Cửa Hàng Thú Cưng Của Tôi Đến Từ Ngoài Hành Tinh
Chương 26:
Lý Mộc Thụ
06/08/2023
Tô Li vừa sấy tóc xong không bao lâu thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Tiếng động không rõ ràng lắm, chỉ nghe được âm thanh loáng thoáng, tựa như đệm thịt mềm mụp đập vào cửa.
Chó con Corgi ở ngoài cửa cũng phát hiện vấn đề này. Nó không dùng móng chân cào cửa, thứ nhất là sợ bị lão đại đánh, thứ hai là vì đau nha. Móng vuốt nhỏ sắc bén của nó quý giá biết bao, dùng để cào cửa thật quá lãng phí.
Vì vậy Robert chạy về phòng khách, đứng thẳng người với chân lên bàn trà. Nhưng vì chân quá ngắn nên nó với nửa ngày cũng không lấy được quả hạch trên bàn.
Lisa rốt cuộc cũng chịu bỏ đi ‘thuật ẩn thân’ mà quay lại phòng khách chuẩn bị đi học, đúng lúc thấy Robert đang cố sức để lấy quả hạch.
Nó ngáp một cái, ngay sau đó nhẹ nhàng nhảy lên bàn trà dưới vẻ mặt kinh ngạc của Robert. Nó cứ như vậy mà ưu nhã nhảy lên tới bàn trà.
“Gâu.” (Lấy giúp tớ một quả hạch đi.)
Lisa dùng chân đẩy quả hạch tới gần bên chân Robert. Có điều, nó lại khéo léo khống chế khoảng cách, để quả hạch ở ngay chỗ nhìn như cực gần, nhưng Robert lại không cách nào với tới được.
Robert vô cùng cố gắng dùng chân với trái với phải, nhưng luôn luôn trong trạng thái thiếu chút nữa mới có thể với tới.
Cún con đứng thẳng quá lâu nên hơi mệt, tê liệt ngã ngồi bên chân bàn thở dốc. Nó bực bội đến mức không ngừng đập chân xuống sàn.
Lisa đứng xem kịch đủ rồi mới ngậm một quả hạch nhảy xuống bàn trà, chậm rãi nghiêm túc bước đến bên Robert, há miệng thả quả hạch xuống cái bụng trắng phập phồng của nó.
“Gâu!”
Robert ngậm quả hạch chạy tới cửa phòng của Tô Li và Lục Khiên lần nữa. Nó đặt quả hạch xuống sàn, sau đó kẹp quả hạch giữa hai ngón chân rồi gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang dội vang lên.
“Ai đó?”
Tô Li vừa đẩy đầu người chồng còn đang muốn thân mật của mình ra: “Có phải là ba mẹ về sớm không?”
Cô chỉnh lại quần áo, đứng dậy mở cửa nhưng lại không thấy ai, vì vậy cô cúi đầu nhìn thử.
Cún con Corgi đang giơ móng vuốt lên trời.
“Gâu gâu gâu.” (Cô giáo Tô, tới giờ lên lớp rồi.)
Tô Li: “…”
Nói ra chắc mọi người không tin, chó nhà tôi vậy mà lại biết lễ phép gõ cửa.
Tô Li mong các động vật nhỏ trong tiệm có thể sống càng lâu càng tốt, lợi dụng triệt để cơ hội học tập lần này. Vì vậy, cô định tìm cho mỗi động vật nhỏ một người chủ thích hợp, có đầy đủ năng lực kinh tế, hơn nữa yêu thương chúng nó. Như vậy thì ít ra chúng nó không cần phải lo lắng chuyện ăn uống.
Cô cũng sẽ cung cấp dịch vụ kiểm tra sức khỏe và chữa bệnh miễn phí cả đời cho các động vật nhỏ này, như vậy thì ít ra chúng nó cũng có thể bảo đảm có được một cơ thể khỏe mạnh.
Chuyện cần lo tiếp theo, chính là năng lực tự vệ của các động vật nhỏ.
Hằng năm đều có rất nhiều thú cưng chết vì ngộ độc thực phẩm ngoài ý muốn, thậm chí còn có những con bị bắt, bị ngược đãi, bị giết chết.
Cũng vì nguyên do đó nên khi Tô Li phát hiện ra IQ của những động vật nhỏ này rất cao, cô chỉ hơi giật mình, sau đó ngay lập tức thay đổi kế hoạch giảng dạy của mình.
