Cửa Hàng Thú Cưng Của Tôi Đến Từ Ngoài Hành Tinh
Chương 6:
Lý Mộc Thụ
05/08/2023
Bác sĩ Vương kiểm tra thân thể cho Lục Khiên, đối với “bệnh chứng” này của anh cũng không biết phải làm sao.
Anh ta chưa từng gặp qua người nào luôn nghĩ rằng bản thân là gấu trúc, thân phận là ảnh đế.
“Có thể là một loại chướng ngại về nhận thức.” Khám bệnh nửa ngày, bác sĩ Vương vẫn không thể đưa ra được chẩn đoán chính xác.
Đầu của bệnh nhân từng bị va đập, tuy bên ngoài không có vết thương nhưng cũng có khả năng có máu bầm chèn ép lên dây thần kinh.
Vậy nên bác sĩ Vương đề nghị: “Tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra, chụp CT sọ não. Đại não cấu tạo phức tạp, chỉ nhìn bằng mắt thường thì không thể phán đoán được…”
Chỉ là Lục Khiên cực kì không thích tới bệnh viện, mỗi lần đi khám bệnh đều như đi đánh giặc vậy, lần nào Tô Li cũng phải đồng ý với anh rất nhiều chuyện anh mới chịu đi một chuyến.
Tô Li sợ Lục Khiên vì kiểm tra phức tạp mà không kiên nhẫn nên nhẹ nhàng an ủi anh:
“A Khiên, anh đến bệnh viện kiểm tra nhé, đừng để em lo lắng được không?”
Lục Khiên cảm nhận được sự quan tâm của sen nhà mình, vô cùng phối hợp mà đồng ý.
Tuy trong lòng anh không vui nhưng anh vẫn rất thông cảm và thấu hiểu:
“Trẫm biết, thời đại này gấu trúc là quốc bảo, tất nhiên phải thường xuyên giám sát sức khỏe, trẫm…”
Là một con gấu trúc uy phong nhưng chỉ nghe lời của sen, Lục Khiên cảm thấy vô cùng hài lòng với hình tượng của mình.
Tô Li: “…”
Thật không ngờ có một ngày cô có thể nuôi gấu trúc làm thú cưng…
Lục Khiên vốn không có bệnh, đến bệnh viện kiểm tra tất nhiên cũng sẽ không ra bệnh gì.
Do vậy, bác sĩ Vương không thể không suy nghĩ đến vấn đề tâm thần.
Ở phòng nghỉ Vip, bác sĩ Vương giới thiếu ba của mình cho Tô Li.
Lục Khiên rất chú ý tới vòng giao tiếp của sen nhà mình, thấy cô lưu số điện thoại của bác sĩ Vương lớn thì cũng muốn lưu một cái.
Số của bác sĩ Vương trong điện thoại anh lưu là “Bác sĩ Tiểu Vương” nên số của ba người ta tự nhiên được lưu thành…
“Ba bác sĩ Tiểu Vương”
Tô Li: “…”
Cô thấy Lục Khiên dùng điện thoại trôi chảy, cười trêu anh: “Gấu trúc các anh cũng dùng di động hả?”
Lục Khiên giương mắt, nghiêm túc truyền dạy kiến thức cho sen nhà mình: “Gấu trúc bình thường sẽ không, nhưng trẫm không giống chúng, trẫm là gấu trúc tinh tân tiến.”
Tô Li: “… Nghĩa là, thật ra anh là… yêu quái?”
Lục Khiên thở dài, dùng bàn tay to của mình sờ sờ đầu sen, giọng điệu như người cha thất vọng với con cái, nói:
“A Li, em phải đọc nhiều sách hơn, không được phong kiến mê tín, trên đời này làm gì có yêu quái.”
Tô Li: “…”
Nếu không phải anh đang bị bệnh thì mông anh đã nở hoa rồi đấy anh tin không!?
