Chương 10: Hồng Vân yêu một người
Bạch Quân
13/10/2018
Cả người thiếu gia Trần Minh Hạo của chúng ta tỏa ra một cỗ khí thế nghiêm túc, lại không kém phần tuấn khí. Cậu mặc đồ đơn giản như thế rất thuận mắt nhưng vào mắt Uyển Nhi cô lại không cho là thế.
"Minh Hạo, cậu mặc cái quần què gì kia? Đi làm thêm ở đâu à?" Uyển Nhi bĩu môi, hoàn toàn bỏ qua bộ dáng đẹp trai cốt khí của bạn Minh Hạo nào đó.
Trần Minh Hạo giật mình, lấm lét nhìn Hồng Vân, cô nhìn cậu cười nhẹ nhàng. Trần Minh Hạo thở phào một hơi rồi đem ánh mắt giết chết người về phía Uyển Nhi.
"Cậu không biết gì, đấy gọi là thanh lịch. Một người khiếm nhã như cậu làm sao hiểu được! Cậu nhìn Tiểu Vân đi, thanh lịch tao nhã bao nhiêu thì cậu thì sặc sỡ hoa hòe hoa sói bấy nhiêu!!!" Trần Minh Hạo cười gằn, đánh một tia cảnh cáo về phía Uyển Nhi.
"Không được, cậu vừa lườm tớ! Trừ một điểm thanh lịch!!! Trừ thêm điểm nữ tính, cậu sao có thể so với Hồng Vân xinh đẹp của tớ được!" Uyển Nhi hừ hừ vài cái ngồi xuống bên cạnh Hồng Vân, lè, Trần Minh Hạo khốn kiếp, cậu dù có bản lĩnh tới đâu cũng không thể đem được vợ yêu về khi chưa có sự đồng ý của tôi đâu!!!
***
Vì bạn Trần Minh Hạo nào đó đến sớm gần hai tiếng nên ba người không đợi đúng giờ, bắt đầu đi chơi.
"Kỳ Ninh, em định đi thật sao? Không đựợc đâu! Bọn họ đều không ai ưa em cả..." Hạ Hàn lo lắng túm chặt lấy áo Bạch Kỳ Ninh. Đến sáng nay anh mới biết cô sẽ cùng Mạnh Khải gặp mặt bố mẹ anh ta. Anh vô cùng tức giận!
"Hạ Hàn, em buông chị ra!" Bạch Kỳ Ninh thở dài, rèm mi buông xuống che hết cảm xúc nơi đáy mắt "Chị là chị của em, dù em không thừa nhận điều này nhưng chị vẫn là chị của em!"
"Chị không muốn em giữ cái tình cảm trái với luân thường đạo lý đó! Em mau buông ra đi" Bạch Kỳ Ninh xinh đẹp bình tĩnh, cô nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào mị hoặc của Hạ Hàn giọng cũng chân thành "Em có thể yêu một cô gái khác, họ đều tốt hơn chị gấp vạn lần. Đừng mãi ngốc nghếch như vậy..."
Ngốc nghếch?! Ừ, anh ngốc thật!
Hạ Hàn rũ mi che đi mắt đào hoa xinh đẹp. Sẽ chẳng ai ngờ được một Hạ Hàn luôn bất cần đời, trăng hoa ong bướm đầy vườn lại có ngày bị một cô gái đáng tuổi chị mình, hơn nữa đó lại chính là chị mình, hết lần này đến lần khác trốn tránh. Anh buông bàn tay nhỏ của Bạch Kỳ Ninh ra, gượng cười.
Hạ Hàn quay người, lẩm bẩm "Thực ra không phải tôi chưa từng thử, nhưng chưa từng có một cô gái nào khiến tôi phải rung động thực sự..."
"Chỉ là em chưa tìm thấy thôi" Bạch Kỳ Ninh dịu dàng, trong mắt như chứa đựng ký ức yêu thương ngọt ngào "Không phải ai cũng sẽ biết được người đi cùng mình suốt cuộc đời qua vài lần gặp mặt..."