Cô muốn tận lực dạy những thú cưng này một vài kỹ năng tự vệ và chạy trốn, giúp chúng nó sống thọ ở Trái Đất để hoàn thành khóa thực tập.
“Hôm qua cô đã dạy các em cách qua đường an toàn.”
“Hôm nay chúng ta sẽ ôn tập lại.”
Tô Li giơ một ngón tay, hỏi: “Khi qua đường phải đi ở đâu? A là vạch kẻ đường, B là muốn đi ở đâu cũng được. Chọn A thì giơ chân trái, còn chọn B thì giơ chân phải nha.”
Lisa giơ chân trái, thuận tiện lè lưỡi liếm chân, động tác ưu nhã, ngoại hình đẹp đẽ, khí chất cao quý, hoàn toàn không nhìn ra được đây chính là một con mèo lười chỉ thích ở nhà.
Robert cúi đầu, giơ chân trái lại nhìn chân phải, rối rắm tới mức sắp khóc nhưng vẫn không chọn được đáp án, hệt như một người có chứng sợ hãi lựa chọn.
Tô Li nhìn nó cũng thấy rối: “Robert, em đừng hoảng, từ từ chọn.”
Năm phút sau, cún con Corgi vẫn còn do dự không biết nên giơ chân nào mới đúng.
Tô Li cũng không trách nó, cô cười tuyên bố đáp án: “Lisa trả lời đúng rồi, thưởng cho em một con cá khô nhỏ.”
Robert rất thất vọng nhìn Tô Li bằng đôi mắt nhỏ đáng thương, hơn nữa nó còn ấm ức mà kêu hai tiếng “Gâu gâu” khiến trái tim Tô Li mềm nhũn.
Robert rất nhạy bén với số, làm rất tốt những câu tính toán, hơn nữa nó còn biết coi đồng hồ.
Vì giúp nó có thêm tự tin, Tô Li cố ý chèn một câu hỏi tính toán vào giữa những câu hỏi kiến thức thông thường.
“Tính tới hiện tại, Robert tổng cộng đã thay bao nhiêu cái răng? Một cái giơ chân trái, hai cái giơ chân phải.”
Lisa nhìn thoáng qua chó con Corgi ngốc nghếch đang há to miệng lộ ra hàm răng thiếu hai cái răng cửa, giơ lên chân phải.
Câu hỏi này vốn là câu hỏi cho không điểm cho Robert, nhưng nó vẫn không chắc nên giơ chân trái hay chân phải, nôn nóng tới mức liều mạng sủa to “Gâu gâu gâu.”.
Tô Li: “…”
Cô nhìn dáng vẻ luống cuống của Robert, bỗng nhiên hỏi nó: “Robert, em biết câu trả lời đúng, đúng chứ?”
Robert vội vàng gật đầu.
Tô Li hỏi tiếp: “Vậy em không phân biệt được trái phải à?”
“Gâu gâu…”
Robert buồn bã gật đầu.
Hèn chi nó nôn nóng tới mức đó.
Lần đầu tiên thấy một con chó không phân biệt được trái phải, Tô Li cười sờ đầu cún con Corgi, đổi cách khác hỏi nó: “Chọn vạch kẻ thì kêu một tiếng, chọn muốn đi đâu cũng được thì kêu hai tiếng.”
“Gâu!” Chó con Corgi nhanh chóng trả lời câu hỏi của Tô Li.
“Thật ngoan!” Tô Li cũng thưởng cho Robert một con cá khô nhỏ, tiếp đó giơ một bức hình lớn hỏi các động vật nhỏ: “Đèn đỏ thì dừng lại, đèn xanh mới được đi. Vậy nếu đèn tín hiệu là hình này thì có qua đường hay không?”
Câu hỏi này nó biết trả lời! Robert không cam lòng thua kém, điên cuồng gật đầu giành trả lời.
Tuy nó không phân rõ màu đỏ và màu xanh, nhưng nó phân biệt được hình ‘động vật hai chân’ trên đèn tín hiệu là đi hay dừng.
Nhưng dù Robert trả lời đúng rồi, nó vẫn không hơn được ‘học bá’ Lisa.
Bởi vì Lisa không chỉ trả lời câu hỏi mà còn biểu diễn cụ thể như thế nào là qua đường một cách cẩn thận.
Nội dung biểu diễn bao gồm cả nhìn đèn tín hiệu, đi trên vạch kẻ đường, lúc qua đường phải quan sát xe cộ lui tới hai bên.
