Cửa Hàng Thú Cưng Của Tôi Đến Từ Ngoài Hành Tinh
Chương 12:
Lý Mộc Thụ
06/08/2023
Lục Khiên mặc một bộ trang phục vận động màu đen, thi thoảng lại điều chỉnh kính râm trên tai, cảm thấy mình là một con thú hung dữ, chỉ cần gào giọng là có thể dọa chạy con mồi.
Nhưng có vẻ như A Li bảo bối trong nhà không sợ anh, còn thường leo lên đầu anh xưng vương xưng bá, ví như hiện tại.
Tô Li bình tĩnh tháo kính râm khỏi mặt Lục Khiên, nói với anh: “Đây là kính râm của em, kiểu nữ, anh đeo không bị siết chặt đến hoảng luôn à?”
Ảnh đế gấu trúc Lục Khiên rất bất mãn khi kính râm bị thu hồi, lại không nỡ hung dữ với vợ, đành phải quệt miệng lấy di động lên mạng mua kính râm, không cần xem giá cả, chỉ chọn loại vừa to vừa đen.
Hai vợ chồng dùng chung một tài khoản, Tô Li mở app ra là có thể thấy trong giỏ hàng có n chiếc kính râm đa dạng kiểu dáng, cái đắt nhất có 38 tệ bao ship.
Cô xoa xoa điểm giữa lông mày, hỏi chồng mình: “Tại sao lại chấp nhất với kính râm như vậy?”
Lục Khiên đúng tình hợp lý trả lời: “Gấu trúc sao có thể không có bề ngoài khí phách được?”
Hình như anh đang hiểu lầm nhan sắc của gấu trúc thì phải?
Tô Li không hề do dự mà xóa bỏ hết đống đồ kia, chọn cho anh một sản phẩm mới của Prada.
Lục Khiên nhìn thấy, không vừa lòng lắm, cảm thấy nó không đủ to cũng không đủ đen.
Tô Li liếc mắt nhìn anh, giải thích: “Đây là kính cặp với cái của em.”
Biểu cảm của Lục Khiên lập tức thay đổi, vừa vui vẻ vừa rụt rè gật đầu: “Cái này rất tốt, hợp với địa vị cao quý của trẫm.”
Tô Li: “…”
Cô nói sang chuyện khác, hỏi chồng: “Hôm nay anh có chạy hết một vòng sau núi không?”
Sau đó cô nhìn thấy vết bẩn trên đầu gối của chồng, lại nhặt được mấy cái lá cây nhỏ ra khỏi tóc, giật mình hỏi: “Anh bị ngã? Có bị thương không?”
Lục Khiên kiêu ngạo cười: “Tất nhiên là không rồi, trẫm leo cây rất giỏi, sao lại ngã được, chỉ có kẻ ngốc mới như vậy.”
Tô Li: “Leo, leo cây?”
Lục Khiên hôn A Li bảo bối một cái, dùng giọng điệu như an ủi thiểu năng trí tuệ để xóa nạn mù chữ cho cô: “Hôm nay trẫm leo lên hơn 200 cái cây, bên dưới có rất nhiều bác trai bác gái thưởng thức tư thế oai hùng của trẫm, còn vỗ tay nữa.”
Tô Li: “…”
Lục Khiên tiếp tục kiêu ngạo tuyên bố: “Phàm là cây trẫm từng trèo lên thì đều là địa bàn của trẫm, những động vật khác muốn xây tổ kiếm ăn trên địa bàn của trẫm cần phải được trẫm đồng ý.”
“A Li, em yên tâm, địa bàn của trẫm chính là của em, sau này mỗi ngày trẫm đều ra sau núi leo hai trăm cái cây, giành cho em giang sơn tráng lệ!!!”
Ngữ khí của anh hào hùng, giống như đế vương chuẩn bị xuất chinh, chuẩn bị chinh phục non sông tổ quốc.
Tô Li: “…”
Cô xoa xoa huyệt thái dương, vừa không biết nói gì vừa buồn cười, nhịn một lúc, cuối cùng vẫn khuyên cái người có lý tưởng hào hùng này một câu.
“Xin người thương xót, để cho mấy động vật nhỏ đó một con đường sống đi.”
