Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 56
Cầm San
17/11/2024
"Cảm ơn anh...Oda-san, vì đã mời chúng tôi...."
Nakajima Atsushi dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với tôi, trong khi Izumi Kyouka đang tí tởn cầm mấy cái bánh creppe nhóp nhép ăn.
"Không sao đâu, Atsushi-san." Tôi nói bằng giọng điệu chắc chắn: "Nếu cậu thích, để khi nào tôi mời cậu làm bữa
เลิน ทนัล cung dugc."
Vì bias, ví tiền có bị hủy diệt bao nhiêu lần, thì tôi cũng thấy xứng đáng!
Đâu phải ai cũng được gặp bias của mình đâu, nhất là ở trong Manga, có cơ hội thì phải tranh thủ thôi!!
Sau khi 'ăn xong', tôi với tư cách là 'chủ nhà', là dẫn 'khách' đi về, còn hai của nợ kia thì có lẽ bây giờ mới thực sự
'càn quét' bữa lẩu đấy, gì chứ lúc sơ chế đồ khi làm cho Nakajima Atsushi và Izumi Kyouka, tôi còn để phần bọn họ mấy đĩa thịt bò lận ở bếp cơ, mà muốn ăn tự lăn vào đi, ai rảnh đi hầu cơ chứ!
Mà...Đêm nay tôi sẽ ngủ con lắm cho mà xem ~~
Hé hé hé ~~~
Tự nhiên cuộc đời thấy tươi đẹp sao ~~.~
Sau khi dẫn Nakajima Atsushi và Izumi Kyouka về chỗ KTX của bọn họ, tôi tí ta tí tởn huýt chân sáo đi về nhà mình.
Mà không biết hai người kia có phần đồ cho tôi ăn không nữa, nếu không thì nhịn thêm một bữa nữa cũng được, chẳng chết được ai cả, nhịn uống mới chết chứ nhịn ăn mấy ngày không chết nổi đâu ~~
"Oda-kunnnnnnnnnnnnnn!!!!!!!!!!!!!!"
Giọng nói kéo thật dài, kèm theo có 'vật thể' màu 'lạ lạ' phi thẳng đến chỗ tôi đang đứng.
Mà nghe quen tai thật.
"Oda-kunnnnnn!!! Cậu không nhớ tôi saooooo!!!!" (
Tôi: "...."
Điềm đến, điểm đến....
Giời ạ, tôi mới được bias chữa lành tâm hồn xong mà...
Nikolai Gogol ôm lấy tôi bĩu môi mà nói, khuôn mặt lại mang nhiều phần khó chịu pha trộn với cợt nhả, càng nhìn càng trông thấy giả tạo.
Anh ta là phản diện khiến tôi thấy ấn tượng nhất, nhất là cái suy nghĩ 'tự do' đó của anh ta, đã khiến tôi tự hỏi lòng mình rất là nhiều lần. Cái sự 'tự do' mà Nikolai Gogol, 'tự do' hơn bất kì điều gì và cái 'tự do' khiến tôi rợn tóc gáy nhiều nhất.
Quả nhiên là phản diện vừa điên vừa khó nắm bắt, người bình thường như tôi nhìn mà không thể thấm nổi.
"Oda-kunnnn, anh không thấy vui khi gặp tôi sao?~~~ Nhưng tôi vui lắm nha!!!" Nikolai Gogol cười toe toét mà nói: "Gặp lại anh tôi vui lắm đó!!!!!"'
Tôi: "...."
Không. Mị không vui nối.
"Vậy anh có mưu tính gì khi gặp tôi vậy?" Tôi gần như mặc kệ khi lực ôm của Nikolai Gogol đang từ từ siết chặt lấy mình: "Như tôi đã nói từ trước rồi, chúng tôi sẽ không một ai tham gia hay là cản đường của các anh cả, chúng tôi chỉ là những kẻ ngoài cuộc từ thế giới khác, ở trạng thái trung lập, không tham gia hay can dự bất kì đều gì trong thế giới này, đáng lẽ ra thì các anh phải hiểu rõ điều đó nhất cơ chứ?"
Thật không thể nào hiểu được mấy cái thằng cha này, chúng tôi dù có mang ngoại hình gì thì đã chạm tới cái gì của mấy người cơ chứ? Tại sao hết lần này tới lần khác tiếp cận chúng tôi, chúng tôi đã làm cái gì?
