Cửa Hàng Thú Cưng Của Tôi Đến Từ Ngoài Hành Tinh
Chương 5:
Lý Mộc Thụ
05/08/2023
Tô Li không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của chồng, vậy nên cũng không có cái tát “nhân lúc anh ngủ, phải đoạt mệnh anh” giáng xuống.
Cô xoay người, lấy bút kẻ mày ‘xoạt, xoạt’ viết lên mặt chồng mình mấy chữ to.
Xưa có Trương Sưởng vẽ mày*, nay có Tô Li vẽ chữ.
(*: ‘Trương Sưởng vẽ mày’ là thành ngữ, chỉ tình cảm vợ chồng tốt đẹp, xuất từ “Chữ Hán – Trương Sưởng truyện”)
Lục Khiên và Tô Li học cùng một trường đại học nổi tiếng, một người học chuyên ngành dinh dưỡng động vật, một người học chuyên ngành thú y.
Hai người vừa tốt nghiệp đã đính hôn, sau đó dành một năm để chuẩn bị đám cưới, đến giờ bọn họ đã kết hôn được ba năm.
Do Tô Li có bệnh Huntington, có thể di truyền đến đời sau nên hai người quyết định không sinh con, tránh cho con mình chịu sự tra tấn của bệnh tật.
Tô Li là người có trách nhiệm, nếu cô đã lựa chọn nhận công việc đến từ ngoài hành tinh này thì sẽ toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho 《Khóa học nghiên cứu lịch sử của hành tinh mẹ》.
Cô ngồi trong thư phòng viết viết vẽ vẽ, tổng kết ra một số ý, hi vọng lần sau gặp hiệu trưởng sẽ phát huy tác dụng.
Lục Khiên ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa.
Anh duỗi eo, luôn cảm thấy hình như đã mơ giấc mơ kì quái nào đó nhưng lại không nhớ rõ, chỉ thấy thể xác và tinh thần đều thoải mái.
Anh chậm rì rì đi vào phòng tắm chuẩn bị rửa mặt.
Vừa nhìn thấy mặt mình trong gương đã thấy khói bốc lên đầu.
Trên trán anh có một chữ “xuân”, hai má trái phải mỗi bên một chữ “sâu”, ghép lại thành chữ “ngốc”*.
[Chữ “xuân” (春) và chữ “sâu” (虫) ghép lại thành chữ “ngốc” (蠢)]
Chỉ cần hơi cử động cơ mặt liền có cảm giác ngốc không thể tả, giống như vật minh họa sống cho chữ này vậy.
Lục Khiên đập tay lên gương, mặt kính “loảng xoảng” một tiếng, vỡ nát.
Anh thở phì phì nói: “Hay cho kẻ chuyên hót phân này, dám vẽ lung tung lên mặt trẫm, lại còn dùng từ không văn minh như vậy!”
Tô Li ở thư phòng nghe thấy tiếng động bèn vội vàng đi xem có phải chồng mình thức dậy hay không, vừa mới vào phòng đã nghe thấy tiếng Lục Khiên nói vớ nói vẩn trong phòng tắm.
Tô Li: “…”
Cái gì mà kẻ chuyên hót phân, lại còn xưng “trẫm”, sao lại cảm thấy đầu óc chồng cô như đang chập mạch, chả nhẽ tức đến phát điên rồi?
Tô Li đi vào phòng tắm, thấy chồng đang khom lưng dùng trộm sữa rửa mặt của mình, tấm gương vỡ thành năm bảy mảnh phản chiếu lại vô số chữ “ngốc” trên mặt chồng cô…
Tô Li nhịn không nổi, cười ‘phì’ một tiếng.
Lục Khiên quay đầu lại trừng mắt nhìn cô, sau đó nhanh chóng gạt bọt trên mặt mình, bắt lấy kẻ hót phân nào đó đang chế giễu mình rồi đem bọt trên mặt cọ lên mặt, cổ và cả ngực của cô…
Tô Li bị anh cọ ngứa, cười khanh khách mãi không ngừng.
Lục Khiên rửa mặt xong thì cầm lấy khăn lau, vừa lau mặt vừa giúp Tô Li lau bọt.