Lục Khiên sảng khoái đồng ý: “Được, trẫm đồng ý cho chúng tự do sinh sống trên địa bàn của trẫm, nhưng em không được ngăn trẫm khai phá lãnh thổ, gấu trúc không leo cây chính là sỉ nhục gấu trúc!”
Tô Li: “… Được được được, anh vui là được.”
Lúc Lục Khiên tắm rửa, Tô Li cố ý lên mạng tìm video về gấu trúc, tìm hiểu tập tính của chúng để khi chồng mình động kinh làm ra hành vi quỷ dị gì thì cô có thể biết rõ lý do.
Lục Khiên tắm rửa xong thì yên tĩnh ăn cơm, ăn ăn rồi ngồi im trên ghế, biến bản thân thành một chiếc bánh.
Tô Li nghiêng đầu hỏi anh: “Anh sao thế?”
Lục Khiên: “Leo cây nhiều nên mệt mỏi.”
Tô Li: “…”
Cô bình tĩnh mở video trực tiếp lên xem, phát hiện sinh hoạt hàng ngày của gấu trúc giống như có độc, chỉ một động tác đơn giản như ăn trúc cũng có thể mất hơn một tiếng đồng hồ.
Màn hình đột nhiên phát ra tiếng gấu trúc kêu, hóa ra là hai con gấu con đánh nhau tranh tấm gỗ.
Lỗ tai Lục Khiên giật giật, bước nhanh tới sau lưng Tô Li, giơ tay giành điện thoại của cô.
Anh chỉ vào di động – công cụ gây án của Tô Li, dùng giọng trách móc hỏi cô: “Em đang làm gì?”
Mặt Tô Li đầy dấu hỏi chấm, trả lời: “Hít mèo?”
Cô muốn lấy lại di động nhưng Lục Khiên cao hơn cô quá nhiều, một tay bám vào ngực anh rồi nhảy lên cũng không với tới.
Lục Khiên tiếp tục trừng mắt trách cô: “Em thế này là đang đấm ngực!”
Tô Li nhìn nhìn móng heo đang đặt trên ngực Lục Khiên của mình, yên lặng chuyển tay qua vai anh, bĩu môi hỏi: “Như vậy được chưa? Tối qua anh cũng không ghét bỏ em đấm ngực…”
Lục Khiên biết A Li bảo bối hiểu lầm mình, nghiêm túc sửa sai cho cô, giải thích: “Gấu trúc là gấu, không phải mèo, hành vi này của em không gọi là ‘hút mèo’ mà là ‘hút gấu’.”
“Là ‘hít gấu’ chứ không phải ‘đấm ngực’*!”
[ Từ “袭胸” đọc là Xí xiōng (tấn công vùng ngực) và từ ” 吸熊” đọc là xī xióng (hít gấu) phát âm gần giống nhau nên Tô Li hiểu lầm]
Tô Li: “…”
Tự nhiên không muốn nói gì, làm sao bây giờ?
Ai ngờ Lục Khiên lại không định tha cho Tô Li, anh cầm di động quơ quơ trước mặt cô, ngữ khí đau đớn, hỏi:
“Thực ra ‘hít mèo’ hay ‘hít gấu’ đều không phải trọng điểm, trọng điểm là em nhìn con gấu trúc khác, còn lõa thể!”
Biểu cảm khiếp sợ kia giống như bắt được vợ mình ngoại tình ngay tại trận.
Lục Khiên cảm thấy trên đỉnh đầu lông xù của mình đang đội một cái nón xanh lớn.
Tô Li: “…”
Cô rút ra được kinh nghiệm đối phó với ông chồng phát bệnh của mình, giọng không gợn sóng trả lời câu hỏi của Lục Khiên: “Mau chóng trả điện thoại cho em để chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn…”
Lục Khiên trầm mặt tỏ vẻ hung dữ, tiếc là Tô Li cũng không sợ anh.
Tô Li dùng đầu ngón tay sờ nhẹ môi dưới của chồng, cười lừa anh: “Ngoan, mau trả lại cho em~, không phải em đang cố gắng tìm hiểu anh, muốn nhanh chóng bước vào thế giới của anh à?”
Lục Khiên chần chờ hai giây rồi thỏa hiệp, trả di động lại cho A Li bảo bối.
