Cửa Hàng Thú Cưng Của Tôi Đến Từ Ngoài Hành Tinh
Chương 4:
Lý Mộc Thụ
05/08/2023
Ở trong mắt Tô Li, thứ trên bàn trà dù sao cũng chỉ là bản thu nhỏ của trò chơi ghép hình Cửa hàng số ①, nhưng ở trong mắt Lục Khiên, cả căn nhà đều thay đổi, biến thành một cái đầm nước đen, với vô số tòa nhà trên mặt nước.
Hơn nữa là, anh thấy mắt mình hình như có chút vấn đề, giống như mình đang đứng ở một trong các tòa nhà đó, lại như mình vẫn nhìn nó từ đằng xa.
Tóm lại là các tòa nhà đó mang lại cho anh cảm giác rất quen thuộc, lại rất xa lạ.
Đột nhiên trong đầu anh như có một nút bấm đã được kích hoạt.
Tô Li thấy Lục Khiên té xỉu ở lối vào, trong lòng rất lo lắng, vội vàng gọi bác sĩ riêng tới, đối phương cẩn thận kiểm tra một lúc mới đưa ra kết luận…
“Lục tiên sinh chỉ ngủ thiếp đi một lúc thôi, chắc là vì thân thể có chút mệt mỏi.”
Tô Li: “……”
Sau khi bác sĩ riêng về, cô quay về phòng, nhìn Lục Khiên đang say ngủ, đắp chăn lại cho anh, có chút đau lòng, cũng có hơi nghi hoặc.
Chẳng lẽ là bởi vì đi công tác cùng với anh trai nên bị mệt?
Nhưng…
Tuy rằng vị trí của chồng cô ở công ty cũng khá cao, nhưng thật ra anh chẳng phải làm gì hết, chuyện duy nhất anh làm chỉ có…
Nếm thực phẩm.
Ba của Lục Khiên là chủ một doanh nghiệp thực phẩm có tiếng trong nước, có rất nhiều sản phẩm của công ty đã được đưa ra thị trường thực phẩm.
Anh trai Lục cũng là một tay gây dựng sự nghiệp, cũng thành lập nên một công ty riêng, chuyên phụ trách sản xuất các loại đồ ăn cho thú cưng, bao gồm cả đồ ăn chính và các loại đồ ăn vặt lạ mắt.
Khi Lục Khiên vừa mới tốt nghiệp đại học, ba Lục gấp gáp không chờ nổi mà hỏi con trai út: “Con muốn tự mình gây dựng sự nghiệp hay muốn tới công ty của ba làm việc?”
Lục Khiên là đứa trẻ bị bỏ rơi từ nhỏ, bị mẹ mình tùy ý vứt bỏ trong một cái hộp giấy nhỏ ở ven đường.
Hôm đó trời đổ cơn mưa phùn, thời tiết lạnh lẽo làm Lục Khiên lạnh run bật bật, cậu bé ngẩng đầu nhìn những đám mây u ám trên trời, trong đầu trống rỗng.
Giọt mưa đọng lại ở trên lông mi thật dài của cậu, cậu nhóc không ồn ào náo loạn, cũng không khóc không cười, cứ an tĩnh nằm trong hộp giấy như vậy, ngẩng đầu nhìn mây đen dày đặc trên không trung.
Đang nhìn, trên không trung đột nhiên xuất hiện một gương mặt tròn mang nét cười rất ôn nhu.
Cứ như vậy mà được ba Lục mang về nhà nuôi dưỡng trong lúc vô tình đi ngang qua.
Cho đến hôm nay, Lục Khiên đã trưởng thành và phải quyết định một vấn đề trọng đại.
Nếu muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, ba Lục sẽ tận tình cung cấp tài chính và trợ giúp về nguồn nhân lực.
Nếu muốn làm việc ở công ty của ba Lục, hơn nửa đời sau của anh sẽ dành cho việc kế thừa và phát triển sản nghiệp của gia đình.
Anh trai Lục lạnh mặt liếc ba mình một cái, lại liếc về phía em trai mình một cái, bầu không khí trong thư phòng nhất thời có chút quỷ dị.
Nếu chỉ nhìn vào tư thế đang giằng co của ba người đàn ông này một cách đơn thuần, chắc chắn sẽ nghi ngờ có phải bọn họ đang biểu diễn tiết mục hào môn lục đục tranh đoạt gia sản với nhau hay không.