Anh vừa lau, vừa dùng giọng điệu vừa hung tợn lại cưng chiều mắng cô: “Nhân viên hót phân nhà người ta đều phải lao tâm lao lực chăm sóc thú cưng, em thì lại muốn trẫm hạ thấp thân phận tôn quý để hầu hạ.”
Lần thứ hai nhắc đến hai từ “nhân viên hót phân” và “trẫm”.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của chồng không giống như đang nói đùa, Tô Li thấy hơi quái dị, bèn hỏi: “Hót phân gì chứ, anh cũng đâu phải thú cưng của em, với lại tại sao lại xưng ‘trẫm’?”
Nào ngờ vừa nói xong câu này, vẻ mặt Lục Khiên lập tức trở nên âm trầm, anh hung ác nắm lấy chiếc cằm xinh đẹp của Tô Li, bá đạo nói:
“Trẫm mới chỉ nói em một câu ‘độc ác nhẫn tâm’ em đã muốn phá bỏ khế ước thần thánh giữa chúng ta, em cái đồ hót phân vô tình, trẫm quyết định sẽ khinh bỉ em cả ngày.”
Tô Li: “…”
Biểu cảm của Lục Khiên thực sự quá nghiêm túc. Tô Li chần chờ sờ trán anh, phát hiện anh cũng không phải đang bị sốt.
Lục Khiên được sờ trán thấy thoải mái vô cùng, anh sung sướng hưởng thụ, thậm chí trong lúc vô tình còn kêu ra tiếng “Gâu~”
Tô Li: “…”
Cô thấy vấn đề có vẻ hơi nghiêm trọng thì phải.
Chẳng lẽ khi nãy ngất xỉu nên đầu óc hỏng mất rồi!?
Tô Li nắm lấy tay Lục Khiên, kéo anh ngồi xuống mép giường, thử dò hỏi: “Anh… tên của anh là gì?”
Lục Khiên nhìn nhân viên hót phân nhà mình như nhìn người thiểu năng trí tuệ, nhưng vẫn tốt tính trả lời: “Lục Khiên, không lẽ em không quen biết trẫm?”
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Lục Khiên nhịn không nổi cảm giác nóng nảy, cầm lấy tay Tô Li không nhẹ không nặng mà cắn một phát làm ký hiệu.
Tô Li nhìn dấu răng chỉnh tề trên tay mình, bình tĩnh lấy điện thoại ấn một dãy số.
“Alo, là bác sĩ Vương ạ? Anh có thể đến đây được không, hình như A Khiên đang có di chứng kì quái nào đó.”
Tô Li đang đợi bác sĩ Vương đến, đột nhiên Lục Khiên nhào qua ẩn ngã cô xuống giường, liếm một vòng quanh tai cô, trêu đùa hỏi:
“Em có đói không? Trẫm nấu cơm cho em.”
Tô Li: “…”
Phòng bếp nguy hiểm, cô không dám để người chồng đang phát bệnh của mình bước vào nên vội vàng cự tuyệt: “Dì Tiếu vừa mới tới làm cơm trưa, chúng ta cứ ăn như vậy là được.”
Lục Khiên nghe thế thì vô cùng không vui vẻ, anh đập đập cái gối, còn cắn tai Tô Li, nghiêm túc dạy bảo cô:
“Em thật là không nghe lời, dám ăn đồ ăn người khác nấu! Từ nay chỉ được phép ăn đồ trẫm làm thôi hiểu không? Đồ người lạ cho càng không thể nhận, phải từ chối biết chưa?”
Tô Li suy nghĩ một chút, hình như trong nhận thức của Lục Khiên, cô là kẻ hót phân còn anh mới là thú cưng…
Vậy thì vấn đề chính là ở đây, làm gì có thú cưng nào bá đạo như vậy, còn quản cả đồ ăn của nhân viên hót phân!
Lục Khiên xoay người bước về phía phòng bếp, nhìn như chậm rãi lại vô cùng nhanh nhẹn, chỉ hai ba bước đã đến nơi, bắt đầu rửa tay nấu cơm.
Tô Li lo lắng đề phòng theo sau anh, cô không dám cứng rắn ngăn cản nhưng lại lo anh gặp nguy hiểm.
Lục Khiên bế Tô Li đến cửa phòng bếp, dùng sức hôn cô một cái, dặn dò: “Em đứng ở đây nhìn là được.”