Lục Khiên an ủi vỗ vỗ lưng sen, rất kiên nhẫn mà giải thích cho cô:
“‘Tinh’ trong gấu trúc tinh không có nghĩa là yêu quái mà là chọn lựa cẩn thận, ‘tinh’ mang nghĩa ưu tú nhất, trân quý nhất.”
“Kiến thức Hán ngữ đơn giản vậy mà cũng không biết, A Li, môn ngữ văn của em do giáo viên thể dục dạy hả?”
Tự nhiên cảm thấy ngứa tay thì nên làm gì?
Lượng tin tức cô nhận được trong hôm nay thực sự quá lớn, Tô Li cảm giác thế giới quan mình mất hơn 20 năm xây dựng đã sụp đổ, cần dựng lại gấp.
Lục Khiên biết sen nhà mình thích mình vô cùng, thích đến mức một bước cũng không muốn tách ra nên anh rất tự giác mà dính lại gần Tô Li.
Hết cách, tuy anh là gấu trúc tinh bá đạo nhưng vẫn nhịn không nổi phải mềm lòng với cô.
Nhìn cặp vợ chồng ân ái trước mặt mình, nội tâm bác sĩ Vương sắp hỏng mất rồi.
Hai người có thể có chút tự giác của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân được không hả!
Tại sao chỉ đi khám bệnh thôi mà cũng muốn ngược đãi cẩu độc thân chứ!
Bác sĩ Vương cảm thấy giờ đây mình đã cảm nhận được ác ý sâu sắc của thế giới xa lạ này.
Anh vội vàng cắt đứt cuộc nói chuyện sến chảy nước của cặp vợ chồng: “Bệnh của Lục tiên sinh không phải là bệnh sinh lý, ba của tôi là chuyên gia về các loại bệnh thần kinh, hai người có thể xin ý kiến của ông ấy.”
Đây là nghi ngờ Lục Khiên mắc bệnh tâm thần.
Lục Khiên không ngốc, anh chỉ gặp chút vấn đề về nhận thức, chỉ số thông minh cũng không giảm.
Cho nên sau khi nghe đề nghị của bác sĩ Vương, anh dùng ánh mắt lạnh băng nhìn người ta, giống như nhìn con mồi dưới móng vuốt của mình vậy, nhìn đến mức bác sĩ Vương nổi da gà.
Ngay lúc bác sĩ Vương định giải thích hai câu, Lục Khiên đột nhiên chụp một phát vào sofa, chiếc bàn thủy tinh thoáng một cái vỡ nát.
“Trẫm không mắc bệnh tâm thần, trẫm cũng không nói vớ vẩn, gấu trúc không phát uy nên ngươi nghĩ là mèo bệnh hả?”
Lục Khiên chỉ chỉ bàn tay vửa đập vỡ bàn thủy tinh của mình, nghiêm túc dọa bác sĩ Vương đáng thương:
“Hơn nữa, đây không phải vuốt mèo, đây là tay gấu!”
“Ngươi có muốn thử một chút không?”
Yên lặng _______
Tô Li: “…”
Cô cúi đầu chuyển tiền bồi thường cho viện trưởng.
Bác sĩ Vương run bần bật nhìn mảnh vỡ đầy đất.
Chiếc bàn này làm bằng kính cường lực đó…
Anh ta biết có những bệnh nhân tâm thần khi phát bệnh sẽ rất khó không chế, ba anh ta đã từng bị đánh bay răng cửa.
Tô Li nhìn mảnh vỡ của chiếc bàn, lại quay đầu nhìn Lục Khiên, ánh mắt cô thay đổi.
Vốn cô cho rằng chồng mình vì ngất xỉu ngã mà đầu óc bị ảnh hưởng, nhưng hiện tại…
Cô rất rõ ràng, sức lực lớn gấp nhiều lần bình thường của Lục Khiên bây giờ không đơn giản!
Hơn nữa khi về nhà anh vẫn rất bình thường, hình như do nhìn thấy Cửa hàng số ① mới đột nhiên ngất xỉu.