Nó hoàn toàn diễn đạt được rõ ràng tất cả kiến thức quan trọng mà Tô Li đã giảng, biểu diễn sinh động, xứng đáng để được đánh giá là diễn viên số một thế giới động vật.
Tô Li: “…”
Không ngờ, em lại là một diễn viên ngầm.
Nhờ sự dạy dỗ tận tình của Tô Li, không bao lâu sau, video mèo con Ragdoll ngoan ngoãn chờ đèn xanh qua đường trên Weibo đã nổi tiếng toàn cầu.
Video đó còn được giáo viên mầm non lấy làm tư liệu dạy học, trong lúc dạy những đứa trẻ cách qua đường chính xác.
Vì vai chính trong video là một con mèo con đáng yêu, cho nên hiệu quả giảng dạy cực cao, cuối cùng nó được thêm vào môn bắt buộc ở á nhà trẻ lớn.
Kết thúc giờ học, Tô Li phát hiện năng lực học tập của những động vật nhỏ này rất tốt, hơn nữa hình như chúng nó còn biết vài chữ cơ bản.
Cô hết sức kinh ngạc, bởi vì cô dám khẳng định mình không hề dạy chữ cho chúng nó. Ngoài ra, Tô Li còn rất lo lắng cho Bát ca* vẫn đang ngủ say. Bởi vậy, cô quyết định vào trong Cửa hàng số ①.
(*Sáo đen)
“A Nhất, giúp tôi liên lạc với chủ nhiệm Tiêu.”
[Được, xin đợi một lát.]
Chủ nhiệm Tiêu của khóa thực tập là một người biến dị mang gen sư tử.
Phòng làm việc của ông cực kỳ trống trải và rộng lớn, đứng ở đầu phòng hét lớn, cuối phòng chưa chắc nghe thấy.
Phòng làm việc trải một tấm thảm rất dày, à không, thật ra nó giống một bãi cỏ vàng rậm rạp hơn.
Tô Li đạp lên bãi cỏ giống y như thật đó, đi tới trước mặt chủ nhiệm Tiêu.
Hôm nay ông buộc tóc dựng đứng lên, nhúm tóc nhỏ rối tung dựng đứng trên đỉnh đầu khiến Tô Li hoàn toàn không muốn nhìn thẳng ông.
“Có chuyện gì?”
Tô Li biết đối phương không thích nghe mấy lời vô ích nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Có hai chuyện. Chuyện thứ nhất là, vì sao mèo con Ragdoll và chó con Corgi lại biết chữ? Chuyện thứ hai là, vì sao Bát ca vẫn ngủ say, là do trứng dinh dưỡng đã bị hư hại trong quá trình di chuyển sao?”
Chủ nhiệm Tiêu từ đống tài liệu ngẩng đầu, nhíu mày, sau đó lướt chọn vài thứ trên màn hình, nói vài câu với một người biến dị khác.
Tô Li vẫn đứng bên cạnh ông, nhưng kỳ lạ là cô hoàn toàn không thấy rõ cũng không nghe rõ đối phương đang nói gì làm gì, như là bị thứ gì đó chặn lại.
Chủ nhiệm Tiêu gãi nhúm tóc trên đầu, trả lời Tô Li: “Chúng nó chỉ là tạm thời bị che chắn ký ức thôi, rất nhiều kỹ năng học tập để có thể sớm trở lại hành tinh mẹ vẫn còn bị che chắn.”
“Ví dụ như ngôn ngữ cổ trên Trái Đất, hay cách dùng một số thiết bị sinh hoạt đã lỗi thời, cô không cần cảm thấy lạ.”
“Còn chuyện của Bát ca, tôi vừa hỏi thử, cô có thể mở nhạc hay âm thanh ồn ào gì đó ngay cạnh trứng dinh dưỡng để đánh thức nó.”
Tô Li: “…”
Không ngờ là có thể làm như vậy. Để bảo đảm trứng dinh dưỡng ấp trứng một cách thuận lợi, cô đã đặt nó ở một chỗ yên tĩnh. Hèn chi Bát ca ngủ ngon tới vậy, chết sống gì cũng không chịu tỉnh.
Chủ nhiệm Tiêu hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Tô Li lắc đầu, đang định rời đi thì bị chủ nhiệm Tiêu gọi lại.