Nói xong còn nở nụ cười vừa yêu thương vừa bá đạo: “Nhân viên hót phân này thật dính người mà, thích trẫm đến mức không nỡ rời khỏi trẫm giây phút nào sao?”
Tô Li: “…”
Anh là người bệnh, anh vui là được.
Đột nhiên cô nghĩ tới câu chuyện “Tôi là một cây nấm” của bệnh nhân tâm thần, bèn cẩn thận hỏi chồng mình:
“Anh nói em là nhân viên hót phân của anh, vậy anh là gì thế? Khi nãy anh kêu ‘gâu’, anh là chó sao?”
“Ha!” Lục Khiên trào phúng cười lớn một tiếng, giơ nồi, ưỡn bụng, kiêu ngạo trả lời: “Chó gì mà chó, trẫm là gấu trúc!”
Tô Li: “…”
Lúc này có hàng vạn chữ đang điên cuồng spam trong đầu Tô Li.
Sau đó cô thấy Lục Khiên từ chiếc tủ lạnh lớn nhanh nhẹn lấy ra rất nhiều măng. Cô tò mò hỏi: “Gấu trúc các anh ăn gì vậy? Lát nữa anh sẽ ăn cơm sao?”
Lục Khiên rất không hài lòng, anh bước tới dùng mu bàn tay gõ đầu Tô Li: “Trẫm thấy nhân viên hót phân nhà em không làm tròn chức trách, đến trẫm thích ăn gì cũng không biết.”
“Thịt xào mộc nhĩ?” Tô Li thử trả lời món bình thường Lục Khiên thích ăn.
Quả nhiên Lục Khiên vui vẻ gật gật đầu, còn rất tự giác bổ sung: “Trẫm còn thích măng của trúc lãnh tiễn, trúc bát nguyệt, trúc thực, trúc cùng, trúc đại diệp cùng, trúc nhược, trúc thiếu hoa tiễn, trúc đoản chùy ngọc sơn, trúc bắc bội ngọc sơn, trúc nga nhiệt, trúc ba sơn mộc, trúc thao hoa tiễn, trúc khuyết bao tiễn, trúc hoa cát…”
Vậy không phải là măng của tất cả các loại trúc hả?
Tô Li muốn điên cuồng phỉ nhổ nhưng phải cố nén lại.
Cuối cùng, Lục Khiên làm một bàn tiệc toàn măng, bao gồm măng xào thịt, măng hầm sườn, hẹ xào măng, măng xào thịt sấy, măng trộn thái sợi, còn có cả một nồi canh măng.
Vì vị giác nhạy cảm, bình thường Lục Khiên thích ở nhà tự nấu ăn, Tô Li rất thích tay nghề của anh. Lâu không ăn măng, chồng mình còn nấu ngon như vậy, cô không cẩn thận ăn đến mức no căng cả bụng.
Lục Khiên tỏ vẻ ghét bỏ nhưng lại rất dịu dàng mà xoa bụng cho cô. Tô Li híp mắt, lười biếng nằm trên sofa hưởng thụ, không biết ai mới là thú cưng nữa.
“Em ăn khỏe như vậy, trẫm sắp không nuôi nổi em rồi, xem ra trẫm phải tìm thêm công việc để làm.”
Vì chăm sóc nhân viên hót phân mảnh mai nhà mình, hôm nay gấu trúc Lục Khiên cũng vô cùng nỗ lực làm việc đó.
Tô Li mở lớn mắt, vẻ mặt khiếp sợ nói: “Anh là gấu trúc mà còn muốn làm việc?”
Lục Khiên gật đầu, nghiêm chỉnh trả lời: “Tất nhiên, không thì sao trẫm nuôi sống em được?”
Tô Li: “…”
Vậy nên giữa hai chúng ta ai mới là thú cưng thật hả?
“Thế công việc của anh là gì?” Tô Li nuốt nước bọt, lại hỏi tiếp: “Với lại, tại sao anh lại xưng ‘trẫm’, chỉ có hoàng đế mới xưng ‘trẫm’.”
Lục Khiên như lẽ tất nhiên trả lời cô: “Trẫm là ảnh đế, đế trong ảnh đế cũng là hoàng đế.”
