Chương 131: Không có tư chất
Lục Hi
31/05/2022
Cô gái mỉm cười nói: “Em tên là Dương Di Văn, đây là bạn của em, Phương Nhã Đình”, cô ta chỉ vào cô gái bên cạnh giới thiệu.
Lúc này, cô gái tên Phương Nhã Đình cũng chào hỏi Hoắc Tu Chi.
Hoắc Tu Chi nhìn Lục Hi đang ngồi bên cửa sổ, tiếp tục hỏi: "Mọi người đi cùng nhau sao?"
Dương Di Văn liếc mắt nhìn Lục Hi, thấy anh có dáng vẻ quê mùa liền xua tay nói: "Tụi em không quen biết anh ấy".
Hoắc Tu Chi mỉm cười gật đầu.
“Hai người đẹp cũng đến thành phố Tây Kinh sao?”, Hoắc Tu Chi tiếp tục trò chuyện.
Dương Di Văn có vẻ hoạt bát hơn, cô ta luôn sẵn sàng giải đáp những thắc mắc đến từ anh chàng điển trai.
"Trùng hợp là tụi em cũng đến tập đoàn Giai Mĩ. Tụi em là sinh viên mới tốt nghiệp và đã ứng tuyển vào vị trí thư ký trong tập đoàn Giai Mỹ, sáng nay sẽ đến đó báo danh", Dương Di Văn hào hứng nói.
Tập đoàn Giai Mĩ xuất hiện chỉ trong một đêm đã mở chuỗi siêu thị khắp Hoa Hạ, thay thế hoàn toàn vị trí dẫn đầu của tập đoàn Mỹ Liên, chỉ trong ba ngày đã tạo nên kỳ tích doanh số, trở thành một tên tuổi nổi tiếng.
Là sinh viên mới tốt nghiệp, bọn họ thực sự hạnh phúc khi có thể ứng tuyển vào một công ty lớn như tập đoàn Giai Mĩ.
Hoắc Tu Chi nghe vậy thì hai mắt chợt sáng lên, hắn ta nói: "Hóa ra là đồng nghiệp, thật tốt quá. Buổi trưa em họ anh có mở tiệc chiêu đãi, hai em có hứng thú tham dự không?"
“Em họ của anh sao?”, Dương Di Văn có chút nghi hoặc hỏi.
Hoắc Tu Chi ho khan một tiếng, nói.
"Em họ của anh là tổng giám đốc tập đoàn Giai Mĩ, Hoắc Tư Duệ. Tập đoàn Giai Mĩ đã chỉ thử nghiệm trong ba ngày đã đạt được thành quả rực rỡ cho nên buổi trưa hôm nay có tổ chức tiệc ăn mừng. Nếu hai em có hứng thú thì anh có thể đưa hai em đến đó gặp gỡ các quản lý cấp cao của công ty".
Dương Di Văn nghe thấy Hoắc Tu Chi không chỉ là quản lý cấp cao của Giai Mĩ mà còn là anh họ của chủ tịch thì rất hưng phấn nói.
"Được, được chứ, hôm nay tụi em chỉ cần đến báo danh, ngày mai mới chính thức đi làm, cho nên vừa vặn có thời gian".
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Dương Di Văn, Hoắc Tu Chi âm thầm cười, sau đó nói với Phương Nhã Đình đang ngồi bên trong: "Người đẹp, sao em không nói gì vậy?"
Phương Nhã Đình có vẻ hơi ngại ngùng, cô ta chỉ cười với Hoắc Tu Chi chứ không nói gì.
Lúc này Hoắc Tu Chi cảm thấy nói chuyện với hai người đẹp như vậy là không đủ, vì vậy hắn ta liền nói với Dương Di Văn và Phương Nhã Đình: "Hai em đợi một lát".
Nói xong Hoắc Tu Chi đứng dậy đến bên cạnh Lục Hi rồi vỗ vai anh nói: "Anh này, chúng ta có thể đổi chỗ ngồi cho nhau được không?"
Lục Hi đang suy nghĩ về chuyện của Phùng Tích Phạm, cũng nghe được một chút cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng chỉ một chút liền ngủ thiếp đi.
Vừa mới ngủ thiếp đã bị người ta đánh thức, Lục Hi bực mình cau mày nói: "Tại sao?"
Hoắc Tu Chi khẽ mỉm cười nói: "Tôi và hai cô gái này nói chuyện rất hợp nhau, lại là đồng nghiệp của nhau. Anh có thể đổi chỗ ngồi với tôi để chúng tôi trò chuyện với nhau dễ dàng hơn được không?"
Nhìn Hoắc Tu Chi làm ra vẻ mặt nho nhã, Lục Hi không khỏi tức giận, con mợ nó muốn tán gái còn giả bộ, còn muốn phiền tới ông đây?
