Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 55
Cầm San
14/11/2024
"Atsushi-sannnn!!! Đừng có tỏ ra ngại ngùng chứ!!!! Hãy ăn thật nhiều vàoooo!!!"
Nakajima Atsushi một tay cầm đũa, một tay cầm bát, khuôn mặt tỏ ra vài phần bất đắc dĩ, người hơi khom lại khi nhìn thấy cô nhóc tóc vàng tự xưng mình là Emily ở Cơ quan Thám tử Vũ trang đang ngồi trên ghế và không ngừng gắp đồ nhúng lấu sang bát của cậu với thái độ vô cùng niềm nở.
"Eh…Emily-san, cảm ơn cô rất nhiều, nhưng-"
Emily hơi nghiêng đầu, đôi mắt màu xanh biển ánh lên vẻ thản nhiên, giống như ngay từ ban đầu bản thân cô ta là một con người hết sức hống hách, và Emily đã vì điều gì đó nên mới tỏ ra thân cận với cậu chứ trong thâm tâm của cô ta không có hiện lên điều gì cả, thiện ý, ác ý, tính toán đều không có, không có bất kì điều gì cả.
Và Nakajima Atsushi không hề cảm thấy Emily nguy hiểm, chỉ là thái độ của cô ta có hơi...
"Cậu và Kyouka-san không ăn nhanh, tôi và Fyo sẽ liếm sạch đồ đấy." Emily tỉnh bơ mà nói, mặc kệ đối phương nghe xong liền hóa đá từ từ: "'Gì chứ tốc độ ăn của chúng tôi nhanh lắm, nhưng vì cậu và Kyouka-san là khách của
Oda mà, nên bọn tôi đâu thể cứ thế tự nhiên như vậy được, mặc dù nhường đồ ăn không phải là thế mạnh của bọn tôi, nhưng, nếu không kiềm chế, Oda sẽ tức giận mất."
Nakajima Atsushi: "..."
Emily-san, cô thật sự có thỏa mái khi nói ra những lời như vậy không? Nghe sao mường tượng được là vì cậu và
Kyouka-chan nên cả hai mới phải làm như vậy thế?
Giống như nhìn ra được lời nhắn nhủ hiện lên trong đôi mắt của cậu, Emily chỉ đơn giản là tặc lưỡi nói.
"Không sao, vì nếu như là các cậu mà Oda có lấn hơn bọn tôi thì cũng chẳng phải là điều gì to tát đâu."
Nakajima Atsushi tròn mắt.
Đó là một cách nói kì lạ, hết sức kì lạ.
"Cô đang nói như thể chúng tôi không hề là mối đe dọa của Oda-san, nên bọn cô có thể dễ dàng tiếp đón tụi tôi vậy." Izumi Kyouka vẫn là người từng ở trong Mafia Cảng, có kinh nghiệm nhạy bén hơn thiến niên tóc bạc kia lên tiếng.
Đúng là từ nãy tới giờ cô không hề cảm thấy Emily hay người đàn ông tên Fyodor Dostoevsky kia tỏ ra chút gì gọi là khó chịu hay vui mừng khi Oda dắt cô và anh Atsushi, không phải là cô cảm thấy mình nhạy cảm, nhưng đối với những người bị Dazai-san cảnh giác thì lumi Kyouka thấy họ biếu lộ hết sức bình thường với bề ngoài như thế này, nhưng thực chất lại chăng bình thường một chút nào.
"Kyouka-chan..."
"Bọn tôi luôn luôn chào đón tất cả mọi người tới đây chơi với một tâm thế hết sức thỏa mái, nhưng là khi chính họ cũng thỏa mái với chúng tôi.
Nakajima Atsushi liếc sang người đàn ông tên Fyodor Dostoevsky, một tay cầm đũa gắp miếng đậu phụ nhỏ ăn một cách từ tốn và cực kì nhã nhặn.
