Chương 45
Tống Gia Đào Hoa
29/12/2020
Edit: Cải Trắng
Ông Trương ngồi đằng trước lái xe.
Trang Kỳ ngồi bên ghế lái phụ, còn Cố Húc với Nguyễn Tinh Trầm thì ngồi ghế dựa làm bằng da thật đằng sau.
Bây giờ đã là tám giờ tối. Bên ngoài cửa sổ xe, những căn nhà ở hai bên đường đã lên đèn, loáng thoáng nghe được cả một vài câu nói, tiếng người cười đùa kính rượu với nhau hay giọng cười lảnh lót như chuông bạc của trẻ con khi đang nô đùa. Tuy tầm thường nhưng vô cùng ấm áp.
Còn trong xe lặng ngắt như tờ.
Nguyễn Tinh Trầm lên xe đã báo luôn địa chỉ tiểu khu rồi không lên tiếng nữa, dính cả người vào ghế da thật, cúi đầu dùng mái tóc dài xõa tung che đi gương mặt, đã thế trong xe không bật đèn nên chẳng thể thấy được cảm xúc trên mặt cô.
Chỉ có thể thấy tay cô khẩn trương túm chặt túi, trông có vẻ bối rối không biết làm sao.
Cố Húc ngồi cách cô không xa. Tuy không thấy sắc mặt Nguyễn Tinh Trầm nhưng từ cái tay siết chặt túi lẫn kiểu cúi đầu ấy, anh cũng đoán được cô đang rất khẩn trương. Anh cau mày, thở dài, lòng hơi tự trách hành động càn rỡ của mình ban nãy.
Rõ ràng đã tự nhủ rằng mình phải bước chậm tới, để cô từ từ mở lòng.
Cuối cùng vẫn không nhịn được…
Cố Húc muốn lên tiếng nói xin lỗi nhưng ngẫm lại tình huống hiện tại, đành thôi. Giờ anh mà nói xin lỗi vụ lúc trước, có khi cô gái nhỏ sẽ xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu lên mất.
Đành tạm gác chuyện đó sang một bên thôi.
May thay, tiểu khu Nguyễn Tinh Trầm ở không xa lắm. Xe đi chưa được bao lâu, ông Trương ở phía trước lên tiếng hỏi: “Cô Nguyễn, ở chỗ này à?”
“Dạ?”
Nghe có người hỏi, Nguyễn Tinh Trầm giật mình nhẹ. Đợi giây sau hiểu ra người ta đang nói gì, cô vội vàng nhìn thoáng qua khung cảnh ngoài cửa sổ, gật đầu: “Đúng ạ, chính là chỗ này. Bác không cần lái thẳng vào bên trong đâu, ở đó không dễ quay đầu.”
“Được.”
Ông Trương cười, ngừng xe trước cửa tiểu khu.
Vốn Nguyễn Tinh Trầm định cầm túi đi luôn nhưng nghĩ mình vừa rồi mình đồng ý để Cố Húc ngủ lại, nén sự xấu hổ trong lòng, dịu dàng nói: “Thầy Cố, chúng ta đến nơi rồi.”
May quá.
Cô không tức giận.
Ít ra vẫn biết chờ anh.
Cố Húc thầm thở phào nhẹ nhõm, nét mặt tươi hơn, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng rồi mở cửa xe đi xuống trước, cầm ô vòng qua chỗ Nguyễn Tinh Trầm mới nói tiếp: “Xuống xe đi.”
Nguyễn Tinh Trầm ngồi trên xe nhìn cái ô trong tay Cố Húc, mặt ửng đỏ. Đến tay cầm túi cũng ra sức túm chặt. Mặc dù mọi chuyện đã xảy ra cách hiện tại mấy chục phút nhưng hình ảnh dưới ô ấy vẫn hiện rõ mồn một trong đầu cô.
Cố Húc ôm eo cô.
Cố Húc dùng giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai cô.
Cố Húc…
Bỗng, Nguyễn Tinh Trầm nhớ tới mấy câu viện trưởng Lâm nói trước đó. Cố Húc có giống như những gì viện trưởng nói không, anh… thích cô sao? Cô cảm thấy không có khả năng.
Nhưng ở tình huống vừa rồi, anh đã nghĩ gì thế?
Anh… tại sao anh lại làm thế? Nguyễn Tinh Trầm không biết, chỉ biết giờ tim mình đập “thình thịch” rất nhanh, tâm trạng rối bời phức tạp.
Cố Húc đứng cạnh xe thấy cô cúi đầu không nói, chẳng cần nghĩ cũng biết cô đang suy nghĩ cái gì nhưng lúc này lại không trêu cô, chỉ hỏi: “Cô gái nhỏ, em có xuống không?”
“Xuống, em xuống đây.”
Nguyễn Tinh Trầm nhẹ nhàng đáp. Sau đó, cô chào tạm biệt ông Trương với Trang Kỳ, xuống xe.