Nếu như vậy, nguyên nhân anh ngất xỉu không phải đơn giản do mệt mỏi muốn ngủ mà rất có thể có liên quan đến người ngoài hành tinh!
Như vậy, tất nhiên bác sĩ không chữa được bệnh của Lục Khiên!
Nghĩ đến đây, Tô Li không ngồi yên nổi.
Cô vội vã tạm biệt bác sĩ Vương, đưa người chồng ngang ngược như có thể lên trời xuống đất của mình về nhà.
Lục Khiên nhìn bộ dáng cau mày của sen nhà mình, lo lắng vươn tay gấu ôm cô vào ngực: “Em sao vậy?”
Tô Li kéo anh ngồi xuống sofa, chỉ vào mô hình Cửa hàng số ① trên bàn, đem chuyện thần kì mà cô đã trải qua nói rõ ràng cho anh nghe.
Lục Khiên nghe xong, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười vui vẻ, hormone giống đực phát ra làm Tô Li đỏ bừng cả mặt.
Cách thức thể hiện sự vui vẻ của anh rất đơn giản, anh vươn tay gấu giữ lấy gáy Tô Li, cúi đầu hôn cô.
Bình thường Lục Khiên tuy hung hãn nhưng rất dịu dàng với vợ, hiện tại lại không giống vậy, không biết có phải do bản tính được giải phóng hay không, nụ hôn này của anh nhiệt tình cường thế, khiến Tô Li có chút không chống đỡ nổi.
Trước lúc Tô Li thiếu oxy, rốt cuộc Lục Khiên cũng buông cô ra, còn sắc tình mà dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe môi cô, dùng giọng trầm thấp gợi cảm nói bên tai cô:
“Tốt quá A Li, anh không cần lo lắng khi nào thì em phát bệnh nữa, tốt quá, A Li!”
Gương mặt Tô Li ửng đỏ, hốc mắt cay cay, cô cảm thấy do cô mang hộp chuyển phát nhanh về nên Lục Khiên mới sinh bệnh.
Cô sờ sờ gương mặt của chồng, dịu dàng nói: “Anh mau thả em ra, chúng ta nghĩ cách liên lạc với hiệu trưởng, không chừng ông ấy có thể khiến anh trở lại bình thường.”
Lục Khiên lại cúi đầu hôn Tô Li đến khi môi cô sưng đỏ xem như trừng phạt, sau đó mới buông cô ra, bá đạo tuyên bố: “Trẫm thật sự không bị bệnh!”
Tô Li ngoan ngoãn kéo tay dỗ dành anh, hai người suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không biết làm thế nào để liên lạc với vị hiệu trưởng cách cả vạn năm sau.
Lục Khiên đột nhiên đề xuất ý kiến: “Em nghĩ có thể có câu thần chú nào như ‘vừng ơi mở ra’ hay không?”
Tô Li nghĩ nghĩ, thử hô: “Cửa hàng số ①, mở cửa?”
Trời đất đột nhiên quay cuồng, hai vợ chồng đang tay cầm tay ngồi trên sofa cứ như vậy mà biến mất.
Cửa mô hình Cửa hàng số ① trên bàn lóe ra ánh sang mờ nhạt, sau đó lại nhanh chóng trở lại bình thường.
Khi Tô Li phục hồi tinh thần, cô đã ở nơi mà bản thân vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Xa lạ vì cô chưa từng đặt chân đến nơi đây, quen thuộc vì mỗi một viên gạch, mỗi một miếng ngói ở đây đều do chính tay cô dựng nên.
Sự rộng lớn của Cửa hàng số ① chỉ có người đích thân đến đây mới hiểu được.
Chỉ riêng phòng đã có mấy chục cái, chưa kể đến còn có cả mấy cái sân to.
Trong sân cổ thụ che trời, những hòn đá kì lạ san sát, núi bao quanh hồ, đình đài lầu các, hành lang nối dài.
Tô Li chỉ đi vài bước đã sầu não: “Ở đây một bóng người cũng không có, làm sao chúng ta tìm được cách liên lạc với hiệu trưởng đây?”