(5°)
Fyodor Dostoevsky theo như Dazai-san có đề cập thoáng qua, là người mang quốc tịch Nga.
Cậu không đánh giá gì về món ăn hay là cách ăn của người ta vì mỗi người có cho mình khẩu vị khác nhau, nhưng hình như Nakajima Atsushi nhớ là, mấy người thuộc các nước không phải Châu Á thì thường hay sử dụng muỗng hoặc nĩa để ăn hả? Nhìn đối phương dùng đũa gắp đồ, hơn nữa là gắp đậu phụ từ trong nồi lẩu hết sức thành thạo luôn ấy.
Có phải là Fyodor Dostoevsky của thế giới đó sinh sống ở Châu Á (Cụ thể là Nhật Bản) rất lâu đi?
Hình như không giống lắm nhỉ? Kể cả Emily hay là Oda-san, cái cách mà bọn họ thể hiện ra trong bữa ăn chẳng theo phong cách Nhật Bản gì hết. (3)
Kể cả cách nói chuyện, lẫn ứng xử cũng như vậy.
Nakajima Atsushi không biết, nhưng cậu cảm nhận được có điều gì đó có phần quái quái về bọn họ.
"Và, ừm, cho tôi hỏi về người còn lại-"
Lúc ở Cơ quan Thám tử vũ trang, là có bốn người, nhưng bây giờ chỉ có ba.
Người còn lại, tức là cái cậu Buichiro Shirase kia, đang ở đâu vậy?
Nakajima Atsushi không phải là kẻ thích hóng hớt chuyên bao đồng nhà người ta, nhưng, nghe những gì mà cái cậu Buichiro Shirase nói ở Cơ quan, cậu không thể bỏ mặc cậu ta được, cậu không làm được chuyện đấy, nhất là khi đối phương lại cư xử có vấn đề vì trong quá khứ đã phải trải qua những điều 'không hay'.
Nakajima Atsushi chưa nói xong, Emily với vẻ mặt nghiêm túc làm động tác im lặng.
"Đang trong thời gian nhạy cảm, anh đừng có nhắc đến cậu ta." Emily bĩu môi nhắc nhở: "Fyo mà rồ lên thì toi hết cả lũ ấy."
Nakajima Atsushi: "...."
Có phải là cậu đang nghe được một tin hết sức 'quan trọng' không?
"Vậy, 'cậu ấy' ổn chứ?"
Cậu ấy, là Buichiro Shirase.
"Ốn, rất ổn, cậu ta mà không muốn ổn thì cũng phải ổn." Emily đáp lại rất chắc chắn, như là một điều cực kì hiển nhiên không thể chối cãi nổi, đủ để cho Nakajima Atsushi và Izumi Kyouka nghe thấy chứ không đả động gì đến cái gã đang đưa mắt nhăm nhe đĩa thịt bò ngon lành kia, hoặc là do anh ta đang mải nhìn đồ ăn nên không để ý đến bọn họ.
Oda-san thì vẫn đang ở bên bếp sơ chế đồ, khoảng cách quá xa nên còn lâu mới nghe thấy được.
"Cậu ta mà đã không ổn thì chẳng có ai ổn được ở đây cả." Emily hết sức điềm nhiên nói: "Còn nếu đã tới mức đấy thì chúng tôi sẽ không có cách nào khác ngoài việc đột nhập vào đó và giành lấy cậu ta, dù sao tầm vài hôm nữa là tròn 7 ngày, đúng một tuần luôn."
Nakajima Atsushi: "...."
Âm mưu, là một âm mưu, đúng không vậy? (3
Buichiro Shirase là bị bắt cóc, và những người này tin tưởng vào cậu ta, cũng như không tin tưởng đối phương trở về đúng thời hạn nên là lên kế hoạch đột nhập vào 'nơi nào đó' để đưa Buichiro Shirase trở về?
Nakajima Atsushi có cảm giác cậu không nên nghe bất kì điều mà Emily nói tiếp thêm một lời nào nữa, không thì cậu sẽ phải hối hận suốt đời luôn ấy.