Ba người Uyển Nhi, Hồng Vân và Trần Minh Hạo dạo quanh khu bán hàng, nói tòan chuyện tầm phào vớ vẩn và đương nhiên người chịu trách nhiệm nói nhiều nhất vẫn là Uyển Nhi.
Trần Minh Hạo dọc đường ánh mắt vô cùng chú tâm vào dáng người mềm mại của Hồng Vân, càng nhìn cậu càng mê luyến. Uyển Nhi chỉ vô tình nhìn thấy cũng nổi lên một trận da gà.
Khi ngồi lại nghỉ, Uyển Nhi tranh thủ giúp đỡ Trần Minh Hạo một chút thông tin "Tiểu Vân, cậu đã thích ai bao giờ chưa?"
Hồng Vân nghe thế giật mình, nụ cười trên mặt hơi cứng lại nhưng cô nhanh chóng che đậy "Thích? Chưa từng. Nhưng... tớ đang yêu một người!"
"Đang yêu? À, dạo trước tớ thấy cậu hay đi sớm về khuya, đi cũng không thèm đi cùng bạn bè. Cứ tưởng cậu giận dỗi cái gì, hóa ra là đã có người để ý rồi!"
Trần Minh Hạo trật bước, chân đập thẳng vào bàn. Cậu cười đau đớn ôm chân đi đến.
Hồng Vân cười, nói tiếp "Ừ, anh ấy tuyệt lắm. Là người mà mọi cô gái đều mơ ước. Nhưng bọn tớ gặp nhau vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm"
"Sao? Nguy hiểm? Sao tớ chưa từng nghe qua?" Uyển Nhi bất bình đập vào bàn cái "rầm".
"Xin lỗi, là tớ sợ cậu lo" Hồng Vân ríu rít, cứ như nhắc đến người ấy sẽ khiến cô ấy rất hạnh phúc. Trần Minh Hạo ngạc nhiên, không ngờ Hồng Vân cũng có thể trẻ con như vậy, líu ríu kể về chuyện tình yêu của minh. Cậu có chút thất vọng...
"Ngày hôm đấy tớ đến bar tìm một người bạn, không may bị người khác để ý đến..."
Hồng Vân còn nhớ, ngày hôm đó trời đổ mưa rào, trong quán bar không khí mát mẻ khô hanh của điều hòa. Cô mặc chiếc váy liền đỏ đen đi vào. Cả quán bar náo nhiệt như muốn nổ tung, đem ồn ào dục vọng khơi hết ra ngoài làm cho màu sắc trong phòng trở nên dung tục.
Ở một góc phòng cô thấy có một người con trai mắt đào mày liễu xinh đẹp xuất trần, quí khí mị hoặc toát ra từ tận xương tủy. Xinh đẹp như vậy nhưng anh lại tỏ ra một loại cốt khí thanh cao đạm mạc, hòan tòan khác biệt với cảnh ăn chơi sa đọa trước mặt.
Hồng Vân tựa như bé gái lần đầu nếm phải mật ngọt, đối với chàng trai vừa nhìn thấy kia đã đem lòng mến mộ anh.
Thoáng chốc khuôn mặt xinh đẹp duyên dáng chuyển đỏ, đôi mắt mơ màng mộng ảo như sóng nước luân chuyển.
"Cô em, sao lại đứng ngơ ngác ở đây thế này? Nào, đi cùng anh, đại gia hôm nay chơi cùng em" Một gã đàn ông sấn đến, cả người hắn ta tỏa ra mùi rượu nồng nặc.
Hồng Vân hoảng hốt tránh né, cả cơ thể mềm mại xinh đẹp bị gã đàn ông ôm vào người.
"Xin tránh ra! Tôi không..." Hồng Vân tức giận vô cùng, tuy không phải non nớt yếu đuối gì nhưng từ nhỏ đến lớn nhận bao nhiêu sủng ái, tôn trọng, chưa bao giờ cô bị khi dễ như vậy. Giờ lại bị một người đàn ông xấu xí mình không hề quen biết khi dễ khiến cô rất muốn đánh người.
Tay ngọc giơ lên, lại bị bàn tay đẹp đẽ nắm lấy. Cô nhìn lên, bàn tay đẹp đẽ ấm nhuận, từng đốt ngón tay phân chia đều đặn, cân đối. Cả bàn tay lớn ôm trọn cổ tay mảnh khảnh của cô.