Đứng cạnh Cố Húc, cả người cô căng thẳng đến cứng ngắc, khuôn mặt nhỏ đờ ra hệt người gỗ, tay buông thõng hai bên. Sau đó, cô lại dùng tay túm chặt quai túi như vớ được thứ gì đó để bám víu.
Xe đã đi xa.
Cô không dám nhìn thẳng Cố Húc, cúi đầu ấm ách nói: “Thầy Cố, chúng ta vào thôi.”
Cố Húc cúi đầu nhìn Nguyễn Tinh Trầm, không nói gì.
Dáng vẻ hiện tại của cô gái nhỏ như quay về khoảng thời gian trước, hay cúi đầu như một động tác bảo vệ bản thân, cứ nghĩ làm thế là người khác không biết mình nghĩ gì. Cố Húc siết chặt tay cầm ô, lòng buồn bực. Rất muốn thổ lộ tâm tư của mình, muốn tìm cách để cô nhanh chóng chấp nhận lòng mình.
Nhưng lo lắng làm thế sẽ chọc giận cô gái nhỏ, khiến cô càng trốn càng xa.
Anh chưa biết hết quá khứ của cô, không biết cô đã trải qua những gì, chỉ sợ mình có hành động hay ngôn từ nào đó dọa người lùi bước.
Có điều, anh mà không bày tỏ được sẽ bứt rứt.
Cô gái nhỏ này chắc chắn sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hoặc lừa gạt bản thân không nghĩ tới, rụt cổ trong mai rùa.
Anh không đi tiếp.
Cứ ngẩn ngơ ngắm người.
Hình như Nguyễn Tinh Trầm đã nhận ra sự thất thường của Cố Húc, lập tức dừng chân, quay đầu nhìn anh. Tuy nhiên, cô đâu dám nhìn thẳng Cố Húc, chỉ hơi ngửa đầu, mi mắt đè xuống, nghi hoặc hỏi: “Thầy Cố, anh sao thế?”
Có vẻ tuyết rơi nhiều hơn rồi.
Dù hai người có che ô thì gió thổi đến vẫn làm tuyết bay tứ tung, một ít đáp trên đầu Nguyễn Tinh Trầm, chút kia lại đọng trên quần áo cô, thậm chí còn lọt vào phần cổ áo. Cái lạnh căm căm của tuyết khiến cô gái nhỏ không nhịn được mà rùng mình. Nhưng cô không đi, cứ ngẩng đầu đợi anh.
Nhìn sắc mặt tái nhợt lẫn hàng mi rung nhẹ, Cố Húc mềm lòng.
Anh duỗi tay gạt bớt tuyết trên mặt cô, thấy cô run người xong nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên cũng không rút tay về. Dịu dàng, tỉ mẩn lau mặt giúp cô.
Chờ lau sạch sẽ rồi, anh nhân lúc Nguyễn Tinh Trầm còn ngẩn ngơ, nắm tay dắt đi.
Đằng trước tuyết đọng thành lớp dày.
Anh nắm tay cô bước từng bước về phía trước.
Thẳng đến khi đứng dưới cửa tiểu khu anh mới ngừng lại, thấp giọng hỏi người bên cạnh: “Tầng mấy?”
Giọng nói dịu dàng của Cố Húc vang lên bên tai.
Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh, ấp úng nói: “Cái, cái gì ạ?” Sau anh phải lặp lại câu hỏi, cô mới nhẹ giọng đáp: “Tầng, tầng sáu.”
Cố Húc gật đầu.
Anh thu ô, tiếp tục dắt tay Nguyễn Tinh Trầm tiến về phía trước.
Nơi đây là vùng ngoại ô, tiểu khu thuộc kiểu chung cư cũ, không có thang máy, đèn trên hành lang hỏng khá nhiều. Cố Húc cau mày, một tay nắm tay Nguyễn Tinh Trầm, tay kia bật đèn pin trên điện thoại soi đường. Nhìn lan can rỉ sắt cùng mấy tờ quảng cáo dán lung tung, anh càng nhăn mày sâu hơn.
“Lần sau em nên về nhà sớm một chút, đừng về muộn.”
Xã hội hiện nay, rất nhiều tin tức có thể bị tuồn ra. Cố Húc lo có ngày cô bị người khác theo dõi. Nếu trường hợp ấy xảy ra thật, người như cô sao đủ sức phản kháng.
Hay tìm người đến tu sửa tiểu khu này nhỉ?
Đổi một nơi khác an ninh tốt hơn?
Nguyễn Tinh Trầm đâu biết Cố Húc nghĩ gì. Thật ra, đến giờ cô vẫn chưa hồi hồn được, không hiểu sao Cố Húc lại nắm tay mình. Lo cô ngã hả? Nãy lúc đi trên nền tuyết thì thôi đi, nay lên cầu thang rồi sao còn nắm?
Huống hồ…
Hành động này quá thân mật.