"Q ơii!!! Còn bao nhiêu lâu nữa là chúng ta tới sảnh chính của viện bảo tàngggg vậyyyyy???"
Shirase hơi bĩu môi nói với thân ảnh đang chạy ở phía trước, từ nãy tới giờ là cậu thấy cũng hơi lâu rồi, mà sao mãi cả hai chưa tới sảnh chính của Viện Bảo tàng được nhỉ?
Có khi nào Q không nhớ đường không?
Chết rồi, cậu cũng không nhớ đường mình đi nha.
"Nè nè, Shirase, cậu không tin tôi sao?"
Yumeno Kyuusaku cùng vẻ mặt mang nhiều phần phụng phịu trẻ con quay sang phía Shirase chạy theo hồng hộc.
"Cậu nhất định phải tin tôi đó, biết chưa hả?"
"Bởi vì cậu là người bạn đầu tiên của tôi và chính tôi cũng không muốn người bạn đầu tiên mà tôi có lại không tin vào tôi. Tôi sẽ rất buồn đó."
Shirase: "????"
Cau khong hieu lam.
Nếu như Q cảm thấy 'cậu' không chơi được thì cậu ấy có thể kết bạn với những bạn khác mà nhỉ, Shirase cũng không tức giận đâu, vì bạn bè là bạn bè, không thể ép người khác đi theo mong muốn của mình chỉ vì họ là bạn của mình, mỗi người mỗi khác, cảm thấy chơi được với nhau thì chơi, không chơi được người này thì ta chơi với người khác mà?
Ừm...đừng nói là...Viện Bảo tàng thiếu bạn để Q chơi nhé???
Với cái đứa ham chơi thường xuyên cùng chị họ mình ngao du khắp nơi, quen rất nhiều bạn khác, Shirase, cảm thấy chuyện này, đúng là một cực hình.
Hicccc!!! Q tội nghiệp quá đinii!!!!!
"Đừng lo! Dù có thế nào thì cậu vẫn mãi là bạn của tớ!! Cũng như tớ vẫn mãi là bạn của cậu!!" Shirase nói bằng giọng điệu chắc nịch: "Cậu đừng buồn nữa nha!!!"
Yumeno Kyuusaku chỉ muốn cười đến há miệng, cái tên Buichiro Shirase này, vẻ ngoài hùng hổ như vậy mà bên trong trẻ con hết chỗ nói luôn, còn trẻ con hơn cả cậu nữa.
"Cậu đừng nghĩ rằng mấy lời đó an ủi được tôi." Yumeno Kyuusaku nhếch mép, tay giữ khư khư con búp bê: "Tôi là một người thù dai đó ~~"
Không tệ lắm. Chắc chắn là không hề tệ một chút nào.
"Thôi nào, Q, tớ mới nói một tí thôi mà cậu đã giận rồi, cậu thật trẻ con!"
"Ể? Thằng nhóc ngố tàu đó đi mất đâu rồi???" ?
Tachihara Michizou ngó ngang ngó dọc, xác định là đôi phương không có xuất hiện ở chỗ này, nhịn không được liền tỏ ra khó chịu.
Không phải là cậu thấy bực khi thằng nhóc kia không đến, chỉ là không có nó ở đây, cái bầu không khí căng thẳng thường trực ở trong Mafia Cảng hay chính bản thân Tachihara Michizou đều sẽ ngập tràn liên tục không chấm dứt.
Ở Mafia Cảng cũng được vài năm, cậu đã vốn quen bầu không khí ở đây, nhưng thằng nhóc đó xuất hiện, nó đã dịu đi phần nào, và, Tachihara Michizou lại thấy thỏa mái với điều đó.
Trong thâm tâm anh lại mong việc này, sẽ có thể kéo dài được mãi mãi, đến khi anh có thể chấm dứt công việc này của mình.