"Duẫn Bình, cậu nói cô bạn này tìm cậu hả?"
"Minh Hạo, cậu mặc cái quần què gì kia? Đi làm thêm ở đâu à?" Uyển Nhi bĩu môi, hoàn toàn bỏ qua bộ dáng đẹp trai cốt khí của bạn Minh Hạo nào đó.
Trần Minh Hạo giật mình, lấm lét nhìn Hồng Vân, cô nhìn cậu cười nhẹ nhàng. Trần Minh Hạo thở phào một hơi rồi đem ánh mắt giết chết người về phía Uyển Nhi.
"Cậu không biết gì, đấy gọi là thanh lịch. Một người khiếm nhã như cậu làm sao hiểu được! Cậu nhìn Tiểu Vân đi, thanh lịch tao nhã bao nhiêu thì cậu thì sặc sỡ hoa hòe hoa sói bấy nhiêu!!!" Trần Minh Hạo cười gằn, đánh một tia cảnh cáo về phía Uyển Nhi.
"Không được, cậu vừa lườm tớ! Trừ một điểm thanh lịch!!! Trừ thêm điểm nữ tính, cậu sao có thể so với Hồng Vân xinh đẹp của tớ được!" Uyển Nhi hừ hừ vài cái ngồi xuống bên cạnh Hồng Vân, lè, Trần Minh Hạo khốn kiếp, cậu dù có bản lĩnh tới đâu cũng không thể đem được vợ yêu về khi chưa có sự đồng ý của tôi đâu!!!
***
Vì bạn Trần Minh Hạo nào đó đến sớm gần hai tiếng nên ba người không đợi đúng giờ, bắt đầu đi chơi.
"Kỳ Ninh, em định đi thật sao? Không đựợc đâu! Bọn họ đều không ai ưa em cả..." Hạ Hàn lo lắng túm chặt lấy áo Bạch Kỳ Ninh. Đến sáng nay anh mới biết cô sẽ cùng Mạnh Khải gặp mặt bố mẹ anh ta. Anh vô cùng tức giận!
"Hạ Hàn, em buông chị ra!" Bạch Kỳ Ninh thở dài, rèm mi buông xuống che hết cảm xúc nơi đáy mắt "Chị là chị của em, dù em không thừa nhận điều này nhưng chị vẫn là chị của em!"
"Chị không muốn em giữ cái tình cảm trái với luân thường đạo lý đó! Em mau buông ra đi" Bạch Kỳ Ninh xinh đẹp bình tĩnh, cô nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào mị hoặc của Hạ Hàn giọng cũng chân thành "Em có thể yêu một cô gái khác, họ đều tốt hơn chị gấp vạn lần. Đừng mãi ngốc nghếch như vậy..."
Ngốc nghếch?! Ừ, anh ngốc thật!
Hạ Hàn rũ mi che đi mắt đào hoa xinh đẹp. Sẽ chẳng ai ngờ được một Hạ Hàn luôn bất cần đời, trăng hoa ong bướm đầy vườn lại có ngày bị một cô gái đáng tuổi chị mình, hơn nữa đó lại chính là chị mình, hết lần này đến lần khác trốn tránh. Anh buông bàn tay nhỏ của Bạch Kỳ Ninh ra, gượng cười.
Hạ Hàn quay người, lẩm bẩm "Thực ra không phải tôi chưa từng thử, nhưng chưa từng có một cô gái nào khiến tôi phải rung động thực sự..."
"Chỉ là em chưa tìm thấy thôi" Bạch Kỳ Ninh dịu dàng, trong mắt như chứa đựng ký ức yêu thương ngọt ngào "Không phải ai cũng sẽ biết được người đi cùng mình suốt cuộc đời qua vài lần gặp mặt..."
Ba người Uyển Nhi, Hồng Vân và Trần Minh Hạo dạo quanh khu bán hàng, nói tòan chuyện tầm phào vớ vẩn và đương nhiên người chịu trách nhiệm nói nhiều nhất vẫn là Uyển Nhi.