Cô hơi mất tự nhiên, muốn tránh nhưng Cố Húc nhìn thì như không dùng sức mấy, chứ thật ra cả bàn tay dày rộng lại đang bao bọc trọn tay cô.
Mấp máy môi muốn nói đôi lời với người ta mà không biết phải bắt đầu thế nào.
Cô sợ, hành động này chỉ là một việc nhỏ không đáng có với Cố Húc, nhỡ buông lời rồi anh thấy cô kỳ quái thì sao? Thế nên, cô đành cố gắng kiềm chế tim đập rộn ràng, theo người lên tầng. Mãi đến khi nghe thấy câu kia của Cố Húc, Nguyễn Tinh Trầm sửng sốt trong tích tắc, nhẹ giọng nói: “Thầy Cố à, chỉ khi nào ăn tết em mới về đây ở mấy ngày thôi.”
Bình thường, cô bận lắm đó.
Đến tầng sáu, cuối cùng Nguyễn Tinh Trầm cũng tìm được lý do rút tay, đỏ mặt cúi đầu nói: “Thầy Cố, đến nơi rồi. Em, em phải lấy chìa khóa.”
Nghe vậy, Cố Húc thả tay ra để cô mở cửa, không nói gì.
Nguyễn Tinh Trầm mở cửa, lần mò tìm công tắc ở vách tường để bật đèn. Chờ căn phòng bừng sáng, cô quay ra nói với anh: “Thầy Cố, anh, anh vào đi.” Nói tới đây thì cô hơi do dự. Nhớ đến căn nhà rộng rãi của anh, cô không biết anh có ghét bỏ việc phải ở tạm trong nhà nhỏ thế này không.
Cố Húc không ghét bỏ.
Không chỉ không ghét bỏ, mà còn vui vẻ quan sát cách bày trí đồ dùng trong nhà.
Tuy phòng bé nhưng cách bày trí rất ấm áp. Cái ghế sofa nhỏ hai người đang ngồi không chỉ có gối ôm mà còn có cả gấu bông, áo choàng không tay. Dưới chân trải thảm nhung màu trắng. Bàn trà phía trước đặt bộ đồ trà nhỏ kiểu Nhật. Vách tường không treo nhiều thứ lắm, trông khá sạch sẽ.
“Thầy Cố, trong nhà không có dép cho con trai, anh…”
Nguyễn Tinh Trầm khó xử nhìn Cố Húc, ngẫm nghĩ không biết có nên tới cửa hàng tiện lợi gần đây mua đồ không nhưng giày dép ở đấy đa phần chất lượng không ổn. Huống hồ, vào khoảng thời gian này, chắc mọi người về nhà ăn cơm hết rồi.
Cố Húc nghe thế, mỉm cười.
Không có dép dành cho con trai mới đúng. Nếu có thật, anh sẽ có chuyện để hỏi cô gái nhỏ đấy.
Sàn nhà trong phòng khá ấm, không hề có cảm giác lạnh lẽo nên đi chân trần cũng chẳng sao. Vì vậy, Cố Húc thuận miệng nói câu: “Không sao.” Rồi cởi giày, mặc chân đi tất dẫm lên sàn nhà. Ngó thấy cô gái nhỏ còn lo lắng, anh cười: “Sao em căng thẳng thế?”
Nguyễn Tinh Trầm khẩn trương cũng đúng thôi.
Hai lần trước toàn là cô sang nhà Cố Húc. Còn lần này, đổi thành Cố Húc sang nhà cô, một căn nhà nhỏ bé. Đem nó ra so với nhà anh, khoảng cách quả thật cách nhau như trời với đất. Nguyễn Tinh Trầm lo anh không thoải mái, không thích ứng được với hoàn cảnh, cứ thế bị vô số lo lắng bủa vây… Khi trả lời anh, cô khó mà nói được nỗi khẩn trương của mình.
Cô trả lời bằng giọng bé lí nhí: “Em không căng thẳng.”
Sau đó, Nguyễn Tinh Trầm hít sâu một hơi, treo túi lên mắc áo, cởi áo khoác ngoài ra, nói: “Thầy Cố, anh cứ ngồi nghỉ đi, em đi lấy cho anh cốc nước.”
Dứt câu, Nguyễn Tinh Trầm cầm hộp chân gà đi vào phòng bếp.
Tuy sáng sớm cô đã về đây tranh thủ dọn dẹp nhà cửa nhưng không đun nước nên giờ mới bắt đầu lấy nước vào ấm để đun.
Xong xuôi, cô nghĩ đến việc tối phải ngủ thế nào.
Nhà cô chỉ có một phòng. Một phòng thôi nhưng chắc chắn không thể để anh ngủ sofa được. Cứ quyết định anh ngủ giường, cô ngủ sofa đi. Nghĩ xong, Nguyễn Tinh Trầm không nấn ná lâu mà tính thay giúp anh ga giường. Nhưng vừa ra tới ngoài, Cố Húc đã mở miệng: “Cô gái nhỏ, em qua đây.”
