Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 51
Cầm San
14/11/2024
Tôi một tay cầm rổ đựng đồ, một tay xoa cằm, khuôn mặt đầy vẻ suy tư, như đang sầu não về một vấn đề của bản thân mãi vẫn chưa có câu trả lời.
Bởi vì vấn đề đó, nó cũng quan trọng không kém việc tôi phải đối diện với các nhân vật trong tổ kịch bản của
Bungou Stray Dogs mà.
"Hôm nay ăn gì nhỉ?"
Đúng vậy.
Câu nói muôn thuở bao con dân Việt Nam mỗi khi cái bụng reo lên, cân đo đong đếm với số tiền mình đang có thì mình sẽ ăn gì, và trong khi suy nghĩ tìm câu trả lời thì cái bụng đói vẫn hoàn đói, vào cái mấy người hay bị bệnh lên quan tới dạ dày thì đúng là khổ luôn.
Trong khi tôi vác cái xác đi chợ lựa đồ, thì con bạn thân và Emily ở nhà chơi game với nhau. Dù sao với ngoại hình của hai người họ, thì ra ngoài bị các nhân vật kia bắt gặp chọn chọn mua mua trong chợ cũng cả là một vấn đề nan giải đó. (5°
Ở thì ở đây là ở Nhật Bản, không phải là Việt Nam, nên khi tôi muốn nấu một số món của nước mình thì sẽ bị thiếu đồ, ví dụ như gia vị hay nguyên liệu.
Nếu giá thịt, cá ở tầm trung bình, thì giá rau tại Nhật Bản lại khá cao. Nhật Bản là nước thuộc vùng ôn đới, khí hậu tương đối lạnh nên việc trồng rau xanh, củ quả sẽ gặp đôi phần khó khăn.
Mà rau củ đắt một thì hoa quả phải đắt mười.
Vì chúng đều là đồ nhập khẩu.
Trời ơi, nhìn cái bảng giá mà con tim muốn thổn thức dễ sợ, ở Việt Nam thì thèm cái gì ra chợ mua, vừa nhiều chỗ lựa đồ ngon vừa xem giá, hợp lý thì quất luôn khỏi bàn cãi, nhưng mà ở nơi này thì haizzz....
Tự nhiên thấy nhớ đất nước mình dễ sợ.
"Thịt kho tàu, cá rán, rau cải luộc, trứng trưng...hm..."
Tôi đang định nấu một bữa cơm đúng chuẩn của Việt Nam để khiến con bạn mình bất ngờ, nhưng nhìn vào giá từng món mà tôi muốn sốc ngang luôn.
"Huh...a, xin chào-"
Tôi chớp chớp mắt, nghe được giọng nói quen thuộc ngay đằng sau.
"Oh...là cậu.?"
Nakajima Atsushi đang xác đồ và Izumi Kyouka-
Là Nakajima Atsushi, Atsushi...
Bản thân tôi phải kiềm chế vì không có hú hét ngay giữa ban ngày ban mặt và để không cho người ngoài nhìn vào mà đánh giá mình. (3)
"Xin chào."
Ngoài mặt tôi gật đầu thản nhiên nói, trong lòng vui như trẩy hội.
Cuối cùng tôi cũng đã gặp được bias của mình trong hoàn cảnh bình thường mà không có lấy một ánh mắt phát xét nào từ Cơ quan Thám tử Vũ trang.
Phía bên kia, Nakajima Atsushi và Izumi Kyouka cũng mang nhiều phần cảnh giác, vì người đàn ông tên Oda Sakunosuke này, cho dù anh ta có vẻ ngoài hết sức vô hại và vô cùng tầm thường, giống như là một người đàn ông bận bịu vừa phải làm việc vừa phải chăm lo cho các thành viên gia đình của mình, thực lòng mà nói, bản thân cậu cảm thấy anh ta không phải người xấu, nhưng, Dazai-san...
Cả Ranpo-san cũng đã cảnh báo, trong số bọn họ đến từ thế giới khác, Oda Sakunosuke, là người các cậu cần phải lưu ý nhất.
"Các cậu có muốn đến nhà tôi ăn một bữa không? Tôi đang mua nguyên liệu cho món lẩu."