Nhưng kỳ thật…
Anh trai Lục len lén liếc nhìn em mình một lần nữa, bắt hắn phải suy nghĩ thật cẩn thận trước khi đưa ra quyết định.
Lục Khiên là người chưa bao giờ cần xem sắc mặt của người khác, mà là cảm giác, anh có loại trực giác của dã thú, thường làm việc theo sở thích, dựa vào trực giác mà làm việc.
Cho nên căn bản anh không hề phản ứng với anh trai mình, mà lười biếng mà ngáp một cái, trả lời với vẻ mặt chờ mong của ba Lục:
“Con muốn tới công ty của anh hai làm việc.”
Vẻ mặt của ba Lục như bị sét đánh.
Ông đã chuẩn bị tốt tất cả những tư liệu, nghĩ ra vô số đạo lý để giảng giải nếu con trai út của mình nói muốn tự gây dựng sự nghiệp, làm cho Lục Khiên buông bỏ ý định đó, ngoan ngoãn tới công ty giúp mình làm việc, về sau sẽ thuận lợi kế thừa gia nghiệp.
Con trai lớn của ông lại không đáng tin cậy, cả ngày chỉ lo cho cái công ty kia của mình, thấy ba mình mệt muốn chết cũng không gánh vác giúp được phần nào.
Cho nên ba Lục đã đặt hết hy vọng lên người con trai út, kết quả lại…
Người đào góc tường của mình vậy mà lại là con trai lớn!!
Khuôn mặt đẹp trai phủ một tầng sương của anh trai Lục cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Bà Lục ngồi đọc sách trong ở một góc thư phòng, giương mắt nhìn ông chồng ngốc vẫn chưa tiếp nhận được sự thật, cười nhạo ông ấy:
“Kẻ địch đến từ bên trong mới thật sự là đáng sợ, lớn tuổi như vầy rồi mà đạo lý dễ hiểu như vậy mà cũng không biết.”
Bà Lục là giáo sư triết học ở một trường đại học, đồng thời cũng là người thông minh nhất, có thể giữ bí mật lâu nhất, cũng là người thích xem náo nhiệt nhất.
Ông Lục không dám giận dỗi vợ mình, chỉ dám giận con trai lớn này của mình, rít gào:
“Con, con đã không giúp ba thì thôi, con còn đào góc tường của ba! Con là đứa con bất hiếu, con muốn ba mệt đến chết rồi kế thừa gia nghiệp này của ba đúng không?”
Anh trai Lục lãnh khốc vô tình mà nhìn ba mình, thẳng thắn trả lời ông: “Ba đừng có mà tưởng bở.”
Ông Lục : “…”
Đúng là tức điên người, nó muốn ông giận tới phát bệnh tim luôn chứ gì!
Ông vẫn không từ bỏ mà hỏi lại con trai mình: “A Khiên, con thật không hề suy xét đến việc nhờ cậy ba hay sao?”
“Xì!”
Anh trai Lục ghét bỏ ba mình mà lùi xa ra một bước.
Ông Lục: “…”
Lục Khiên thật dứt khoát mà trả lời: “Không cần.”
Trái tim yếu ớt của ông Lục như bị trúng vài mũi tên, vẫn không phục mà hỏi: “Anh trai con rốt cuộc đã hứa cho con cái gì? Ba có thể cho con gấp đôi!”
Câu trả lời của Lục Khiên nằm ngoài dự đoán của mọi người.
“Anh hai nói, con chỉ cần phụ trách thử nghiệm sản phẩm mới là được, những cái khác đều không cần phải xen vào.”
Ông Lục một tay ôm ngực mà trừng mắt: “Nhưng công ty của nó là công ty sản xuất đồ ăn cho thú cưng, con trai à, chẳng lẽ con thật sự muốn ăn thức ăn cho chó mỗi ngày sao?”
Lục Khiên cười đặc biệt kiêu ngạo: “Ừm, hương vị cũng không tệ lắm.”
Ông Lục bị K.O trong nháy mắt.
Cho nên, Lục Khiên chính thức trở thành nhân viên kỹ thuật vô cùng chuyên nghiệp ở công ty của anh trai mình!!
Anh là vương bài của công ty, là đòn sát thủ, là linh hồn của công ty!