Anh cao 1m88, chân dài, khi ngồi trên sofa dành cho hai người cũng khiến cái ghế vốn trông có vẻ rộng rãi trở nên khá chật chội.
Nguyễn Tinh Trầm đi tới, Cố Húc vỗ vào vị trí bên cạnh mình, nói: “Tôi có lời muốn nói em.”
Cô không biết Cố Húc muốn nói gì với mình nhưng vốn bản thân không cách nào từ chối yêu cầu của anh nên anh vừa dứt câu, hai chân cô đã không khống chế được mà bước tới chỗ anh. Đợi tới khi ngồi xuống rồi, Nguyễn Tinh Trầm mới bừng tỉnh, định cách anh xa một chút. Có điều, sofa chỉ lớn từng ấy thôi, có cách cũng xa được tới đâu?
Cô có thể dễ dàng ngửi thấy mùi trầm hương trên người Cố Húc.
Đôi tay đặt quy củ đặt trên chân. Ngón tay tinh tế thon dài bị cô siết chặt đến trắng bệch. Trong bếp, tiếng nước sôi ùng ục vang lên. Nguyễn Tinh Trầm ổn định hô hấp, ngồi cạnh anh, hỏi: “Thầy Cố, anh muốn nói gì với em?”
Cố Húc phát hiện cô vẫn rất khẩn trương.
Anh cũng biết, những lời mình sắp nói, chắc chắn cô sẽ không dám tin nhưng anh vẫn muốn nói, thành thật nói chuyện với cô một lần.
Anh không sốt ruột muốn có câu trả lời của cô, chỉ muốn cô hiểu được tấm lòng của mình mà thôi.
Đắn đo, cân nhắc tỉ mỉ mất một lúc, tâm trạng rối bời ban nãy của Cố Húc mới được xua tan đi chút ít. Anh cúi đầu nhìn Nguyễn Tinh Trầm, giọng nói dịu dàng, từng câu thong thả, rõ ràng: “Trước tiên, anh muốn nói lời xin lỗi với em vì vụ việc vừa rồi ở viện phúc lợi.”
Nguyễn Tinh Trầm ngạc nhiên, nhanh chóng xua tay: “Thầy Cố, không sao đâu ạ. Em biết anh không cố ý mà.”
“Em…”
Cô khựng lại mấy giây rồi tiếp tục nói: “Em không để bụng chuyện đấy đâu.”
Dáng vẻ của cô chọc Cố Húc cười.
Anh tùy ý gác tay ra sau, đặt lên phần lưng ghế, cặp mắt phượng hẹp dài nhìn cô không chớp mắt: “Anh nói xin lỗi với em là do sợ hành động vừa rồi của mình quá càn rỡ, khiến em không thoải mái. Nhưng cô gái nhỏ này…”
Cố Húc nhìn sâu vào cặp mắt hoa đào của Nguyễn Tinh Trầm, quan sát sự nghi hoặc trên mặt cô, lúc sau mới tiếp tục nói: “Anh muốn nói với em rằng, nếu có thêm một lần như thế nữa, anh vẫn làm vậy.”
Hả?
Lẫn với tiếng nước sôi ùng ục vang lên trong phòng bếp, cô nghe thấy từng chữ rõ ràng Cố Húc nói: “Từ trước đến nay, anh không phải là người tốt tính, hay hành động theo cảm tính. Nhưng việc liên quan đến em, anh luôn suy nghĩ cẩn thận.”
“Sợ tới gần quá, em sẽ sợ hãi. Lại sợ mình lui bước rồi, tránh ở nơi an toàn, em chẳng thấy được anh.”
“Cho nên, anh không dám thổ lộ nỗi lòng mình với em.”
“Nhưng anh cũng sợ…”
Nói đến đây, giọng điệu Cố Húc tràn ngập cảm xúc bất đắc dĩ. Do cúi đầu, nên tóc anh rũ xuống, nhìn vừa mềm mại vừa dịu dàng. Anh cứ thế ngắm cô, nói: “Sợ mình không nói, thì sẽ có một ngày bên cạnh em xuất hiện người khác.”
“Em rất tốt. Trên thế giới này, có rất nhiều người thích em. Nếu một ngày kia, chuyện ấy thật sự xảy ra, anh sẽ hối hận muốn chết.”
“Vì vậy, Tinh Trầm à…”
Đây là lần đầu tiên, Cố Húc trịnh trọng gọi tên cô.
Anh ngồi thẳng lưng, tay đang gác trên lưng ghế thu về, yết hầu nghẹn lại khiến mọi âm thanh trở nên khàn khàn.
Một Cố Húc từ trước tới nay hay đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, giờ lại chịu trăm mối uy hiếp, lo được lo mất, cẩn thận hơn bao giờ hết. Từ gương mặt đến giọng nói anh đều chìm trong dịu dàng: “Em, có muốn ở bên anh không?”