Chỉ là trước khi trả lại cho cô, Lục Khiên lướt lướt, mở app ra, chọn một quyển truyện tranh rồi đưa cho Tô Li:
“Nếu em muốn xem thì xem cái này đi, mấy con gấu trúc ngốc ngốc chỉ biết ăn trúc kia mới không phải người nhà của chồng em.”
Tô Li nhận điện thoại, thấy là bộ truyện tranh siêu hot tên《Chiến ký của gấu Đế Vương》.
Nội dung kể về một con gấu trúc thành tinh tên Đế Vương, một ngày nọ, sư phụ nó bị đại boss giấu mặt đánh trọng thương, gấu trúc tinh vừa tìm kiếm linh dược cho sư phụ, vừa điều tra bối cảnh của kẻ thù, trên đường làm quen với rất nhiều bạn mới, mọi người cùng nhau chiến đấu, chống lại kẻ ác, cuối cùng…
Truyện tranh này kéo dài suốt mười năm, gấu trúc tinh không chỉ không tra ra thân phận đại boss mà còn không tìm linh dược.
Độc giả đều kêu la, sư phụ thoi thóp chờ linh dược mười năm mà vẫn chờ được tiếp, thật không hổ là cao thủ chờ đợi…
Quả thực có thể so sánh với Conan, người mười năm vẫn là học sinh tiểu học.
Sở dĩ Lục Khiên giới thiệu bộ truyện này cho Tô Li là bởi vì gấu trúc tinh có mặc quần áo, tuy mấy chục năm trời ngày nào cũng mặc cái quần giống nhau nhưng tốt xấu gì cũng là con gấu văn minh không lõa thể.
Tô Li bắt đầu thích thú đọc truyện, Lục Khiên ngồi trên sofa, để vợ dựa vào người, cũng lấy điện thoại ra bắt đầu…
Tìm công việc!
Nghĩ lại đống đồ trong giỏ hàng của vợ, các loại đồ ăn, ổ, đồ chơi của thú nuôi, “sổ tay chăm sóc thú cưng”, … linh tinh đa dạng, phải tầm khoảng một trăm thứ đồ!
Tiêu tiền giỏi như vậy, áp lực của Lục Khiên vô cùng lớn, không thể không suy xét đến việc kiếm công việc nuôi gia đình.
Lục Khiên buồn rầu, tuy rằng anh từng là ảnh đế tôn quý nhưng thoái ẩn giang hồ đã nhiều năm, những năm gần đây nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, anh tự hiểu lấy mình là ảnh đế đã sớm chết trên bờ cát nghèo khổ.
Tô Li thấy anh thở dài, tò mò hỏi: “Anh sao thế?”
Lục Khiên nhíu mày: “Trẫm muốn tìm thêm công việc, buổi sáng nấu cháo phát hiện ra trong nhà sắp không còn gì ăn.”
Tô Li: “Cổ phần trong tay chúng ta cộng lại mỗi năm được nhận không dưới ngàn vạn, anh chắc chắn chúng ta sắp không còn gì ăn chứ không phải là ăn hết gạo?”
Lục Khiên: “Em cũng đừng an ủi trẫm, trẫm là gấu trúc đỉnh thiên lập địa, làm sao có thể bỏ đói em được.”
Tô Li: “… Anh vui là được…”
“Đúng rồi, nếu anh muốn thuận lợi tìm được công việc thì phải sửa lại xưng hô, cứ xưng ‘trẫm’ như vậy, em đảm bảo anh ra ngoài thế nào cũng bị đánh.”
“Đúng là gấu xuống đồng bằng bị chó khinh, aizzz…”
Tô Li: “Vậy anh sửa hay không?”
Lục Khiên: “Sửa.”
Anh quyết định tích lũy nhân khí làm nghề cũ, ảnh đế, trước đây không chơi Weibo, giờ anh quyết định lập một tài khoản.
Hai phút sau, anh hỏi: “A Li, Weibo của em tên là gì?”
Tô Li: “Su Su thích ăn dưa.”
Lục Khiên nghe xong, rất quyết đoán cơ trí mà đặt cho mình nghệ danh tên “Thuận Đằng”.
Thuận đằng mạc qua*
(* Là một thành ngữ chỉ việc có thể hiểu rõ tường tận nguồn gốc sự việc, trong câu này tác giả cũng có chơi chữ, tên Weibo của Tô Li là 爱吃瓜的佛手瓜 đọc là Ài chī guā de fóshǒu guā mà Thuận đằng mạc qua (顺藤摸瓜) đọc là shùnténgmōguā có thể hiểu là Thuận Đằng hiểu rất rõ về Su Su =))))
Không có chút vấn đề nào.