Đúng là một mong ước ích kỷ nhỉ?
"Gin đã đưa thằng bé đi rồi, một nơi mà nó có thể phát huy được tài năng vốn có của mình." Hirotsu Ryuuro ngậm điếu thuốc, thở dài ra một làn khói hư hư ảo ảo, vẻ mặt mang nhiều phần lãnh đạm: "Tachihara, cậu đừng quên, chúng ta là Mafia Cảng."
Ừ, là Mafia Cảng. Là bóng tối sâu thằm không chút tia sáng, là bóng tối cách biệt hoàn toàn.
Đen, đen hơn tất thảy.
"Không." Tachihara Michizou liền giấu nhẹm đi phần bực dọc ở đáy mắt: "Chỉ là tôi thấy thằng nhóc đó ngu như vậy thì có làm được cái gì nên hồn không thôi."
Vô tri như nó mà dấn thân vào bóng tối, cũng không biết sẽ biến thành cái dạng gì đây.
Nhưng Tachihara Michizou lại mong, rằng thằng bé đó, sẽ không bao giờ bị những thứ ở trong Mafia Cảng ảnh hưởng đến tinh thần của mình, tuy là, khả năng này... rất thấp...
"Cậu ta sẽ không bị làm sao đâu." Hirotsu Ryuuro liếc mắt nói: "Cậu ta đã được đưa tới chỗ Verlaine-san, và anh ta không phải kiểu người sẽ bạc đãi 'người mới' đâu."
Tất cả đương nhiên là không quên việc cậu ta là người đã tự mình tiễn Akutagawa Ryuunosuke lên viện nằm, tố chất làm sát thủ của thằng nhóc đó thật sự là rất cao, cao hơn bất kì ai. Sẽ không ai ngạc nhiên hay phản đối khi
Boss giao nhiệm vụ 'huấn luyện và uốn nắn' người mới cho Paul Verlaine.
Paul Verlaine lại không phải người ở trong phạm trù 'sai lầm' khi huấn luyện những thành viên Mafia Cảng thành sát thủ.
Chắc chắn là như vậy rồi.
Nakajima Atsushi một tay cầm đũa, một tay cầm bát, khuôn mặt tỏ ra vài phần bất đắc dĩ, người hơi khom lại khi nhìn thấy cô nhóc tóc vàng tự xưng mình là Emily ở Cơ quan Thám tử Vũ trang đang ngồi trên ghế và không ngừng gắp đồ nhúng lấu sang bát của cậu với thái độ vô cùng niềm nở.
"Eh…Emily-san, cảm ơn cô rất nhiều, nhưng-"
Emily hơi nghiêng đầu, đôi mắt màu xanh biển ánh lên vẻ thản nhiên, giống như ngay từ ban đầu bản thân cô ta là một con người hết sức hống hách, và Emily đã vì điều gì đó nên mới tỏ ra thân cận với cậu chứ trong thâm tâm của cô ta không có hiện lên điều gì cả, thiện ý, ác ý, tính toán đều không có, không có bất kì điều gì cả.
Và Nakajima Atsushi không hề cảm thấy Emily nguy hiểm, chỉ là thái độ của cô ta có hơi...
"Cậu và Kyouka-san không ăn nhanh, tôi và Fyo sẽ liếm sạch đồ đấy." Emily tỉnh bơ mà nói, mặc kệ đối phương nghe xong liền hóa đá từ từ: "'Gì chứ tốc độ ăn của chúng tôi nhanh lắm, nhưng vì cậu và Kyouka-san là khách của
Oda mà, nên bọn tôi đâu thể cứ thế tự nhiên như vậy được, mặc dù nhường đồ ăn không phải là thế mạnh của bọn tôi, nhưng, nếu không kiềm chế, Oda sẽ tức giận mất."
Nakajima Atsushi: "..."
Emily-san, cô thật sự có thỏa mái khi nói ra những lời như vậy không? Nghe sao mường tượng được là vì cậu và
Kyouka-chan nên cả hai mới phải làm như vậy thế?
