Chương 130: Hợp tác điều tra
Lục Hi
31/05/2022
Và vệ sĩ trong biệt thự của Phùng Anh Tài cũng được thuê sau khi vụ việc xảy ra, ông ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê bọn họ, con trai của ông ta đã gặp chuyện không may, ông ta và người nhà cũng không thể xảy ra chuyện nữa.
Sau khi nghe Phùng Anh Tài nói, Lục Hi lại rơi vào trầm tư, sự việc này rất kỳ lạ, dường như anh đã ngửi thấy có mùi âm mưu.
Phòng khách nhất thời bị sự im lặng bao trùm.
Sau một lúc, Phùng Anh Tài phá vỡ sự im lặng lên tiếng trước: "Nếu như đã là một sự hiểu lầm thì cũng xin cậu không lan truyền ra ngoài".
Lục Hi gật đầu nói.
"Tôi biết, tôi cảm thấy kẻ đánh bị thương bạn tôi và kẻ bắt cóc con trai ông nhất định có liên quan với nhau, nếu như ông Phùng có bất kỳ tin tức nào thì xin hãy thông báo cho tôi biết, tôi có tin tức gì cũng sẽ thông báo cho ông Phùng biết".
Phùng Anh Tài gật đầu, ông ta đã được nhìn thấy sức mạnh của Lục Hi, anh thật sự là một cao thủ, ngay cả hai vệ sĩ cấp bậc võ giả tiên thiên mà ông ta thuê với giá cao cũng không thể chịu nổi một kích của Lục Hi, có anh nhúng tay vào chuyện này thì xem ra vẫn còn có chút cơ hội tra ra sự thật.
Ngay lập tức hai người trao đổi thông tin liên lạc, Phùng Anh Tài nói: "Anh Lục, đối với chuyện này bất kể anh có cần gì thì đều có thể gọi cho tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ anh".
Phùng Anh Tài chỉ có một đứa con trai, đứa con trai này tuy có ngỗ ngược nhưng vẫn là máu thịt của ông ta, trong lòng ông ta không thể không lo lắng khi con trai mình mất tích không rõ sống chết suốt ba tháng qua.
Lục Hi gật đầu, sau đó đỡ hai cao thủ tiên thiên lên rồi nói: "Thật xin lỗi, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, sau này nếu có cơ hội thì tôi nhất định sẽ bồi thường cho hai người".
Hai cao thủ tiên thiên không nói được một lời, xấu hổ đứng nép một bên.
Cho dù có phải là hiểu lầm hay không thì sự thật là hai người bọn họ liên thủ cũng không thể đánh lại một chiêu của người ta, chuyện này khiến cho bọn họ cảm thấy xấu hổ không thôi.
Lục Hi chào tạm biệt Phùng Anh Tài, Phùng Anh Tài yêu cầu tài xế đưa Lục Hi ra ngoài.
Trên máy bay đến Tây Kinh, Lục Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn suy nghĩ về vấn đề này.
Phùng Tích Phạm đã biến mất ba tháng trước, nhưng anh đã nhìn thấy hắn ta một tháng trước trên tàu Phoenix.
Rốt cuộc thì có chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng lẽ là có người bắt cóc Phùng Tích Phạm, sau đó giả làm hắn ta, cầm thiệp mời của hắn ta đến buổi đấu giá?
Rất có thể, nhưng tại sao lại có kẻ muốn giả làm Phùng Tích Phạm?
Lục Hi không thể tìm ra câu trả lời.
Anh chỉ có thể nghĩ rằng chính vì anh phá hỏng việc tốt của đám người này cho nên bọn chúng mới trả thù anh, Tần Lam vì thế mới bị thương.
Dù sao bắt cóc tống tiền con trai của người giàu nhất Hoa Hạ thì bọn chúng chắc chắn sẽ đòi được một số tiền cực lớn, chuyện tốt như vậy đã bị Lục Hi phá hỏng, bọn chúng không muốn trả thù mới là lạ.
Tuy nhiên, Lục Hi đoán rằng người tới có lẽ cũng chỉ để điều tra tình hình, dù sao với sự thể hiện của anh vào buổi đấu giá hôm đó thì ai cũng biết một cao thủ tiên thiên không thể nào giải quyết được anh.