Vị trí của anh là trưởng phòng nghiên cứu và phát triển thực phẩm dinh dưỡng, nhưng kỳ thật chuyện quản lý mọi việc đều là do phó phòng phụ trách.
Nói thẳng ra, Lục Khiên là một người nếm thử thức ăn, chuyên giám định và đánh giá hương vị của các loại thức ăn cho thú cưng.
Anh chỉ cần ăn đại một viên, là có thể biết điều chỉnh dinh dưỡng thế nào cho cân bằng, cải thiện hương vị thế nào, thú cưng có thích hay không…
Quả thực rất tinh vi, còn tốt hơn cả máy móc hiện đại nhất.
Tô Li vẫn luôn thấy nghi ngờ, chồng mình làm sao hiểu được suy nghĩ của thú cưng, làm sao biết được chúng nó sẽ thích hay không thích?
Lúc Lục Khiên hôn mê đã mơ thấy rất nhiều chuyện kỳ lạ, ví dụ như mình đột nhiên biến thành đủ loại động vật, còn có rất nhiều thân phận, nghề nghiệp,…
Khi giấc mơ kỳ quái đó kết thúc, trong đầu anh đột nhiên có thứ gì đó lóe lên, rồi lại biến mất không dấu vết.
Lục Khiên quả thật hơi bực mình.
Thà mơ thấy A Li đáng yêu của mình còn hơn mơ thấy những giấc mơ khó hiểu này.
Anh mới vừa tưởng tượng như vậy thôi, nội dung giấc mơ quả nhiên thay đổi ngay lập tức.
Trong giấc mơ của Lục Khiên bây giờ đã hiện lên hình ảnh của vợ mình trong lần đầu hai người gặp nhau.
Đó là vào một buổi chiều dễ chịu, dưới một cây ngô đồng to lớn, có một con mèo màu cam đang ngủ gật.
Mèo cam béo lên không phải là chuyện vui, nó là linh vật của trường đại học này, trái tim của bọn học sinh đều bị nó làm cho tan chảy nên đã cho nó ăn đến nỗi béo núc.
Tô Li chuyên mua các loại đồ ăn giảm cân cho thú cưng, đi đến trước mặt mèo cam, muốn lừa nó vận động để giảm cân.
Mèo cam quả nhiên bị đồ ăn vặt hấp dẫn, nó đi chầm chậm tới bên người Tô Li, chuẩn bị cướp lấy đồ ăn trong tay cô.
Tô Li lại ném đồ ăn vặt lên phía trước, muốn cho mèo cam chạy tới ăn, sẵn tiện vận động một chút.
Kết quả là, mèo cam đại nhân chỉ ngẩng đầu nhìn đồ ăn vặt ở phía xa một cái, lỗ tai giật giật, tiếp theo là thở phì phì mà nâng móng vuốt lên…
Mèo cam dùng sức dậm dậm chân, sau đó lười biếng mà thuận thế nằm lên chân của cô híp mắt ngủ gật tiếp tục.
Tô Li: “…”
Lục Khiên trốn trên cây ngô đồng nhịn cười, bả vai bắt đầu run rẩy.
Tô Li còn có kế hoạch dự phòng, cô lấy một sợi dây mỏng ra, cột đồ ăn vặt hình miếng cá khô vào dây, sau đó huơ huơ dây trước mặt mèo cam.
Phải biết rằng loài mèo căn bản không chịu được hành vi trêu chọc này, quả nhiên con mèo cam mở mắt ra ngay lập tức, lỗ tai run lên, vươn bàn chân đầy lông của mình ra để bắt lấy con mồi thơm ngào ngạt.
Tất nhiên Tô Li sẽ không để nó bắt được, cô xách dây đi xung quanh cây ngô đồng, mèo cam vùng vẫy đi theo phía sau cô, thật mệt mỏi.
Lục Khiên ở trên cây vô cùng thích thú.
Mèo đáng yêu, người càng đáng yêu hơn.
Một người một mèo đi vài vòng quanh cây ngô đồng, khóe miệng của Tô Li hiện ra một nụ cười, cô thấy sự dễ thương nhỏ bé này lại càng vui vẻ cả thể xác lẫn tinh thần, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt ngập nước sáng long lanh.