Giống như nhìn ra được lời nhắn nhủ hiện lên trong đôi mắt của cậu, Emily chỉ đơn giản là tặc lưỡi nói.
"Không sao, vì nếu như là các cậu mà Oda có lấn hơn bọn tôi thì cũng chẳng phải là điều gì to tát đâu."
Nakajima Atsushi tròn mắt.
Đó là một cách nói kì lạ, hết sức kì lạ.
"Cô đang nói như thể chúng tôi không hề là mối đe dọa của Oda-san, nên bọn cô có thể dễ dàng tiếp đón tụi tôi vậy." Izumi Kyouka vẫn là người từng ở trong Mafia Cảng, có kinh nghiệm nhạy bén hơn thiến niên tóc bạc kia lên tiếng.
Đúng là từ nãy tới giờ cô không hề cảm thấy Emily hay người đàn ông tên Fyodor Dostoevsky kia tỏ ra chút gì gọi là khó chịu hay vui mừng khi Oda dắt cô và anh Atsushi, không phải là cô cảm thấy mình nhạy cảm, nhưng đối với những người bị Dazai-san cảnh giác thì lumi Kyouka thấy họ biếu lộ hết sức bình thường với bề ngoài như thế này, nhưng thực chất lại chăng bình thường một chút nào.
"Kyouka-chan..."
"Bọn tôi luôn luôn chào đón tất cả mọi người tới đây chơi với một tâm thế hết sức thỏa mái, nhưng là khi chính họ cũng thỏa mái với chúng tôi.
Nakajima Atsushi liếc sang người đàn ông tên Fyodor Dostoevsky, một tay cầm đũa gắp miếng đậu phụ nhỏ ăn một cách từ tốn và cực kì nhã nhặn.
(5°)
Fyodor Dostoevsky theo như Dazai-san có đề cập thoáng qua, là người mang quốc tịch Nga.
Cậu không đánh giá gì về món ăn hay là cách ăn của người ta vì mỗi người có cho mình khẩu vị khác nhau, nhưng hình như Nakajima Atsushi nhớ là, mấy người thuộc các nước không phải Châu Á thì thường hay sử dụng muỗng hoặc nĩa để ăn hả? Nhìn đối phương dùng đũa gắp đồ, hơn nữa là gắp đậu phụ từ trong nồi lẩu hết sức thành thạo luôn ấy.
Có phải là Fyodor Dostoevsky của thế giới đó sinh sống ở Châu Á (Cụ thể là Nhật Bản) rất lâu đi?
Hình như không giống lắm nhỉ? Kể cả Emily hay là Oda-san, cái cách mà bọn họ thể hiện ra trong bữa ăn chẳng theo phong cách Nhật Bản gì hết. (3)
Kể cả cách nói chuyện, lẫn ứng xử cũng như vậy.
Nakajima Atsushi không biết, nhưng cậu cảm nhận được có điều gì đó có phần quái quái về bọn họ.
"Và, ừm, cho tôi hỏi về người còn lại-"
Lúc ở Cơ quan Thám tử vũ trang, là có bốn người, nhưng bây giờ chỉ có ba.
Người còn lại, tức là cái cậu Buichiro Shirase kia, đang ở đâu vậy?
Nakajima Atsushi không phải là kẻ thích hóng hớt chuyên bao đồng nhà người ta, nhưng, nghe những gì mà cái cậu Buichiro Shirase nói ở Cơ quan, cậu không thể bỏ mặc cậu ta được, cậu không làm được chuyện đấy, nhất là khi đối phương lại cư xử có vấn đề vì trong quá khứ đã phải trải qua những điều 'không hay'.
Nakajima Atsushi chưa nói xong, Emily với vẻ mặt nghiêm túc làm động tác im lặng.
"Đang trong thời gian nhạy cảm, anh đừng có nhắc đến cậu ta." Emily bĩu môi nhắc nhở: "Fyo mà rồ lên thì toi hết cả lũ ấy."
