tươi.
Có đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với bạn bè, như thế đồ ăn sẽ càng ngon hơn!! Shirase cậu thích ăn đồ ngon lắm!!!
Yumeno Kyuusaku e ngại nhìn vài gói bánh kẹo trên tay Shirase, sau đó chậm chạp vươn tay ra lấy một gói bánh trong đó, từ từ bóc vỏ rồi đưa chiếc bánh ấy vào miệng.
"Thế nào? Nó ngon chứ??" Shirase mắt sáng ngời nhìn cậu: "Nó rất định phải rất ngon đi??! Cậu thấy sao???"
"Ừm." Yumeno Kyuusaku gật đầu, sau đó nở một nụ cười nhẹ nhàng, giống như bao đứa trẻ bình thường: "Nó ngon lắm."
Ở trong Mafia Cảng, đồ ăn mà bọn họ cung cấp cho Yumeno Kyuusaku chẳng thiếu thứ gì, muốn cái gì có cái đó, chỉ trừ việc bước ra khỏi cánh cửa, nếu như không có lệnh của Mori-san thì Yumeno Kyuusaku sẽ không bao giờ có chuyện ra ngoài khám phá thế giới.
Cảm giác nỗi cô đơn đó, đã bị với bớt đi phần nào.
Ít nhất bây giờ, đối với cậu, Yumeno Kyuusaku đã không còn thấy buồn nữa.
Vì cậu có bạn rồi mà!
"Ổ, con búp bê của cậu nhìn hay ghê nhỉ?" Shirase liếc mắt mà nói: "Trông thật ngầu lắm đó!"
"Đương nhiên, búp bê của tôi mà lại ~~ phải ngầu như tôi chứ!!!"
Yumeno Kyuusaku lập tức thu hồi biểu cảm có chút trẻ con kia của mình, hếch mũi lên khi nghe được lời ca ngợi của Shirase, kiêu ngạo nói.
"Hahahaha!! Cậu thật là trẻ con!!!" Shirase ôm bụng cười khì: "Còn ưỡn ngực kiếng chân luôn chứ, cậu muốn so sáng chiều cao với tớ sao??!"
"Hừ! Này nhé!!!" Yumeno Kyuusaku lập tức phản bác đối phương: "Tôi không có trẻ con!! Dù tôi không có cao, nhưng tôi vẫn chính chắn hơn cậu nhiều!!"'
Dù sao cậu cũng là quân bài mạnh nhất của Mafia Cảng cơ mà! Yumeno Kyuusaku không có trẻ con đến mức đi so đo chiều cao với một người khác!!
"Oahahahaha!! Cậu lại kiễng chân lên nữa rồi!! Buồn cười quá đi!!!"
"Shirase!!!"
"Chúng ta cùng đi tham quan nào!" Shirase đột ngột bắt lấy tay của Yumeno Kyuusaku: "Cậu hứa rồi nhé! Cậu phải dẫn tớ đi tham quan đấy!!"
"Lời nguyền."
"Lời nguyền khiến bất cứ ai có thể phát điên khi chạm vào-"
Yumeno Kyuusaku giật mình, lập tức giật tay mình ra khỏi cái nắm của Shirase.
Nếu cứ để như thế, cậu sẽ khiến người bạn này của mình gặp nguy hiểm mất.
Yumeno Kyuusaku không muốn một chút nào.
"Hửm? Cậu làm sao thế?" Shirase vẫn chưa hiểu chuyện gì mà hỏi: "Cậu sợ bố mẹ mình phát hiện rồi đánh đòn cậu sao?"
Hóa ra cũng có người sợ bố mẹ hơn cả cậu, chắc họ đánh cậu ấy dữ lắm nên mới vậy, thật tội nghiệp.
"Năng lực."
Yumeno Kyuusaku lẩm bẩm hỏi.
"Hả, gì cơ, tớ không hiểu?"
"Năng lực của tôi sẽ khiến bất kì ai phát điên khi họ làm tôi bị thương." Cậu nói bằng giọng nghiêm túc cho Shi-rase nghe: "Không có cách gì để khiến nó dừng lại đâu, nên, cậu cần phải giữ khoảng cách với tôi."
