Chương 44
Tống Gia Đào Hoa
29/12/2020
Edit: Cải Trắng
“Theo bác thấy, hình như cậu ta thích cháu.”
…
Nguyễn Tinh Trầm dừng chân, vừa mở miệng đã phủ nhận: “Không thể nào.”
Khi nói, cô có quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ phòng ăn. Cố Húc ngồi tựa lưng vào ghế, tay cầm tách trà. Hơi nóng bốc lên từ tách trà làm gương mặt anh trở nên mờ ảo sau làn khói. Anh đang trò chuyện với Trang Kỳ, câu được câu chăng, dáng vẻ lười biếng, cười nhẹ.
Thoạt nhìn, tâm trạng anh có vẻ rất tốt.
Đó là người đàn ông dù đứng ở phía xa vẫn khiến người khác tim đập thình thịch.
Làm gì có chuyện anh thích cô?
“Không thể nào.”
Giọng điệu Nguyễn Tinh Trầm nhẹ tênh.
Viện trưởng Lâm rất ngạc nhiên với câu trả lời của cô. Chuyện xảy ra trên bàn ăn lúc nãy, bà nhìn rõ rành mạch từng chút một. Từ đầu đến cuối, Cố Húc chỉ chuyên tâm chăm sóc Tinh Trầm, gắp đồ ăn, bóc tôm, cố tình làm ra vẻ mình cam tâm tình nguyện… Tuy bà tiếp xúc với anh chưa được bao lâu nhưng vẫn cảm nhận được, người đàn ông này không dễ ở chung.
Một người cao quý như vậy lại tình nguyện đối đãi với cô cẩn thận từng chút một.
Không thích?
Sao có thể?
Sau một hồi đắn đo, nghĩ đến tính cách Nguyễn Tinh Trầm, viện trưởng Lâm vỗ nhẹ lên bả vai cô, dịu dàng nói: “Tinh Trầm, đừng để chuyện trong quá khứ quẫy nhiễu trái tim cháu. Cháu rất tốt, đáng để mọi người thích. Còn Cố Húc…” Nói đến đây, bà hơi khựng lại chút mới nói tiếp: “Bác thấy cậu ta đối xử với cháu khá tốt.”
“Tự tin lên, đừng nghĩ quá nhiều.”
Nguyễn Tinh Trầm cứ mải ngắm Cố Húc. Nghe đến đây, cô nở nụ cười trông vô cùng bất lực.
Bình thường, cô luôn là người dũng cảm tiến về phía trước. Dù quá khứ từng mất hết tất cả, cô vẫn không thấy hề hấn gì. Chỉ khi đứng trước mặt Cố Húc, cô lại trở thành kẻ đáng thương ngồi xổm trong góc tối, không có lấy chút tự tin. Cô không tin vào việc Cố Húc thích mình. Hay nói chính xác hơn là chưa bao giờ có suy nghĩ đó.
Người tốt như anh sao thích cô được?
Nhưng cô mà nói câu đấy với viện trưởng, chắc chắn sẽ bị mắng.
Cho nên Nguyễn Tinh Trầm không nói gì, thu hồi ánh mắt đang nhìn Cố Húc, khoác tay viện trưởng Lâm, nói như làm nũng: “Thôi mà, mẹ viện trưởng ơi, chúng ta đi lấy chân gà đi. Lâu lắm rồi cháu không được chân gà bác làm đấy.”
Viện trưởng Lâm biết thừa cô đang lảng tránh.
Nhưng chuyện của bọn nhỏ, đặc biệt là vấn đề tình cảm, người đứng xem như bà có thể nói gì được? Hết cách, bà xoa đầu cô, không tiếp tục nữa mà dẫn người đi cùng.
Món chân gà này được chế biến đặc biệt.
Dùng một ít gia vị bí truyền ngâm trong khoảng một tuần, ăn vừa ngon vừa sướng miệng.
Ngoại trừ phần đưa Nguyễn Tinh Trầm thì hai phần kia viện trưởng Lâm đưa tận tay cho Trang Kỳ và Cố Húc: “Bây giờ trời lạnh, để được lâu hơn bình thường. Nhưng tôi khuyên hai người nên ăn trong vòng ba ngày đầu nhé. Tôi chuẩn bị thêm chút dưa góp, ăn với cơm là vừa miệng.” Dứt câu, bà cười nói thêm: “Sau nếu hai người thích, có thể báo với Tinh Trầm, tôi sẽ gửi đồ cho hai người.”