Không chờ Lục Khiên trả lời, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một mũi tên màu xanh nhạt, chỉ dẫn phương hướng cho hai người.
Tô Li và Lục Khiên liếc nhau, cùng đi theo mũi tên đang không ngừng di chuyển kia, chỉ một lát đã nhìn thấy một căn phòng ghi hai chữ ‘Phòng khách’
Lục Khiên đẩy cửa nhìn, bên trong trừ bốn vách tường màu xanh nhạt thì không có thêm thứ gì khác.
Hai mắt Tô Li lại sáng ngời, vui vẻ nói: “Chính là nơi này! Đây chính là chỗ lúc trước em ghép hình!”
Hai người vừa bước vào phòng, cửa đã tự động đóng lại, một âm thanh điện tử quen thuộc xuất hiện.
[Xin hỏi cô cần giúp gì, cửa hàng trưởng Tô Li?]
Tô Li sửng sốt, sau đó nhanh chóng trả lời: “Tôi muốn liên lạc với hiệu trưởng Học viện lịch sử Saint Carlo.”
[Đã xử lý yêu cầu, xin đợi một chút]
Vài phút sau, vách tường màu xanh nhạt bắt đầu thay đổi, Tô Li quen cửa quen nẻo bước tới văn phòng hiệu trưởng.
Cô cười chào hỏi hiệu trưởng, còn hàn huyên cả với bàn làm việc hai câu.
Ông sờ sờ hai bím tóc trên đầu, ngượng ngùng xin lỗi: “Ai da, thật xin lỗi, lần trước quên không nói cho cháu mật mã âm thanh mở cửa hàng, cũng may là cháu thông minh, tự mình tìm ra được.”
“Không sao ạ.”
Tô Li càng chú ý đến chuyện khác hơn. Cô giới thiệu Lục Khiên cho hiệu trưởng, sau đó cẩn thận nói cho ông biết bệnh tình của anh.
Viện trưởng nghe xong lập tức tìm một giáo viên phụ trách y tế lông xù, tai dài có chuyên môn cao nhất đến, người đó còn cầm theo một quả cầu sáng to cỡ quả bóng rổ, quét từ trên xuống dưới Lục Khiên một lần.
Tai vị giáo y đó dựng thẳng lên, trên tai dán rất nhiều nhãn dán kì quái, giống như cái bàn làm việc di động vậy.
Cô ấy thuận tay gỡ một mảnh xuống từ tai trái, dùng bút viết viết rồi lại dán lên tai phải.
Chỉ chốc lát sau đã có kết quả kiểm tra, giọng nói của giáo y thanh thúy: “Thân phận là… người – gấu trúc giới động vật lớp thú họ gấu, hệ số ổn định của gen là 99%.”
Hiệu trưởng đứng bật dậy, đôi mắt đen sì trừng lớn, miệng há hốc: “Việc này không có khả năng!”
+-+-+-+-+-+-+
Tác giả có lời muốn nói: Nam chính không mắc bệnh tâm thần, cũng không thay đổi linh hồn, chỉ là chịu kích thích nên thức tỉnh thôi.
P/s: Lục Khiên có rất nhiều bí mật, gấu trúc chỉ là cái thức tỉnh đầu tiên.
Anh ta chưa từng gặp qua người nào luôn nghĩ rằng bản thân là gấu trúc, thân phận là ảnh đế.
“Có thể là một loại chướng ngại về nhận thức.” Khám bệnh nửa ngày, bác sĩ Vương vẫn không thể đưa ra được chẩn đoán chính xác.
Đầu của bệnh nhân từng bị va đập, tuy bên ngoài không có vết thương nhưng cũng có khả năng có máu bầm chèn ép lên dây thần kinh.
Vậy nên bác sĩ Vương đề nghị: “Tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra, chụp CT sọ não. Đại não cấu tạo phức tạp, chỉ nhìn bằng mắt thường thì không thể phán đoán được…”
Chỉ là Lục Khiên cực kì không thích tới bệnh viện, mỗi lần đi khám bệnh đều như đi đánh giặc vậy, lần nào Tô Li cũng phải đồng ý với anh rất nhiều chuyện anh mới chịu đi một chuyến.
