Cửa Hàng Thú Cưng Của Tôi Đến Từ Ngoài Hành Tinh
Chương 25:
Lý Mộc Thụ
06/08/2023
Ngài khủng long bạo chúa với tinh thần chính nghĩa cao ngất ngưởng đang cãi nhau với cún con Corgi.
Mà cũng không đúng, phải nói là cún con Corgi đang đơn phương bị ngược.
Lisa thấy tình huống không tốt, nhanh chóng chuồn mất.
Tô Li nhức đầu, ôm cún con Corgi đáng thương, không ngừng xoa cổ và lưng giúp nó giảm bớt sợ hãi.
Cô liếc mắt nhìn Lục Khiên đang thở hổn hển, hỏi anh: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao anh lại ức hiếp Robert?”
Lục Khiên chỉ vào cún con Corgi, nói: “Là nó cười nhạo anh trước, không tin thì em hỏi nó đi!”
Tô Li: “…”
Vậy mà lại cảm thấy bị một con chó cười nhạo…
Tuy viện trưởng có nói Lục Khiên có khả năng tự chữa lành, chỉ cần có đầy đủ thời gian là có thể hoàn toàn bình phục, thế nhưng Tô Li vẫn cảm thấy bệnh của chồng mình có vẻ nặng hơn rồi. Cô phải dành thời gian tới bệnh viện hỏi viện trưởng kỹ càng chuyện này.
Cún con Corgi lo sợ nằm trong lòng Tô Li, liên tục kêu to “Gâu gâu gâu”, đầu nhỏ lúc thì quay hướng TV, lúc lại quay hướng Lục Khiên. Bộ dạng nghiêm túc cật lực giải thích của nó cũng rất đáng yêu, đáng tiếc…
Tô Li một câu cũng không hiểu.
Cô nhìn Lục Khiên: “Em không hiểu nó nói gì, anh giải thích đi.”
Lục Khiên đen mặt, không khí xung quanh đều trở nên lạnh lẽo. Tô Li hoàn toàn không nhận ra, nhưng Robert lại rất nhạy cảm, nó không tự chủ được rúc sâu vào lòng Tô Li.
“Khi anh về nhà thì nó đang xem TV, hát theo bài hát TV đang chiếu.”
“Chuyện này vốn không có gì, nhưng nó dám vừa hát vừa cười nhạo anh.”
“Anh là ai chứ, anh chính là lão đại của kỷ Jura đó.”
“Một con chó ngốc nghếch ngay cả thịt khô cũng không tìm ra như nó mà lại dám cười nhạo anh.”
Tô Li: “…”
Có quá nhiều lỗ hổng. Cô sững sờ ba giây, sau đó hỏi Lục Khiên: “Anh chắc chắn Robert đang cười nhạo anh chứ?”
Lục Khiên nghiêm túc gật đầu: “Nó vừa hát vừa cười anh.”
Tô Li: “Nó hát bài gì?”
Lục Khiên: “Bài ‘Hãy vỗ tay nếu bạn cảm thấy hạnh phúc’.”
Tô Li: “…”
Xin thứ lỗi, cô thật sự không get được nó cười nhạo anh chỗ nào.
Lục Khiên tức muốn chết trừng mắt nhìn cún con Corgi, bực tức mắng: “Con chó chân ngắn kia, em dựa vào đâu mà dám cười tao tay ngắn hả!”
Tô Li tiếp tục sửng sờ ba giây mới kịp phản ứng. Lúc trước đầu óc Lục Khiên hơi có vấn đề, nên cô cũng đã thấy rất nhiều màn khôi hài kỳ cục của anh.
Mỗi lần như vậy cô đều ráng nhịn cười vì sợ sẽ kích thích đến dây thần kinh mẫn cảm nào đó của anh.
Nhưng hiện tại, ha ha ha ha…
Xin thứ lỗi, cô chỉ cần nghĩ tới hai cái tay nhỏ ngắn ngủn của khủng long bạo chúa liền không nhịn cười nổi.