Lục Hi quay đầu lại nói: “Không đổi”, sau đó liền nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Hoắc Tu Chi bị chặn họng, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Dương Di Văn nhìn Lục Hi với vẻ mặt chán ghét nói: "Anh này, không phải chỉ là đổi chỗ ngồi thôi sao, cũng không phải là chuyện gì lớn, tại sao không đổi đi?"
Phương Nhã Đình nắm lấy cánh tay của Dương Di Văn, nhỏ giọng nói: "Đừng nói nữa, người ta không muốn đổi cũng không sao mà".
Dương Di Văn hừ một tiếng rồi quay mặt lại.
Còn Hoắc Tu Chi thì đứng nguyên ở đó không bước, nhất thời cảm thấy rất xấu hổ.
Trợ lý của hắn ta vội đứng lên nói với Dương Di Văn: "Cô này, để tôi đổi chỗ với cô".
Dương Di Văn thấy vậy thì gật đầu rồi đổi chỗ.
Hoắc Tu Chi thấy trợ lý giải vây cho mình thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, bằng không hắn ta thật đúng là không biết phải làm sao bây giờ. Đồng thời hắn ta cũng cảm thấy coi trọng người trợ lý này hơn.
Trợ lý ngồi vào chỗ của Dương Di Văn, mỉm cười chào hỏi Phương Nhã Đình.
Phương Nhã Đình cũng mỉm cười.
Lúc này Hoắc Tu Chi đã trở lại chỗ ngồi, trước khi rời đi còn hung hăng nhìn Lục Hi.
Nhìn thấy Hoắc Tu Chi ngồi xuống, Dương Di Văn cười nói: "Đừng để ý tới anh ta, loại người như vậy đúng là không có tư chất".
Hoắc Tu Chi khẽ cười, tỏ vẻ cũng cảm thấy như vậy, sau đó hai người trò chuyện rất thân mật.
Bảy giờ ba mươi phút sáng máy bay hạ cánh xuống sân bay Tây Kinh.
Lục Hi dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, chuẩn bị xuống máy bay.
Hoắc Tu Chi đứng dậy nói với Dương Di Văn và Phương Nhã Đình: "Hai người đẹp, công ty đã cử xe đến đón anh, chúng ta cùng đi tới công ty đi".
Dương Di Văn vỗ tay nói: "Được chứ, tụi em cũng phải tới công ty".
Nói rồi cô ta kéo Phương Nhã Đình ra khỏi chỗ ngồi, còn liếc nhìn Lục Hi một cái với vẻ chán ghét.
Hành khách đã bắt đầu lấy hành lý, Hoắc Tu Chi cực kỳ lịch sự, cùng với trợ lý của mình giúp Dương Di Văn và Phương Nhã Đình lấy hành lý ra, đồng thời cũng hỗ trợ kéo ra ngoài.
Đám người chậm rãi bắt đầu xuống máy bay, trước khi rời đi Hoắc Tu Chi còn liếc mắt nhìn Lục Hi một cái, Lục Hi lắc đầu.
Sau khi xuống máy bay, Lục Hi bắt taxi đến thẳng bệnh viện nhân dân.
Khi anh đến khoa hồi sức cấp cứu thì vẫn là phiên trực của lính đặc công.
Nhưng bọn họ đều đã được Vân Khả Thiên dặn dò rõ ràng cho nên cũng không ngăn cản Lục Hi, chỉ gật đầu mời vào.
Lục Hi gật đầu cười đáp lại.
Vào phòng bệnh, anh thấy Vân Khả Thiên đang bưng bát cháo Bát Bảo, dùng thìa đút cho Tần Lam.
Vân Khả Thiên mấy ngày nay có vẻ rất cực khổ, râu ria xồm xoàm, quần áo cũng mấy ngày không thay, chỗ nào cũng có vết bẩn.
"Thức ăn không tồi nha", Lục Hi cười mở miệng nói.
Vân Khả Thiên nhìn thấy Lục Hi bước vào thì xấu hổ đặt bát cháo xuống.
"Tiếp tục đút cho cô ấy ăn đi, lỡ cô ấy chết đói thì phải làm sao?"
Thấy Vân Khả Thiên đột nhiên dừng lại, Lục Hi có chút khó hiểu nói.
Vân Khả Thiên vừa nghe liền bưng bát cháo Bát Bảo lên, chuẩn bị đút cho Tần Lam tiếp.
Nhưng Tần Lam đã lắc đầu, nói không muốn ăn.
Lục Hi đến bên giường Tần Lam cười nói: "Vết thương thế nào rồi?"
"Yên tâm, không chết được. Chuyện anh đi làm thế nào rồi?"