Cố Húc hết nhìn hộp chân gà trong tay mình lại tới hộp cô gái nhỏ ôm trước ngực.
Anh cười, nói tiếng cảm ơn với bà, khó có dịp tâm trạng tốt.
“Đừng khách sáo. Người nên nói cảm ơn là tôi mới đúng…” Nói đến đây, bà nhớ ra vấn đề khác, hỏi: “Giờ đã muộn, chắc mọi người không về thành phố A luôn đúng không? Có chỗ nghỉ ngơi chưa? Nếu không thì…”
Cố Húc đang định đáp thì Nguyễn Tinh Trầm giành trước: “Mọi thứ sắp xếp ổn thỏa rồi ạ. Bác đừng lo.” Cô nói với tốc độ khá nhanh, khuôn mặt đỏ bừng, cứ như sợ Cố Húc sẽ nói ra thứ không nên nói vậy. Đã thế, cô còn chột dạ liếc Cố Húc một cái.
Thấy anh ngậm miệng, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vừa rồi, viện trưởng Lâm đã nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Cố Húc. Nếu giờ để bà biết cô đưa anh đến nhà mình ở, chắc chắn sẽ suy nghĩ miên man. Cô chỉ lo viện trưởng Lâm nói lung tung gì đó với Cố Húc thôi chứ nói với mình thì không sao.
May là Cố Húc không nói thêm.
Chẳng biết anh có tức giận không nhỉ?
Nguyễn Tinh Trầm ngẫm nghĩ, tay ôm hộp siết chặt hơn.
Thấy cô cúi đầu, Cố Húc nhướn mày, cười nói với viện trưởng Lâm một câu: “Bà yên tâm, chúng tôi đã sắp xếp ổn thỏa.”
Nghe vậy, viện trưởng Lâm không nhiều lời nữa.
Giờ sắc trời đã tối, sợ mấy người bọn họ lái xe không an toàn nên bà khuyên bọn họ trở về sớm chút.
**
Bên ngoài tuyết vẫn rơi.
Sau khi đi ra khỏi nhà ăn, Trang Kỳ rất thức thời cầm ô đi trước.
Cố Húc đặt phần chân gà của mình vào tay Nguyễn Tinh Trầm rồi cầm ô cùng cô đi ra ngoài.
Nơi đây là ngoại thành, lại đúng chỗ khá yên tĩnh nên quanh đó chỉ có vài hộ gia đình. Vào khoảng thời gian này, trong thời tiết lạnh căm căm, người người nhà nhà đều quây quầy ăn cơm bên nhau, khiến cho đường phố quạnh quẽ không một bóng người. Hai người sóng vai đi ra, không nói chuyện, chỉ có tiếng giày đạp trên nền tuyết phát ra những âm thanh nho nhỏ.
Lòng Nguyễn Tinh Trầm rối bời, sợ câu vừa rồi của mình làm Cố Húc không vui nên không dám nói gì.
Bỏ chân gà vào túi xong, cô liếc về phía Cố Húc, phát hiện anh nghiêng hơn nửa chiếc ô về phía mình còn bản thân lại hứng không ít tuyết rơi vào người. Cô đau lòng, bất chấp việc Cố Húc có tức giận hay không, dừng chân, đẩy ô phía anh, ngửa đầu nói: “Thầy Cố, tuyết đọng trên người anh rồi.”
Vừa nói, cô vừa nhón chân, duỗi tay phủi tuyết đọng trên vai trái áo khoác anh.
Không gian dưới ô khá rộng. Nguyễn Tinh Trầm nhón chân tới gần lại vô tình kéo gần khoảng cách với Cố Húc.
Kể từ sau khi thích Nguyễn Tinh Trầm, Cố Húc chẳng còn tí kháng cự nào với cô. Bằng khoảng cách gần như hiện tại, anh có thể ngửi được mùi hương thanh thanh trên người cô. Thậm chí, chỉ cần anh hơi cúi xuống chút là hôn môi cô. Tay cầm ô siết chặt, yết hầu khô khốc.
Anh mím môi không nói chuyện, ánh mắt nhìn Nguyễn Tinh Trầm càng thêm sâu lắng.
“Thầy Cố…”
Nguyễn Tinh Trầm tính nói thêm.