Hãy vỗ tay nếu bạn cảm thấy hạnh phúc, khủng long bạo chúa cũng muốn vỗ tay, nhưng nó làm không được…
“Ha ha ha ha… A Khiên, anh, anh thật sự quá đáng yêu! Ha ha ha ha…”
Tô Li ôm cún con Corgi, cười đến cong eo.
Lục Khiên nhìn vợ mình cười vui vẻ lại đáng yêu, còn khen mình như vậy, anh cũng không tức giận như đối với Robert.
Anh cực kỳ không biết xấu hổ, tiêu chuẩn kép nói: “Em cũng cảm thấy tay ngắn đáng yêu hả? Hì, thật ra anh cũng thấy vậy.”
Thật ra anh hoàn toàn không nghĩ như vậy. Dù hiện tại tay dài chân dài, nhưng cái gen tay ngắn này vẫn khiến Lục Khiên không yên, dẫn đến việc anh không chịu được có người nói anh tay ngắn.
Tô Li xoa khóe mắt, trịnh trọng cúi đầu hỏi cún con Corgi: “Vừa nãy em có cười nhạo lão đại không hả?”
Cún con Corgi điên cuồng lắc đầu, có cho nó mười ngàn lá gan nó cũng không dám cười nhạo một con khủng long bạo chúa hung dữ đâu.
Nó vì sợ nên mới cười lấy lòng, tuyệt đối không phải cười nhạo!
Bối cảnh âm nhạc sai trái kia thật sự hại chết chó!
Tuy Tô Li không hiểu lời giải thích của Robert, nhưng cô vẫn có thể hiểu tâm tình của động vật nhỏ. Vì vậy, cô vừa nhìn đã biết nhóc con đang ấm ức.
Cô giải thích với Lục Khiên: “Robert không phải cười nhạo anh đâu. Chắc hẳn nó sợ anh ăn tươi nuốt sống nó nên mới cười lấy lòng anh đó.”
Lục Khiên ghét bỏ nhìn thoáng qua cún con Corgi, rộng lượng nói với nó: “Yên tâm đi, ăn nhóc còn không đủ nhét kẽ răng, đã vậy còn phải nhổ lông, quá phiền phức.”
Lần đầu tiên Robert cảm thấy may mắn vì đống lông của mình.
Nó nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
Tô Li khẽ vỗ mông Robert, nói với nó: “Đi ra sân chơi đi, nhớ một tiếng sau về học.”
Cún con Corgi chân vừa chạm đất đã nhanh như chớp chạy mất, rất sợ tên khủng long bạo chúa hung ác kia sẽ tiếp tục tính sổ với nó.
Cũng không biết Lisa chạy đi đâu rồi, nó đã cố tình trốn thì thật sự rất khó tìm ra.
Mẹ Tô theo ba Tô đi công tác, em trai Tô kiên quyết không muốn ở cùng anh rể trong kỳ nghỉ hè nên đã chăm chỉ tới trường tự học. Lúc này trong nhà chỉ còn Tô Li và Lục Khiên.
Tên khủng long bạo chúa háo sắc Lục Khiên bắt đầu ngo ngoe rục rịch động dục.
Anh nói mình nóng quá, sau đó nhanh chóng vọt vào phòng tắm tắm gội.
Lục Khiên vừa uống “Đồ uống vị thịt quay” (Tô Li không biết anh làm thế nào có thể chế ra loại đồ uống mùi vị kỳ lạ mà trừ anh ra không một ai thích uống đó), vừa nhướn mày nói với vợ mình: “A Li, giúp anh sấy tóc.”
Tô Li ngồi trên ghế sofa cúi đầu đọc sách, không thèm ngẩng đầu trả lời: “Tự sấy đi.”
Lục Khiên: “…”
“Tay anh ngắn, không sấy được.”
Tô Li không nhịn được bật cười, trêu chọc chồng mình: “Cánh tay anh phát triển như vậy mà còn không biết xấu hổ nói ngắn, liêm sỉ đâu.”