Tần Lam dường như đã khôi phục một chút, nói chuyện cũng đã có khí lực.
Lúc này, cô gái tên Phương Nhã Đình cũng chào hỏi Hoắc Tu Chi.
Hoắc Tu Chi nhìn Lục Hi đang ngồi bên cửa sổ, tiếp tục hỏi: "Mọi người đi cùng nhau sao?"
Dương Di Văn liếc mắt nhìn Lục Hi, thấy anh có dáng vẻ quê mùa liền xua tay nói: "Tụi em không quen biết anh ấy".
Hoắc Tu Chi mỉm cười gật đầu.
“Hai người đẹp cũng đến thành phố Tây Kinh sao?”, Hoắc Tu Chi tiếp tục trò chuyện.
Dương Di Văn có vẻ hoạt bát hơn, cô ta luôn sẵn sàng giải đáp những thắc mắc đến từ anh chàng điển trai.
"Trùng hợp là tụi em cũng đến tập đoàn Giai Mĩ. Tụi em là sinh viên mới tốt nghiệp và đã ứng tuyển vào vị trí thư ký trong tập đoàn Giai Mỹ, sáng nay sẽ đến đó báo danh", Dương Di Văn hào hứng nói.
Tập đoàn Giai Mĩ xuất hiện chỉ trong một đêm đã mở chuỗi siêu thị khắp Hoa Hạ, thay thế hoàn toàn vị trí dẫn đầu của tập đoàn Mỹ Liên, chỉ trong ba ngày đã tạo nên kỳ tích doanh số, trở thành một tên tuổi nổi tiếng.
Là sinh viên mới tốt nghiệp, bọn họ thực sự hạnh phúc khi có thể ứng tuyển vào một công ty lớn như tập đoàn Giai Mĩ.
Hoắc Tu Chi nghe vậy thì hai mắt chợt sáng lên, hắn ta nói: "Hóa ra là đồng nghiệp, thật tốt quá. Buổi trưa em họ anh có mở tiệc chiêu đãi, hai em có hứng thú tham dự không?"
“Em họ của anh sao?”, Dương Di Văn có chút nghi hoặc hỏi.
Hoắc Tu Chi ho khan một tiếng, nói.
"Em họ của anh là tổng giám đốc tập đoàn Giai Mĩ, Hoắc Tư Duệ. Tập đoàn Giai Mĩ đã chỉ thử nghiệm trong ba ngày đã đạt được thành quả rực rỡ cho nên buổi trưa hôm nay có tổ chức tiệc ăn mừng. Nếu hai em có hứng thú thì anh có thể đưa hai em đến đó gặp gỡ các quản lý cấp cao của công ty".
Dương Di Văn nghe thấy Hoắc Tu Chi không chỉ là quản lý cấp cao của Giai Mĩ mà còn là anh họ của chủ tịch thì rất hưng phấn nói.
"Được, được chứ, hôm nay tụi em chỉ cần đến báo danh, ngày mai mới chính thức đi làm, cho nên vừa vặn có thời gian".
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Dương Di Văn, Hoắc Tu Chi âm thầm cười, sau đó nói với Phương Nhã Đình đang ngồi bên trong: "Người đẹp, sao em không nói gì vậy?"
Phương Nhã Đình có vẻ hơi ngại ngùng, cô ta chỉ cười với Hoắc Tu Chi chứ không nói gì.
Lúc này Hoắc Tu Chi cảm thấy nói chuyện với hai người đẹp như vậy là không đủ, vì vậy hắn ta liền nói với Dương Di Văn và Phương Nhã Đình: "Hai em đợi một lát".
Nói xong Hoắc Tu Chi đứng dậy đến bên cạnh Lục Hi rồi vỗ vai anh nói: "Anh này, chúng ta có thể đổi chỗ ngồi cho nhau được không?"
Lục Hi đang suy nghĩ về chuyện của Phùng Tích Phạm, cũng nghe được một chút cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng chỉ một chút liền ngủ thiếp đi.
Vừa mới ngủ thiếp đã bị người ta đánh thức, Lục Hi bực mình cau mày nói: "Tại sao?"
Hoắc Tu Chi khẽ mỉm cười nói: "Tôi và hai cô gái này nói chuyện rất hợp nhau, lại là đồng nghiệp của nhau. Anh có thể đổi chỗ ngồi với tôi để chúng tôi trò chuyện với nhau dễ dàng hơn được không?"
Nhìn Hoắc Tu Chi làm ra vẻ mặt nho nhã, Lục Hi không khỏi tức giận, con mợ nó muốn tán gái còn giả bộ, còn muốn phiền tới ông đây?