Nhưng cảm nhận được ánh mắt anh dừng trên người mình, cô thu tay đang đặt ở bả vai anh về, nhìn người, đúng lúc va phải đôi mắt sâu lắng kia.
Lúc này, khí chất trên người Cố Húc vừa mê người lại nguy hiểm, khác hoàn toàn khi cười. Không biết sao, tim Nguyễn Tinh Trầm đập “thình thịch thịch” liên hồi. Cô tính lùi lại mà tuyết dưới chân quá dày do đã rơi mấy ngày liên tục, lúc lùi dẫm không chuẩn nên trơn trượt suýt ngã.
May thay, Cố Húc phản ứng nhanh, lập tức đưa tay ôm eo, kéo người vào trong lòng mình.
Nếu lúc trước còn chút khoảng cách.
Thì giờ khoảng cách giữa họ bằng không.
Tay Cố Húc đặt ở phần eo Nguyễn Tinh Trầm. Cách một lớp áo khoác lông vũ dày mà anh vẫn mường tượng được vòng eo mảnh khảnh của cô, cứ như hơi dùng sức chút sẽ bị bẻ gãy.
Còn Nguyễn Tinh Trầm…
Tay cô nắm chặt cổ áo khoác anh. Vì bị ôm eo nên cả tay như dán vào lồng ngực Cố Húc.
Nhiệt độ truyền tới từ bộ quần áo Cố Húc mặc trên người. Đầu tiên nó đi vào ngón tay, sau đó là lan ra khắp cơ thể cô. Nóng, ngứa, mềm mại, vô số cảm xúc không tên dấy lên trong lòng. Thậm chí, Nguyễn Tinh Trầm nghĩ, nếu không phải Cố Húc còn ôm, cô sẽ ngã tiếp.
Khoảng cách này khiến cô khẩn trương.
Cô ngẩng đầu là nhìn được mặt Cố Húc, kề sát vào sẽ ngửi được mùi hương trên người anh. Không giống nước hoa mà giống mùi huân hương, mùi thơm tự nhiên từ gỗ.
Càng gần, tim đập càng nhanh.
“Thình thịch…”
Trong không gian yên tĩnh, Nguyễn Tinh Trầm nảy sinh ảo giác, đinh ninh rằng anh nghe được tiếng tim mình đập. Thẹn thùng, nhút nhát khiến tay bám ở cổ áo anh phát run, giọng cũng run theo: “Thầy Cố, em, em không sao. Anh, anh có thể buông ra rồi.”
Mấy lời đó tốn biết bao nhiêu sức lực của cô.
Mà Cố Húc đâu nghe lời cô. Anh không chỉ không buông mà còn cúi đầu xuống thấp hơn. Từ xa nhìn lại trông giống hai người tì trán vào nhau.
“Tại sao vừa rồi không cho tôi nói?” Cố Húc ôm người, nặng nề cất tiếng. Âm cuối anh hơi nâng lên, nghe như yêu tinh đang dụ dỗ, lừa gạt cô dâu nhỏ nhà lành: “Sợ người khác biết chuyện tôi đến nhà em ngủ? Sợ họ nghĩ nhiều? Hửm?”
“Em…”
Nguyễn Tinh Trầm muốn nói mà không biết trả lời sao. Tiếp đó là khả năng gây áp bức của Cố Húc quá mạnh. Cô bị gì chặt trong lòng người ta, không thốt nổi một chữ.
Chỗ này không có đèn đường.
Tuyết trắng trên mặt đất chiết xạ chút ánh sáng yếu ớt, Cố Húc mượn nó quan sát gương mặt ửng đỏ, đầy e lệ của người trong lòng. Tay cô níu lấy cổ áo anh. Cả người vùi vào lồng ngực anh. Thật ra, anh định chờ cô gái nhỏ dần dần buông lơi gánh nặng trong lòng, chấp nhận mình.
Có điều, với tình huống hiện tại.
Cố Húc thấy định lực mình luôn tự hào không còn sót lại xíu nào. Giây phút này, anh chỉ muốn “bắt nạt” cô gái nhỏ thôi.
“Sao em không nói gì?” Cố Húc cúi đầu, nói.