Tô Li: “…”
+-+-+-+-+
Lời tác giả: Ảnh đế gấu trúc thức tỉnh làm một bàn tiệc toàn măng, mời mọi người thưởng thức, cực kỳ mỹ vị đó ~
Cô xoay người, lấy bút kẻ mày ‘xoạt, xoạt’ viết lên mặt chồng mình mấy chữ to.
Xưa có Trương Sưởng vẽ mày*, nay có Tô Li vẽ chữ.
(*: ‘Trương Sưởng vẽ mày’ là thành ngữ, chỉ tình cảm vợ chồng tốt đẹp, xuất từ “Chữ Hán – Trương Sưởng truyện”)
Lục Khiên và Tô Li học cùng một trường đại học nổi tiếng, một người học chuyên ngành dinh dưỡng động vật, một người học chuyên ngành thú y.
Hai người vừa tốt nghiệp đã đính hôn, sau đó dành một năm để chuẩn bị đám cưới, đến giờ bọn họ đã kết hôn được ba năm.
Do Tô Li có bệnh Huntington, có thể di truyền đến đời sau nên hai người quyết định không sinh con, tránh cho con mình chịu sự tra tấn của bệnh tật.
Tô Li là người có trách nhiệm, nếu cô đã lựa chọn nhận công việc đến từ ngoài hành tinh này thì sẽ toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho 《Khóa học nghiên cứu lịch sử của hành tinh mẹ》.
Cô ngồi trong thư phòng viết viết vẽ vẽ, tổng kết ra một số ý, hi vọng lần sau gặp hiệu trưởng sẽ phát huy tác dụng.
Lục Khiên ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa.
Anh duỗi eo, luôn cảm thấy hình như đã mơ giấc mơ kì quái nào đó nhưng lại không nhớ rõ, chỉ thấy thể xác và tinh thần đều thoải mái.
Anh chậm rì rì đi vào phòng tắm chuẩn bị rửa mặt.
Vừa nhìn thấy mặt mình trong gương đã thấy khói bốc lên đầu.
Trên trán anh có một chữ “xuân”, hai má trái phải mỗi bên một chữ “sâu”, ghép lại thành chữ “ngốc”*.
[Chữ “xuân” (春) và chữ “sâu” (虫) ghép lại thành chữ “ngốc” (蠢)]
Chỉ cần hơi cử động cơ mặt liền có cảm giác ngốc không thể tả, giống như vật minh họa sống cho chữ này vậy.
Lục Khiên đập tay lên gương, mặt kính “loảng xoảng” một tiếng, vỡ nát.
Anh thở phì phì nói: “Hay cho kẻ chuyên hót phân này, dám vẽ lung tung lên mặt trẫm, lại còn dùng từ không văn minh như vậy!”
Tô Li ở thư phòng nghe thấy tiếng động bèn vội vàng đi xem có phải chồng mình thức dậy hay không, vừa mới vào phòng đã nghe thấy tiếng Lục Khiên nói vớ nói vẩn trong phòng tắm.
Tô Li: “…”
Cái gì mà kẻ chuyên hót phân, lại còn xưng “trẫm”, sao lại cảm thấy đầu óc chồng cô như đang chập mạch, chả nhẽ tức đến phát điên rồi?
Tô Li đi vào phòng tắm, thấy chồng đang khom lưng dùng trộm sữa rửa mặt của mình, tấm gương vỡ thành năm bảy mảnh phản chiếu lại vô số chữ “ngốc” trên mặt chồng cô…
Tô Li nhịn không nổi, cười ‘phì’ một tiếng.
Lục Khiên quay đầu lại trừng mắt nhìn cô, sau đó nhanh chóng gạt bọt trên mặt mình, bắt lấy kẻ hót phân nào đó đang chế giễu mình rồi đem bọt trên mặt cọ lên mặt, cổ và cả ngực của cô…
Tô Li bị anh cọ ngứa, cười khanh khách mãi không ngừng.
Lục Khiên rửa mặt xong thì cầm lấy khăn lau, vừa lau mặt vừa giúp Tô Li lau bọt.
Anh vừa lau, vừa dùng giọng điệu vừa hung tợn lại cưng chiều mắng cô: “Nhân viên hót phân nhà người ta đều phải lao tâm lao lực chăm sóc thú cưng, em thì lại muốn trẫm hạ thấp thân phận tôn quý để hầu hạ.”