Ông Trương ngồi đằng trước lái xe.
Trang Kỳ ngồi bên ghế lái phụ, còn Cố Húc với Nguyễn Tinh Trầm thì ngồi ghế dựa làm bằng da thật đằng sau.
Bây giờ đã là tám giờ tối. Bên ngoài cửa sổ xe, những căn nhà ở hai bên đường đã lên đèn, loáng thoáng nghe được cả một vài câu nói, tiếng người cười đùa kính rượu với nhau hay giọng cười lảnh lót như chuông bạc của trẻ con khi đang nô đùa. Tuy tầm thường nhưng vô cùng ấm áp.
Còn trong xe lặng ngắt như tờ.
Nguyễn Tinh Trầm lên xe đã báo luôn địa chỉ tiểu khu rồi không lên tiếng nữa, dính cả người vào ghế da thật, cúi đầu dùng mái tóc dài xõa tung che đi gương mặt, đã thế trong xe không bật đèn nên chẳng thể thấy được cảm xúc trên mặt cô.
Chỉ có thể thấy tay cô khẩn trương túm chặt túi, trông có vẻ bối rối không biết làm sao.
Cố Húc ngồi cách cô không xa. Tuy không thấy sắc mặt Nguyễn Tinh Trầm nhưng từ cái tay siết chặt túi lẫn kiểu cúi đầu ấy, anh cũng đoán được cô đang rất khẩn trương. Anh cau mày, thở dài, lòng hơi tự trách hành động càn rỡ của mình ban nãy.
Rõ ràng đã tự nhủ rằng mình phải bước chậm tới, để cô từ từ mở lòng.
Cuối cùng vẫn không nhịn được…
Cố Húc muốn lên tiếng nói xin lỗi nhưng ngẫm lại tình huống hiện tại, đành thôi. Giờ anh mà nói xin lỗi vụ lúc trước, có khi cô gái nhỏ sẽ xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu lên mất.
Đành tạm gác chuyện đó sang một bên thôi.
May thay, tiểu khu Nguyễn Tinh Trầm ở không xa lắm. Xe đi chưa được bao lâu, ông Trương ở phía trước lên tiếng hỏi: “Cô Nguyễn, ở chỗ này à?”
“Dạ?”
Nghe có người hỏi, Nguyễn Tinh Trầm giật mình nhẹ. Đợi giây sau hiểu ra người ta đang nói gì, cô vội vàng nhìn thoáng qua khung cảnh ngoài cửa sổ, gật đầu: “Đúng ạ, chính là chỗ này. Bác không cần lái thẳng vào bên trong đâu, ở đó không dễ quay đầu.”
“Được.”
Ông Trương cười, ngừng xe trước cửa tiểu khu.
Vốn Nguyễn Tinh Trầm định cầm túi đi luôn nhưng nghĩ mình vừa rồi mình đồng ý để Cố Húc ngủ lại, nén sự xấu hổ trong lòng, dịu dàng nói: “Thầy Cố, chúng ta đến nơi rồi.”
May quá.
Cô không tức giận.
Ít ra vẫn biết chờ anh.
Cố Húc thầm thở phào nhẹ nhõm, nét mặt tươi hơn, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng rồi mở cửa xe đi xuống trước, cầm ô vòng qua chỗ Nguyễn Tinh Trầm mới nói tiếp: “Xuống xe đi.”
Nguyễn Tinh Trầm ngồi trên xe nhìn cái ô trong tay Cố Húc, mặt ửng đỏ. Đến tay cầm túi cũng ra sức túm chặt. Mặc dù mọi chuyện đã xảy ra cách hiện tại mấy chục phút nhưng hình ảnh dưới ô ấy vẫn hiện rõ mồn một trong đầu cô.
Cố Húc ôm eo cô.
Cố Húc dùng giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai cô.
Cố Húc…
Bỗng, Nguyễn Tinh Trầm nhớ tới mấy câu viện trưởng Lâm nói trước đó. Cố Húc có giống như những gì viện trưởng nói không, anh… thích cô sao? Cô cảm thấy không có khả năng.
Nhưng ở tình huống vừa rồi, anh đã nghĩ gì thế?
Anh… tại sao anh lại làm thế? Nguyễn Tinh Trầm không biết, chỉ biết giờ tim mình đập “thình thịch” rất nhanh, tâm trạng rối bời phức tạp.
Cố Húc đứng cạnh xe thấy cô cúi đầu không nói, chẳng cần nghĩ cũng biết cô đang suy nghĩ cái gì nhưng lúc này lại không trêu cô, chỉ hỏi: “Cô gái nhỏ, em có xuống không?”
“Xuống, em xuống đây.”
Nguyễn Tinh Trầm nhẹ nhàng đáp. Sau đó, cô chào tạm biệt ông Trương với Trang Kỳ, xuống xe.