Nhớ tới cảnh ở nhà ăn, cái liếc mắt của cô, anh hỏi: “Lúc đi lấy chân gà, em nói gì với viện trưởng Lâm thế?” Tuy anh trò chuyện với Trang Kỳ nhưng cô đứng nhìn anh rất lâu lại còn là người nhạy cảm với ánh nhìn, sao có thể không phát hiện?
Hơn nữa, anh còn nhạy cảm nhận ra đề tài giữa hai người có liên quan đến mình.
“Em…” Nguyễn Tinh Trầm đón lấy ánh mắt Cố Húc, suýt chút nữa thì tuôn ra hết sự thật dưới cái nhìn chăm chú. Cuối cùng, cô phanh kịp, dùng lưỡi chặn hàm răng, ép những gì mình muốn nói trôi tuột vào trong, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không, không có gì ạ.”
Cô nhóc lừa đảo này.
Cố Húc nhướn mày. Anh rất kiên nhẫn, không ngại tốn thêm chút thời gian để lần tìm chân tướng.
Nhưng anh chưa kịp mở miệng thì ở đằng xa có tiếng người vọng tới: “Cố Húc, Tinh Trầm, hai người làm gì thế? Tôi với ông Trương…” Nói đến đây, có tia sáng rọi thẳng vào hai người. Nguyễn Tinh Trầm tránh ánh sáng như tránh tà, lập tức nhảy ra khỏi lòng Cố Húc. Động tác nhanh tới độ Cố Húc cũng không kịp với tay bắt người.
Nhanh tới đâu, Trang Kỳ cũng thấy rồi.
Cô ấy lặng thinh tắt đèn, hắng giọng: “Tôi ra ngoài chờ hai người.”
Đợi cô ấy đi rồi, đến lượt Nguyễn Tinh Trầm nhẹ nhàng nói: “Em vào xe trước.” Dứt câu, không chờ Cố Húc phản ứng, người đã chạy biến ra ngoài.
Cố Húc siết chặt tay cầm ô.
Tay kia anh đưa lên nhéo phần giữa hai đầu lông mày. Lúc sau, anh không nhịn nổi mà thốt lên: “Đệch!”
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Húc nhìn Trang Kỳ, sắc mặt u ám: Tôi nghĩ chị nên thấy có lỗi rồi tự động từ chối.
Trang Kỳ: … QAQ, sếp ơi, chị sai rồi.
“Theo bác thấy, hình như cậu ta thích cháu.”
…
Nguyễn Tinh Trầm dừng chân, vừa mở miệng đã phủ nhận: “Không thể nào.”
Khi nói, cô có quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ phòng ăn. Cố Húc ngồi tựa lưng vào ghế, tay cầm tách trà. Hơi nóng bốc lên từ tách trà làm gương mặt anh trở nên mờ ảo sau làn khói. Anh đang trò chuyện với Trang Kỳ, câu được câu chăng, dáng vẻ lười biếng, cười nhẹ.
Thoạt nhìn, tâm trạng anh có vẻ rất tốt.
Đó là người đàn ông dù đứng ở phía xa vẫn khiến người khác tim đập thình thịch.
Làm gì có chuyện anh thích cô?
“Không thể nào.”
Giọng điệu Nguyễn Tinh Trầm nhẹ tênh.
Viện trưởng Lâm rất ngạc nhiên với câu trả lời của cô. Chuyện xảy ra trên bàn ăn lúc nãy, bà nhìn rõ rành mạch từng chút một. Từ đầu đến cuối, Cố Húc chỉ chuyên tâm chăm sóc Tinh Trầm, gắp đồ ăn, bóc tôm, cố tình làm ra vẻ mình cam tâm tình nguyện… Tuy bà tiếp xúc với anh chưa được bao lâu nhưng vẫn cảm nhận được, người đàn ông này không dễ ở chung.
Một người cao quý như vậy lại tình nguyện đối đãi với cô cẩn thận từng chút một.
Không thích?
Sao có thể?
Sau một hồi đắn đo, nghĩ đến tính cách Nguyễn Tinh Trầm, viện trưởng Lâm vỗ nhẹ lên bả vai cô, dịu dàng nói: “Tinh Trầm, đừng để chuyện trong quá khứ quẫy nhiễu trái tim cháu. Cháu rất tốt, đáng để mọi người thích. Còn Cố Húc…” Nói đến đây, bà hơi khựng lại chút mới nói tiếp: “Bác thấy cậu ta đối xử với cháu khá tốt.”