Đó là cách duy nhất đế Shirase không bị thương.
Mà thứ có thể dừng năng lực này của cậu, là năng lực của Dazai.
"Hửm? Cậu cũng biết ảo thuật hả? Nhưng lại không quen tay đúng chứ?" Shirase tròn mắt mà nói: "Không sao đâu, nếu như cậu thất bại, cậu có thể làm lại mà, thất bại là mẹ thành công, cậu chỉ cần cố gắng thì sẽ có được kết quả tốt thôi ~~"
"Cậu..." Yumeno Kyuusaku nhíu mày hỏi: "Cậu nghĩ rằng...tôi điều khiển được năng lực của mình hả?"
Lý do mà cậu bị giam, là vì chính năng lực tàn phá mọi thứ này, và nó chỉ dừng lại khi Dazai chạm vào cậu hoặc là chạm vào con búp bê.
Nếu như...nếu như Yumeno Kyuusaku có thể dễ dàng điều khiển năng lực của mình, sử dụng nó và thu hồi nó, liệu...
Có thể điều khiển được (Dogra Magra], Mafia Cảng sẽ không cử Dazai tới nữa, Mori-san sẽ không giam cậu nữa.
Nhưng...liệu chuyện này có thể được không?
"Khi làm một điều gì đó, ai cũng đều có thất bại, không ai là hoàn hảo hết trơn á ~~" Shirase cười tít mắt trả lời:
"Cậu đừng có lo lắng nha!" (1)
Trò ảo thuật của cậu ta rốt cuộc khó đến mức nào ta! Nhỏ tuổi như vậy mà đã học làm ảo thuật, thật là giỏi quá đì!!
Trong khi Shirase chỉ ăn, chơi với ngủ mà cậu ấy đã học làm ảo thuật, quả nhiên là một người hết sức tài năng mà!! Cậu ấy sẽ không thất bại dễ dàng như vậy đâu!!
Shirase tin vào điều đó.
"Tôi sẽ thử." (2
Yumeno Kyuusaku nhắm mắt, sau đó mở ra, đôi mắt thăm thằm hố đen giờ đây, đã le lói một chút tia sáng.
"Tôi phải thành công, vì chính cuộc sống của tôi.
Đó là điều mà tôi và con bạn thân rút ra sau khi đọc xong chap 116 của BSD. &}
Fukichi Ouchi đã nhận điềm báo từ thanh kiếm (Cơn Mưa Thầm Lặng) rằng sẽ Thế Chiến sẽ nổ ra trong 36 năm nữa kể từ hiện tại.
Hắn ta đã can thiệp vào lời tiên tri đó.
Lưỡi kiếm chỉ kéo dài 10 giây mỗi lần sử dụng, sẽ phải mất vô số bước nhảy thời gian để truyền tải thông tin về quá khứ 36 năm, nghĩa là không có cách nào để xác nhận thông điệp đầu tiên có phải là sự thật hay không.
Chỉ lần một vết nguệch ngoạc đủ thuyết phục lên bức tường, mà Fukichi Ouchi đã rơi vào tầm ngắm.
Không thể nào phân biệt được thật giả, ước nguyện hòa bình của ông ta đều chỉ là một trò chơi, một trò chơi đố chứ, chắng có bất cứ ý nghĩa gì.
Những gì mà Fukichi Ouchi đã làm với người bạn thủa nhỏ, với cấp dưới và những người khác, tất cả đều vô nghĩa.
Kinh khủng. Thật sự kinh khủng.
Mấy đứa gà như tôi và con bạn thân thì trình nào chơi lại gã chuột Nga kia chứ!!
Như Fukuzawa Yukichi nói, chỉ cần Fyodor Dostoevsky tìm được chiếc máy bay M1 - chiếc máy bay tốc độ cao giành riêng cho các quan chức với khả năng tàng hình, nếu hắn trốn thoát thành công, tất cả sẽ hết đường cứu văn.
Fyodor Dostoevsky sẽ biến mất trong màn đêm vô định, rồi ở trong góc trời nào đó, sử dụng một nửa của trái đất khiến tất cả mọi người chìm vào trong ác mộng.