“Cô giáo Tô, tất cả giáo viên của khóa thực tập này đều có được một phúc lợi là đi du lịch ở suối nước nóng trên Thiên giới. Nhưng vì thân phận của cô khá đặc biệt, cho nên không có cách nào để tham gia hoạt động tập thể với mọi người…”
“Vì vậy, cô có thể dùng phúc lợi này đổi lấy vật mình cần, ví dụ như vàng bạc hoặc bảo vật quý giá ở hành tinh mẹ.”
Ánh mắt Tô Li sáng lên, vội vã hỏi: “Có thể đổi thuốc chữa biến dị gen được không?”
Chủ nhiệm Tiêu lắc đầu: “Đáng tiếc, đây chỉ là một chuyến đi chơi nhỏ, mà thuốc chuyên dụng để chữa trị các loại bệnh từ trước đến nay đều rất mắc, không thể đổi được.”
Tô Li hơi thất vọng, cô có tiền, không cần vàng bạc châu báu gì cả, tùy ý nói: “Vậy ông tùy tiện đi, đổi cho tôi cái gì cũng được.”
Chủ nhiệm Tiêu suy nghĩ một lát, nói với cô: “Đi, tôi đổi cho cô một lọ ‘Cộng tình’, nó sẽ có ích với cô.”
“Cộng tình?”
Tô Li hoang mang, đó là cái gì vậy?
“Đợi cô nhận được thì sẽ biết nó là gì thôi, mùi vị không tệ đâu.”
Chủ nhiệm Tiêu tiếp tục vùi đầu đắm chìm trong công việc bận rộn, Tô Li cũng ngại tiếp tục làm phiền ông nên ra khỏi phòng làm việc.
Tiếp đó, cô đi đến phòng sinh nở, nhẹ nhàng gõ trứng dinh dưỡng của Bát ca, nhỏ giọng uy hiếp nó: “Cô cho em ngủ thêm một ngày nữa đó. Đợi tới lúc cô mang ổ nhỏ của em đi phơi nắng diệt khuẩn xong, em chắc chắn sẽ bị làm ồn tới chết…”
Tô Li vừa ra khỏi Cửa hàng số ① liền ngửi được mùi thịt bò thơm phức lẫn với mùi tiêu đen thơm nồng, quả thực khiến cô thèm nhỏ dãi.
“Đang nấu món ngon gì vậy?”
Lục Khiên giơ xẻng gỗ nhỏ, cười nói: “Đùi dê nướng, thịt bò chiên, sườn sốt chua ngọt, thịt nguội với bia hầm vịt.”
Tô Li chỉ nghe thôi đã cảm thấy nhức răng: “Không có rau dưa hả?”
Lục Khiên hơi nhíu mày: “Cây cỏ không ăn được, thịt ăn ngon mà.”
Tô Li rất muốn nhạo báng người chồng đã từng rất thích ăn măng này.
Nhưng cô nhịn xuống, ba hoa nói:
“Cuối Đại Trung sinh, thực vật hạt trần bị thực vật hạt kín thay thế, rất nhiều loài khủng long phải chuyển sang ăn vỏ cây liễu hoặc cây dâu thô ráp. Phần lớn thực vật mà chúng ăn đều không tiêu hóa được, nên không tránh khỏi bị táo bón, khiến khủng long cuối cùng phải chết trong đau đớn…”
Lục Khiên: “?”
Tô Li cười xấu xa.
“Ăn thịt cũng sẽ bị táo bón giống vậy, táo bón sẽ khiến khủng long chết trong đau đớn.”
Lục Khiên: “Anh ít đọc sách, em đừng lừa anh.”
Tô Li hỏi anh: “Vậy anh có muốn ăn một ít rau dưa không?”
Lục Khiên là một tên khủng long bạo chúa ngay cả đồ uống cũng chọn vị thịt quay, anh cũng là một người thích nhìn dáng vẻ quan tâm mình của vợ, vì vậy anh lắc đầu nói: “Anh làm salad cho em, nhưng anh không ăn đâu.”
Tô Li: “…”
Sao lại kén ăn như vậy chứ.
Cô đen mặt chọt cánh tay chồng mình: “Sao em thấy giống như anh cố ý chống đối em vậy?”
Lục Khiên mỉm cười, háo sắc kề sát tai vợ mình, nói: “Hay là đêm nay anh đỡ em, chúng ta thử làm từ phía sau đi.”
Tô Li: “…”
Cô đã hoàn toàn hết hy vọng đối với người chồng suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ này.