Lần thứ hai nhắc đến hai từ “nhân viên hót phân” và “trẫm”.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của chồng không giống như đang nói đùa, Tô Li thấy hơi quái dị, bèn hỏi: “Hót phân gì chứ, anh cũng đâu phải thú cưng của em, với lại tại sao lại xưng ‘trẫm’?”
Nào ngờ vừa nói xong câu này, vẻ mặt Lục Khiên lập tức trở nên âm trầm, anh hung ác nắm lấy chiếc cằm xinh đẹp của Tô Li, bá đạo nói:
“Trẫm mới chỉ nói em một câu ‘độc ác nhẫn tâm’ em đã muốn phá bỏ khế ước thần thánh giữa chúng ta, em cái đồ hót phân vô tình, trẫm quyết định sẽ khinh bỉ em cả ngày.”
Tô Li: “…”
Biểu cảm của Lục Khiên thực sự quá nghiêm túc. Tô Li chần chờ sờ trán anh, phát hiện anh cũng không phải đang bị sốt.
Lục Khiên được sờ trán thấy thoải mái vô cùng, anh sung sướng hưởng thụ, thậm chí trong lúc vô tình còn kêu ra tiếng “Gâu~”
Tô Li: “…”
Cô thấy vấn đề có vẻ hơi nghiêm trọng thì phải.
Chẳng lẽ khi nãy ngất xỉu nên đầu óc hỏng mất rồi!?
Tô Li nắm lấy tay Lục Khiên, kéo anh ngồi xuống mép giường, thử dò hỏi: “Anh… tên của anh là gì?”
Lục Khiên nhìn nhân viên hót phân nhà mình như nhìn người thiểu năng trí tuệ, nhưng vẫn tốt tính trả lời: “Lục Khiên, không lẽ em không quen biết trẫm?”
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Lục Khiên nhịn không nổi cảm giác nóng nảy, cầm lấy tay Tô Li không nhẹ không nặng mà cắn một phát làm ký hiệu.
Tô Li nhìn dấu răng chỉnh tề trên tay mình, bình tĩnh lấy điện thoại ấn một dãy số.
“Alo, là bác sĩ Vương ạ? Anh có thể đến đây được không, hình như A Khiên đang có di chứng kì quái nào đó.”
Tô Li đang đợi bác sĩ Vương đến, đột nhiên Lục Khiên nhào qua ẩn ngã cô xuống giường, liếm một vòng quanh tai cô, trêu đùa hỏi:
“Em có đói không? Trẫm nấu cơm cho em.”
Tô Li: “…”
Phòng bếp nguy hiểm, cô không dám để người chồng đang phát bệnh của mình bước vào nên vội vàng cự tuyệt: “Dì Tiếu vừa mới tới làm cơm trưa, chúng ta cứ ăn như vậy là được.”
Lục Khiên nghe thế thì vô cùng không vui vẻ, anh đập đập cái gối, còn cắn tai Tô Li, nghiêm túc dạy bảo cô:
“Em thật là không nghe lời, dám ăn đồ ăn người khác nấu! Từ nay chỉ được phép ăn đồ trẫm làm thôi hiểu không? Đồ người lạ cho càng không thể nhận, phải từ chối biết chưa?”
Tô Li suy nghĩ một chút, hình như trong nhận thức của Lục Khiên, cô là kẻ hót phân còn anh mới là thú cưng…
Vậy thì vấn đề chính là ở đây, làm gì có thú cưng nào bá đạo như vậy, còn quản cả đồ ăn của nhân viên hót phân!
Lục Khiên xoay người bước về phía phòng bếp, nhìn như chậm rãi lại vô cùng nhanh nhẹn, chỉ hai ba bước đã đến nơi, bắt đầu rửa tay nấu cơm.
Tô Li lo lắng đề phòng theo sau anh, cô không dám cứng rắn ngăn cản nhưng lại lo anh gặp nguy hiểm.
Lục Khiên bế Tô Li đến cửa phòng bếp, dùng sức hôn cô một cái, dặn dò: “Em đứng ở đây nhìn là được.”
Nói xong còn nở nụ cười vừa yêu thương vừa bá đạo: “Nhân viên hót phân này thật dính người mà, thích trẫm đến mức không nỡ rời khỏi trẫm giây phút nào sao?”