Nakajima Atsushi và Izumi Kyouka khựng người lại.
"Hả?" Miệng của cậu há hốc, còn Kyouka-chan thì đúng đơ hắn luôn.
Người đàn ông đó, đang có ý định mời cậu và Kyouka-chan đi về nhà mình ăn lẩu?!?
Tại sao? Vì cái gì mà mời hai người họ chứ???
"Tôi nghĩ rằng việc này phải có nguyên nhân ở đằng sau, phải không?"
Izumi Kyouka là người trấn tĩnh đầu tiên, bởi vì trước kia mang nghề nghiệp là sát thủ của Mafia Cảng, nên là độ thận trọng cũng như độ nhạy bén hơn hẳn thiếu niên tóc bạc trắng kia.
"Kyouka-chan..."
"Atsushi-kun, chúng ta phải cẩn thận người đàn ông đó." Izumi Kyouka khẽ híp mắt: "Anh ta không đơn giản như anh đã nghĩ đâu."
Đúng vậy.
Người đến cả Dazai-san và Ranpo-san cẩn thận khi tiếp xúc, rõ ràng không phải là người bình thường.
"Um..." Tôi chớp mắt xoa cằm, sau đó trả lời: "Tôi còn có ý định mua thêm 10 cái bánh creppe hoa quả nữa, vì cô bé nhà tôi khá thích món đó, tôi nghĩ nếu mua nhiều hơn nữa cho mọi người ăn cùng thì chắc cũng không đến mức nào-"
Izumi Kyouka ngay tức khắc kéo tay nói với thiếu nhiên tóc bạc trắng bằng một biểu cảm hết sức ngây thơ, đáng yêu: "Atsushi-kun, hai chúng ta cùng nhau đi thôi, người đàn ông này rõ ràng đúng là một người siêu tốt bụng mà."
Nakajima Atsushi: "..."
Kyouka-chan, em thay đố thái độ nhanh như vậy, không cảm thấy sai sai ư?
Trong khi Nakajima Atsushi vẫn còn tình trạng lỗi hoạt động vì độ lật mặt của con bé nhà mình nhanh hơn cả lật bánh tráng của mấy bà bán đồ lề đường, thì tôi, tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.
"Chúng tôi và Cơ quan Thám tử Vũ trang giờ là đồng minh, cậu cứ yên tâm..." Tôi thở dài một hơi mà nói, như đang u sầu về chuyện nào đó: "Có vẻ như ấn tượng của bọn tôi mang lại không tốt lắm thì phải,...đơn giản là tôi chỉ không muốn bọn tôi bị các vị đánh giá là những kẻ không đáng tin tưởng mà thôi... nên tôi nghĩ nếu như tỏ ra thiện chí thì có lẽ...ừm. Nếu như cậu không có thích thì tôi cũng không có ý kiến gì đâu, quyền quyết định là do cậu mà, tôi cũng chỉ là một kẻ lạ mặt không đáng tin tưởng mà thôi..." (I")
Nakajima Atsushi: "..."
Cảm giác tội lỗi này là sao đây?
Tự nhiên cậu thấy người đàn ông tóc đỏ đó, trông thật lạc lõng và đáng thương, như một chú chó nhỏ tội nghiệp buồn bã vì không thể kết bạn với những chú chó khác? (2
"À, không, không, không!!!" Nakajima Atsushi vội vàng xua tay, nói bằng giọng đảm bảo: "Tôi và Kyouka-chan sẽ đến! Anh cứ yên tâm! Cơ quan Thám tử Vũ trang luôn là đồng minh của mọi người!!!!
Tôi liền gật đầu cười cười: "Um, cảm ơn cậu."
Há há, thành công mời được bias đền nhá mình ăn rồi!!! Bản thân của tôi ơi, mày làm tốt lăm!!!
Izumi Kyouka liếc mắt, người đàn ông tên Oda Sakunosuke kia tuy không có biểu lộ ra cảm xúc gì, nhưng cái chỏm tóc trên đỉnh đầu của anh ta cứ đung đưa lên đung đưa xuống trong không trung, đúng là trông kì lạ mà.