Tô Li mặt không đổi sắc hỏi Lục Khiên:
“Anh chịu nổi không? Cho dù có quỳ thì miệng của anh cũng sẽ chạm tới giường trước tay đó.”
Chó con Corgi ở ngoài cửa cũng phát hiện vấn đề này. Nó không dùng móng chân cào cửa, thứ nhất là sợ bị lão đại đánh, thứ hai là vì đau nha. Móng vuốt nhỏ sắc bén của nó quý giá biết bao, dùng để cào cửa thật quá lãng phí.
Vì vậy Robert chạy về phòng khách, đứng thẳng người với chân lên bàn trà. Nhưng vì chân quá ngắn nên nó với nửa ngày cũng không lấy được quả hạch trên bàn.
Lisa rốt cuộc cũng chịu bỏ đi ‘thuật ẩn thân’ mà quay lại phòng khách chuẩn bị đi học, đúng lúc thấy Robert đang cố sức để lấy quả hạch.
Nó ngáp một cái, ngay sau đó nhẹ nhàng nhảy lên bàn trà dưới vẻ mặt kinh ngạc của Robert. Nó cứ như vậy mà ưu nhã nhảy lên tới bàn trà.
“Gâu.” (Lấy giúp tớ một quả hạch đi.)
Lisa dùng chân đẩy quả hạch tới gần bên chân Robert. Có điều, nó lại khéo léo khống chế khoảng cách, để quả hạch ở ngay chỗ nhìn như cực gần, nhưng Robert lại không cách nào với tới được.
Robert vô cùng cố gắng dùng chân với trái với phải, nhưng luôn luôn trong trạng thái thiếu chút nữa mới có thể với tới.
Cún con đứng thẳng quá lâu nên hơi mệt, tê liệt ngã ngồi bên chân bàn thở dốc. Nó bực bội đến mức không ngừng đập chân xuống sàn.
Lisa đứng xem kịch đủ rồi mới ngậm một quả hạch nhảy xuống bàn trà, chậm rãi nghiêm túc bước đến bên Robert, há miệng thả quả hạch xuống cái bụng trắng phập phồng của nó.
“Gâu!”
Robert ngậm quả hạch chạy tới cửa phòng của Tô Li và Lục Khiên lần nữa. Nó đặt quả hạch xuống sàn, sau đó kẹp quả hạch giữa hai ngón chân rồi gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang dội vang lên.
“Ai đó?”
Tô Li vừa đẩy đầu người chồng còn đang muốn thân mật của mình ra: “Có phải là ba mẹ về sớm không?”
Cô chỉnh lại quần áo, đứng dậy mở cửa nhưng lại không thấy ai, vì vậy cô cúi đầu nhìn thử.
Cún con Corgi đang giơ móng vuốt lên trời.
“Gâu gâu gâu.” (Cô giáo Tô, tới giờ lên lớp rồi.)
Tô Li: “…”
Nói ra chắc mọi người không tin, chó nhà tôi vậy mà lại biết lễ phép gõ cửa.
Tô Li mong các động vật nhỏ trong tiệm có thể sống càng lâu càng tốt, lợi dụng triệt để cơ hội học tập lần này. Vì vậy, cô định tìm cho mỗi động vật nhỏ một người chủ thích hợp, có đầy đủ năng lực kinh tế, hơn nữa yêu thương chúng nó. Như vậy thì ít ra chúng nó không cần phải lo lắng chuyện ăn uống.
Cô cũng sẽ cung cấp dịch vụ kiểm tra sức khỏe và chữa bệnh miễn phí cả đời cho các động vật nhỏ này, như vậy thì ít ra chúng nó cũng có thể bảo đảm có được một cơ thể khỏe mạnh.
Chuyện cần lo tiếp theo, chính là năng lực tự vệ của các động vật nhỏ.
Hằng năm đều có rất nhiều thú cưng chết vì ngộ độc thực phẩm ngoài ý muốn, thậm chí còn có những con bị bắt, bị ngược đãi, bị giết chết.
Cũng vì nguyên do đó nên khi Tô Li phát hiện ra IQ của những động vật nhỏ này rất cao, cô chỉ hơi giật mình, sau đó ngay lập tức thay đổi kế hoạch giảng dạy của mình.
Cô muốn tận lực dạy những thú cưng này một vài kỹ năng tự vệ và chạy trốn, giúp chúng nó sống thọ ở Trái Đất để hoàn thành khóa thực tập.