Tô Li: “…”
Anh là người bệnh, anh vui là được.
Đột nhiên cô nghĩ tới câu chuyện “Tôi là một cây nấm” của bệnh nhân tâm thần, bèn cẩn thận hỏi chồng mình:
“Anh nói em là nhân viên hót phân của anh, vậy anh là gì thế? Khi nãy anh kêu ‘gâu’, anh là chó sao?”
“Ha!” Lục Khiên trào phúng cười lớn một tiếng, giơ nồi, ưỡn bụng, kiêu ngạo trả lời: “Chó gì mà chó, trẫm là gấu trúc!”
Tô Li: “…”
Lúc này có hàng vạn chữ đang điên cuồng spam trong đầu Tô Li.
Sau đó cô thấy Lục Khiên từ chiếc tủ lạnh lớn nhanh nhẹn lấy ra rất nhiều măng. Cô tò mò hỏi: “Gấu trúc các anh ăn gì vậy? Lát nữa anh sẽ ăn cơm sao?”
Lục Khiên rất không hài lòng, anh bước tới dùng mu bàn tay gõ đầu Tô Li: “Trẫm thấy nhân viên hót phân nhà em không làm tròn chức trách, đến trẫm thích ăn gì cũng không biết.”
“Thịt xào mộc nhĩ?” Tô Li thử trả lời món bình thường Lục Khiên thích ăn.
Quả nhiên Lục Khiên vui vẻ gật gật đầu, còn rất tự giác bổ sung: “Trẫm còn thích măng của trúc lãnh tiễn, trúc bát nguyệt, trúc thực, trúc cùng, trúc đại diệp cùng, trúc nhược, trúc thiếu hoa tiễn, trúc đoản chùy ngọc sơn, trúc bắc bội ngọc sơn, trúc nga nhiệt, trúc ba sơn mộc, trúc thao hoa tiễn, trúc khuyết bao tiễn, trúc hoa cát…”
Vậy không phải là măng của tất cả các loại trúc hả?
Tô Li muốn điên cuồng phỉ nhổ nhưng phải cố nén lại.
Cuối cùng, Lục Khiên làm một bàn tiệc toàn măng, bao gồm măng xào thịt, măng hầm sườn, hẹ xào măng, măng xào thịt sấy, măng trộn thái sợi, còn có cả một nồi canh măng.
Vì vị giác nhạy cảm, bình thường Lục Khiên thích ở nhà tự nấu ăn, Tô Li rất thích tay nghề của anh. Lâu không ăn măng, chồng mình còn nấu ngon như vậy, cô không cẩn thận ăn đến mức no căng cả bụng.
Lục Khiên tỏ vẻ ghét bỏ nhưng lại rất dịu dàng mà xoa bụng cho cô. Tô Li híp mắt, lười biếng nằm trên sofa hưởng thụ, không biết ai mới là thú cưng nữa.
“Em ăn khỏe như vậy, trẫm sắp không nuôi nổi em rồi, xem ra trẫm phải tìm thêm công việc để làm.”
Vì chăm sóc nhân viên hót phân mảnh mai nhà mình, hôm nay gấu trúc Lục Khiên cũng vô cùng nỗ lực làm việc đó.
Tô Li mở lớn mắt, vẻ mặt khiếp sợ nói: “Anh là gấu trúc mà còn muốn làm việc?”
Lục Khiên gật đầu, nghiêm chỉnh trả lời: “Tất nhiên, không thì sao trẫm nuôi sống em được?”
Tô Li: “…”
Vậy nên giữa hai chúng ta ai mới là thú cưng thật hả?
“Thế công việc của anh là gì?” Tô Li nuốt nước bọt, lại hỏi tiếp: “Với lại, tại sao anh lại xưng ‘trẫm’, chỉ có hoàng đế mới xưng ‘trẫm’.”
Lục Khiên như lẽ tất nhiên trả lời cô: “Trẫm là ảnh đế, đế trong ảnh đế cũng là hoàng đế.”
Tô Li: “…”
+-+-+-+-+
Lời tác giả: Ảnh đế gấu trúc thức tỉnh làm một bàn tiệc toàn măng, mời mọi người thưởng thức, cực kỳ mỹ vị đó ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.