Ánh nắng mùa hè chiếu xuyên qua kẽ lá hình thành một đốm sáng nhỏ, sau khi Tô Li thấy mèo cam đã vận động nhiều hơn một chút, mới ngồi xổm xuống cho nó ăn.
Mèo cam rất bất mãn mà “meow” một tiếng, lăn lộn lâu như vậy, mà lại keo kiệt bủn xỉn chỉ cho một chút đồ ăn vặt.
Tô Li cầm móng vuốt của mèo cam lên xoa xoa, dùng giọng điệu của một người mẹ già đang nhọc lòng vì con mà nói:
“Con đã quá chậm chạp rồi, có thể vận động nhiều một chút không hả, ngậm miệng lại, chân bước đi, thân thể mới khỏe mạnh được chứ.”
Tim Lục Khiên đập thình thịch, đôi mắt cong lên, thầm nghĩ cô gái này ngốc nghếch đơn thuần thật, nhưng lại tốt bụng, được, rất đáng yêu.
Mèo cam bị cô chỉnh đốn, quay mặt đi, đưa cặp mông béo ú về phía cô.
Tô Li còn nói thêm: “Lời nói thật thì khó nghe, đừng để trong lòng nha.”
Lục Khiên không nhịn được mà cười ra tiếng, may là tiếng cười không lớn, không bị cô gái ngốc nghếch ở dưới tán cây nghe thấy.
Vào ngày hè nóng bức này, Tô Li như một cơn gió mát dịu nhẹ thổi qua tim Lục Khiên, lại như một tiên nữ làm anh say mê…
Vào năm 18 tuổi, hắn đã yêu…
Tướng mạo của Lục Khiên rất đẹp trai, nhưng khí chất có hơi dữ dằn, giống như một con mãnh thú, cho người ta loại cảm giác chỉ cần bị anh tát một cái thì sẽ chết ngay lập tức.
Giấc ngủ của anh không sâu, chân mày nhăn lại, như đang mơ thấy ác mộng.
Tô Li chạm nhẹ vào trán chồng mình, cúi đầu khẽ hôn một cái.
Sau đó cô rõ ràng nghe thấy chồng mình cười ra tiếng ha ha
Lục Khiên còn không tự chủ được mà nói mớ, giọng điệu có chút chế nhạo, có chút ngốc nghếch si mê.
Anh nói: “Ha ha, A Li thật ngốc~”
Tô Li: “…”
Em cắn anh chết bây giờ, anh tin hay không hả!!
Hơn nữa là, anh thấy mắt mình hình như có chút vấn đề, giống như mình đang đứng ở một trong các tòa nhà đó, lại như mình vẫn nhìn nó từ đằng xa.
Tóm lại là các tòa nhà đó mang lại cho anh cảm giác rất quen thuộc, lại rất xa lạ.
Đột nhiên trong đầu anh như có một nút bấm đã được kích hoạt.
Tô Li thấy Lục Khiên té xỉu ở lối vào, trong lòng rất lo lắng, vội vàng gọi bác sĩ riêng tới, đối phương cẩn thận kiểm tra một lúc mới đưa ra kết luận…
“Lục tiên sinh chỉ ngủ thiếp đi một lúc thôi, chắc là vì thân thể có chút mệt mỏi.”
Tô Li: “……”
Sau khi bác sĩ riêng về, cô quay về phòng, nhìn Lục Khiên đang say ngủ, đắp chăn lại cho anh, có chút đau lòng, cũng có hơi nghi hoặc.
Chẳng lẽ là bởi vì đi công tác cùng với anh trai nên bị mệt?
Nhưng…
Tuy rằng vị trí của chồng cô ở công ty cũng khá cao, nhưng thật ra anh chẳng phải làm gì hết, chuyện duy nhất anh làm chỉ có…
Nếm thực phẩm.
Ba của Lục Khiên là chủ một doanh nghiệp thực phẩm có tiếng trong nước, có rất nhiều sản phẩm của công ty đã được đưa ra thị trường thực phẩm.
Anh trai Lục cũng là một tay gây dựng sự nghiệp, cũng thành lập nên một công ty riêng, chuyên phụ trách sản xuất các loại đồ ăn cho thú cưng, bao gồm cả đồ ăn chính và các loại đồ ăn vặt lạ mắt.