Không hiếu. Mãi mãi không hiếu.
Nikolai Gogol ngẩng đầu nhìn tôi, cuối cùng thì lại cười khẽ.
"Oda-kun, anh lạnh lùng thật đấy."
Tức thì, tôi cảm thấy cổ mình có cảm giác lành lạnh.
Nikolai Gogol, cầm một con dao găm nhỏ kể lên cổ của tôi. (
Tôi: "...."
Cái đức hạnh gì đây? Quân tử động khẩu không động thủ cơ mà!!!
"Tôi xin lỗi, Oda-kun, tôi không muốn dùng tới vũ lực." Anh ta nói bằng giọng chất chứa nhiều nối buồn, đối nghịch với khuôn mặt đang đầy sự hớn hở của mình: "Nhưng tôi hứa với anh, sẽ không có ai làm gì anh cả, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh ở một nơi riêng tư mà thôi."
Tôi: "..."
Tôi biết, với khả năng của Nikolai Gogol sở hữu, thì tôi chạy đằng trời cũng không thoát được.
Nếu triệu hồi Emily hay sử dụng (Nỗi Sầu Hoen Ố), chỉ sợ đứa hứng rắc rối nhiều nhất lại là tôi. Tôi cũng không thể xác định được sau cái vụ Dead Apple, Fyodor Dostoevsky biết được sự thật rằng tôi là 'con người' hay là 'năng lực' không, và tôi không thể sử dụng năng lực của Chuuya được, khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu.
Kết quả tốt nhất chính là lặng im đi theo, nếu rối quá chơi liều luôn cũng được, cùng lắm là thêm rắc rối nữa thôi.
Tôi thở dài nói với anh ta: "Được, tôi tin anh."
Tin hay không tin thì vẫn thế, nhưng ít nhất thì tôi phải tạo cho Nikolai Gogol cảm giác là tôi đối mặt với anh ta với một tâm thế hết sức thỏa mái, tránh cho Nikolai Gogol tự nhiên lôi ra cưa điện đòi cưa tôi vì tôi không chịu hợp tác thì chêt condime.
Nikolai Gogol nghe vậy liền cười tươi nói: "Hoho, cảm ơn anhhhh, Oda-kun~~~"
Oda-kun thực sự 'tin' hắn à?
Đương nhiên là không, hắn chẳng có cái gì để cho đối phương 'tin tưởng' hết, nên Oda-kun tỏ ra như vậy là điều dễ hiểu, nhưng, cảm giác được một người khác, một người 'bình thường' nói 'tin' hắn, không hiểu sao Nikolai Gogol lại cảm thấy chuyện này...khá dễ chịu. (
"Ể, Emily, cô không định phần cho Oda hả?"
Fyo tay cầm đũa gắp liêng loắng những miếng thịt bò vào bát của mình, sau đó bằng công phu ngang ngửa những ngôi sao mukbang đang lên trên tiktok, chưa đầy một giây, cái bát mà Fyo đang cầm trên tay trở nên sạch sẽ vô cùng, chẳng kém gì khi dùng dầu rửa bát cả.
"Cái gì, Fyo? Mồm anh nói là phần mà anh còn ăn nhanh hơn cả tôi đấy!"
Emily dùng nội công thâm hậu của mình vớt một đống nấm, đậu với rau cho ra đĩa rồi đánh chén một thể, tranh thủ lúc mấy nhân vật BSD thuần Nhật Bản không có ở đây mà đánh giá nết ăn, cô cứ đớp khi còn có thế thôi.
Là do Oda là người Việt Nam mà, có phải do cô đâu.
"Mà anh ta cũng chịu chi ra phết, ví có bao nhiêu cúng bấy nhiêu, tất cả chỉ để mời bias của anh ta ăn nhà mình thôi." Emily cho miếng nấm vào miệng nhai nhóp nhép: "Nhưng mà nhờ vậy chúng ta mới được ăn ngon, không thì với cái nết hay đắn đo của Oda thì cả hai còn lâu mới được bữa lẩu!"
