Chương 10: Mạch Suy Nghĩ
Bất Ngữ Ưu
18/09/2024
“Xì xụp xì xụp” ăn hết một bát miến trộn, lại uống một cốc trà sữa kem cheese, đóng gói một phần gà rán mang về, cuối cùng Lộc Linh mới về nhà chờ xem kịch đêm khuya vô cùng hài hước.
Cô chậm rãi bước đi, men theo con đường lúc tới để trở về.
Lúc này vẫn chưa đến tám giờ tối mà trời đã hoàn toàn tối đen, người trên con đường này rõ ràng đã ít hơn, cho dù là đèn đường cũng đã hoàn toàn bật sáng.
Nữ giới đi một mình đều sẽ cầm điện thoại và bước thật nhanh, ngay cả nam giới cũng không dám nấn ná lại quá lâu.
Lộc Linh quan sát cẩn thận mỗi một người trên đường, cân nhắc đến tính chất công việc của gia tộc Lộc thị mà cô đã chọn chuyên ngành tâm lý học tội phạm hồi còn ở đại học.
Thường thì hung thủ trong các vụ án giết người ác tính đều sẽ quay trở lại nơi phát hiện ra vụ án sau khi xong chuyện, phần lớn là để hưởng thụ loại cảm giác thành tựu và cảm giác thỏa mãn, đồng thời cũng muốn xem có để lại bằng chứng phạm tội gì ở hiện trường hay không.
Trong thời đại truyền thông tự túc tràn ngập, cho dù phía chính phủ muốn đè ép thông tin thì trên Internet cũng sẽ tiết lộ rất nhiều manh mối.
Nếu đã nhận được ủy thác vậy Lộc Linh cũng không muốn kéo dài quá lâu. Dù sao thì trưa hôm nay ở tiệm cũng không có việc làm ăn gì cả nên cô đã lật xem toàn bộ các bản tin có liên quan.
[Thẩm Uyển, sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, nhân viên văn phòng của một xí nghiệp nước ngoài, cuộc sống vẫn luôn rất bình thường, không có kẻ thù gì.
Đặc tả phạm nhân, nam giới, cao trên một mét tám, độ tuổi tráng tiên từ hai mươi đến ba mươi.
Phía cảnh sát nghiêng theo chiều hướng phạm tội do nhất thời nổi hứng, kích động giết người.]
Nhưng Lộc Linh cũng không cảm thấy như thế, cô cho rằng tất cả những điều này đều đã được lên kế hoạch từ trước, đặc biệt là khi cô đã được tận mắt nhìn thấy bộ dáng trước khi chết mà nữ quỷ thể hiện ra.
Thẩm Uyển có một đôi mắt khác màu, một bên màu nâu và một bên màu lá cọ, mà chỉ có mỗi con ngươi màu nâu là bị móc mất, tuy rằng Thẩm Uyển bị hiếp rồi giết nhưng Lộc Linh theo bản năng cảm thấy con mắt kia mới là mấu chốt trong chuyện này.
Cô chậm rãi đi theo con đường này về nhà nhưng không phát hiện ra bất cứ một điểm khác thường nào.
Cô đặt món gà rán nóng hổi xuống rồi xuống bắt đầu xem kịch đêm khuya, thấy đã đến mười hai giờ, cô duỗi thắt lưng, chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên, Lộc Linh cảm giác được một loại khí tức vô cùng khác thường, khiến cô không khỏi nhìn về phía con đường kia mà cười lạnh một tiếng: “Tự tìm đường chết.”
Cô chậm rãi bước đi, men theo con đường lúc tới để trở về.
Lúc này vẫn chưa đến tám giờ tối mà trời đã hoàn toàn tối đen, người trên con đường này rõ ràng đã ít hơn, cho dù là đèn đường cũng đã hoàn toàn bật sáng.
Nữ giới đi một mình đều sẽ cầm điện thoại và bước thật nhanh, ngay cả nam giới cũng không dám nấn ná lại quá lâu.
Lộc Linh quan sát cẩn thận mỗi một người trên đường, cân nhắc đến tính chất công việc của gia tộc Lộc thị mà cô đã chọn chuyên ngành tâm lý học tội phạm hồi còn ở đại học.
Thường thì hung thủ trong các vụ án giết người ác tính đều sẽ quay trở lại nơi phát hiện ra vụ án sau khi xong chuyện, phần lớn là để hưởng thụ loại cảm giác thành tựu và cảm giác thỏa mãn, đồng thời cũng muốn xem có để lại bằng chứng phạm tội gì ở hiện trường hay không.
Trong thời đại truyền thông tự túc tràn ngập, cho dù phía chính phủ muốn đè ép thông tin thì trên Internet cũng sẽ tiết lộ rất nhiều manh mối.
Nếu đã nhận được ủy thác vậy Lộc Linh cũng không muốn kéo dài quá lâu. Dù sao thì trưa hôm nay ở tiệm cũng không có việc làm ăn gì cả nên cô đã lật xem toàn bộ các bản tin có liên quan.
[Thẩm Uyển, sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, nhân viên văn phòng của một xí nghiệp nước ngoài, cuộc sống vẫn luôn rất bình thường, không có kẻ thù gì.
Đặc tả phạm nhân, nam giới, cao trên một mét tám, độ tuổi tráng tiên từ hai mươi đến ba mươi.
Phía cảnh sát nghiêng theo chiều hướng phạm tội do nhất thời nổi hứng, kích động giết người.]
Nhưng Lộc Linh cũng không cảm thấy như thế, cô cho rằng tất cả những điều này đều đã được lên kế hoạch từ trước, đặc biệt là khi cô đã được tận mắt nhìn thấy bộ dáng trước khi chết mà nữ quỷ thể hiện ra.
Thẩm Uyển có một đôi mắt khác màu, một bên màu nâu và một bên màu lá cọ, mà chỉ có mỗi con ngươi màu nâu là bị móc mất, tuy rằng Thẩm Uyển bị hiếp rồi giết nhưng Lộc Linh theo bản năng cảm thấy con mắt kia mới là mấu chốt trong chuyện này.
Cô chậm rãi đi theo con đường này về nhà nhưng không phát hiện ra bất cứ một điểm khác thường nào.
Cô đặt món gà rán nóng hổi xuống rồi xuống bắt đầu xem kịch đêm khuya, thấy đã đến mười hai giờ, cô duỗi thắt lưng, chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên, Lộc Linh cảm giác được một loại khí tức vô cùng khác thường, khiến cô không khỏi nhìn về phía con đường kia mà cười lạnh một tiếng: “Tự tìm đường chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.