Khi Lục Khiên vừa mới tốt nghiệp đại học, ba Lục gấp gáp không chờ nổi mà hỏi con trai út: “Con muốn tự mình gây dựng sự nghiệp hay muốn tới công ty của ba làm việc?”
Lục Khiên là đứa trẻ bị bỏ rơi từ nhỏ, bị mẹ mình tùy ý vứt bỏ trong một cái hộp giấy nhỏ ở ven đường.
Hôm đó trời đổ cơn mưa phùn, thời tiết lạnh lẽo làm Lục Khiên lạnh run bật bật, cậu bé ngẩng đầu nhìn những đám mây u ám trên trời, trong đầu trống rỗng.
Giọt mưa đọng lại ở trên lông mi thật dài của cậu, cậu nhóc không ồn ào náo loạn, cũng không khóc không cười, cứ an tĩnh nằm trong hộp giấy như vậy, ngẩng đầu nhìn mây đen dày đặc trên không trung.
Đang nhìn, trên không trung đột nhiên xuất hiện một gương mặt tròn mang nét cười rất ôn nhu.
Cứ như vậy mà được ba Lục mang về nhà nuôi dưỡng trong lúc vô tình đi ngang qua.
Cho đến hôm nay, Lục Khiên đã trưởng thành và phải quyết định một vấn đề trọng đại.
Nếu muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, ba Lục sẽ tận tình cung cấp tài chính và trợ giúp về nguồn nhân lực.
Nếu muốn làm việc ở công ty của ba Lục, hơn nửa đời sau của anh sẽ dành cho việc kế thừa và phát triển sản nghiệp của gia đình.
Anh trai Lục lạnh mặt liếc ba mình một cái, lại liếc về phía em trai mình một cái, bầu không khí trong thư phòng nhất thời có chút quỷ dị.
Nếu chỉ nhìn vào tư thế đang giằng co của ba người đàn ông này một cách đơn thuần, chắc chắn sẽ nghi ngờ có phải bọn họ đang biểu diễn tiết mục hào môn lục đục tranh đoạt gia sản với nhau hay không.
Nhưng kỳ thật…
Anh trai Lục len lén liếc nhìn em mình một lần nữa, bắt hắn phải suy nghĩ thật cẩn thận trước khi đưa ra quyết định.
Lục Khiên là người chưa bao giờ cần xem sắc mặt của người khác, mà là cảm giác, anh có loại trực giác của dã thú, thường làm việc theo sở thích, dựa vào trực giác mà làm việc.
Cho nên căn bản anh không hề phản ứng với anh trai mình, mà lười biếng mà ngáp một cái, trả lời với vẻ mặt chờ mong của ba Lục:
“Con muốn tới công ty của anh hai làm việc.”
Vẻ mặt của ba Lục như bị sét đánh.
Ông đã chuẩn bị tốt tất cả những tư liệu, nghĩ ra vô số đạo lý để giảng giải nếu con trai út của mình nói muốn tự gây dựng sự nghiệp, làm cho Lục Khiên buông bỏ ý định đó, ngoan ngoãn tới công ty giúp mình làm việc, về sau sẽ thuận lợi kế thừa gia nghiệp.
Con trai lớn của ông lại không đáng tin cậy, cả ngày chỉ lo cho cái công ty kia của mình, thấy ba mình mệt muốn chết cũng không gánh vác giúp được phần nào.
Cho nên ba Lục đã đặt hết hy vọng lên người con trai út, kết quả lại…
Người đào góc tường của mình vậy mà lại là con trai lớn!!
Khuôn mặt đẹp trai phủ một tầng sương của anh trai Lục cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Bà Lục ngồi đọc sách trong ở một góc thư phòng, giương mắt nhìn ông chồng ngốc vẫn chưa tiếp nhận được sự thật, cười nhạo ông ấy:
“Kẻ địch đến từ bên trong mới thật sự là đáng sợ, lớn tuổi như vầy rồi mà đạo lý dễ hiểu như vậy mà cũng không biết.”
Bà Lục là giáo sư triết học ở một trường đại học, đồng thời cũng là người thông minh nhất, có thể giữ bí mật lâu nhất, cũng là người thích xem náo nhiệt nhất.
Ông Lục không dám giận dỗi vợ mình, chỉ dám giận con trai lớn này của mình, rít gào:
“Con, con đã không giúp ba thì thôi, con còn đào góc tường của ba! Con là đứa con bất hiếu, con muốn ba mệt đến chết rồi kế thừa gia nghiệp này của ba đúng không?”