"Không thì lần sau hai ta muốn ăn cái gì, chỉ cần kéo theo Nakajima Atsushi là được, Oda dù không muốn nhưng cũng sẽ không để bias của mình phật ý đâu." Fyo nghe xong, liếc mắt sang mà nói, dáng vẻ chẳng còn gì là Fyo-dor Dostoevsky nữa: "Game quá dễ luôn."
Đừng hỏi, có hỏi thì tất cả là tại Oda. Ai bảo trong mấy đứa, Oda là đứa biết nấu ăn với lại quyết toán tiền tiêu vặt của cả bọn làm chi.
"Nha nha, Fyo à, anh nên nhớ là ngoại hình của Oda là Odasaku đó, còn tôi với anh thì không giống như vậy đâu,
Edogawa Ranpo và Dazai Osamu ở Cơ quan Thám tử đâu có để trưng?"
Fyo đặt đũa xuống, một tay xoa cằm ngẫm nghĩ: "Edogawa Ranpo thì chỉ cần cống nạp bánh kẹo cho anh ta là được..., còn Dazai Osamu, hm...."
Edogawa Ranpo là nô lệ của đồ ngọt, dụ dỗ quá dễ, không cần phải suy nghĩ nhiều, nhưng người còn lại thì....
"A!" Fyo vỗ tay, đôi mắt mở to, dường như nghĩ ra một ý tưởng nào đó hết sức hay ho: "Tôi sẽ kết bạn với Dazai Osamu!! Chỉ cần là bạn của anh ta, chúng ta sẽ tiếp cận được với Nakajima Atsushi!!!" 6
Emily: "..."
Mèn ơi. Do tai cô nghe nhầm hay do Fyo vừa nói ra thứ nghe mà không tin nổi vậy?
"Fyo." Emily dùng ánh mắt cẩn thận nhìn đối phương: "Anh hiện tại, đang có ngoại hình của Fyodor Dostoevsky."
Fyodor Dostoevsky, lại là kẻ thù số một của Dazai Osamu.
Làm vậy không thấy cấn cấn hay gì cha nội!!!!
"Ờ, thì làm sao?" Fyo nghe xong liền nhún vai tỏ ra thờ ơ: "Liên quan gì tới tôi? Fyodor Dostoevsky là Fyodor Dos-toevsky, còn tôi là tôi, Fyodor Dostoevsky và tôi là hai người khác nhau nha ~~"
Đúng vậy, Fyo và Fyodor Dostoevsky, đều không phải cùng một người.
"Đây không phải là vấn đề anh và Fyodor có phải cùng một người!!" Emily lần thứ n muốn cạn ngôn với ý tưởng điên rồ không kém gì mấy bệnh nhân tâm thần của Fyo mỗi khi anh ta nảy ra sáng kiến: "Ngoại hình, là ngoại hình, ngoại hìnhhhhhh!!"
Có ai bao giờ đi làm bạn với đứa mang dáng vẻ của kẻ thù mình không? Đáp án là không rồi!! Vấn đề dễ hiểu này là Fyo không rõ sao!!
Trời ơi! Oda! Anh đang ở đâu! Về ngay cho tôi!! Không có Shirase một phát là độ điên rồ của Fyo đi không lối về luôn rồi!!!
"Ngoại hình...vậy thì tôi chỉ cần thay đổi nó là được chứ gì?" Fyo không để ý lắm mà nói: "Gì chứ việc đổi sang một style khác ngầu không kém là nghề của tôi cơ mà ~~~"
Emily: "..."
Chắc không thế, ăn mặc mà như quân ăn mày ra đường tôi không nhận người quen đâu. (2
Oda à, anh cũng có một người bạn chất lượng thật đấy, vì miếng ăn mà có thể làm đến mức này, tôi cũng phải chịu phục luôn.
"Nhưng anh sẽ làm gì để kết bạn với Dazai Osamu thế?" Emily nghiêng đầu nói, Dazai Osamu là một kẻ đáng gờm, lối suy nghĩ cực kì cần phải cảnh giác, hơn nữa là người mà Oda sợ-
Emily: "..."
Hình như cô mới phát hiện ra điều gì đó, đúng không nhỉ?
"Cô đoán đúng rồi đó, Emily ~~" Fyo khúc khích cười thật tươi: "Dazai Osamu sẽ chấp nhận tôi là bạn của anh ta thôi ~~"
Chắc chắn là như thế, không thể chối cãi được.