"Thứ ở chap này khiến tao nhẹ lòng chính là việc pé Aya được Bura-chan giải cứu." Con bạn thân lẩm bẩm thở dài: "Đúng là cái mồm lồng của cha Fyodor kia không thể tin được mà." 2
Cái gì mà bảo vệ Công chúa không tổn hại một sợi tóc, cha bố tiên sư nhà mi con Chuột Nga này, mi mới chính là mối nguy của pé Aya ấy!
Đúng là cứ có chap mới BSD ra lò lúc nào thì các fan BSD suy lúc đó, Asagiri-sensei, có phải thấy độc giả đau khô lên lên xuống xuống là ông vui lắm phải không, đêm ngủ đắp chăn hẳn phải cười ra thành tiếng luôn đi!!?
"Mày không định làm gì à, để đối phó với hắn ta ấy?" Con bạn thân liếc mắt hỏi tôi: "Mọi chuyện càng ngày càng trở nên nghiêm trọng rồi đó."
"Tao với mày, chẳng cần đến Fyodor Dostoevsky, mỗi Nikolai Gogol ra tay tôi là hai con cút luôn từ vòng gửi xe rồi, ở đấy mà đấu với đá." Tôi lừ lừ mắt nói: "Chúng ta chỉ là người bình thường mà thôi."
Đúng vậy.
Chúng tôi chỉ là người bình thường.
Không hơn. Không kém. (3
"Ừ." Nó thở dài, cuối cùng cất điện thoại vào trong người, nằm ườn xuống sàn: "Tao với mày, chỉ là con người bình thường, mà đã là người bình thường thì không thể đấu lại được với quái vật được."
"Không biết Shirase trong lúc này đang làm gì nhỉ?"
"Nè, bánh tớ lấy từ chỗ anh đẹp trai ra đó, cậu mau ăn đi!"
Shirase móc khơ khớ bánh đồ ăn trong người mình ra đưa cho Yumeno Kyuusaku và nở một nụ cười thật tươi.
Có đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với bạn bè, như thế đồ ăn sẽ càng ngon hơn!! Shirase cậu thích ăn đồ ngon lắm!!!
Yumeno Kyuusaku e ngại nhìn vài gói bánh kẹo trên tay Shirase, sau đó chậm chạp vươn tay ra lấy một gói bánh trong đó, từ từ bóc vỏ rồi đưa chiếc bánh ấy vào miệng.
"Thế nào? Nó ngon chứ??" Shirase mắt sáng ngời nhìn cậu: "Nó rất định phải rất ngon đi??! Cậu thấy sao???"
"Ừm." Yumeno Kyuusaku gật đầu, sau đó nở một nụ cười nhẹ nhàng, giống như bao đứa trẻ bình thường: "Nó ngon lắm."
Ở trong Mafia Cảng, đồ ăn mà bọn họ cung cấp cho Yumeno Kyuusaku chẳng thiếu thứ gì, muốn cái gì có cái đó, chỉ trừ việc bước ra khỏi cánh cửa, nếu như không có lệnh của Mori-san thì Yumeno Kyuusaku sẽ không bao giờ có chuyện ra ngoài khám phá thế giới.
Cảm giác nỗi cô đơn đó, đã bị với bớt đi phần nào.
Ít nhất bây giờ, đối với cậu, Yumeno Kyuusaku đã không còn thấy buồn nữa.
Vì cậu có bạn rồi mà!
"Ổ, con búp bê của cậu nhìn hay ghê nhỉ?" Shirase liếc mắt mà nói: "Trông thật ngầu lắm đó!"
"Đương nhiên, búp bê của tôi mà lại ~~ phải ngầu như tôi chứ!!!"
Yumeno Kyuusaku lập tức thu hồi biểu cảm có chút trẻ con kia của mình, hếch mũi lên khi nghe được lời ca ngợi của Shirase, kiêu ngạo nói.
"Hahahaha!! Cậu thật là trẻ con!!!" Shirase ôm bụng cười khì: "Còn ưỡn ngực kiếng chân luôn chứ, cậu muốn so sáng chiều cao với tớ sao??!"