Anh trai Lục lãnh khốc vô tình mà nhìn ba mình, thẳng thắn trả lời ông: “Ba đừng có mà tưởng bở.”
Ông Lục : “…”
Đúng là tức điên người, nó muốn ông giận tới phát bệnh tim luôn chứ gì!
Ông vẫn không từ bỏ mà hỏi lại con trai mình: “A Khiên, con thật không hề suy xét đến việc nhờ cậy ba hay sao?”
“Xì!”
Anh trai Lục ghét bỏ ba mình mà lùi xa ra một bước.
Ông Lục: “…”
Lục Khiên thật dứt khoát mà trả lời: “Không cần.”
Trái tim yếu ớt của ông Lục như bị trúng vài mũi tên, vẫn không phục mà hỏi: “Anh trai con rốt cuộc đã hứa cho con cái gì? Ba có thể cho con gấp đôi!”
Câu trả lời của Lục Khiên nằm ngoài dự đoán của mọi người.
“Anh hai nói, con chỉ cần phụ trách thử nghiệm sản phẩm mới là được, những cái khác đều không cần phải xen vào.”
Ông Lục một tay ôm ngực mà trừng mắt: “Nhưng công ty của nó là công ty sản xuất đồ ăn cho thú cưng, con trai à, chẳng lẽ con thật sự muốn ăn thức ăn cho chó mỗi ngày sao?”
Lục Khiên cười đặc biệt kiêu ngạo: “Ừm, hương vị cũng không tệ lắm.”
Ông Lục bị K.O trong nháy mắt.
Cho nên, Lục Khiên chính thức trở thành nhân viên kỹ thuật vô cùng chuyên nghiệp ở công ty của anh trai mình!!
Anh là vương bài của công ty, là đòn sát thủ, là linh hồn của công ty!
Vị trí của anh là trưởng phòng nghiên cứu và phát triển thực phẩm dinh dưỡng, nhưng kỳ thật chuyện quản lý mọi việc đều là do phó phòng phụ trách.
Nói thẳng ra, Lục Khiên là một người nếm thử thức ăn, chuyên giám định và đánh giá hương vị của các loại thức ăn cho thú cưng.
Anh chỉ cần ăn đại một viên, là có thể biết điều chỉnh dinh dưỡng thế nào cho cân bằng, cải thiện hương vị thế nào, thú cưng có thích hay không…
Quả thực rất tinh vi, còn tốt hơn cả máy móc hiện đại nhất.
Tô Li vẫn luôn thấy nghi ngờ, chồng mình làm sao hiểu được suy nghĩ của thú cưng, làm sao biết được chúng nó sẽ thích hay không thích?
Lúc Lục Khiên hôn mê đã mơ thấy rất nhiều chuyện kỳ lạ, ví dụ như mình đột nhiên biến thành đủ loại động vật, còn có rất nhiều thân phận, nghề nghiệp,…
Khi giấc mơ kỳ quái đó kết thúc, trong đầu anh đột nhiên có thứ gì đó lóe lên, rồi lại biến mất không dấu vết.
Lục Khiên quả thật hơi bực mình.
Thà mơ thấy A Li đáng yêu của mình còn hơn mơ thấy những giấc mơ khó hiểu này.
Anh mới vừa tưởng tượng như vậy thôi, nội dung giấc mơ quả nhiên thay đổi ngay lập tức.
Trong giấc mơ của Lục Khiên bây giờ đã hiện lên hình ảnh của vợ mình trong lần đầu hai người gặp nhau.
Đó là vào một buổi chiều dễ chịu, dưới một cây ngô đồng to lớn, có một con mèo màu cam đang ngủ gật.
Mèo cam béo lên không phải là chuyện vui, nó là linh vật của trường đại học này, trái tim của bọn học sinh đều bị nó làm cho tan chảy nên đã cho nó ăn đến nỗi béo núc.
Tô Li chuyên mua các loại đồ ăn giảm cân cho thú cưng, đi đến trước mặt mèo cam, muốn lừa nó vận động để giảm cân.
Mèo cam quả nhiên bị đồ ăn vặt hấp dẫn, nó đi chầm chậm tới bên người Tô Li, chuẩn bị cướp lấy đồ ăn trong tay cô.