"Với lại, cô cũng biết mà, rằng Dazai Osamu là người sẽ không bao giờ làm hại đến Oda Sakunosuke."
Oda Sakunosuke, chứ không phải là Oda.
Và Dazai Osamu là người duy nhất trong BSD 'có trình đấu lại' với Fyodor Dostoevsky, dù kết quả cũng không khả quan được bao nhiêu, nhưng ít nhất trong 'hiện tại' thì chỉ có mỗi anh ta mà thôi.
Như Oda đã đề cập, bọn họ ở thế giới này, cần đồng minh. Đồng minh mà bọn họ có thể đặt lòng tin vào nhiều nhất, chính là Cơ quan Thám tử Vũ trang, Mafia Cảng và Sở Năng lực, có cái gương của Odasaku to lù lù thế kia thì ai dám bước vô chứ.
Fyodor Dostoevsky cùng dàn phản diện, quá nguy hiểm, vả lại, Fyo không có nhu cầu muốn 'cứu rỗi' thế giới như hàng real kia.
Thân mình còn lo chưa xong thì nói gì đến lo cho người ta. Cho dù năng lực mà Fyodor Dostoevsky giống một 'lời nguyền' hơn là 'ân huệ của Chúa' thì nó chắng liên quan gì đến cậu.
Những thứ mà Fyodor Dostoevsky trải qua trở thành kẻ như bây giờ, duy trì cái tinh thần muốn 'cứu rỗi' tất cả,
Fyo không biết, không hiểu và cũng không có tinh thần muốn tìm hiểu.
Fyo chỉ quan tâm những thứ mà bản thân có thể, cũng như những gì mà cậu đang có, còn lại thì mặc kệ, chả rảnh cũng chả có hơi đâu mà lo.
Không phải con người luôn ích ký sao?
Đúng vậy, vì Fyo chỉ là con người bình thường nên cậu ích kỷ đến thế đấy.
Cậu còn trẻ, cậu có quyền ích kỷ, và Oda cũng vậy.
Tác giả: Để tri ân những độc giả đã theo dõi [Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào BSD] và ủng hộ suốt mấy tháng vừa qua, toi có món quà nho nhỏ giành tặng cho mọi ngừi :)))
Nakajima Atsushi dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với tôi, trong khi Izumi Kyouka đang tí tởn cầm mấy cái bánh creppe nhóp nhép ăn.
"Không sao đâu, Atsushi-san." Tôi nói bằng giọng điệu chắc chắn: "Nếu cậu thích, để khi nào tôi mời cậu làm bữa
เลิน ทนัล cung dugc."
Vì bias, ví tiền có bị hủy diệt bao nhiêu lần, thì tôi cũng thấy xứng đáng!
Đâu phải ai cũng được gặp bias của mình đâu, nhất là ở trong Manga, có cơ hội thì phải tranh thủ thôi!!
Sau khi 'ăn xong', tôi với tư cách là 'chủ nhà', là dẫn 'khách' đi về, còn hai của nợ kia thì có lẽ bây giờ mới thực sự
'càn quét' bữa lẩu đấy, gì chứ lúc sơ chế đồ khi làm cho Nakajima Atsushi và Izumi Kyouka, tôi còn để phần bọn họ mấy đĩa thịt bò lận ở bếp cơ, mà muốn ăn tự lăn vào đi, ai rảnh đi hầu cơ chứ!
Mà...Đêm nay tôi sẽ ngủ con lắm cho mà xem ~~
Hé hé hé ~~~
Tự nhiên cuộc đời thấy tươi đẹp sao ~~.~
Sau khi dẫn Nakajima Atsushi và Izumi Kyouka về chỗ KTX của bọn họ, tôi tí ta tí tởn huýt chân sáo đi về nhà mình.
Mà không biết hai người kia có phần đồ cho tôi ăn không nữa, nếu không thì nhịn thêm một bữa nữa cũng được, chẳng chết được ai cả, nhịn uống mới chết chứ nhịn ăn mấy ngày không chết nổi đâu ~~
"Oda-kunnnnnnnnnnnnnn!!!!!!!!!!!!!!"
Giọng nói kéo thật dài, kèm theo có 'vật thể' màu 'lạ lạ' phi thẳng đến chỗ tôi đang đứng.
Mà nghe quen tai thật.