Tô Li sợ Lục Khiên vì kiểm tra phức tạp mà không kiên nhẫn nên nhẹ nhàng an ủi anh:
“A Khiên, anh đến bệnh viện kiểm tra nhé, đừng để em lo lắng được không?”
Lục Khiên cảm nhận được sự quan tâm của sen nhà mình, vô cùng phối hợp mà đồng ý.
Tuy trong lòng anh không vui nhưng anh vẫn rất thông cảm và thấu hiểu:
“Trẫm biết, thời đại này gấu trúc là quốc bảo, tất nhiên phải thường xuyên giám sát sức khỏe, trẫm…”
Là một con gấu trúc uy phong nhưng chỉ nghe lời của sen, Lục Khiên cảm thấy vô cùng hài lòng với hình tượng của mình.
Tô Li: “…”
Thật không ngờ có một ngày cô có thể nuôi gấu trúc làm thú cưng…
Lục Khiên vốn không có bệnh, đến bệnh viện kiểm tra tất nhiên cũng sẽ không ra bệnh gì.
Do vậy, bác sĩ Vương không thể không suy nghĩ đến vấn đề tâm thần.
Ở phòng nghỉ Vip, bác sĩ Vương giới thiếu ba của mình cho Tô Li.
Lục Khiên rất chú ý tới vòng giao tiếp của sen nhà mình, thấy cô lưu số điện thoại của bác sĩ Vương lớn thì cũng muốn lưu một cái.
Số của bác sĩ Vương trong điện thoại anh lưu là “Bác sĩ Tiểu Vương” nên số của ba người ta tự nhiên được lưu thành…
“Ba bác sĩ Tiểu Vương”
Tô Li: “…”
Cô thấy Lục Khiên dùng điện thoại trôi chảy, cười trêu anh: “Gấu trúc các anh cũng dùng di động hả?”
Lục Khiên giương mắt, nghiêm túc truyền dạy kiến thức cho sen nhà mình: “Gấu trúc bình thường sẽ không, nhưng trẫm không giống chúng, trẫm là gấu trúc tinh tân tiến.”
Tô Li: “… Nghĩa là, thật ra anh là… yêu quái?”
Lục Khiên thở dài, dùng bàn tay to của mình sờ sờ đầu sen, giọng điệu như người cha thất vọng với con cái, nói:
“A Li, em phải đọc nhiều sách hơn, không được phong kiến mê tín, trên đời này làm gì có yêu quái.”
Tô Li: “…”
Nếu không phải anh đang bị bệnh thì mông anh đã nở hoa rồi đấy anh tin không!?
Lục Khiên an ủi vỗ vỗ lưng sen, rất kiên nhẫn mà giải thích cho cô:
“‘Tinh’ trong gấu trúc tinh không có nghĩa là yêu quái mà là chọn lựa cẩn thận, ‘tinh’ mang nghĩa ưu tú nhất, trân quý nhất.”
“Kiến thức Hán ngữ đơn giản vậy mà cũng không biết, A Li, môn ngữ văn của em do giáo viên thể dục dạy hả?”
Tự nhiên cảm thấy ngứa tay thì nên làm gì?
Lượng tin tức cô nhận được trong hôm nay thực sự quá lớn, Tô Li cảm giác thế giới quan mình mất hơn 20 năm xây dựng đã sụp đổ, cần dựng lại gấp.
Lục Khiên biết sen nhà mình thích mình vô cùng, thích đến mức một bước cũng không muốn tách ra nên anh rất tự giác mà dính lại gần Tô Li.
Hết cách, tuy anh là gấu trúc tinh bá đạo nhưng vẫn nhịn không nổi phải mềm lòng với cô.
Nhìn cặp vợ chồng ân ái trước mặt mình, nội tâm bác sĩ Vương sắp hỏng mất rồi.