Nhưng có vẻ như A Li bảo bối trong nhà không sợ anh, còn thường leo lên đầu anh xưng vương xưng bá, ví như hiện tại.
Tô Li bình tĩnh tháo kính râm khỏi mặt Lục Khiên, nói với anh: “Đây là kính râm của em, kiểu nữ, anh đeo không bị siết chặt đến hoảng luôn à?”
Ảnh đế gấu trúc Lục Khiên rất bất mãn khi kính râm bị thu hồi, lại không nỡ hung dữ với vợ, đành phải quệt miệng lấy di động lên mạng mua kính râm, không cần xem giá cả, chỉ chọn loại vừa to vừa đen.
Hai vợ chồng dùng chung một tài khoản, Tô Li mở app ra là có thể thấy trong giỏ hàng có n chiếc kính râm đa dạng kiểu dáng, cái đắt nhất có 38 tệ bao ship.
Cô xoa xoa điểm giữa lông mày, hỏi chồng mình: “Tại sao lại chấp nhất với kính râm như vậy?”
Lục Khiên đúng tình hợp lý trả lời: “Gấu trúc sao có thể không có bề ngoài khí phách được?”
Hình như anh đang hiểu lầm nhan sắc của gấu trúc thì phải?
Tô Li không hề do dự mà xóa bỏ hết đống đồ kia, chọn cho anh một sản phẩm mới của Prada.
Lục Khiên nhìn thấy, không vừa lòng lắm, cảm thấy nó không đủ to cũng không đủ đen.
Tô Li liếc mắt nhìn anh, giải thích: “Đây là kính cặp với cái của em.”
Biểu cảm của Lục Khiên lập tức thay đổi, vừa vui vẻ vừa rụt rè gật đầu: “Cái này rất tốt, hợp với địa vị cao quý của trẫm.”
Tô Li: “…”
Cô nói sang chuyện khác, hỏi chồng: “Hôm nay anh có chạy hết một vòng sau núi không?”
Sau đó cô nhìn thấy vết bẩn trên đầu gối của chồng, lại nhặt được mấy cái lá cây nhỏ ra khỏi tóc, giật mình hỏi: “Anh bị ngã? Có bị thương không?”
Lục Khiên kiêu ngạo cười: “Tất nhiên là không rồi, trẫm leo cây rất giỏi, sao lại ngã được, chỉ có kẻ ngốc mới như vậy.”
Tô Li: “Leo, leo cây?”
Lục Khiên hôn A Li bảo bối một cái, dùng giọng điệu như an ủi thiểu năng trí tuệ để xóa nạn mù chữ cho cô: “Hôm nay trẫm leo lên hơn 200 cái cây, bên dưới có rất nhiều bác trai bác gái thưởng thức tư thế oai hùng của trẫm, còn vỗ tay nữa.”
Tô Li: “…”
Lục Khiên tiếp tục kiêu ngạo tuyên bố: “Phàm là cây trẫm từng trèo lên thì đều là địa bàn của trẫm, những động vật khác muốn xây tổ kiếm ăn trên địa bàn của trẫm cần phải được trẫm đồng ý.”
“A Li, em yên tâm, địa bàn của trẫm chính là của em, sau này mỗi ngày trẫm đều ra sau núi leo hai trăm cái cây, giành cho em giang sơn tráng lệ!!!”
Ngữ khí của anh hào hùng, giống như đế vương chuẩn bị xuất chinh, chuẩn bị chinh phục non sông tổ quốc.
Tô Li: “…”
Cô xoa xoa huyệt thái dương, vừa không biết nói gì vừa buồn cười, nhịn một lúc, cuối cùng vẫn khuyên cái người có lý tưởng hào hùng này một câu.
“Xin người thương xót, để cho mấy động vật nhỏ đó một con đường sống đi.”
Lục Khiên sảng khoái đồng ý: “Được, trẫm đồng ý cho chúng tự do sinh sống trên địa bàn của trẫm, nhưng em không được ngăn trẫm khai phá lãnh thổ, gấu trúc không leo cây chính là sỉ nhục gấu trúc!”
Tô Li: “… Được được được, anh vui là được.”