"Oda-kunnnnnn!!! Cậu không nhớ tôi saooooo!!!!" (
Tôi: "...."
Điềm đến, điểm đến....
Giời ạ, tôi mới được bias chữa lành tâm hồn xong mà...
Nikolai Gogol ôm lấy tôi bĩu môi mà nói, khuôn mặt lại mang nhiều phần khó chịu pha trộn với cợt nhả, càng nhìn càng trông thấy giả tạo.
Anh ta là phản diện khiến tôi thấy ấn tượng nhất, nhất là cái suy nghĩ 'tự do' đó của anh ta, đã khiến tôi tự hỏi lòng mình rất là nhiều lần. Cái sự 'tự do' mà Nikolai Gogol, 'tự do' hơn bất kì điều gì và cái 'tự do' khiến tôi rợn tóc gáy nhiều nhất.
Quả nhiên là phản diện vừa điên vừa khó nắm bắt, người bình thường như tôi nhìn mà không thể thấm nổi.
"Oda-kunnnn, anh không thấy vui khi gặp tôi sao?~~~ Nhưng tôi vui lắm nha!!!" Nikolai Gogol cười toe toét mà nói: "Gặp lại anh tôi vui lắm đó!!!!!"'
Tôi: "...."
Không. Mị không vui nối.
"Vậy anh có mưu tính gì khi gặp tôi vậy?" Tôi gần như mặc kệ khi lực ôm của Nikolai Gogol đang từ từ siết chặt lấy mình: "Như tôi đã nói từ trước rồi, chúng tôi sẽ không một ai tham gia hay là cản đường của các anh cả, chúng tôi chỉ là những kẻ ngoài cuộc từ thế giới khác, ở trạng thái trung lập, không tham gia hay can dự bất kì đều gì trong thế giới này, đáng lẽ ra thì các anh phải hiểu rõ điều đó nhất cơ chứ?"
Thật không thể nào hiểu được mấy cái thằng cha này, chúng tôi dù có mang ngoại hình gì thì đã chạm tới cái gì của mấy người cơ chứ? Tại sao hết lần này tới lần khác tiếp cận chúng tôi, chúng tôi đã làm cái gì?
Không hiếu. Mãi mãi không hiếu.
Nikolai Gogol ngẩng đầu nhìn tôi, cuối cùng thì lại cười khẽ.
"Oda-kun, anh lạnh lùng thật đấy."
Tức thì, tôi cảm thấy cổ mình có cảm giác lành lạnh.
Nikolai Gogol, cầm một con dao găm nhỏ kể lên cổ của tôi. (
Tôi: "...."
Cái đức hạnh gì đây? Quân tử động khẩu không động thủ cơ mà!!!
"Tôi xin lỗi, Oda-kun, tôi không muốn dùng tới vũ lực." Anh ta nói bằng giọng chất chứa nhiều nối buồn, đối nghịch với khuôn mặt đang đầy sự hớn hở của mình: "Nhưng tôi hứa với anh, sẽ không có ai làm gì anh cả, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh ở một nơi riêng tư mà thôi."
Tôi: "..."
Tôi biết, với khả năng của Nikolai Gogol sở hữu, thì tôi chạy đằng trời cũng không thoát được.
Nếu triệu hồi Emily hay sử dụng (Nỗi Sầu Hoen Ố), chỉ sợ đứa hứng rắc rối nhiều nhất lại là tôi. Tôi cũng không thể xác định được sau cái vụ Dead Apple, Fyodor Dostoevsky biết được sự thật rằng tôi là 'con người' hay là 'năng lực' không, và tôi không thể sử dụng năng lực của Chuuya được, khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu.
Kết quả tốt nhất chính là lặng im đi theo, nếu rối quá chơi liều luôn cũng được, cùng lắm là thêm rắc rối nữa thôi.
Tôi thở dài nói với anh ta: "Được, tôi tin anh."
Tin hay không tin thì vẫn thế, nhưng ít nhất thì tôi phải tạo cho Nikolai Gogol cảm giác là tôi đối mặt với anh ta với một tâm thế hết sức thỏa mái, tránh cho Nikolai Gogol tự nhiên lôi ra cưa điện đòi cưa tôi vì tôi không chịu hợp tác thì chêt condime.