Lúc này trên máy bay vẫn còn một số hành khách đang lục tục được tiếp viên hàng không hướng dẫn tìm đến vị trí ngồi của mình.
Một gã đàn ông mập mạp người nồng nặc mùi rượu đột nhiên đưa tay ra sờ mông một nữ tiếp viên hàng không sau đó bật ra một tràng cười khả ố.
Cô tiếp viên hàng không lộ rõ vẻ mặt khó chịu nhưng không dám nói gì.
Lục Hi nhìn thấy thì lắc đầu, mới có ba giờ sáng mà gã mập này đã uống say bét nhè, uống thành cái bộ dạng chẳng ra làm sao.
Nhìn thấy cô tiếp viên hàng không tức giận nhìn mình, gã mập chẳng những không kiềm chế mà còn nói chuyện với cô tiếp viên hàng không với một nụ cười dâm đãng.
"Em gái, lát nữa xuống máy bay để anh dẫn em đi chơi. Em muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói thẳng ra".
Cô tiếp viên hàng không bị xúc phạm trước mặt mọi người thì không thể chịu đựng được nữa, cô giận dữ gằn một câu: "Thưa ông, xin hãy chú ý, đây là trên máy bay".
"Trên máy bay thì sao? Không phải chỉ cần có tiền là được sao? Ông đây có tiền!", gã mập ngạo mạn nói.
Lục Hi nghe không được nữa, liền trừng mắt nhìn gã mập nói: "Nếu như anh còn lỗ mãng như vậy thì tôi sẽ ném anh xuống dưới đó!"
Gã mập bị Lục Hi trừng mắt nhìn thì trong lòng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, ngay lập tức nuốt hết xuống những lời sắp nói, suýt chút nữa còn tự cắn vào lưỡi của chính mình.
Thấy gã mập không dám lảm nhảm nữa, Lục Hi mới quay đầu đi.
Không lâu sau, hành khách đã lên gần hết, lúc này có hai cô gái trẻ đẹp tầm hai mươi tuổi đi tới, hai người chào hỏi rồi ngồi xuống bên cạnh Lục Hi.
Đã đến giờ máy bay cất cánh, có thêm hai hành khách cuối cùng lên máy bay.
Phía trước là một người đàn ông cao khoảng một mét tám có mái tóc xoăn, mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay được thiết kế riêng cùng một chiếc quần tây màu trắng nhạt, chân đi một đôi giày da bóng màu xanh lam, trông khá đẹp trai.
Phía sau là một người đàn ông trẻ tuổi, có vẻ là trợ lý của người đi trước.
Hai người nhìn quanh trên máy bay một lúc, sau đó đến chỗ ngồi bên cạnh lối đi gần Lục Hi rồi ngồi xuống.
Lúc này tiếp viên hàng không thông báo máy bay cất cánh và yêu cầu mọi người thắt dây an toàn.
Không lâu sau máy bay đã bay lên bầu trời sau một thời gian ngắn chao đảo.
Sau khi máy bay khởi hành suôn sẻ, cô tiếp viên bắt đầu phát đồ uống cho mọi người.
Người đàn ông đẹp trai ngồi bên cạnh lối đi nghiêm nghị nói với trợ lý bên cạnh: "Lần sau chú ý đặt chỗ trước ở khoang hạng nhất, đừng để mọi chuyện trở nên gấp gáp như vậy".
Trợ lý bên cạnh nhanh chóng nói: "Vâng thưa giám đốc Hoắc, chỉ là chuyện lần này quá gấp, buổi trưa còn phải tham gia tiệc chiêu đãi cho nên trừ chuyến bay này ra những chuyến bay khác sẽ không thể đến kịp".
Người đàn ông điển trai được gọi là trưởng phòng Hoắc hừ lạnh, thay vì chú ý tới trợ lý, hắn ta lại chuyển sự chú ý sang hai cô gái xinh đẹp đang ngồi bên cạnh Lục Hi.
“Hai người đẹp, hành trình thật nhàm chán, có thể tán gẫu chút được không?”, người đàn ông thể hiện phong thái quý ông nói.
Cô gái ngồi bên ngoài nhìn thấy anh chàng đẹp trai đang nói chuyện thì cũng cười đáp: "Được rồi, chúng tôi cũng đang nhàm chán".