“Tự tin lên, đừng nghĩ quá nhiều.”
Nguyễn Tinh Trầm cứ mải ngắm Cố Húc. Nghe đến đây, cô nở nụ cười trông vô cùng bất lực.
Bình thường, cô luôn là người dũng cảm tiến về phía trước. Dù quá khứ từng mất hết tất cả, cô vẫn không thấy hề hấn gì. Chỉ khi đứng trước mặt Cố Húc, cô lại trở thành kẻ đáng thương ngồi xổm trong góc tối, không có lấy chút tự tin. Cô không tin vào việc Cố Húc thích mình. Hay nói chính xác hơn là chưa bao giờ có suy nghĩ đó.
Người tốt như anh sao thích cô được?
Nhưng cô mà nói câu đấy với viện trưởng, chắc chắn sẽ bị mắng.
Cho nên Nguyễn Tinh Trầm không nói gì, thu hồi ánh mắt đang nhìn Cố Húc, khoác tay viện trưởng Lâm, nói như làm nũng: “Thôi mà, mẹ viện trưởng ơi, chúng ta đi lấy chân gà đi. Lâu lắm rồi cháu không được chân gà bác làm đấy.”
Viện trưởng Lâm biết thừa cô đang lảng tránh.
Nhưng chuyện của bọn nhỏ, đặc biệt là vấn đề tình cảm, người đứng xem như bà có thể nói gì được? Hết cách, bà xoa đầu cô, không tiếp tục nữa mà dẫn người đi cùng.
Món chân gà này được chế biến đặc biệt.
Dùng một ít gia vị bí truyền ngâm trong khoảng một tuần, ăn vừa ngon vừa sướng miệng.
Ngoại trừ phần đưa Nguyễn Tinh Trầm thì hai phần kia viện trưởng Lâm đưa tận tay cho Trang Kỳ và Cố Húc: “Bây giờ trời lạnh, để được lâu hơn bình thường. Nhưng tôi khuyên hai người nên ăn trong vòng ba ngày đầu nhé. Tôi chuẩn bị thêm chút dưa góp, ăn với cơm là vừa miệng.” Dứt câu, bà cười nói thêm: “Sau nếu hai người thích, có thể báo với Tinh Trầm, tôi sẽ gửi đồ cho hai người.”
Cố Húc hết nhìn hộp chân gà trong tay mình lại tới hộp cô gái nhỏ ôm trước ngực.
Anh cười, nói tiếng cảm ơn với bà, khó có dịp tâm trạng tốt.
“Đừng khách sáo. Người nên nói cảm ơn là tôi mới đúng…” Nói đến đây, bà nhớ ra vấn đề khác, hỏi: “Giờ đã muộn, chắc mọi người không về thành phố A luôn đúng không? Có chỗ nghỉ ngơi chưa? Nếu không thì…”
Cố Húc đang định đáp thì Nguyễn Tinh Trầm giành trước: “Mọi thứ sắp xếp ổn thỏa rồi ạ. Bác đừng lo.” Cô nói với tốc độ khá nhanh, khuôn mặt đỏ bừng, cứ như sợ Cố Húc sẽ nói ra thứ không nên nói vậy. Đã thế, cô còn chột dạ liếc Cố Húc một cái.
Thấy anh ngậm miệng, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vừa rồi, viện trưởng Lâm đã nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Cố Húc. Nếu giờ để bà biết cô đưa anh đến nhà mình ở, chắc chắn sẽ suy nghĩ miên man. Cô chỉ lo viện trưởng Lâm nói lung tung gì đó với Cố Húc thôi chứ nói với mình thì không sao.
May là Cố Húc không nói thêm.
Chẳng biết anh có tức giận không nhỉ?
Nguyễn Tinh Trầm ngẫm nghĩ, tay ôm hộp siết chặt hơn.
Thấy cô cúi đầu, Cố Húc nhướn mày, cười nói với viện trưởng Lâm một câu: “Bà yên tâm, chúng tôi đã sắp xếp ổn thỏa.”
Nghe vậy, viện trưởng Lâm không nhiều lời nữa.
Giờ sắc trời đã tối, sợ mấy người bọn họ lái xe không an toàn nên bà khuyên bọn họ trở về sớm chút.
**
Bên ngoài tuyết vẫn rơi.
Sau khi đi ra khỏi nhà ăn, Trang Kỳ rất thức thời cầm ô đi trước.