Lục Khiên phản bác: “Anh cảm thấy ngắn thì nó ngắn.”
Tô Li liếc mắt, nhếch miệng cười: “Là đàn ông thì không nên tự nói mình ngắn nha.”
Lục Khiên nghe xong bỗng tới gần Tô Li, kề sát tai trái cô, bọt nước từ tóc anh nhỏ giọt trượt xuống cổ cô.
Anh cắn vành tai cô, nói lời ám muội: “Là dài hay ngắn, em tự mình kiểm tra thì biết thôi, đúng chứ?”
Cô vợ nhỏ mảnh mai của anh dường như xấu hổ, đứng dậy lấy máy sấy, sau đó nhanh chóng quay lại, yên lặng cúi đầu sấy tóc cho tên khủng long bạo chúa này.
Ngón tay nhỏ dài trắng nõn xuyên qua đầu tóc, vén rồi lại thả, Lục Khiên càng thêm ngo ngoe rục rịch động dục.
Anh siết chặt chiếc cốc trong tay, trong lòng cực kỳ chắc chắn vợ mình có cùng ý tưởng với mình, nếu không cũng sẽ không ngang nhiên dụ dỗ anh như vậy.
Tô Li giúp Lục Khiên sấy tóc một hồi, kiểu tóc của anh đã bị cô biến thành bờm sư tử.
Vậy mà Lục Khiên còn đắc ý giơ đầu hỏi vợ mình: “Anh có đẹp trai không?”
Tô Li nhịn cười, khó khăn gật đầu: “Đẹp trai.”
Lục Khiên để nguyên kiểu tóc bờm sư tử kỳ lạ đó, nghiêng người nắm cổ tay Tô Li, tiện tay quăng máy sấy qua một bên, hơi dùng sức ôm vợ mình vào lòng.
Anh nhếch môi cười: “Anh làm chuyện khác còn đẹp trai hơn nữa, em muốn nhìn không?”
Ban ngày ban mặt muốn làm gì?
Tô Li vỗ đầu tên khủng long bạo chúa này, nhanh chóng nghiêng người trốn khỏi ngực anh.
Lục Khiên phán đoán sai tình thế: “…”
Anh một hơi uống cạn đồ uống vị thịt quay, ra vẻ đẹp trai dùng ngón cái lau khóe miệng, cố ý cười một cách cực ngầu: “Anh rất thích dáng vẻ lạt mềm buộc chặt của em.”
Tô Li: “…”
Tô Li liếc chồng mình, xoay người cầm sách đọc tiếp. Cô đá nhẹ chân anh, sai bảo: “Đi rót cho em ly nước.”
Lục Khiên lập tức đứng dậy rót một ly nước ấm đưa cho vợ mình, cố ý lộ ra cơ ngực săn chắc nhằm mê hoặc cô.
Ai ngờ Tô Li không thèm ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào trang sách, chỉ duỗi tay cầm ly nước.
“Ai da, trượt tay.”
Lục Khiên hơi nghiêng cổ tay làm ly nước rơi xuống váy Tô Li. Anh còn làm ra vẻ ngại ngùng, tràn ngập mong đợi “tốt bụng” đề nghị: “Hay là em đi tắm đi.”
Tô Li: “…”
Em đang ngứa tay, anh có muốn thử không.
Tô Li trừng mắt nhìn Lục Khiên, từ chối: “Tắm cái gì mà tắm, đổi bộ đồ khác là được.”
Lục Khiên được như ý, chờ cô vừa quay về phòng cởi đồ, anh lập tức như hổ đói vồ mồi mà đẩy ngã cô xuống giường, cúi đầu khẽ liếm xương quai xanh của cô.
Bầu không khí bỗng trở nên sắc tình. Tô Li không chịu nổi khiêu khích của Lục Khiên, uốn éo người muốn chạy, lại bị anh chặt chẽ đè dưới người, không đi đâu được.