Tô Li lại ném đồ ăn vặt lên phía trước, muốn cho mèo cam chạy tới ăn, sẵn tiện vận động một chút.
Kết quả là, mèo cam đại nhân chỉ ngẩng đầu nhìn đồ ăn vặt ở phía xa một cái, lỗ tai giật giật, tiếp theo là thở phì phì mà nâng móng vuốt lên…
Mèo cam dùng sức dậm dậm chân, sau đó lười biếng mà thuận thế nằm lên chân của cô híp mắt ngủ gật tiếp tục.
Tô Li: “…”
Lục Khiên trốn trên cây ngô đồng nhịn cười, bả vai bắt đầu run rẩy.
Tô Li còn có kế hoạch dự phòng, cô lấy một sợi dây mỏng ra, cột đồ ăn vặt hình miếng cá khô vào dây, sau đó huơ huơ dây trước mặt mèo cam.
Phải biết rằng loài mèo căn bản không chịu được hành vi trêu chọc này, quả nhiên con mèo cam mở mắt ra ngay lập tức, lỗ tai run lên, vươn bàn chân đầy lông của mình ra để bắt lấy con mồi thơm ngào ngạt.
Tất nhiên Tô Li sẽ không để nó bắt được, cô xách dây đi xung quanh cây ngô đồng, mèo cam vùng vẫy đi theo phía sau cô, thật mệt mỏi.
Lục Khiên ở trên cây vô cùng thích thú.
Mèo đáng yêu, người càng đáng yêu hơn.
Một người một mèo đi vài vòng quanh cây ngô đồng, khóe miệng của Tô Li hiện ra một nụ cười, cô thấy sự dễ thương nhỏ bé này lại càng vui vẻ cả thể xác lẫn tinh thần, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt ngập nước sáng long lanh.
Ánh nắng mùa hè chiếu xuyên qua kẽ lá hình thành một đốm sáng nhỏ, sau khi Tô Li thấy mèo cam đã vận động nhiều hơn một chút, mới ngồi xổm xuống cho nó ăn.
Mèo cam rất bất mãn mà “meow” một tiếng, lăn lộn lâu như vậy, mà lại keo kiệt bủn xỉn chỉ cho một chút đồ ăn vặt.
Tô Li cầm móng vuốt của mèo cam lên xoa xoa, dùng giọng điệu của một người mẹ già đang nhọc lòng vì con mà nói:
“Con đã quá chậm chạp rồi, có thể vận động nhiều một chút không hả, ngậm miệng lại, chân bước đi, thân thể mới khỏe mạnh được chứ.”
Tim Lục Khiên đập thình thịch, đôi mắt cong lên, thầm nghĩ cô gái này ngốc nghếch đơn thuần thật, nhưng lại tốt bụng, được, rất đáng yêu.
Mèo cam bị cô chỉnh đốn, quay mặt đi, đưa cặp mông béo ú về phía cô.
Tô Li còn nói thêm: “Lời nói thật thì khó nghe, đừng để trong lòng nha.”
Lục Khiên không nhịn được mà cười ra tiếng, may là tiếng cười không lớn, không bị cô gái ngốc nghếch ở dưới tán cây nghe thấy.
Vào ngày hè nóng bức này, Tô Li như một cơn gió mát dịu nhẹ thổi qua tim Lục Khiên, lại như một tiên nữ làm anh say mê…
Vào năm 18 tuổi, hắn đã yêu…
Tướng mạo của Lục Khiên rất đẹp trai, nhưng khí chất có hơi dữ dằn, giống như một con mãnh thú, cho người ta loại cảm giác chỉ cần bị anh tát một cái thì sẽ chết ngay lập tức.
Giấc ngủ của anh không sâu, chân mày nhăn lại, như đang mơ thấy ác mộng.
Tô Li chạm nhẹ vào trán chồng mình, cúi đầu khẽ hôn một cái.
Sau đó cô rõ ràng nghe thấy chồng mình cười ra tiếng ha ha
Lục Khiên còn không tự chủ được mà nói mớ, giọng điệu có chút chế nhạo, có chút ngốc nghếch si mê.
Anh nói: “Ha ha, A Li thật ngốc~”
Tô Li: “…”
Em cắn anh chết bây giờ, anh tin hay không hả!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.