“Hôm qua cô đã dạy các em cách qua đường an toàn.”
“Hôm nay chúng ta sẽ ôn tập lại.”
Tô Li giơ một ngón tay, hỏi: “Khi qua đường phải đi ở đâu? A là vạch kẻ đường, B là muốn đi ở đâu cũng được. Chọn A thì giơ chân trái, còn chọn B thì giơ chân phải nha.”
Lisa giơ chân trái, thuận tiện lè lưỡi liếm chân, động tác ưu nhã, ngoại hình đẹp đẽ, khí chất cao quý, hoàn toàn không nhìn ra được đây chính là một con mèo lười chỉ thích ở nhà.
Robert cúi đầu, giơ chân trái lại nhìn chân phải, rối rắm tới mức sắp khóc nhưng vẫn không chọn được đáp án, hệt như một người có chứng sợ hãi lựa chọn.
Tô Li nhìn nó cũng thấy rối: “Robert, em đừng hoảng, từ từ chọn.”
Năm phút sau, cún con Corgi vẫn còn do dự không biết nên giơ chân nào mới đúng.
Tô Li cũng không trách nó, cô cười tuyên bố đáp án: “Lisa trả lời đúng rồi, thưởng cho em một con cá khô nhỏ.”
Robert rất thất vọng nhìn Tô Li bằng đôi mắt nhỏ đáng thương, hơn nữa nó còn ấm ức mà kêu hai tiếng “Gâu gâu” khiến trái tim Tô Li mềm nhũn.
Robert rất nhạy bén với số, làm rất tốt những câu tính toán, hơn nữa nó còn biết coi đồng hồ.
Vì giúp nó có thêm tự tin, Tô Li cố ý chèn một câu hỏi tính toán vào giữa những câu hỏi kiến thức thông thường.
“Tính tới hiện tại, Robert tổng cộng đã thay bao nhiêu cái răng? Một cái giơ chân trái, hai cái giơ chân phải.”
Lisa nhìn thoáng qua chó con Corgi ngốc nghếch đang há to miệng lộ ra hàm răng thiếu hai cái răng cửa, giơ lên chân phải.
Câu hỏi này vốn là câu hỏi cho không điểm cho Robert, nhưng nó vẫn không chắc nên giơ chân trái hay chân phải, nôn nóng tới mức liều mạng sủa to “Gâu gâu gâu.”.
Tô Li: “…”
Cô nhìn dáng vẻ luống cuống của Robert, bỗng nhiên hỏi nó: “Robert, em biết câu trả lời đúng, đúng chứ?”
Robert vội vàng gật đầu.
Tô Li hỏi tiếp: “Vậy em không phân biệt được trái phải à?”
“Gâu gâu…”
Robert buồn bã gật đầu.
Hèn chi nó nôn nóng tới mức đó.
Lần đầu tiên thấy một con chó không phân biệt được trái phải, Tô Li cười sờ đầu cún con Corgi, đổi cách khác hỏi nó: “Chọn vạch kẻ thì kêu một tiếng, chọn muốn đi đâu cũng được thì kêu hai tiếng.”
“Gâu!” Chó con Corgi nhanh chóng trả lời câu hỏi của Tô Li.
“Thật ngoan!” Tô Li cũng thưởng cho Robert một con cá khô nhỏ, tiếp đó giơ một bức hình lớn hỏi các động vật nhỏ: “Đèn đỏ thì dừng lại, đèn xanh mới được đi. Vậy nếu đèn tín hiệu là hình này thì có qua đường hay không?”
Câu hỏi này nó biết trả lời! Robert không cam lòng thua kém, điên cuồng gật đầu giành trả lời.
Tuy nó không phân rõ màu đỏ và màu xanh, nhưng nó phân biệt được hình ‘động vật hai chân’ trên đèn tín hiệu là đi hay dừng.
Nhưng dù Robert trả lời đúng rồi, nó vẫn không hơn được ‘học bá’ Lisa.
Bởi vì Lisa không chỉ trả lời câu hỏi mà còn biểu diễn cụ thể như thế nào là qua đường một cách cẩn thận.
Nội dung biểu diễn bao gồm cả nhìn đèn tín hiệu, đi trên vạch kẻ đường, lúc qua đường phải quan sát xe cộ lui tới hai bên.
Nó hoàn toàn diễn đạt được rõ ràng tất cả kiến thức quan trọng mà Tô Li đã giảng, biểu diễn sinh động, xứng đáng để được đánh giá là diễn viên số một thế giới động vật.