Lục Hi quay đầu lại nói: “Không đổi”, sau đó liền nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Hoắc Tu Chi bị chặn họng, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Dương Di Văn nhìn Lục Hi với vẻ mặt chán ghét nói: "Anh này, không phải chỉ là đổi chỗ ngồi thôi sao, cũng không phải là chuyện gì lớn, tại sao không đổi đi?"
Phương Nhã Đình nắm lấy cánh tay của Dương Di Văn, nhỏ giọng nói: "Đừng nói nữa, người ta không muốn đổi cũng không sao mà".
Dương Di Văn hừ một tiếng rồi quay mặt lại.
Còn Hoắc Tu Chi thì đứng nguyên ở đó không bước, nhất thời cảm thấy rất xấu hổ.
Trợ lý của hắn ta vội đứng lên nói với Dương Di Văn: "Cô này, để tôi đổi chỗ với cô".
Dương Di Văn thấy vậy thì gật đầu rồi đổi chỗ.
Hoắc Tu Chi thấy trợ lý giải vây cho mình thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, bằng không hắn ta thật đúng là không biết phải làm sao bây giờ. Đồng thời hắn ta cũng cảm thấy coi trọng người trợ lý này hơn.
Trợ lý ngồi vào chỗ của Dương Di Văn, mỉm cười chào hỏi Phương Nhã Đình.
Phương Nhã Đình cũng mỉm cười.
Lúc này Hoắc Tu Chi đã trở lại chỗ ngồi, trước khi rời đi còn hung hăng nhìn Lục Hi.
Nhìn thấy Hoắc Tu Chi ngồi xuống, Dương Di Văn cười nói: "Đừng để ý tới anh ta, loại người như vậy đúng là không có tư chất".
Hoắc Tu Chi khẽ cười, tỏ vẻ cũng cảm thấy như vậy, sau đó hai người trò chuyện rất thân mật.
Bảy giờ ba mươi phút sáng máy bay hạ cánh xuống sân bay Tây Kinh.
Lục Hi dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, chuẩn bị xuống máy bay.
Hoắc Tu Chi đứng dậy nói với Dương Di Văn và Phương Nhã Đình: "Hai người đẹp, công ty đã cử xe đến đón anh, chúng ta cùng đi tới công ty đi".
Dương Di Văn vỗ tay nói: "Được chứ, tụi em cũng phải tới công ty".
Nói rồi cô ta kéo Phương Nhã Đình ra khỏi chỗ ngồi, còn liếc nhìn Lục Hi một cái với vẻ chán ghét.
Hành khách đã bắt đầu lấy hành lý, Hoắc Tu Chi cực kỳ lịch sự, cùng với trợ lý của mình giúp Dương Di Văn và Phương Nhã Đình lấy hành lý ra, đồng thời cũng hỗ trợ kéo ra ngoài.
Đám người chậm rãi bắt đầu xuống máy bay, trước khi rời đi Hoắc Tu Chi còn liếc mắt nhìn Lục Hi một cái, Lục Hi lắc đầu.
Sau khi xuống máy bay, Lục Hi bắt taxi đến thẳng bệnh viện nhân dân.
Khi anh đến khoa hồi sức cấp cứu thì vẫn là phiên trực của lính đặc công.
Nhưng bọn họ đều đã được Vân Khả Thiên dặn dò rõ ràng cho nên cũng không ngăn cản Lục Hi, chỉ gật đầu mời vào.
Lục Hi gật đầu cười đáp lại.
Vào phòng bệnh, anh thấy Vân Khả Thiên đang bưng bát cháo Bát Bảo, dùng thìa đút cho Tần Lam.
Vân Khả Thiên mấy ngày nay có vẻ rất cực khổ, râu ria xồm xoàm, quần áo cũng mấy ngày không thay, chỗ nào cũng có vết bẩn.
"Thức ăn không tồi nha", Lục Hi cười mở miệng nói.
Vân Khả Thiên nhìn thấy Lục Hi bước vào thì xấu hổ đặt bát cháo xuống.
"Tiếp tục đút cho cô ấy ăn đi, lỡ cô ấy chết đói thì phải làm sao?"
Thấy Vân Khả Thiên đột nhiên dừng lại, Lục Hi có chút khó hiểu nói.
Vân Khả Thiên vừa nghe liền bưng bát cháo Bát Bảo lên, chuẩn bị đút cho Tần Lam tiếp.
Nhưng Tần Lam đã lắc đầu, nói không muốn ăn.
Lục Hi đến bên giường Tần Lam cười nói: "Vết thương thế nào rồi?"
"Yên tâm, không chết được. Chuyện anh đi làm thế nào rồi?"
Tần Lam dường như đã khôi phục một chút, nói chuyện cũng đã có khí lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.