Đứng cạnh Cố Húc, cả người cô căng thẳng đến cứng ngắc, khuôn mặt nhỏ đờ ra hệt người gỗ, tay buông thõng hai bên. Sau đó, cô lại dùng tay túm chặt quai túi như vớ được thứ gì đó để bám víu.
Xe đã đi xa.
Cô không dám nhìn thẳng Cố Húc, cúi đầu ấm ách nói: “Thầy Cố, chúng ta vào thôi.”
Cố Húc cúi đầu nhìn Nguyễn Tinh Trầm, không nói gì.
Dáng vẻ hiện tại của cô gái nhỏ như quay về khoảng thời gian trước, hay cúi đầu như một động tác bảo vệ bản thân, cứ nghĩ làm thế là người khác không biết mình nghĩ gì. Cố Húc siết chặt tay cầm ô, lòng buồn bực. Rất muốn thổ lộ tâm tư của mình, muốn tìm cách để cô nhanh chóng chấp nhận lòng mình.
Nhưng lo lắng làm thế sẽ chọc giận cô gái nhỏ, khiến cô càng trốn càng xa.
Anh chưa biết hết quá khứ của cô, không biết cô đã trải qua những gì, chỉ sợ mình có hành động hay ngôn từ nào đó dọa người lùi bước.
Có điều, anh mà không bày tỏ được sẽ bứt rứt.
Cô gái nhỏ này chắc chắn sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hoặc lừa gạt bản thân không nghĩ tới, rụt cổ trong mai rùa.
Anh không đi tiếp.
Cứ ngẩn ngơ ngắm người.
Hình như Nguyễn Tinh Trầm đã nhận ra sự thất thường của Cố Húc, lập tức dừng chân, quay đầu nhìn anh. Tuy nhiên, cô đâu dám nhìn thẳng Cố Húc, chỉ hơi ngửa đầu, mi mắt đè xuống, nghi hoặc hỏi: “Thầy Cố, anh sao thế?”
Có vẻ tuyết rơi nhiều hơn rồi.
Dù hai người có che ô thì gió thổi đến vẫn làm tuyết bay tứ tung, một ít đáp trên đầu Nguyễn Tinh Trầm, chút kia lại đọng trên quần áo cô, thậm chí còn lọt vào phần cổ áo. Cái lạnh căm căm của tuyết khiến cô gái nhỏ không nhịn được mà rùng mình. Nhưng cô không đi, cứ ngẩng đầu đợi anh.
Nhìn sắc mặt tái nhợt lẫn hàng mi rung nhẹ, Cố Húc mềm lòng.
Anh duỗi tay gạt bớt tuyết trên mặt cô, thấy cô run người xong nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên cũng không rút tay về. Dịu dàng, tỉ mẩn lau mặt giúp cô.
Chờ lau sạch sẽ rồi, anh nhân lúc Nguyễn Tinh Trầm còn ngẩn ngơ, nắm tay dắt đi.
Đằng trước tuyết đọng thành lớp dày.
Anh nắm tay cô bước từng bước về phía trước.
Thẳng đến khi đứng dưới cửa tiểu khu anh mới ngừng lại, thấp giọng hỏi người bên cạnh: “Tầng mấy?”
Giọng nói dịu dàng của Cố Húc vang lên bên tai.
Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh, ấp úng nói: “Cái, cái gì ạ?” Sau anh phải lặp lại câu hỏi, cô mới nhẹ giọng đáp: “Tầng, tầng sáu.”
Cố Húc gật đầu.
Anh thu ô, tiếp tục dắt tay Nguyễn Tinh Trầm tiến về phía trước.
Nơi đây là vùng ngoại ô, tiểu khu thuộc kiểu chung cư cũ, không có thang máy, đèn trên hành lang hỏng khá nhiều. Cố Húc cau mày, một tay nắm tay Nguyễn Tinh Trầm, tay kia bật đèn pin trên điện thoại soi đường. Nhìn lan can rỉ sắt cùng mấy tờ quảng cáo dán lung tung, anh càng nhăn mày sâu hơn.
“Lần sau em nên về nhà sớm một chút, đừng về muộn.”
Xã hội hiện nay, rất nhiều tin tức có thể bị tuồn ra. Cố Húc lo có ngày cô bị người khác theo dõi. Nếu trường hợp ấy xảy ra thật, người như cô sao đủ sức phản kháng.
Hay tìm người đến tu sửa tiểu khu này nhỉ?
Đổi một nơi khác an ninh tốt hơn?
Nguyễn Tinh Trầm đâu biết Cố Húc nghĩ gì. Thật ra, đến giờ cô vẫn chưa hồi hồn được, không hiểu sao Cố Húc lại nắm tay mình. Lo cô ngã hả? Nãy lúc đi trên nền tuyết thì thôi đi, nay lên cầu thang rồi sao còn nắm?
Huống hồ…
Hành động này quá thân mật.