Cố Húc đặt phần chân gà của mình vào tay Nguyễn Tinh Trầm rồi cầm ô cùng cô đi ra ngoài.
Nơi đây là ngoại thành, lại đúng chỗ khá yên tĩnh nên quanh đó chỉ có vài hộ gia đình. Vào khoảng thời gian này, trong thời tiết lạnh căm căm, người người nhà nhà đều quây quầy ăn cơm bên nhau, khiến cho đường phố quạnh quẽ không một bóng người. Hai người sóng vai đi ra, không nói chuyện, chỉ có tiếng giày đạp trên nền tuyết phát ra những âm thanh nho nhỏ.
Lòng Nguyễn Tinh Trầm rối bời, sợ câu vừa rồi của mình làm Cố Húc không vui nên không dám nói gì.
Bỏ chân gà vào túi xong, cô liếc về phía Cố Húc, phát hiện anh nghiêng hơn nửa chiếc ô về phía mình còn bản thân lại hứng không ít tuyết rơi vào người. Cô đau lòng, bất chấp việc Cố Húc có tức giận hay không, dừng chân, đẩy ô phía anh, ngửa đầu nói: “Thầy Cố, tuyết đọng trên người anh rồi.”
Vừa nói, cô vừa nhón chân, duỗi tay phủi tuyết đọng trên vai trái áo khoác anh.
Không gian dưới ô khá rộng. Nguyễn Tinh Trầm nhón chân tới gần lại vô tình kéo gần khoảng cách với Cố Húc.
Kể từ sau khi thích Nguyễn Tinh Trầm, Cố Húc chẳng còn tí kháng cự nào với cô. Bằng khoảng cách gần như hiện tại, anh có thể ngửi được mùi hương thanh thanh trên người cô. Thậm chí, chỉ cần anh hơi cúi xuống chút là hôn môi cô. Tay cầm ô siết chặt, yết hầu khô khốc.
Anh mím môi không nói chuyện, ánh mắt nhìn Nguyễn Tinh Trầm càng thêm sâu lắng.
“Thầy Cố…”
Nguyễn Tinh Trầm tính nói thêm.
Nhưng cảm nhận được ánh mắt anh dừng trên người mình, cô thu tay đang đặt ở bả vai anh về, nhìn người, đúng lúc va phải đôi mắt sâu lắng kia.
Lúc này, khí chất trên người Cố Húc vừa mê người lại nguy hiểm, khác hoàn toàn khi cười. Không biết sao, tim Nguyễn Tinh Trầm đập “thình thịch thịch” liên hồi. Cô tính lùi lại mà tuyết dưới chân quá dày do đã rơi mấy ngày liên tục, lúc lùi dẫm không chuẩn nên trơn trượt suýt ngã.
May thay, Cố Húc phản ứng nhanh, lập tức đưa tay ôm eo, kéo người vào trong lòng mình.
Nếu lúc trước còn chút khoảng cách.
Thì giờ khoảng cách giữa họ bằng không.
Tay Cố Húc đặt ở phần eo Nguyễn Tinh Trầm. Cách một lớp áo khoác lông vũ dày mà anh vẫn mường tượng được vòng eo mảnh khảnh của cô, cứ như hơi dùng sức chút sẽ bị bẻ gãy.
Còn Nguyễn Tinh Trầm…
Tay cô nắm chặt cổ áo khoác anh. Vì bị ôm eo nên cả tay như dán vào lồng ngực Cố Húc.
Nhiệt độ truyền tới từ bộ quần áo Cố Húc mặc trên người. Đầu tiên nó đi vào ngón tay, sau đó là lan ra khắp cơ thể cô. Nóng, ngứa, mềm mại, vô số cảm xúc không tên dấy lên trong lòng. Thậm chí, Nguyễn Tinh Trầm nghĩ, nếu không phải Cố Húc còn ôm, cô sẽ ngã tiếp.
Khoảng cách này khiến cô khẩn trương.
Cô ngẩng đầu là nhìn được mặt Cố Húc, kề sát vào sẽ ngửi được mùi hương trên người anh. Không giống nước hoa mà giống mùi huân hương, mùi thơm tự nhiên từ gỗ.
Càng gần, tim đập càng nhanh.