Sau khi hoàn toàn “chiếm giữ” vợ mình, Lục Khiên cuối cùng cũng thành công khiến Tô Li phải đi tắm.
Tô Li ra khỏi phòng tắm, cầm máy sấy ném vào người chồng mình: “Sấy tóc.”
Cô lấy di động ra lướt Weibo.
Người hâm mộ mỗi ngày đều cầu Thuận Đằng trở lại, đáng tiếc Thuận Đằng bây giờ đã trở thành một tên khủng long bạo chúa lòng tràn đầy chính nghĩa chỉ muốn giúp cảnh sát phá án.
Lục Khiên dùng tay trái cầm máy sấy, nhẹ nhàng giúp vợ mình sấy tóc, tiện thể dùng ngón tay thon dài của mình giúp cô xoa bóp.
Tô Li thoải mái nheo mắt, tò mò hỏi chồng: “Vì sao anh kiên quyết muốn giúp cảnh sát phá án?”
Lục Khiên giơ máy sấy, hiên ngang lẫm liệt trả lời: “Anh có tài năng đặc biệt như vậy, nếu không lấy giúp người làm vui thì chẳng phải quá lãng phí sao?”
Tô Li: “… Anh thích là được. Nhưng nếu cảnh sát không chấp nhận sự trợ giúp của anh thì sao?”
Lục Khiên dừng động tác, không nói.
Anh đi cục cảnh sát rất nhiều lần, mỗi lần nói muốn giúp đỡ đều bị uyển chuyển từ chối, thậm chí còn xém chút bị đưa đi bệnh viện tâm thần.
Ngài khủng long bạo chúa nghĩ đến chuyện đó liền cảm thấy mất mặt.
Tô Li thấy anh không vui, nói sang chuyện khác: “Trên Weibo có người hâm mộ tìm thầy tướng số giúp anh xem ngày trở lại. Nhìn qua tư liệu thì có vẻ ông thầy này coi bói rất chuẩn đó.”
“Chỉ là lần này, ông ấy tính sai rồi.”
Lục Khiên: “Hả?”
Tô Li: “Ông ấy nói, thời điểm trở lại tốt nhất của anh là… một trăm năm mươi năm sau.”
Lục Khiên: “… Chuyện như vậy mà cũng dám nói.”
Tô Li: “Ông ấy nói nếu có thể xem tay trái anh thì ông ấy còn có thể tính ra ngày cụ thể mà anh sẽ trở lại.”
Lục Khiên hiếu kỳ: “Tại sao lại xem tay trái?”
Tô Li trả lời: “Bởi vì nam trái nữ phải.”
Lục Khiên lại hỏi: “Vì sao xem chỉ tay phải là nam trái nữ phải?”
Tô Li lắc đầu, câu hỏi cao siêu như vậy sao cô biết mà trả lời.
Lục Khiên nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên hiểu ra: “Anh biết rồi. Bởi vì tay phải của đàn ông có quá nhiều sát khí, nên chỉ có thể xem tay trái.”
Tô Li sửng sốt, không hiểu gì cả. Cô mất ba giây suy nghĩ mới get được ý nghĩa mờ ám trong lời nói của anh.
“Trong đầu anh có thể chứa mấy thứ bổ ích được hay không, đừng có suốt ngày nghĩ tới mấy chuyện bậy bạ đó.”
Lục Khiên tự hào kề tai nói nhỏ với vợ mình: “Tay anh không có sát khí, trợ thủ đắc lực của anh cũng vậy.”
Tô Li hoàn toàn không tin những gì anh nói. Đàn ông trong thời kỳ trưởng thành không thể nào không có dục vọng, len lén hẹn hò các kiểu với ‘cô nàng năm ngón’.
Lục Khiên cực kỳ nghiêm túc, tình cảm nồng nàn mà cam đoan với vợ: “Em biết mọi thứ của anh đều cho em mà. Vậy nên hai tay anh không có sát khí.”