Nikolai Gogol nghe vậy liền cười tươi nói: "Hoho, cảm ơn anhhhh, Oda-kun~~~"
Oda-kun thực sự 'tin' hắn à?
Đương nhiên là không, hắn chẳng có cái gì để cho đối phương 'tin tưởng' hết, nên Oda-kun tỏ ra như vậy là điều dễ hiểu, nhưng, cảm giác được một người khác, một người 'bình thường' nói 'tin' hắn, không hiểu sao Nikolai Gogol lại cảm thấy chuyện này...khá dễ chịu. (
"Ể, Emily, cô không định phần cho Oda hả?"
Fyo tay cầm đũa gắp liêng loắng những miếng thịt bò vào bát của mình, sau đó bằng công phu ngang ngửa những ngôi sao mukbang đang lên trên tiktok, chưa đầy một giây, cái bát mà Fyo đang cầm trên tay trở nên sạch sẽ vô cùng, chẳng kém gì khi dùng dầu rửa bát cả.
"Cái gì, Fyo? Mồm anh nói là phần mà anh còn ăn nhanh hơn cả tôi đấy!"
Emily dùng nội công thâm hậu của mình vớt một đống nấm, đậu với rau cho ra đĩa rồi đánh chén một thể, tranh thủ lúc mấy nhân vật BSD thuần Nhật Bản không có ở đây mà đánh giá nết ăn, cô cứ đớp khi còn có thế thôi.
Là do Oda là người Việt Nam mà, có phải do cô đâu.
"Mà anh ta cũng chịu chi ra phết, ví có bao nhiêu cúng bấy nhiêu, tất cả chỉ để mời bias của anh ta ăn nhà mình thôi." Emily cho miếng nấm vào miệng nhai nhóp nhép: "Nhưng mà nhờ vậy chúng ta mới được ăn ngon, không thì với cái nết hay đắn đo của Oda thì cả hai còn lâu mới được bữa lẩu!"
"Không thì lần sau hai ta muốn ăn cái gì, chỉ cần kéo theo Nakajima Atsushi là được, Oda dù không muốn nhưng cũng sẽ không để bias của mình phật ý đâu." Fyo nghe xong, liếc mắt sang mà nói, dáng vẻ chẳng còn gì là Fyo-dor Dostoevsky nữa: "Game quá dễ luôn."
Đừng hỏi, có hỏi thì tất cả là tại Oda. Ai bảo trong mấy đứa, Oda là đứa biết nấu ăn với lại quyết toán tiền tiêu vặt của cả bọn làm chi.
"Nha nha, Fyo à, anh nên nhớ là ngoại hình của Oda là Odasaku đó, còn tôi với anh thì không giống như vậy đâu,
Edogawa Ranpo và Dazai Osamu ở Cơ quan Thám tử đâu có để trưng?"
Fyo đặt đũa xuống, một tay xoa cằm ngẫm nghĩ: "Edogawa Ranpo thì chỉ cần cống nạp bánh kẹo cho anh ta là được..., còn Dazai Osamu, hm...."
Edogawa Ranpo là nô lệ của đồ ngọt, dụ dỗ quá dễ, không cần phải suy nghĩ nhiều, nhưng người còn lại thì....
"A!" Fyo vỗ tay, đôi mắt mở to, dường như nghĩ ra một ý tưởng nào đó hết sức hay ho: "Tôi sẽ kết bạn với Dazai Osamu!! Chỉ cần là bạn của anh ta, chúng ta sẽ tiếp cận được với Nakajima Atsushi!!!" 6
Emily: "..."
Mèn ơi. Do tai cô nghe nhầm hay do Fyo vừa nói ra thứ nghe mà không tin nổi vậy?
"Fyo." Emily dùng ánh mắt cẩn thận nhìn đối phương: "Anh hiện tại, đang có ngoại hình của Fyodor Dostoevsky."
Fyodor Dostoevsky, lại là kẻ thù số một của Dazai Osamu.
Làm vậy không thấy cấn cấn hay gì cha nội!!!!
"Ờ, thì làm sao?" Fyo nghe xong liền nhún vai tỏ ra thờ ơ: "Liên quan gì tới tôi? Fyodor Dostoevsky là Fyodor Dos-toevsky, còn tôi là tôi, Fyodor Dostoevsky và tôi là hai người khác nhau nha ~~"
Đúng vậy, Fyo và Fyodor Dostoevsky, đều không phải cùng một người.