“Tôi là Hoắc Tu Chi, giám đốc điều hành tập đoàn Giai Mĩ, tôi nên xưng hô với hai người đẹp như thế nào đây?”, Hoắc Tu Chi tự giới thiệu.
Sau khi nghe Phùng Anh Tài nói, Lục Hi lại rơi vào trầm tư, sự việc này rất kỳ lạ, dường như anh đã ngửi thấy có mùi âm mưu.
Phòng khách nhất thời bị sự im lặng bao trùm.
Sau một lúc, Phùng Anh Tài phá vỡ sự im lặng lên tiếng trước: "Nếu như đã là một sự hiểu lầm thì cũng xin cậu không lan truyền ra ngoài".
Lục Hi gật đầu nói.
"Tôi biết, tôi cảm thấy kẻ đánh bị thương bạn tôi và kẻ bắt cóc con trai ông nhất định có liên quan với nhau, nếu như ông Phùng có bất kỳ tin tức nào thì xin hãy thông báo cho tôi biết, tôi có tin tức gì cũng sẽ thông báo cho ông Phùng biết".
Phùng Anh Tài gật đầu, ông ta đã được nhìn thấy sức mạnh của Lục Hi, anh thật sự là một cao thủ, ngay cả hai vệ sĩ cấp bậc võ giả tiên thiên mà ông ta thuê với giá cao cũng không thể chịu nổi một kích của Lục Hi, có anh nhúng tay vào chuyện này thì xem ra vẫn còn có chút cơ hội tra ra sự thật.
Ngay lập tức hai người trao đổi thông tin liên lạc, Phùng Anh Tài nói: "Anh Lục, đối với chuyện này bất kể anh có cần gì thì đều có thể gọi cho tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ anh".
Phùng Anh Tài chỉ có một đứa con trai, đứa con trai này tuy có ngỗ ngược nhưng vẫn là máu thịt của ông ta, trong lòng ông ta không thể không lo lắng khi con trai mình mất tích không rõ sống chết suốt ba tháng qua.
Lục Hi gật đầu, sau đó đỡ hai cao thủ tiên thiên lên rồi nói: "Thật xin lỗi, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, sau này nếu có cơ hội thì tôi nhất định sẽ bồi thường cho hai người".
Hai cao thủ tiên thiên không nói được một lời, xấu hổ đứng nép một bên.
Cho dù có phải là hiểu lầm hay không thì sự thật là hai người bọn họ liên thủ cũng không thể đánh lại một chiêu của người ta, chuyện này khiến cho bọn họ cảm thấy xấu hổ không thôi.
Lục Hi chào tạm biệt Phùng Anh Tài, Phùng Anh Tài yêu cầu tài xế đưa Lục Hi ra ngoài.
Trên máy bay đến Tây Kinh, Lục Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn suy nghĩ về vấn đề này.
Phùng Tích Phạm đã biến mất ba tháng trước, nhưng anh đã nhìn thấy hắn ta một tháng trước trên tàu Phoenix.
Rốt cuộc thì có chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng lẽ là có người bắt cóc Phùng Tích Phạm, sau đó giả làm hắn ta, cầm thiệp mời của hắn ta đến buổi đấu giá?
Rất có thể, nhưng tại sao lại có kẻ muốn giả làm Phùng Tích Phạm?
Lục Hi không thể tìm ra câu trả lời.
Anh chỉ có thể nghĩ rằng chính vì anh phá hỏng việc tốt của đám người này cho nên bọn chúng mới trả thù anh, Tần Lam vì thế mới bị thương.
Dù sao bắt cóc tống tiền con trai của người giàu nhất Hoa Hạ thì bọn chúng chắc chắn sẽ đòi được một số tiền cực lớn, chuyện tốt như vậy đã bị Lục Hi phá hỏng, bọn chúng không muốn trả thù mới là lạ.
Tuy nhiên, Lục Hi đoán rằng người tới có lẽ cũng chỉ để điều tra tình hình, dù sao với sự thể hiện của anh vào buổi đấu giá hôm đó thì ai cũng biết một cao thủ tiên thiên không thể nào giải quyết được anh.
Lúc này trên máy bay vẫn còn một số hành khách đang lục tục được tiếp viên hàng không hướng dẫn tìm đến vị trí ngồi của mình.