Hai người có thể có chút tự giác của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân được không hả!
Tại sao chỉ đi khám bệnh thôi mà cũng muốn ngược đãi cẩu độc thân chứ!
Bác sĩ Vương cảm thấy giờ đây mình đã cảm nhận được ác ý sâu sắc của thế giới xa lạ này.
Anh vội vàng cắt đứt cuộc nói chuyện sến chảy nước của cặp vợ chồng: “Bệnh của Lục tiên sinh không phải là bệnh sinh lý, ba của tôi là chuyên gia về các loại bệnh thần kinh, hai người có thể xin ý kiến của ông ấy.”
Đây là nghi ngờ Lục Khiên mắc bệnh tâm thần.
Lục Khiên không ngốc, anh chỉ gặp chút vấn đề về nhận thức, chỉ số thông minh cũng không giảm.
Cho nên sau khi nghe đề nghị của bác sĩ Vương, anh dùng ánh mắt lạnh băng nhìn người ta, giống như nhìn con mồi dưới móng vuốt của mình vậy, nhìn đến mức bác sĩ Vương nổi da gà.
Ngay lúc bác sĩ Vương định giải thích hai câu, Lục Khiên đột nhiên chụp một phát vào sofa, chiếc bàn thủy tinh thoáng một cái vỡ nát.
“Trẫm không mắc bệnh tâm thần, trẫm cũng không nói vớ vẩn, gấu trúc không phát uy nên ngươi nghĩ là mèo bệnh hả?”
Lục Khiên chỉ chỉ bàn tay vửa đập vỡ bàn thủy tinh của mình, nghiêm túc dọa bác sĩ Vương đáng thương:
“Hơn nữa, đây không phải vuốt mèo, đây là tay gấu!”
“Ngươi có muốn thử một chút không?”
Yên lặng _______
Tô Li: “…”
Cô cúi đầu chuyển tiền bồi thường cho viện trưởng.
Bác sĩ Vương run bần bật nhìn mảnh vỡ đầy đất.
Chiếc bàn này làm bằng kính cường lực đó…
Anh ta biết có những bệnh nhân tâm thần khi phát bệnh sẽ rất khó không chế, ba anh ta đã từng bị đánh bay răng cửa.
Tô Li nhìn mảnh vỡ của chiếc bàn, lại quay đầu nhìn Lục Khiên, ánh mắt cô thay đổi.
Vốn cô cho rằng chồng mình vì ngất xỉu ngã mà đầu óc bị ảnh hưởng, nhưng hiện tại…
Cô rất rõ ràng, sức lực lớn gấp nhiều lần bình thường của Lục Khiên bây giờ không đơn giản!
Hơn nữa khi về nhà anh vẫn rất bình thường, hình như do nhìn thấy Cửa hàng số ① mới đột nhiên ngất xỉu.
Nếu như vậy, nguyên nhân anh ngất xỉu không phải đơn giản do mệt mỏi muốn ngủ mà rất có thể có liên quan đến người ngoài hành tinh!
Như vậy, tất nhiên bác sĩ không chữa được bệnh của Lục Khiên!
Nghĩ đến đây, Tô Li không ngồi yên nổi.
Cô vội vã tạm biệt bác sĩ Vương, đưa người chồng ngang ngược như có thể lên trời xuống đất của mình về nhà.
Lục Khiên nhìn bộ dáng cau mày của sen nhà mình, lo lắng vươn tay gấu ôm cô vào ngực: “Em sao vậy?”
Tô Li kéo anh ngồi xuống sofa, chỉ vào mô hình Cửa hàng số ① trên bàn, đem chuyện thần kì mà cô đã trải qua nói rõ ràng cho anh nghe.
Lục Khiên nghe xong, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười vui vẻ, hormone giống đực phát ra làm Tô Li đỏ bừng cả mặt.
Cách thức thể hiện sự vui vẻ của anh rất đơn giản, anh vươn tay gấu giữ lấy gáy Tô Li, cúi đầu hôn cô.