"Đây không phải là vấn đề anh và Fyodor có phải cùng một người!!" Emily lần thứ n muốn cạn ngôn với ý tưởng điên rồ không kém gì mấy bệnh nhân tâm thần của Fyo mỗi khi anh ta nảy ra sáng kiến: "Ngoại hình, là ngoại hình, ngoại hìnhhhhhh!!"
Có ai bao giờ đi làm bạn với đứa mang dáng vẻ của kẻ thù mình không? Đáp án là không rồi!! Vấn đề dễ hiểu này là Fyo không rõ sao!!
Trời ơi! Oda! Anh đang ở đâu! Về ngay cho tôi!! Không có Shirase một phát là độ điên rồ của Fyo đi không lối về luôn rồi!!!
"Ngoại hình...vậy thì tôi chỉ cần thay đổi nó là được chứ gì?" Fyo không để ý lắm mà nói: "Gì chứ việc đổi sang một style khác ngầu không kém là nghề của tôi cơ mà ~~~"
Emily: "..."
Chắc không thế, ăn mặc mà như quân ăn mày ra đường tôi không nhận người quen đâu. (2
Oda à, anh cũng có một người bạn chất lượng thật đấy, vì miếng ăn mà có thể làm đến mức này, tôi cũng phải chịu phục luôn.
"Nhưng anh sẽ làm gì để kết bạn với Dazai Osamu thế?" Emily nghiêng đầu nói, Dazai Osamu là một kẻ đáng gờm, lối suy nghĩ cực kì cần phải cảnh giác, hơn nữa là người mà Oda sợ-
Emily: "..."
Hình như cô mới phát hiện ra điều gì đó, đúng không nhỉ?
"Cô đoán đúng rồi đó, Emily ~~" Fyo khúc khích cười thật tươi: "Dazai Osamu sẽ chấp nhận tôi là bạn của anh ta thôi ~~"
Chắc chắn là như thế, không thể chối cãi được.
"Với lại, cô cũng biết mà, rằng Dazai Osamu là người sẽ không bao giờ làm hại đến Oda Sakunosuke."
Oda Sakunosuke, chứ không phải là Oda.
Và Dazai Osamu là người duy nhất trong BSD 'có trình đấu lại' với Fyodor Dostoevsky, dù kết quả cũng không khả quan được bao nhiêu, nhưng ít nhất trong 'hiện tại' thì chỉ có mỗi anh ta mà thôi.
Như Oda đã đề cập, bọn họ ở thế giới này, cần đồng minh. Đồng minh mà bọn họ có thể đặt lòng tin vào nhiều nhất, chính là Cơ quan Thám tử Vũ trang, Mafia Cảng và Sở Năng lực, có cái gương của Odasaku to lù lù thế kia thì ai dám bước vô chứ.
Fyodor Dostoevsky cùng dàn phản diện, quá nguy hiểm, vả lại, Fyo không có nhu cầu muốn 'cứu rỗi' thế giới như hàng real kia.
Thân mình còn lo chưa xong thì nói gì đến lo cho người ta. Cho dù năng lực mà Fyodor Dostoevsky giống một 'lời nguyền' hơn là 'ân huệ của Chúa' thì nó chắng liên quan gì đến cậu.
Những thứ mà Fyodor Dostoevsky trải qua trở thành kẻ như bây giờ, duy trì cái tinh thần muốn 'cứu rỗi' tất cả,
Fyo không biết, không hiểu và cũng không có tinh thần muốn tìm hiểu.
Fyo chỉ quan tâm những thứ mà bản thân có thể, cũng như những gì mà cậu đang có, còn lại thì mặc kệ, chả rảnh cũng chả có hơi đâu mà lo.
Không phải con người luôn ích ký sao?
Đúng vậy, vì Fyo chỉ là con người bình thường nên cậu ích kỷ đến thế đấy.
Cậu còn trẻ, cậu có quyền ích kỷ, và Oda cũng vậy.
Tác giả: Để tri ân những độc giả đã theo dõi [Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào BSD] và ủng hộ suốt mấy tháng vừa qua, toi có món quà nho nhỏ giành tặng cho mọi ngừi :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.