Nakajima Atsushi: "...."
Có phải là cậu đang nghe được một tin hết sức 'quan trọng' không?
"Vậy, 'cậu ấy' ổn chứ?"
Cậu ấy, là Buichiro Shirase.
"Ốn, rất ổn, cậu ta mà không muốn ổn thì cũng phải ổn." Emily đáp lại rất chắc chắn, như là một điều cực kì hiển nhiên không thể chối cãi nổi, đủ để cho Nakajima Atsushi và Izumi Kyouka nghe thấy chứ không đả động gì đến cái gã đang đưa mắt nhăm nhe đĩa thịt bò ngon lành kia, hoặc là do anh ta đang mải nhìn đồ ăn nên không để ý đến bọn họ.
Oda-san thì vẫn đang ở bên bếp sơ chế đồ, khoảng cách quá xa nên còn lâu mới nghe thấy được.
"Cậu ta mà đã không ổn thì chẳng có ai ổn được ở đây cả." Emily hết sức điềm nhiên nói: "Còn nếu đã tới mức đấy thì chúng tôi sẽ không có cách nào khác ngoài việc đột nhập vào đó và giành lấy cậu ta, dù sao tầm vài hôm nữa là tròn 7 ngày, đúng một tuần luôn."
Nakajima Atsushi: "...."
Âm mưu, là một âm mưu, đúng không vậy? (3
Buichiro Shirase là bị bắt cóc, và những người này tin tưởng vào cậu ta, cũng như không tin tưởng đối phương trở về đúng thời hạn nên là lên kế hoạch đột nhập vào 'nơi nào đó' để đưa Buichiro Shirase trở về?
Nakajima Atsushi có cảm giác cậu không nên nghe bất kì điều mà Emily nói tiếp thêm một lời nào nữa, không thì cậu sẽ phải hối hận suốt đời luôn ấy.
"Q ơii!!! Còn bao nhiêu lâu nữa là chúng ta tới sảnh chính của viện bảo tàngggg vậyyyyy???"
Shirase hơi bĩu môi nói với thân ảnh đang chạy ở phía trước, từ nãy tới giờ là cậu thấy cũng hơi lâu rồi, mà sao mãi cả hai chưa tới sảnh chính của Viện Bảo tàng được nhỉ?
Có khi nào Q không nhớ đường không?
Chết rồi, cậu cũng không nhớ đường mình đi nha.
"Nè nè, Shirase, cậu không tin tôi sao?"
Yumeno Kyuusaku cùng vẻ mặt mang nhiều phần phụng phịu trẻ con quay sang phía Shirase chạy theo hồng hộc.
"Cậu nhất định phải tin tôi đó, biết chưa hả?"
"Bởi vì cậu là người bạn đầu tiên của tôi và chính tôi cũng không muốn người bạn đầu tiên mà tôi có lại không tin vào tôi. Tôi sẽ rất buồn đó."
Shirase: "????"
Cau khong hieu lam.
Nếu như Q cảm thấy 'cậu' không chơi được thì cậu ấy có thể kết bạn với những bạn khác mà nhỉ, Shirase cũng không tức giận đâu, vì bạn bè là bạn bè, không thể ép người khác đi theo mong muốn của mình chỉ vì họ là bạn của mình, mỗi người mỗi khác, cảm thấy chơi được với nhau thì chơi, không chơi được người này thì ta chơi với người khác mà?
Ừm...đừng nói là...Viện Bảo tàng thiếu bạn để Q chơi nhé???
Với cái đứa ham chơi thường xuyên cùng chị họ mình ngao du khắp nơi, quen rất nhiều bạn khác, Shirase, cảm thấy chuyện này, đúng là một cực hình.
Hicccc!!! Q tội nghiệp quá đinii!!!!!