Và cô cũng không cảm thấy anh ta có ý xấu gì, chẳng qua là...
Sau một hồi lựa chọn, tôi đã quyết định chọn lẩu mình định nấu là lẩu Shabu Shabu.
Món lẩu đó là sự kết hợp hài hòà giữa các nguyên liệu nổi bật như nước dùng dashi tảo bẹ, thịt ba chỉ bò, thịt thăn bò, đậu phụ, cải thảo, nấm đông cô, lá hoa cúc, rong biển tươi, mì udon,... và chấm cùng ponzu hoặc nước tương, tương mè.
Với cái mồm lồng của con bạn tôi, cộng thêm sức ăn của nó cùng với việc tôi không còn đắn đo lựa đồ thì quá thích hợp rồi còn gì. (6
Nakajima Atsushi dùng ánh mắt ái ngại nhìn tôi khi tôi đang cứ thế liên tục bỏ khay thịt bò vào giỏ của mình, trong khi lzumi Kyouka ở quầy thực phẩm thực vật đã chế biến nhăm nhe hơn chục miếng đậu phụ.
"Hiccc, Kyouka-channnnn!!! Em lấy vừa đủ thôi chứ!!! Quá nhiều rồ!!!!
"Haha, tôi thấy chúng đều bình thường hết mà." Tôi không để ý lắm nói: "Lẩu có thêm đậu phụ mới ngon chứ."
Nakajima Atsushi hô lên, khuôn mặt có chút nhăn nhúm: "Nhưng giá của chúng-"
Đắt quá rồi.., nhìn mà muốn đau ví quá đi.
Anh ta sẽ không sao chứ?
"Tôi thấy giá cả ở nơi này cũng ổn mà, còn số thứ giá còn cao hơn ở nơi của tôi ấy cứ, Atsushi-san, cậu không cần phải lo đâu..”
Tác giả: "Người lật mặt không chỉ có mỗi Izumi Kyouka "
Xin lỗi vì đã để các pà đợi lâu, cuối tuần toi sẽ công bố kết quả nhé, tại tuần này toi hơi nhiều việc chút, cộng thêm toi phải sửa lại demo truyện này, mong mọi người thông cảm
Bởi vì vấn đề đó, nó cũng quan trọng không kém việc tôi phải đối diện với các nhân vật trong tổ kịch bản của
Bungou Stray Dogs mà.
"Hôm nay ăn gì nhỉ?"
Đúng vậy.
Câu nói muôn thuở bao con dân Việt Nam mỗi khi cái bụng reo lên, cân đo đong đếm với số tiền mình đang có thì mình sẽ ăn gì, và trong khi suy nghĩ tìm câu trả lời thì cái bụng đói vẫn hoàn đói, vào cái mấy người hay bị bệnh lên quan tới dạ dày thì đúng là khổ luôn.
Trong khi tôi vác cái xác đi chợ lựa đồ, thì con bạn thân và Emily ở nhà chơi game với nhau. Dù sao với ngoại hình của hai người họ, thì ra ngoài bị các nhân vật kia bắt gặp chọn chọn mua mua trong chợ cũng cả là một vấn đề nan giải đó. (5°
Ở thì ở đây là ở Nhật Bản, không phải là Việt Nam, nên khi tôi muốn nấu một số món của nước mình thì sẽ bị thiếu đồ, ví dụ như gia vị hay nguyên liệu.
Nếu giá thịt, cá ở tầm trung bình, thì giá rau tại Nhật Bản lại khá cao. Nhật Bản là nước thuộc vùng ôn đới, khí hậu tương đối lạnh nên việc trồng rau xanh, củ quả sẽ gặp đôi phần khó khăn.
Mà rau củ đắt một thì hoa quả phải đắt mười.
Vì chúng đều là đồ nhập khẩu.
Trời ơi, nhìn cái bảng giá mà con tim muốn thổn thức dễ sợ, ở Việt Nam thì thèm cái gì ra chợ mua, vừa nhiều chỗ lựa đồ ngon vừa xem giá, hợp lý thì quất luôn khỏi bàn cãi, nhưng mà ở nơi này thì haizzz....