Lúc Lục Khiên tắm rửa, Tô Li cố ý lên mạng tìm video về gấu trúc, tìm hiểu tập tính của chúng để khi chồng mình động kinh làm ra hành vi quỷ dị gì thì cô có thể biết rõ lý do.
Lục Khiên tắm rửa xong thì yên tĩnh ăn cơm, ăn ăn rồi ngồi im trên ghế, biến bản thân thành một chiếc bánh.
Tô Li nghiêng đầu hỏi anh: “Anh sao thế?”
Lục Khiên: “Leo cây nhiều nên mệt mỏi.”
Tô Li: “…”
Cô bình tĩnh mở video trực tiếp lên xem, phát hiện sinh hoạt hàng ngày của gấu trúc giống như có độc, chỉ một động tác đơn giản như ăn trúc cũng có thể mất hơn một tiếng đồng hồ.
Màn hình đột nhiên phát ra tiếng gấu trúc kêu, hóa ra là hai con gấu con đánh nhau tranh tấm gỗ.
Lỗ tai Lục Khiên giật giật, bước nhanh tới sau lưng Tô Li, giơ tay giành điện thoại của cô.
Anh chỉ vào di động – công cụ gây án của Tô Li, dùng giọng trách móc hỏi cô: “Em đang làm gì?”
Mặt Tô Li đầy dấu hỏi chấm, trả lời: “Hít mèo?”
Cô muốn lấy lại di động nhưng Lục Khiên cao hơn cô quá nhiều, một tay bám vào ngực anh rồi nhảy lên cũng không với tới.
Lục Khiên tiếp tục trừng mắt trách cô: “Em thế này là đang đấm ngực!”
Tô Li nhìn nhìn móng heo đang đặt trên ngực Lục Khiên của mình, yên lặng chuyển tay qua vai anh, bĩu môi hỏi: “Như vậy được chưa? Tối qua anh cũng không ghét bỏ em đấm ngực…”
Lục Khiên biết A Li bảo bối hiểu lầm mình, nghiêm túc sửa sai cho cô, giải thích: “Gấu trúc là gấu, không phải mèo, hành vi này của em không gọi là ‘hút mèo’ mà là ‘hút gấu’.”
“Là ‘hít gấu’ chứ không phải ‘đấm ngực’*!”
[ Từ “袭胸” đọc là Xí xiōng (tấn công vùng ngực) và từ ” 吸熊” đọc là xī xióng (hít gấu) phát âm gần giống nhau nên Tô Li hiểu lầm]
Tô Li: “…”
Tự nhiên không muốn nói gì, làm sao bây giờ?
Ai ngờ Lục Khiên lại không định tha cho Tô Li, anh cầm di động quơ quơ trước mặt cô, ngữ khí đau đớn, hỏi:
“Thực ra ‘hít mèo’ hay ‘hít gấu’ đều không phải trọng điểm, trọng điểm là em nhìn con gấu trúc khác, còn lõa thể!”
Biểu cảm khiếp sợ kia giống như bắt được vợ mình ngoại tình ngay tại trận.
Lục Khiên cảm thấy trên đỉnh đầu lông xù của mình đang đội một cái nón xanh lớn.
Tô Li: “…”
Cô rút ra được kinh nghiệm đối phó với ông chồng phát bệnh của mình, giọng không gợn sóng trả lời câu hỏi của Lục Khiên: “Mau chóng trả điện thoại cho em để chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn…”
Lục Khiên trầm mặt tỏ vẻ hung dữ, tiếc là Tô Li cũng không sợ anh.
Tô Li dùng đầu ngón tay sờ nhẹ môi dưới của chồng, cười lừa anh: “Ngoan, mau trả lại cho em~, không phải em đang cố gắng tìm hiểu anh, muốn nhanh chóng bước vào thế giới của anh à?”
Lục Khiên chần chờ hai giây rồi thỏa hiệp, trả di động lại cho A Li bảo bối.
Chỉ là trước khi trả lại cho cô, Lục Khiên lướt lướt, mở app ra, chọn một quyển truyện tranh rồi đưa cho Tô Li:
“Nếu em muốn xem thì xem cái này đi, mấy con gấu trúc ngốc ngốc chỉ biết ăn trúc kia mới không phải người nhà của chồng em.”