Tô Li không cảm động chút nào, cô nghiêng đầu liếc chồng mình, lạnh lùng sửa đúng lời của anh:
“Sai rồi, hai tay anh không có sát khí là do nó ngắn…”
Mà cũng không đúng, phải nói là cún con Corgi đang đơn phương bị ngược.
Lisa thấy tình huống không tốt, nhanh chóng chuồn mất.
Tô Li nhức đầu, ôm cún con Corgi đáng thương, không ngừng xoa cổ và lưng giúp nó giảm bớt sợ hãi.
Cô liếc mắt nhìn Lục Khiên đang thở hổn hển, hỏi anh: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao anh lại ức hiếp Robert?”
Lục Khiên chỉ vào cún con Corgi, nói: “Là nó cười nhạo anh trước, không tin thì em hỏi nó đi!”
Tô Li: “…”
Vậy mà lại cảm thấy bị một con chó cười nhạo…
Tuy viện trưởng có nói Lục Khiên có khả năng tự chữa lành, chỉ cần có đầy đủ thời gian là có thể hoàn toàn bình phục, thế nhưng Tô Li vẫn cảm thấy bệnh của chồng mình có vẻ nặng hơn rồi. Cô phải dành thời gian tới bệnh viện hỏi viện trưởng kỹ càng chuyện này.
Cún con Corgi lo sợ nằm trong lòng Tô Li, liên tục kêu to “Gâu gâu gâu”, đầu nhỏ lúc thì quay hướng TV, lúc lại quay hướng Lục Khiên. Bộ dạng nghiêm túc cật lực giải thích của nó cũng rất đáng yêu, đáng tiếc…
Tô Li một câu cũng không hiểu.
Cô nhìn Lục Khiên: “Em không hiểu nó nói gì, anh giải thích đi.”
Lục Khiên đen mặt, không khí xung quanh đều trở nên lạnh lẽo. Tô Li hoàn toàn không nhận ra, nhưng Robert lại rất nhạy cảm, nó không tự chủ được rúc sâu vào lòng Tô Li.
“Khi anh về nhà thì nó đang xem TV, hát theo bài hát TV đang chiếu.”
“Chuyện này vốn không có gì, nhưng nó dám vừa hát vừa cười nhạo anh.”
“Anh là ai chứ, anh chính là lão đại của kỷ Jura đó.”
“Một con chó ngốc nghếch ngay cả thịt khô cũng không tìm ra như nó mà lại dám cười nhạo anh.”
Tô Li: “…”
Có quá nhiều lỗ hổng. Cô sững sờ ba giây, sau đó hỏi Lục Khiên: “Anh chắc chắn Robert đang cười nhạo anh chứ?”
Lục Khiên nghiêm túc gật đầu: “Nó vừa hát vừa cười anh.”
Tô Li: “Nó hát bài gì?”
Lục Khiên: “Bài ‘Hãy vỗ tay nếu bạn cảm thấy hạnh phúc’.”
Tô Li: “…”
Xin thứ lỗi, cô thật sự không get được nó cười nhạo anh chỗ nào.
Lục Khiên tức muốn chết trừng mắt nhìn cún con Corgi, bực tức mắng: “Con chó chân ngắn kia, em dựa vào đâu mà dám cười tao tay ngắn hả!”
Tô Li tiếp tục sửng sờ ba giây mới kịp phản ứng. Lúc trước đầu óc Lục Khiên hơi có vấn đề, nên cô cũng đã thấy rất nhiều màn khôi hài kỳ cục của anh.
Mỗi lần như vậy cô đều ráng nhịn cười vì sợ sẽ kích thích đến dây thần kinh mẫn cảm nào đó của anh.
Nhưng hiện tại, ha ha ha ha…
Xin thứ lỗi, cô chỉ cần nghĩ tới hai cái tay nhỏ ngắn ngủn của khủng long bạo chúa liền không nhịn cười nổi.