Tô Li: “…”
Không ngờ, em lại là một diễn viên ngầm.
Nhờ sự dạy dỗ tận tình của Tô Li, không bao lâu sau, video mèo con Ragdoll ngoan ngoãn chờ đèn xanh qua đường trên Weibo đã nổi tiếng toàn cầu.
Video đó còn được giáo viên mầm non lấy làm tư liệu dạy học, trong lúc dạy những đứa trẻ cách qua đường chính xác.
Vì vai chính trong video là một con mèo con đáng yêu, cho nên hiệu quả giảng dạy cực cao, cuối cùng nó được thêm vào môn bắt buộc ở á nhà trẻ lớn.
Kết thúc giờ học, Tô Li phát hiện năng lực học tập của những động vật nhỏ này rất tốt, hơn nữa hình như chúng nó còn biết vài chữ cơ bản.
Cô hết sức kinh ngạc, bởi vì cô dám khẳng định mình không hề dạy chữ cho chúng nó. Ngoài ra, Tô Li còn rất lo lắng cho Bát ca* vẫn đang ngủ say. Bởi vậy, cô quyết định vào trong Cửa hàng số ①.
(*Sáo đen)
“A Nhất, giúp tôi liên lạc với chủ nhiệm Tiêu.”
[Được, xin đợi một lát.]
Chủ nhiệm Tiêu của khóa thực tập là một người biến dị mang gen sư tử.
Phòng làm việc của ông cực kỳ trống trải và rộng lớn, đứng ở đầu phòng hét lớn, cuối phòng chưa chắc nghe thấy.
Phòng làm việc trải một tấm thảm rất dày, à không, thật ra nó giống một bãi cỏ vàng rậm rạp hơn.
Tô Li đạp lên bãi cỏ giống y như thật đó, đi tới trước mặt chủ nhiệm Tiêu.
Hôm nay ông buộc tóc dựng đứng lên, nhúm tóc nhỏ rối tung dựng đứng trên đỉnh đầu khiến Tô Li hoàn toàn không muốn nhìn thẳng ông.
“Có chuyện gì?”
Tô Li biết đối phương không thích nghe mấy lời vô ích nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Có hai chuyện. Chuyện thứ nhất là, vì sao mèo con Ragdoll và chó con Corgi lại biết chữ? Chuyện thứ hai là, vì sao Bát ca vẫn ngủ say, là do trứng dinh dưỡng đã bị hư hại trong quá trình di chuyển sao?”
Chủ nhiệm Tiêu từ đống tài liệu ngẩng đầu, nhíu mày, sau đó lướt chọn vài thứ trên màn hình, nói vài câu với một người biến dị khác.
Tô Li vẫn đứng bên cạnh ông, nhưng kỳ lạ là cô hoàn toàn không thấy rõ cũng không nghe rõ đối phương đang nói gì làm gì, như là bị thứ gì đó chặn lại.
Chủ nhiệm Tiêu gãi nhúm tóc trên đầu, trả lời Tô Li: “Chúng nó chỉ là tạm thời bị che chắn ký ức thôi, rất nhiều kỹ năng học tập để có thể sớm trở lại hành tinh mẹ vẫn còn bị che chắn.”
“Ví dụ như ngôn ngữ cổ trên Trái Đất, hay cách dùng một số thiết bị sinh hoạt đã lỗi thời, cô không cần cảm thấy lạ.”
“Còn chuyện của Bát ca, tôi vừa hỏi thử, cô có thể mở nhạc hay âm thanh ồn ào gì đó ngay cạnh trứng dinh dưỡng để đánh thức nó.”
Tô Li: “…”
Không ngờ là có thể làm như vậy. Để bảo đảm trứng dinh dưỡng ấp trứng một cách thuận lợi, cô đã đặt nó ở một chỗ yên tĩnh. Hèn chi Bát ca ngủ ngon tới vậy, chết sống gì cũng không chịu tỉnh.
Chủ nhiệm Tiêu hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Tô Li lắc đầu, đang định rời đi thì bị chủ nhiệm Tiêu gọi lại.
“Cô giáo Tô, tất cả giáo viên của khóa thực tập này đều có được một phúc lợi là đi du lịch ở suối nước nóng trên Thiên giới. Nhưng vì thân phận của cô khá đặc biệt, cho nên không có cách nào để tham gia hoạt động tập thể với mọi người…”
“Vì vậy, cô có thể dùng phúc lợi này đổi lấy vật mình cần, ví dụ như vàng bạc hoặc bảo vật quý giá ở hành tinh mẹ.”