Cô hơi mất tự nhiên, muốn tránh nhưng Cố Húc nhìn thì như không dùng sức mấy, chứ thật ra cả bàn tay dày rộng lại đang bao bọc trọn tay cô.
Mấp máy môi muốn nói đôi lời với người ta mà không biết phải bắt đầu thế nào.
Cô sợ, hành động này chỉ là một việc nhỏ không đáng có với Cố Húc, nhỡ buông lời rồi anh thấy cô kỳ quái thì sao? Thế nên, cô đành cố gắng kiềm chế tim đập rộn ràng, theo người lên tầng. Mãi đến khi nghe thấy câu kia của Cố Húc, Nguyễn Tinh Trầm sửng sốt trong tích tắc, nhẹ giọng nói: “Thầy Cố à, chỉ khi nào ăn tết em mới về đây ở mấy ngày thôi.”
Bình thường, cô bận lắm đó.
Đến tầng sáu, cuối cùng Nguyễn Tinh Trầm cũng tìm được lý do rút tay, đỏ mặt cúi đầu nói: “Thầy Cố, đến nơi rồi. Em, em phải lấy chìa khóa.”
Nghe vậy, Cố Húc thả tay ra để cô mở cửa, không nói gì.
Nguyễn Tinh Trầm mở cửa, lần mò tìm công tắc ở vách tường để bật đèn. Chờ căn phòng bừng sáng, cô quay ra nói với anh: “Thầy Cố, anh, anh vào đi.” Nói tới đây thì cô hơi do dự. Nhớ đến căn nhà rộng rãi của anh, cô không biết anh có ghét bỏ việc phải ở tạm trong nhà nhỏ thế này không.
Cố Húc không ghét bỏ.
Không chỉ không ghét bỏ, mà còn vui vẻ quan sát cách bày trí đồ dùng trong nhà.
Tuy phòng bé nhưng cách bày trí rất ấm áp. Cái ghế sofa nhỏ hai người đang ngồi không chỉ có gối ôm mà còn có cả gấu bông, áo choàng không tay. Dưới chân trải thảm nhung màu trắng. Bàn trà phía trước đặt bộ đồ trà nhỏ kiểu Nhật. Vách tường không treo nhiều thứ lắm, trông khá sạch sẽ.
“Thầy Cố, trong nhà không có dép cho con trai, anh…”
Nguyễn Tinh Trầm khó xử nhìn Cố Húc, ngẫm nghĩ không biết có nên tới cửa hàng tiện lợi gần đây mua đồ không nhưng giày dép ở đấy đa phần chất lượng không ổn. Huống hồ, vào khoảng thời gian này, chắc mọi người về nhà ăn cơm hết rồi.
Cố Húc nghe thế, mỉm cười.
Không có dép dành cho con trai mới đúng. Nếu có thật, anh sẽ có chuyện để hỏi cô gái nhỏ đấy.
Sàn nhà trong phòng khá ấm, không hề có cảm giác lạnh lẽo nên đi chân trần cũng chẳng sao. Vì vậy, Cố Húc thuận miệng nói câu: “Không sao.” Rồi cởi giày, mặc chân đi tất dẫm lên sàn nhà. Ngó thấy cô gái nhỏ còn lo lắng, anh cười: “Sao em căng thẳng thế?”
Nguyễn Tinh Trầm khẩn trương cũng đúng thôi.
Hai lần trước toàn là cô sang nhà Cố Húc. Còn lần này, đổi thành Cố Húc sang nhà cô, một căn nhà nhỏ bé. Đem nó ra so với nhà anh, khoảng cách quả thật cách nhau như trời với đất. Nguyễn Tinh Trầm lo anh không thoải mái, không thích ứng được với hoàn cảnh, cứ thế bị vô số lo lắng bủa vây… Khi trả lời anh, cô khó mà nói được nỗi khẩn trương của mình.
Cô trả lời bằng giọng bé lí nhí: “Em không căng thẳng.”
Sau đó, Nguyễn Tinh Trầm hít sâu một hơi, treo túi lên mắc áo, cởi áo khoác ngoài ra, nói: “Thầy Cố, anh cứ ngồi nghỉ đi, em đi lấy cho anh cốc nước.”
Dứt câu, Nguyễn Tinh Trầm cầm hộp chân gà đi vào phòng bếp.
Tuy sáng sớm cô đã về đây tranh thủ dọn dẹp nhà cửa nhưng không đun nước nên giờ mới bắt đầu lấy nước vào ấm để đun.
Xong xuôi, cô nghĩ đến việc tối phải ngủ thế nào.
Nhà cô chỉ có một phòng. Một phòng thôi nhưng chắc chắn không thể để anh ngủ sofa được. Cứ quyết định anh ngủ giường, cô ngủ sofa đi. Nghĩ xong, Nguyễn Tinh Trầm không nấn ná lâu mà tính thay giúp anh ga giường. Nhưng vừa ra tới ngoài, Cố Húc đã mở miệng: “Cô gái nhỏ, em qua đây.”