Hãy vỗ tay nếu bạn cảm thấy hạnh phúc, khủng long bạo chúa cũng muốn vỗ tay, nhưng nó làm không được…
“Ha ha ha ha… A Khiên, anh, anh thật sự quá đáng yêu! Ha ha ha ha…”
Tô Li ôm cún con Corgi, cười đến cong eo.
Lục Khiên nhìn vợ mình cười vui vẻ lại đáng yêu, còn khen mình như vậy, anh cũng không tức giận như đối với Robert.
Anh cực kỳ không biết xấu hổ, tiêu chuẩn kép nói: “Em cũng cảm thấy tay ngắn đáng yêu hả? Hì, thật ra anh cũng thấy vậy.”
Thật ra anh hoàn toàn không nghĩ như vậy. Dù hiện tại tay dài chân dài, nhưng cái gen tay ngắn này vẫn khiến Lục Khiên không yên, dẫn đến việc anh không chịu được có người nói anh tay ngắn.
Tô Li xoa khóe mắt, trịnh trọng cúi đầu hỏi cún con Corgi: “Vừa nãy em có cười nhạo lão đại không hả?”
Cún con Corgi điên cuồng lắc đầu, có cho nó mười ngàn lá gan nó cũng không dám cười nhạo một con khủng long bạo chúa hung dữ đâu.
Nó vì sợ nên mới cười lấy lòng, tuyệt đối không phải cười nhạo!
Bối cảnh âm nhạc sai trái kia thật sự hại chết chó!
Tuy Tô Li không hiểu lời giải thích của Robert, nhưng cô vẫn có thể hiểu tâm tình của động vật nhỏ. Vì vậy, cô vừa nhìn đã biết nhóc con đang ấm ức.
Cô giải thích với Lục Khiên: “Robert không phải cười nhạo anh đâu. Chắc hẳn nó sợ anh ăn tươi nuốt sống nó nên mới cười lấy lòng anh đó.”
Lục Khiên ghét bỏ nhìn thoáng qua cún con Corgi, rộng lượng nói với nó: “Yên tâm đi, ăn nhóc còn không đủ nhét kẽ răng, đã vậy còn phải nhổ lông, quá phiền phức.”
Lần đầu tiên Robert cảm thấy may mắn vì đống lông của mình.
Nó nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
Tô Li khẽ vỗ mông Robert, nói với nó: “Đi ra sân chơi đi, nhớ một tiếng sau về học.”
Cún con Corgi chân vừa chạm đất đã nhanh như chớp chạy mất, rất sợ tên khủng long bạo chúa hung ác kia sẽ tiếp tục tính sổ với nó.
Cũng không biết Lisa chạy đi đâu rồi, nó đã cố tình trốn thì thật sự rất khó tìm ra.
Mẹ Tô theo ba Tô đi công tác, em trai Tô kiên quyết không muốn ở cùng anh rể trong kỳ nghỉ hè nên đã chăm chỉ tới trường tự học. Lúc này trong nhà chỉ còn Tô Li và Lục Khiên.
Tên khủng long bạo chúa háo sắc Lục Khiên bắt đầu ngo ngoe rục rịch động dục.
Anh nói mình nóng quá, sau đó nhanh chóng vọt vào phòng tắm tắm gội.
Lục Khiên vừa uống “Đồ uống vị thịt quay” (Tô Li không biết anh làm thế nào có thể chế ra loại đồ uống mùi vị kỳ lạ mà trừ anh ra không một ai thích uống đó), vừa nhướn mày nói với vợ mình: “A Li, giúp anh sấy tóc.”
Tô Li ngồi trên ghế sofa cúi đầu đọc sách, không thèm ngẩng đầu trả lời: “Tự sấy đi.”
Lục Khiên: “…”
“Tay anh ngắn, không sấy được.”
Tô Li không nhịn được bật cười, trêu chọc chồng mình: “Cánh tay anh phát triển như vậy mà còn không biết xấu hổ nói ngắn, liêm sỉ đâu.”
Lục Khiên phản bác: “Anh cảm thấy ngắn thì nó ngắn.”