Một gã đàn ông mập mạp người nồng nặc mùi rượu đột nhiên đưa tay ra sờ mông một nữ tiếp viên hàng không sau đó bật ra một tràng cười khả ố.
Cô tiếp viên hàng không lộ rõ vẻ mặt khó chịu nhưng không dám nói gì.
Lục Hi nhìn thấy thì lắc đầu, mới có ba giờ sáng mà gã mập này đã uống say bét nhè, uống thành cái bộ dạng chẳng ra làm sao.
Nhìn thấy cô tiếp viên hàng không tức giận nhìn mình, gã mập chẳng những không kiềm chế mà còn nói chuyện với cô tiếp viên hàng không với một nụ cười dâm đãng.
"Em gái, lát nữa xuống máy bay để anh dẫn em đi chơi. Em muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói thẳng ra".
Cô tiếp viên hàng không bị xúc phạm trước mặt mọi người thì không thể chịu đựng được nữa, cô giận dữ gằn một câu: "Thưa ông, xin hãy chú ý, đây là trên máy bay".
"Trên máy bay thì sao? Không phải chỉ cần có tiền là được sao? Ông đây có tiền!", gã mập ngạo mạn nói.
Lục Hi nghe không được nữa, liền trừng mắt nhìn gã mập nói: "Nếu như anh còn lỗ mãng như vậy thì tôi sẽ ném anh xuống dưới đó!"
Gã mập bị Lục Hi trừng mắt nhìn thì trong lòng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, ngay lập tức nuốt hết xuống những lời sắp nói, suýt chút nữa còn tự cắn vào lưỡi của chính mình.
Thấy gã mập không dám lảm nhảm nữa, Lục Hi mới quay đầu đi.
Không lâu sau, hành khách đã lên gần hết, lúc này có hai cô gái trẻ đẹp tầm hai mươi tuổi đi tới, hai người chào hỏi rồi ngồi xuống bên cạnh Lục Hi.
Đã đến giờ máy bay cất cánh, có thêm hai hành khách cuối cùng lên máy bay.
Phía trước là một người đàn ông cao khoảng một mét tám có mái tóc xoăn, mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay được thiết kế riêng cùng một chiếc quần tây màu trắng nhạt, chân đi một đôi giày da bóng màu xanh lam, trông khá đẹp trai.
Phía sau là một người đàn ông trẻ tuổi, có vẻ là trợ lý của người đi trước.
Hai người nhìn quanh trên máy bay một lúc, sau đó đến chỗ ngồi bên cạnh lối đi gần Lục Hi rồi ngồi xuống.
Lúc này tiếp viên hàng không thông báo máy bay cất cánh và yêu cầu mọi người thắt dây an toàn.
Không lâu sau máy bay đã bay lên bầu trời sau một thời gian ngắn chao đảo.
Sau khi máy bay khởi hành suôn sẻ, cô tiếp viên bắt đầu phát đồ uống cho mọi người.
Người đàn ông đẹp trai ngồi bên cạnh lối đi nghiêm nghị nói với trợ lý bên cạnh: "Lần sau chú ý đặt chỗ trước ở khoang hạng nhất, đừng để mọi chuyện trở nên gấp gáp như vậy".
Trợ lý bên cạnh nhanh chóng nói: "Vâng thưa giám đốc Hoắc, chỉ là chuyện lần này quá gấp, buổi trưa còn phải tham gia tiệc chiêu đãi cho nên trừ chuyến bay này ra những chuyến bay khác sẽ không thể đến kịp".
Người đàn ông điển trai được gọi là trưởng phòng Hoắc hừ lạnh, thay vì chú ý tới trợ lý, hắn ta lại chuyển sự chú ý sang hai cô gái xinh đẹp đang ngồi bên cạnh Lục Hi.
“Hai người đẹp, hành trình thật nhàm chán, có thể tán gẫu chút được không?”, người đàn ông thể hiện phong thái quý ông nói.
Cô gái ngồi bên ngoài nhìn thấy anh chàng đẹp trai đang nói chuyện thì cũng cười đáp: "Được rồi, chúng tôi cũng đang nhàm chán".
“Tôi là Hoắc Tu Chi, giám đốc điều hành tập đoàn Giai Mĩ, tôi nên xưng hô với hai người đẹp như thế nào đây?”, Hoắc Tu Chi tự giới thiệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.