Anh cao 1m88, chân dài, khi ngồi trên sofa dành cho hai người cũng khiến cái ghế vốn trông có vẻ rộng rãi trở nên khá chật chội.
Nguyễn Tinh Trầm đi tới, Cố Húc vỗ vào vị trí bên cạnh mình, nói: “Tôi có lời muốn nói em.”
Cô không biết Cố Húc muốn nói gì với mình nhưng vốn bản thân không cách nào từ chối yêu cầu của anh nên anh vừa dứt câu, hai chân cô đã không khống chế được mà bước tới chỗ anh. Đợi tới khi ngồi xuống rồi, Nguyễn Tinh Trầm mới bừng tỉnh, định cách anh xa một chút. Có điều, sofa chỉ lớn từng ấy thôi, có cách cũng xa được tới đâu?
Cô có thể dễ dàng ngửi thấy mùi trầm hương trên người Cố Húc.
Đôi tay đặt quy củ đặt trên chân. Ngón tay tinh tế thon dài bị cô siết chặt đến trắng bệch. Trong bếp, tiếng nước sôi ùng ục vang lên. Nguyễn Tinh Trầm ổn định hô hấp, ngồi cạnh anh, hỏi: “Thầy Cố, anh muốn nói gì với em?”
Cố Húc phát hiện cô vẫn rất khẩn trương.
Anh cũng biết, những lời mình sắp nói, chắc chắn cô sẽ không dám tin nhưng anh vẫn muốn nói, thành thật nói chuyện với cô một lần.
Anh không sốt ruột muốn có câu trả lời của cô, chỉ muốn cô hiểu được tấm lòng của mình mà thôi.
Đắn đo, cân nhắc tỉ mỉ mất một lúc, tâm trạng rối bời ban nãy của Cố Húc mới được xua tan đi chút ít. Anh cúi đầu nhìn Nguyễn Tinh Trầm, giọng nói dịu dàng, từng câu thong thả, rõ ràng: “Trước tiên, anh muốn nói lời xin lỗi với em vì vụ việc vừa rồi ở viện phúc lợi.”
Nguyễn Tinh Trầm ngạc nhiên, nhanh chóng xua tay: “Thầy Cố, không sao đâu ạ. Em biết anh không cố ý mà.”
“Em…”
Cô khựng lại mấy giây rồi tiếp tục nói: “Em không để bụng chuyện đấy đâu.”
Dáng vẻ của cô chọc Cố Húc cười.
Anh tùy ý gác tay ra sau, đặt lên phần lưng ghế, cặp mắt phượng hẹp dài nhìn cô không chớp mắt: “Anh nói xin lỗi với em là do sợ hành động vừa rồi của mình quá càn rỡ, khiến em không thoải mái. Nhưng cô gái nhỏ này…”
Cố Húc nhìn sâu vào cặp mắt hoa đào của Nguyễn Tinh Trầm, quan sát sự nghi hoặc trên mặt cô, lúc sau mới tiếp tục nói: “Anh muốn nói với em rằng, nếu có thêm một lần như thế nữa, anh vẫn làm vậy.”
Hả?
Lẫn với tiếng nước sôi ùng ục vang lên trong phòng bếp, cô nghe thấy từng chữ rõ ràng Cố Húc nói: “Từ trước đến nay, anh không phải là người tốt tính, hay hành động theo cảm tính. Nhưng việc liên quan đến em, anh luôn suy nghĩ cẩn thận.”
“Sợ tới gần quá, em sẽ sợ hãi. Lại sợ mình lui bước rồi, tránh ở nơi an toàn, em chẳng thấy được anh.”
“Cho nên, anh không dám thổ lộ nỗi lòng mình với em.”
“Nhưng anh cũng sợ…”
Nói đến đây, giọng điệu Cố Húc tràn ngập cảm xúc bất đắc dĩ. Do cúi đầu, nên tóc anh rũ xuống, nhìn vừa mềm mại vừa dịu dàng. Anh cứ thế ngắm cô, nói: “Sợ mình không nói, thì sẽ có một ngày bên cạnh em xuất hiện người khác.”
“Em rất tốt. Trên thế giới này, có rất nhiều người thích em. Nếu một ngày kia, chuyện ấy thật sự xảy ra, anh sẽ hối hận muốn chết.”
“Vì vậy, Tinh Trầm à…”
Đây là lần đầu tiên, Cố Húc trịnh trọng gọi tên cô.
Anh ngồi thẳng lưng, tay đang gác trên lưng ghế thu về, yết hầu nghẹn lại khiến mọi âm thanh trở nên khàn khàn.
Một Cố Húc từ trước tới nay hay đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, giờ lại chịu trăm mối uy hiếp, lo được lo mất, cẩn thận hơn bao giờ hết. Từ gương mặt đến giọng nói anh đều chìm trong dịu dàng: “Em, có muốn ở bên anh không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.