Tô Li liếc mắt, nhếch miệng cười: “Là đàn ông thì không nên tự nói mình ngắn nha.”
Lục Khiên nghe xong bỗng tới gần Tô Li, kề sát tai trái cô, bọt nước từ tóc anh nhỏ giọt trượt xuống cổ cô.
Anh cắn vành tai cô, nói lời ám muội: “Là dài hay ngắn, em tự mình kiểm tra thì biết thôi, đúng chứ?”
Cô vợ nhỏ mảnh mai của anh dường như xấu hổ, đứng dậy lấy máy sấy, sau đó nhanh chóng quay lại, yên lặng cúi đầu sấy tóc cho tên khủng long bạo chúa này.
Ngón tay nhỏ dài trắng nõn xuyên qua đầu tóc, vén rồi lại thả, Lục Khiên càng thêm ngo ngoe rục rịch động dục.
Anh siết chặt chiếc cốc trong tay, trong lòng cực kỳ chắc chắn vợ mình có cùng ý tưởng với mình, nếu không cũng sẽ không ngang nhiên dụ dỗ anh như vậy.
Tô Li giúp Lục Khiên sấy tóc một hồi, kiểu tóc của anh đã bị cô biến thành bờm sư tử.
Vậy mà Lục Khiên còn đắc ý giơ đầu hỏi vợ mình: “Anh có đẹp trai không?”
Tô Li nhịn cười, khó khăn gật đầu: “Đẹp trai.”
Lục Khiên để nguyên kiểu tóc bờm sư tử kỳ lạ đó, nghiêng người nắm cổ tay Tô Li, tiện tay quăng máy sấy qua một bên, hơi dùng sức ôm vợ mình vào lòng.
Anh nhếch môi cười: “Anh làm chuyện khác còn đẹp trai hơn nữa, em muốn nhìn không?”
Ban ngày ban mặt muốn làm gì?
Tô Li vỗ đầu tên khủng long bạo chúa này, nhanh chóng nghiêng người trốn khỏi ngực anh.
Lục Khiên phán đoán sai tình thế: “…”
Anh một hơi uống cạn đồ uống vị thịt quay, ra vẻ đẹp trai dùng ngón cái lau khóe miệng, cố ý cười một cách cực ngầu: “Anh rất thích dáng vẻ lạt mềm buộc chặt của em.”
Tô Li: “…”
Tô Li liếc chồng mình, xoay người cầm sách đọc tiếp. Cô đá nhẹ chân anh, sai bảo: “Đi rót cho em ly nước.”
Lục Khiên lập tức đứng dậy rót một ly nước ấm đưa cho vợ mình, cố ý lộ ra cơ ngực săn chắc nhằm mê hoặc cô.
Ai ngờ Tô Li không thèm ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào trang sách, chỉ duỗi tay cầm ly nước.
“Ai da, trượt tay.”
Lục Khiên hơi nghiêng cổ tay làm ly nước rơi xuống váy Tô Li. Anh còn làm ra vẻ ngại ngùng, tràn ngập mong đợi “tốt bụng” đề nghị: “Hay là em đi tắm đi.”
Tô Li: “…”
Em đang ngứa tay, anh có muốn thử không.
Tô Li trừng mắt nhìn Lục Khiên, từ chối: “Tắm cái gì mà tắm, đổi bộ đồ khác là được.”
Lục Khiên được như ý, chờ cô vừa quay về phòng cởi đồ, anh lập tức như hổ đói vồ mồi mà đẩy ngã cô xuống giường, cúi đầu khẽ liếm xương quai xanh của cô.
Bầu không khí bỗng trở nên sắc tình. Tô Li không chịu nổi khiêu khích của Lục Khiên, uốn éo người muốn chạy, lại bị anh chặt chẽ đè dưới người, không đi đâu được.
Sau khi hoàn toàn “chiếm giữ” vợ mình, Lục Khiên cuối cùng cũng thành công khiến Tô Li phải đi tắm.