"Đừng lo! Dù có thế nào thì cậu vẫn mãi là bạn của tớ!! Cũng như tớ vẫn mãi là bạn của cậu!!" Shirase nói bằng giọng điệu chắc nịch: "Cậu đừng buồn nữa nha!!!"
Yumeno Kyuusaku chỉ muốn cười đến há miệng, cái tên Buichiro Shirase này, vẻ ngoài hùng hổ như vậy mà bên trong trẻ con hết chỗ nói luôn, còn trẻ con hơn cả cậu nữa.
"Cậu đừng nghĩ rằng mấy lời đó an ủi được tôi." Yumeno Kyuusaku nhếch mép, tay giữ khư khư con búp bê: "Tôi là một người thù dai đó ~~"
Không tệ lắm. Chắc chắn là không hề tệ một chút nào.
"Thôi nào, Q, tớ mới nói một tí thôi mà cậu đã giận rồi, cậu thật trẻ con!"
"Ể? Thằng nhóc ngố tàu đó đi mất đâu rồi???" ?
Tachihara Michizou ngó ngang ngó dọc, xác định là đôi phương không có xuất hiện ở chỗ này, nhịn không được liền tỏ ra khó chịu.
Không phải là cậu thấy bực khi thằng nhóc kia không đến, chỉ là không có nó ở đây, cái bầu không khí căng thẳng thường trực ở trong Mafia Cảng hay chính bản thân Tachihara Michizou đều sẽ ngập tràn liên tục không chấm dứt.
Ở Mafia Cảng cũng được vài năm, cậu đã vốn quen bầu không khí ở đây, nhưng thằng nhóc đó xuất hiện, nó đã dịu đi phần nào, và, Tachihara Michizou lại thấy thỏa mái với điều đó.
Trong thâm tâm anh lại mong việc này, sẽ có thể kéo dài được mãi mãi, đến khi anh có thể chấm dứt công việc này của mình.
Đúng là một mong ước ích kỷ nhỉ?
"Gin đã đưa thằng bé đi rồi, một nơi mà nó có thể phát huy được tài năng vốn có của mình." Hirotsu Ryuuro ngậm điếu thuốc, thở dài ra một làn khói hư hư ảo ảo, vẻ mặt mang nhiều phần lãnh đạm: "Tachihara, cậu đừng quên, chúng ta là Mafia Cảng."
Ừ, là Mafia Cảng. Là bóng tối sâu thằm không chút tia sáng, là bóng tối cách biệt hoàn toàn.
Đen, đen hơn tất thảy.
"Không." Tachihara Michizou liền giấu nhẹm đi phần bực dọc ở đáy mắt: "Chỉ là tôi thấy thằng nhóc đó ngu như vậy thì có làm được cái gì nên hồn không thôi."
Vô tri như nó mà dấn thân vào bóng tối, cũng không biết sẽ biến thành cái dạng gì đây.
Nhưng Tachihara Michizou lại mong, rằng thằng bé đó, sẽ không bao giờ bị những thứ ở trong Mafia Cảng ảnh hưởng đến tinh thần của mình, tuy là, khả năng này... rất thấp...
"Cậu ta sẽ không bị làm sao đâu." Hirotsu Ryuuro liếc mắt nói: "Cậu ta đã được đưa tới chỗ Verlaine-san, và anh ta không phải kiểu người sẽ bạc đãi 'người mới' đâu."
Tất cả đương nhiên là không quên việc cậu ta là người đã tự mình tiễn Akutagawa Ryuunosuke lên viện nằm, tố chất làm sát thủ của thằng nhóc đó thật sự là rất cao, cao hơn bất kì ai. Sẽ không ai ngạc nhiên hay phản đối khi
Boss giao nhiệm vụ 'huấn luyện và uốn nắn' người mới cho Paul Verlaine.
Paul Verlaine lại không phải người ở trong phạm trù 'sai lầm' khi huấn luyện những thành viên Mafia Cảng thành sát thủ.
Chắc chắn là như vậy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.