“Thình thịch…”
Trong không gian yên tĩnh, Nguyễn Tinh Trầm nảy sinh ảo giác, đinh ninh rằng anh nghe được tiếng tim mình đập. Thẹn thùng, nhút nhát khiến tay bám ở cổ áo anh phát run, giọng cũng run theo: “Thầy Cố, em, em không sao. Anh, anh có thể buông ra rồi.”
Mấy lời đó tốn biết bao nhiêu sức lực của cô.
Mà Cố Húc đâu nghe lời cô. Anh không chỉ không buông mà còn cúi đầu xuống thấp hơn. Từ xa nhìn lại trông giống hai người tì trán vào nhau.
“Tại sao vừa rồi không cho tôi nói?” Cố Húc ôm người, nặng nề cất tiếng. Âm cuối anh hơi nâng lên, nghe như yêu tinh đang dụ dỗ, lừa gạt cô dâu nhỏ nhà lành: “Sợ người khác biết chuyện tôi đến nhà em ngủ? Sợ họ nghĩ nhiều? Hửm?”
“Em…”
Nguyễn Tinh Trầm muốn nói mà không biết trả lời sao. Tiếp đó là khả năng gây áp bức của Cố Húc quá mạnh. Cô bị gì chặt trong lòng người ta, không thốt nổi một chữ.
Chỗ này không có đèn đường.
Tuyết trắng trên mặt đất chiết xạ chút ánh sáng yếu ớt, Cố Húc mượn nó quan sát gương mặt ửng đỏ, đầy e lệ của người trong lòng. Tay cô níu lấy cổ áo anh. Cả người vùi vào lồng ngực anh. Thật ra, anh định chờ cô gái nhỏ dần dần buông lơi gánh nặng trong lòng, chấp nhận mình.
Có điều, với tình huống hiện tại.
Cố Húc thấy định lực mình luôn tự hào không còn sót lại xíu nào. Giây phút này, anh chỉ muốn “bắt nạt” cô gái nhỏ thôi.
“Sao em không nói gì?” Cố Húc cúi đầu, nói.
Nhớ tới cảnh ở nhà ăn, cái liếc mắt của cô, anh hỏi: “Lúc đi lấy chân gà, em nói gì với viện trưởng Lâm thế?” Tuy anh trò chuyện với Trang Kỳ nhưng cô đứng nhìn anh rất lâu lại còn là người nhạy cảm với ánh nhìn, sao có thể không phát hiện?
Hơn nữa, anh còn nhạy cảm nhận ra đề tài giữa hai người có liên quan đến mình.
“Em…” Nguyễn Tinh Trầm đón lấy ánh mắt Cố Húc, suýt chút nữa thì tuôn ra hết sự thật dưới cái nhìn chăm chú. Cuối cùng, cô phanh kịp, dùng lưỡi chặn hàm răng, ép những gì mình muốn nói trôi tuột vào trong, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không, không có gì ạ.”
Cô nhóc lừa đảo này.
Cố Húc nhướn mày. Anh rất kiên nhẫn, không ngại tốn thêm chút thời gian để lần tìm chân tướng.
Nhưng anh chưa kịp mở miệng thì ở đằng xa có tiếng người vọng tới: “Cố Húc, Tinh Trầm, hai người làm gì thế? Tôi với ông Trương…” Nói đến đây, có tia sáng rọi thẳng vào hai người. Nguyễn Tinh Trầm tránh ánh sáng như tránh tà, lập tức nhảy ra khỏi lòng Cố Húc. Động tác nhanh tới độ Cố Húc cũng không kịp với tay bắt người.
Nhanh tới đâu, Trang Kỳ cũng thấy rồi.
Cô ấy lặng thinh tắt đèn, hắng giọng: “Tôi ra ngoài chờ hai người.”
Đợi cô ấy đi rồi, đến lượt Nguyễn Tinh Trầm nhẹ nhàng nói: “Em vào xe trước.” Dứt câu, không chờ Cố Húc phản ứng, người đã chạy biến ra ngoài.
Cố Húc siết chặt tay cầm ô.
Tay kia anh đưa lên nhéo phần giữa hai đầu lông mày. Lúc sau, anh không nhịn nổi mà thốt lên: “Đệch!”
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Húc nhìn Trang Kỳ, sắc mặt u ám: Tôi nghĩ chị nên thấy có lỗi rồi tự động từ chối.
Trang Kỳ: … QAQ, sếp ơi, chị sai rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.