Tô Li ra khỏi phòng tắm, cầm máy sấy ném vào người chồng mình: “Sấy tóc.”
Cô lấy di động ra lướt Weibo.
Người hâm mộ mỗi ngày đều cầu Thuận Đằng trở lại, đáng tiếc Thuận Đằng bây giờ đã trở thành một tên khủng long bạo chúa lòng tràn đầy chính nghĩa chỉ muốn giúp cảnh sát phá án.
Lục Khiên dùng tay trái cầm máy sấy, nhẹ nhàng giúp vợ mình sấy tóc, tiện thể dùng ngón tay thon dài của mình giúp cô xoa bóp.
Tô Li thoải mái nheo mắt, tò mò hỏi chồng: “Vì sao anh kiên quyết muốn giúp cảnh sát phá án?”
Lục Khiên giơ máy sấy, hiên ngang lẫm liệt trả lời: “Anh có tài năng đặc biệt như vậy, nếu không lấy giúp người làm vui thì chẳng phải quá lãng phí sao?”
Tô Li: “… Anh thích là được. Nhưng nếu cảnh sát không chấp nhận sự trợ giúp của anh thì sao?”
Lục Khiên dừng động tác, không nói.
Anh đi cục cảnh sát rất nhiều lần, mỗi lần nói muốn giúp đỡ đều bị uyển chuyển từ chối, thậm chí còn xém chút bị đưa đi bệnh viện tâm thần.
Ngài khủng long bạo chúa nghĩ đến chuyện đó liền cảm thấy mất mặt.
Tô Li thấy anh không vui, nói sang chuyện khác: “Trên Weibo có người hâm mộ tìm thầy tướng số giúp anh xem ngày trở lại. Nhìn qua tư liệu thì có vẻ ông thầy này coi bói rất chuẩn đó.”
“Chỉ là lần này, ông ấy tính sai rồi.”
Lục Khiên: “Hả?”
Tô Li: “Ông ấy nói, thời điểm trở lại tốt nhất của anh là… một trăm năm mươi năm sau.”
Lục Khiên: “… Chuyện như vậy mà cũng dám nói.”
Tô Li: “Ông ấy nói nếu có thể xem tay trái anh thì ông ấy còn có thể tính ra ngày cụ thể mà anh sẽ trở lại.”
Lục Khiên hiếu kỳ: “Tại sao lại xem tay trái?”
Tô Li trả lời: “Bởi vì nam trái nữ phải.”
Lục Khiên lại hỏi: “Vì sao xem chỉ tay phải là nam trái nữ phải?”
Tô Li lắc đầu, câu hỏi cao siêu như vậy sao cô biết mà trả lời.
Lục Khiên nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên hiểu ra: “Anh biết rồi. Bởi vì tay phải của đàn ông có quá nhiều sát khí, nên chỉ có thể xem tay trái.”
Tô Li sửng sốt, không hiểu gì cả. Cô mất ba giây suy nghĩ mới get được ý nghĩa mờ ám trong lời nói của anh.
“Trong đầu anh có thể chứa mấy thứ bổ ích được hay không, đừng có suốt ngày nghĩ tới mấy chuyện bậy bạ đó.”
Lục Khiên tự hào kề tai nói nhỏ với vợ mình: “Tay anh không có sát khí, trợ thủ đắc lực của anh cũng vậy.”
Tô Li hoàn toàn không tin những gì anh nói. Đàn ông trong thời kỳ trưởng thành không thể nào không có dục vọng, len lén hẹn hò các kiểu với ‘cô nàng năm ngón’.
Lục Khiên cực kỳ nghiêm túc, tình cảm nồng nàn mà cam đoan với vợ: “Em biết mọi thứ của anh đều cho em mà. Vậy nên hai tay anh không có sát khí.”
Tô Li không cảm động chút nào, cô nghiêng đầu liếc chồng mình, lạnh lùng sửa đúng lời của anh:
“Sai rồi, hai tay anh không có sát khí là do nó ngắn…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.