"Hừ! Này nhé!!!" Yumeno Kyuusaku lập tức phản bác đối phương: "Tôi không có trẻ con!! Dù tôi không có cao, nhưng tôi vẫn chính chắn hơn cậu nhiều!!"'
Dù sao cậu cũng là quân bài mạnh nhất của Mafia Cảng cơ mà! Yumeno Kyuusaku không có trẻ con đến mức đi so đo chiều cao với một người khác!!
"Oahahahaha!! Cậu lại kiễng chân lên nữa rồi!! Buồn cười quá đi!!!"
"Shirase!!!"
"Chúng ta cùng đi tham quan nào!" Shirase đột ngột bắt lấy tay của Yumeno Kyuusaku: "Cậu hứa rồi nhé! Cậu phải dẫn tớ đi tham quan đấy!!"
"Lời nguyền."
"Lời nguyền khiến bất cứ ai có thể phát điên khi chạm vào-"
Yumeno Kyuusaku giật mình, lập tức giật tay mình ra khỏi cái nắm của Shirase.
Nếu cứ để như thế, cậu sẽ khiến người bạn này của mình gặp nguy hiểm mất.
Yumeno Kyuusaku không muốn một chút nào.
"Hửm? Cậu làm sao thế?" Shirase vẫn chưa hiểu chuyện gì mà hỏi: "Cậu sợ bố mẹ mình phát hiện rồi đánh đòn cậu sao?"
Hóa ra cũng có người sợ bố mẹ hơn cả cậu, chắc họ đánh cậu ấy dữ lắm nên mới vậy, thật tội nghiệp.
"Năng lực."
Yumeno Kyuusaku lẩm bẩm hỏi.
"Hả, gì cơ, tớ không hiểu?"
"Năng lực của tôi sẽ khiến bất kì ai phát điên khi họ làm tôi bị thương." Cậu nói bằng giọng nghiêm túc cho Shi-rase nghe: "Không có cách gì để khiến nó dừng lại đâu, nên, cậu cần phải giữ khoảng cách với tôi."
Đó là cách duy nhất đế Shirase không bị thương.
Mà thứ có thể dừng năng lực này của cậu, là năng lực của Dazai.
"Hửm? Cậu cũng biết ảo thuật hả? Nhưng lại không quen tay đúng chứ?" Shirase tròn mắt mà nói: "Không sao đâu, nếu như cậu thất bại, cậu có thể làm lại mà, thất bại là mẹ thành công, cậu chỉ cần cố gắng thì sẽ có được kết quả tốt thôi ~~"
"Cậu..." Yumeno Kyuusaku nhíu mày hỏi: "Cậu nghĩ rằng...tôi điều khiển được năng lực của mình hả?"
Lý do mà cậu bị giam, là vì chính năng lực tàn phá mọi thứ này, và nó chỉ dừng lại khi Dazai chạm vào cậu hoặc là chạm vào con búp bê.
Nếu như...nếu như Yumeno Kyuusaku có thể dễ dàng điều khiển năng lực của mình, sử dụng nó và thu hồi nó, liệu...
Có thể điều khiển được (Dogra Magra], Mafia Cảng sẽ không cử Dazai tới nữa, Mori-san sẽ không giam cậu nữa.
Nhưng...liệu chuyện này có thể được không?
"Khi làm một điều gì đó, ai cũng đều có thất bại, không ai là hoàn hảo hết trơn á ~~" Shirase cười tít mắt trả lời:
"Cậu đừng có lo lắng nha!" (1)
Trò ảo thuật của cậu ta rốt cuộc khó đến mức nào ta! Nhỏ tuổi như vậy mà đã học làm ảo thuật, thật là giỏi quá đì!!
Trong khi Shirase chỉ ăn, chơi với ngủ mà cậu ấy đã học làm ảo thuật, quả nhiên là một người hết sức tài năng mà!! Cậu ấy sẽ không thất bại dễ dàng như vậy đâu!!
Shirase tin vào điều đó.
"Tôi sẽ thử." (2
Yumeno Kyuusaku nhắm mắt, sau đó mở ra, đôi mắt thăm thằm hố đen giờ đây, đã le lói một chút tia sáng.
"Tôi phải thành công, vì chính cuộc sống của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.