Trần Minh Hạo dọc đường ánh mắt vô cùng chú tâm vào dáng người mềm mại của Hồng Vân, càng nhìn cậu càng mê luyến. Uyển Nhi chỉ vô tình nhìn thấy cũng nổi lên một trận da gà.
Khi ngồi lại nghỉ, Uyển Nhi tranh thủ giúp đỡ Trần Minh Hạo một chút thông tin "Tiểu Vân, cậu đã thích ai bao giờ chưa?"
Hồng Vân nghe thế giật mình, nụ cười trên mặt hơi cứng lại nhưng cô nhanh chóng che đậy "Thích? Chưa từng. Nhưng... tớ đang yêu một người!"
"Đang yêu? À, dạo trước tớ thấy cậu hay đi sớm về khuya, đi cũng không thèm đi cùng bạn bè. Cứ tưởng cậu giận dỗi cái gì, hóa ra là đã có người để ý rồi!"
Trần Minh Hạo trật bước, chân đập thẳng vào bàn. Cậu cười đau đớn ôm chân đi đến.
Hồng Vân cười, nói tiếp "Ừ, anh ấy tuyệt lắm. Là người mà mọi cô gái đều mơ ước. Nhưng bọn tớ gặp nhau vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm"
"Sao? Nguy hiểm? Sao tớ chưa từng nghe qua?" Uyển Nhi bất bình đập vào bàn cái "rầm".
"Xin lỗi, là tớ sợ cậu lo" Hồng Vân ríu rít, cứ như nhắc đến người ấy sẽ khiến cô ấy rất hạnh phúc. Trần Minh Hạo ngạc nhiên, không ngờ Hồng Vân cũng có thể trẻ con như vậy, líu ríu kể về chuyện tình yêu của minh. Cậu có chút thất vọng...
"Ngày hôm đấy tớ đến bar tìm một người bạn, không may bị người khác để ý đến..."
Hồng Vân còn nhớ, ngày hôm đó trời đổ mưa rào, trong quán bar không khí mát mẻ khô hanh của điều hòa. Cô mặc chiếc váy liền đỏ đen đi vào. Cả quán bar náo nhiệt như muốn nổ tung, đem ồn ào dục vọng khơi hết ra ngoài làm cho màu sắc trong phòng trở nên dung tục.
Ở một góc phòng cô thấy có một người con trai mắt đào mày liễu xinh đẹp xuất trần, quí khí mị hoặc toát ra từ tận xương tủy. Xinh đẹp như vậy nhưng anh lại tỏ ra một loại cốt khí thanh cao đạm mạc, hòan tòan khác biệt với cảnh ăn chơi sa đọa trước mặt.
Hồng Vân tựa như bé gái lần đầu nếm phải mật ngọt, đối với chàng trai vừa nhìn thấy kia đã đem lòng mến mộ anh.
Thoáng chốc khuôn mặt xinh đẹp duyên dáng chuyển đỏ, đôi mắt mơ màng mộng ảo như sóng nước luân chuyển.
"Cô em, sao lại đứng ngơ ngác ở đây thế này? Nào, đi cùng anh, đại gia hôm nay chơi cùng em" Một gã đàn ông sấn đến, cả người hắn ta tỏa ra mùi rượu nồng nặc.
Hồng Vân hoảng hốt tránh né, cả cơ thể mềm mại xinh đẹp bị gã đàn ông ôm vào người.
"Xin tránh ra! Tôi không..." Hồng Vân tức giận vô cùng, tuy không phải non nớt yếu đuối gì nhưng từ nhỏ đến lớn nhận bao nhiêu sủng ái, tôn trọng, chưa bao giờ cô bị khi dễ như vậy. Giờ lại bị một người đàn ông xấu xí mình không hề quen biết khi dễ khiến cô rất muốn đánh người.
Tay ngọc giơ lên, lại bị bàn tay đẹp đẽ nắm lấy. Cô nhìn lên, bàn tay đẹp đẽ ấm nhuận, từng đốt ngón tay phân chia đều đặn, cân đối. Cả bàn tay lớn ôm trọn cổ tay mảnh khảnh của cô.
"Duẫn Bình, cậu nói cô bạn này tìm cậu hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.