Tự nhiên thấy nhớ đất nước mình dễ sợ.
"Thịt kho tàu, cá rán, rau cải luộc, trứng trưng...hm..."
Tôi đang định nấu một bữa cơm đúng chuẩn của Việt Nam để khiến con bạn mình bất ngờ, nhưng nhìn vào giá từng món mà tôi muốn sốc ngang luôn.
"Huh...a, xin chào-"
Tôi chớp chớp mắt, nghe được giọng nói quen thuộc ngay đằng sau.
"Oh...là cậu.?"
Nakajima Atsushi đang xác đồ và Izumi Kyouka-
Là Nakajima Atsushi, Atsushi...
Bản thân tôi phải kiềm chế vì không có hú hét ngay giữa ban ngày ban mặt và để không cho người ngoài nhìn vào mà đánh giá mình. (3)
"Xin chào."
Ngoài mặt tôi gật đầu thản nhiên nói, trong lòng vui như trẩy hội.
Cuối cùng tôi cũng đã gặp được bias của mình trong hoàn cảnh bình thường mà không có lấy một ánh mắt phát xét nào từ Cơ quan Thám tử Vũ trang.
Phía bên kia, Nakajima Atsushi và Izumi Kyouka cũng mang nhiều phần cảnh giác, vì người đàn ông tên Oda Sakunosuke này, cho dù anh ta có vẻ ngoài hết sức vô hại và vô cùng tầm thường, giống như là một người đàn ông bận bịu vừa phải làm việc vừa phải chăm lo cho các thành viên gia đình của mình, thực lòng mà nói, bản thân cậu cảm thấy anh ta không phải người xấu, nhưng, Dazai-san...
Cả Ranpo-san cũng đã cảnh báo, trong số bọn họ đến từ thế giới khác, Oda Sakunosuke, là người các cậu cần phải lưu ý nhất.
"Các cậu có muốn đến nhà tôi ăn một bữa không? Tôi đang mua nguyên liệu cho món lẩu."
Nakajima Atsushi và Izumi Kyouka khựng người lại.
"Hả?" Miệng của cậu há hốc, còn Kyouka-chan thì đúng đơ hắn luôn.
Người đàn ông đó, đang có ý định mời cậu và Kyouka-chan đi về nhà mình ăn lẩu?!?
Tại sao? Vì cái gì mà mời hai người họ chứ???
"Tôi nghĩ rằng việc này phải có nguyên nhân ở đằng sau, phải không?"
Izumi Kyouka là người trấn tĩnh đầu tiên, bởi vì trước kia mang nghề nghiệp là sát thủ của Mafia Cảng, nên là độ thận trọng cũng như độ nhạy bén hơn hẳn thiếu niên tóc bạc trắng kia.
"Kyouka-chan..."
"Atsushi-kun, chúng ta phải cẩn thận người đàn ông đó." Izumi Kyouka khẽ híp mắt: "Anh ta không đơn giản như anh đã nghĩ đâu."
Đúng vậy.
Người đến cả Dazai-san và Ranpo-san cẩn thận khi tiếp xúc, rõ ràng không phải là người bình thường.
"Um..." Tôi chớp mắt xoa cằm, sau đó trả lời: "Tôi còn có ý định mua thêm 10 cái bánh creppe hoa quả nữa, vì cô bé nhà tôi khá thích món đó, tôi nghĩ nếu mua nhiều hơn nữa cho mọi người ăn cùng thì chắc cũng không đến mức nào-"
Izumi Kyouka ngay tức khắc kéo tay nói với thiếu nhiên tóc bạc trắng bằng một biểu cảm hết sức ngây thơ, đáng yêu: "Atsushi-kun, hai chúng ta cùng nhau đi thôi, người đàn ông này rõ ràng đúng là một người siêu tốt bụng mà."
Nakajima Atsushi: "..."
Kyouka-chan, em thay đố thái độ nhanh như vậy, không cảm thấy sai sai ư?
Trong khi Nakajima Atsushi vẫn còn tình trạng lỗi hoạt động vì độ lật mặt của con bé nhà mình nhanh hơn cả lật bánh tráng của mấy bà bán đồ lề đường, thì tôi, tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.