Ánh mắt Tô Li sáng lên, vội vã hỏi: “Có thể đổi thuốc chữa biến dị gen được không?”
Chủ nhiệm Tiêu lắc đầu: “Đáng tiếc, đây chỉ là một chuyến đi chơi nhỏ, mà thuốc chuyên dụng để chữa trị các loại bệnh từ trước đến nay đều rất mắc, không thể đổi được.”
Tô Li hơi thất vọng, cô có tiền, không cần vàng bạc châu báu gì cả, tùy ý nói: “Vậy ông tùy tiện đi, đổi cho tôi cái gì cũng được.”
Chủ nhiệm Tiêu suy nghĩ một lát, nói với cô: “Đi, tôi đổi cho cô một lọ ‘Cộng tình’, nó sẽ có ích với cô.”
“Cộng tình?”
Tô Li hoang mang, đó là cái gì vậy?
“Đợi cô nhận được thì sẽ biết nó là gì thôi, mùi vị không tệ đâu.”
Chủ nhiệm Tiêu tiếp tục vùi đầu đắm chìm trong công việc bận rộn, Tô Li cũng ngại tiếp tục làm phiền ông nên ra khỏi phòng làm việc.
Tiếp đó, cô đi đến phòng sinh nở, nhẹ nhàng gõ trứng dinh dưỡng của Bát ca, nhỏ giọng uy hiếp nó: “Cô cho em ngủ thêm một ngày nữa đó. Đợi tới lúc cô mang ổ nhỏ của em đi phơi nắng diệt khuẩn xong, em chắc chắn sẽ bị làm ồn tới chết…”
Tô Li vừa ra khỏi Cửa hàng số ① liền ngửi được mùi thịt bò thơm phức lẫn với mùi tiêu đen thơm nồng, quả thực khiến cô thèm nhỏ dãi.
“Đang nấu món ngon gì vậy?”
Lục Khiên giơ xẻng gỗ nhỏ, cười nói: “Đùi dê nướng, thịt bò chiên, sườn sốt chua ngọt, thịt nguội với bia hầm vịt.”
Tô Li chỉ nghe thôi đã cảm thấy nhức răng: “Không có rau dưa hả?”
Lục Khiên hơi nhíu mày: “Cây cỏ không ăn được, thịt ăn ngon mà.”
Tô Li rất muốn nhạo báng người chồng đã từng rất thích ăn măng này.
Nhưng cô nhịn xuống, ba hoa nói:
“Cuối Đại Trung sinh, thực vật hạt trần bị thực vật hạt kín thay thế, rất nhiều loài khủng long phải chuyển sang ăn vỏ cây liễu hoặc cây dâu thô ráp. Phần lớn thực vật mà chúng ăn đều không tiêu hóa được, nên không tránh khỏi bị táo bón, khiến khủng long cuối cùng phải chết trong đau đớn…”
Lục Khiên: “?”
Tô Li cười xấu xa.
“Ăn thịt cũng sẽ bị táo bón giống vậy, táo bón sẽ khiến khủng long chết trong đau đớn.”
Lục Khiên: “Anh ít đọc sách, em đừng lừa anh.”
Tô Li hỏi anh: “Vậy anh có muốn ăn một ít rau dưa không?”
Lục Khiên là một tên khủng long bạo chúa ngay cả đồ uống cũng chọn vị thịt quay, anh cũng là một người thích nhìn dáng vẻ quan tâm mình của vợ, vì vậy anh lắc đầu nói: “Anh làm salad cho em, nhưng anh không ăn đâu.”
Tô Li: “…”
Sao lại kén ăn như vậy chứ.
Cô đen mặt chọt cánh tay chồng mình: “Sao em thấy giống như anh cố ý chống đối em vậy?”
Lục Khiên mỉm cười, háo sắc kề sát tai vợ mình, nói: “Hay là đêm nay anh đỡ em, chúng ta thử làm từ phía sau đi.”
Tô Li: “…”
Cô đã hoàn toàn hết hy vọng đối với người chồng suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ này.
Tô Li mặt không đổi sắc hỏi Lục Khiên:
“Anh chịu nổi không? Cho dù có quỳ thì miệng của anh cũng sẽ chạm tới giường trước tay đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.