Tô Li nhận điện thoại, thấy là bộ truyện tranh siêu hot tên《Chiến ký của gấu Đế Vương》.
Nội dung kể về một con gấu trúc thành tinh tên Đế Vương, một ngày nọ, sư phụ nó bị đại boss giấu mặt đánh trọng thương, gấu trúc tinh vừa tìm kiếm linh dược cho sư phụ, vừa điều tra bối cảnh của kẻ thù, trên đường làm quen với rất nhiều bạn mới, mọi người cùng nhau chiến đấu, chống lại kẻ ác, cuối cùng…
Truyện tranh này kéo dài suốt mười năm, gấu trúc tinh không chỉ không tra ra thân phận đại boss mà còn không tìm linh dược.
Độc giả đều kêu la, sư phụ thoi thóp chờ linh dược mười năm mà vẫn chờ được tiếp, thật không hổ là cao thủ chờ đợi…
Quả thực có thể so sánh với Conan, người mười năm vẫn là học sinh tiểu học.
Sở dĩ Lục Khiên giới thiệu bộ truyện này cho Tô Li là bởi vì gấu trúc tinh có mặc quần áo, tuy mấy chục năm trời ngày nào cũng mặc cái quần giống nhau nhưng tốt xấu gì cũng là con gấu văn minh không lõa thể.
Tô Li bắt đầu thích thú đọc truyện, Lục Khiên ngồi trên sofa, để vợ dựa vào người, cũng lấy điện thoại ra bắt đầu…
Tìm công việc!
Nghĩ lại đống đồ trong giỏ hàng của vợ, các loại đồ ăn, ổ, đồ chơi của thú nuôi, “sổ tay chăm sóc thú cưng”, … linh tinh đa dạng, phải tầm khoảng một trăm thứ đồ!
Tiêu tiền giỏi như vậy, áp lực của Lục Khiên vô cùng lớn, không thể không suy xét đến việc kiếm công việc nuôi gia đình.
Lục Khiên buồn rầu, tuy rằng anh từng là ảnh đế tôn quý nhưng thoái ẩn giang hồ đã nhiều năm, những năm gần đây nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, anh tự hiểu lấy mình là ảnh đế đã sớm chết trên bờ cát nghèo khổ.
Tô Li thấy anh thở dài, tò mò hỏi: “Anh sao thế?”
Lục Khiên nhíu mày: “Trẫm muốn tìm thêm công việc, buổi sáng nấu cháo phát hiện ra trong nhà sắp không còn gì ăn.”
Tô Li: “Cổ phần trong tay chúng ta cộng lại mỗi năm được nhận không dưới ngàn vạn, anh chắc chắn chúng ta sắp không còn gì ăn chứ không phải là ăn hết gạo?”
Lục Khiên: “Em cũng đừng an ủi trẫm, trẫm là gấu trúc đỉnh thiên lập địa, làm sao có thể bỏ đói em được.”
Tô Li: “… Anh vui là được…”
“Đúng rồi, nếu anh muốn thuận lợi tìm được công việc thì phải sửa lại xưng hô, cứ xưng ‘trẫm’ như vậy, em đảm bảo anh ra ngoài thế nào cũng bị đánh.”
“Đúng là gấu xuống đồng bằng bị chó khinh, aizzz…”
Tô Li: “Vậy anh sửa hay không?”
Lục Khiên: “Sửa.”
Anh quyết định tích lũy nhân khí làm nghề cũ, ảnh đế, trước đây không chơi Weibo, giờ anh quyết định lập một tài khoản.
Hai phút sau, anh hỏi: “A Li, Weibo của em tên là gì?”
Tô Li: “Su Su thích ăn dưa.”
Lục Khiên nghe xong, rất quyết đoán cơ trí mà đặt cho mình nghệ danh tên “Thuận Đằng”.
Thuận đằng mạc qua*
(* Là một thành ngữ chỉ việc có thể hiểu rõ tường tận nguồn gốc sự việc, trong câu này tác giả cũng có chơi chữ, tên Weibo của Tô Li là 爱吃瓜的佛手瓜 đọc là Ài chī guā de fóshǒu guā mà Thuận đằng mạc qua (顺藤摸瓜) đọc là shùnténgmōguā có thể hiểu là Thuận Đằng hiểu rất rõ về Su Su =))))
Không có chút vấn đề nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.