"Chúng tôi và Cơ quan Thám tử Vũ trang giờ là đồng minh, cậu cứ yên tâm..." Tôi thở dài một hơi mà nói, như đang u sầu về chuyện nào đó: "Có vẻ như ấn tượng của bọn tôi mang lại không tốt lắm thì phải,...đơn giản là tôi chỉ không muốn bọn tôi bị các vị đánh giá là những kẻ không đáng tin tưởng mà thôi... nên tôi nghĩ nếu như tỏ ra thiện chí thì có lẽ...ừm. Nếu như cậu không có thích thì tôi cũng không có ý kiến gì đâu, quyền quyết định là do cậu mà, tôi cũng chỉ là một kẻ lạ mặt không đáng tin tưởng mà thôi..." (I")
Nakajima Atsushi: "..."
Cảm giác tội lỗi này là sao đây?
Tự nhiên cậu thấy người đàn ông tóc đỏ đó, trông thật lạc lõng và đáng thương, như một chú chó nhỏ tội nghiệp buồn bã vì không thể kết bạn với những chú chó khác? (2
"À, không, không, không!!!" Nakajima Atsushi vội vàng xua tay, nói bằng giọng đảm bảo: "Tôi và Kyouka-chan sẽ đến! Anh cứ yên tâm! Cơ quan Thám tử Vũ trang luôn là đồng minh của mọi người!!!!
Tôi liền gật đầu cười cười: "Um, cảm ơn cậu."
Há há, thành công mời được bias đền nhá mình ăn rồi!!! Bản thân của tôi ơi, mày làm tốt lăm!!!
Izumi Kyouka liếc mắt, người đàn ông tên Oda Sakunosuke kia tuy không có biểu lộ ra cảm xúc gì, nhưng cái chỏm tóc trên đỉnh đầu của anh ta cứ đung đưa lên đung đưa xuống trong không trung, đúng là trông kì lạ mà.
Và cô cũng không cảm thấy anh ta có ý xấu gì, chẳng qua là...
Sau một hồi lựa chọn, tôi đã quyết định chọn lẩu mình định nấu là lẩu Shabu Shabu.
Món lẩu đó là sự kết hợp hài hòà giữa các nguyên liệu nổi bật như nước dùng dashi tảo bẹ, thịt ba chỉ bò, thịt thăn bò, đậu phụ, cải thảo, nấm đông cô, lá hoa cúc, rong biển tươi, mì udon,... và chấm cùng ponzu hoặc nước tương, tương mè.
Với cái mồm lồng của con bạn tôi, cộng thêm sức ăn của nó cùng với việc tôi không còn đắn đo lựa đồ thì quá thích hợp rồi còn gì. (6
Nakajima Atsushi dùng ánh mắt ái ngại nhìn tôi khi tôi đang cứ thế liên tục bỏ khay thịt bò vào giỏ của mình, trong khi lzumi Kyouka ở quầy thực phẩm thực vật đã chế biến nhăm nhe hơn chục miếng đậu phụ.
"Hiccc, Kyouka-channnnn!!! Em lấy vừa đủ thôi chứ!!! Quá nhiều rồ!!!!
"Haha, tôi thấy chúng đều bình thường hết mà." Tôi không để ý lắm nói: "Lẩu có thêm đậu phụ mới ngon chứ."
Nakajima Atsushi hô lên, khuôn mặt có chút nhăn nhúm: "Nhưng giá của chúng-"
Đắt quá rồi.., nhìn mà muốn đau ví quá đi.
Anh ta sẽ không sao chứ?
"Tôi thấy giá cả ở nơi này cũng ổn mà, còn số thứ giá còn cao hơn ở nơi của tôi ấy cứ, Atsushi-san, cậu không cần phải lo đâu..”
Tác giả: "Người lật mặt không chỉ có mỗi Izumi Kyouka "
Xin lỗi vì đã để các pà đợi lâu, cuối tuần toi sẽ công bố kết quả nhé, tại tuần này toi hơi nhiều việc chút, cộng thêm toi phải sửa lại demo truyện này, mong mọi người thông cảm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.