Bình thường Lục Khiên tuy hung hãn nhưng rất dịu dàng với vợ, hiện tại lại không giống vậy, không biết có phải do bản tính được giải phóng hay không, nụ hôn này của anh nhiệt tình cường thế, khiến Tô Li có chút không chống đỡ nổi.
Trước lúc Tô Li thiếu oxy, rốt cuộc Lục Khiên cũng buông cô ra, còn sắc tình mà dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe môi cô, dùng giọng trầm thấp gợi cảm nói bên tai cô:
“Tốt quá A Li, anh không cần lo lắng khi nào thì em phát bệnh nữa, tốt quá, A Li!”
Gương mặt Tô Li ửng đỏ, hốc mắt cay cay, cô cảm thấy do cô mang hộp chuyển phát nhanh về nên Lục Khiên mới sinh bệnh.
Cô sờ sờ gương mặt của chồng, dịu dàng nói: “Anh mau thả em ra, chúng ta nghĩ cách liên lạc với hiệu trưởng, không chừng ông ấy có thể khiến anh trở lại bình thường.”
Lục Khiên lại cúi đầu hôn Tô Li đến khi môi cô sưng đỏ xem như trừng phạt, sau đó mới buông cô ra, bá đạo tuyên bố: “Trẫm thật sự không bị bệnh!”
Tô Li ngoan ngoãn kéo tay dỗ dành anh, hai người suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không biết làm thế nào để liên lạc với vị hiệu trưởng cách cả vạn năm sau.
Lục Khiên đột nhiên đề xuất ý kiến: “Em nghĩ có thể có câu thần chú nào như ‘vừng ơi mở ra’ hay không?”
Tô Li nghĩ nghĩ, thử hô: “Cửa hàng số ①, mở cửa?”
Trời đất đột nhiên quay cuồng, hai vợ chồng đang tay cầm tay ngồi trên sofa cứ như vậy mà biến mất.
Cửa mô hình Cửa hàng số ① trên bàn lóe ra ánh sang mờ nhạt, sau đó lại nhanh chóng trở lại bình thường.
Khi Tô Li phục hồi tinh thần, cô đã ở nơi mà bản thân vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Xa lạ vì cô chưa từng đặt chân đến nơi đây, quen thuộc vì mỗi một viên gạch, mỗi một miếng ngói ở đây đều do chính tay cô dựng nên.
Sự rộng lớn của Cửa hàng số ① chỉ có người đích thân đến đây mới hiểu được.
Chỉ riêng phòng đã có mấy chục cái, chưa kể đến còn có cả mấy cái sân to.
Trong sân cổ thụ che trời, những hòn đá kì lạ san sát, núi bao quanh hồ, đình đài lầu các, hành lang nối dài.
Tô Li chỉ đi vài bước đã sầu não: “Ở đây một bóng người cũng không có, làm sao chúng ta tìm được cách liên lạc với hiệu trưởng đây?”
Không chờ Lục Khiên trả lời, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một mũi tên màu xanh nhạt, chỉ dẫn phương hướng cho hai người.
Tô Li và Lục Khiên liếc nhau, cùng đi theo mũi tên đang không ngừng di chuyển kia, chỉ một lát đã nhìn thấy một căn phòng ghi hai chữ ‘Phòng khách’
Lục Khiên đẩy cửa nhìn, bên trong trừ bốn vách tường màu xanh nhạt thì không có thêm thứ gì khác.
Hai mắt Tô Li lại sáng ngời, vui vẻ nói: “Chính là nơi này! Đây chính là chỗ lúc trước em ghép hình!”
Hai người vừa bước vào phòng, cửa đã tự động đóng lại, một âm thanh điện tử quen thuộc xuất hiện.
[Xin hỏi cô cần giúp gì, cửa hàng trưởng Tô Li?]
Tô Li sửng sốt, sau đó nhanh chóng trả lời: “Tôi muốn liên lạc với hiệu trưởng Học viện lịch sử Saint Carlo.”
[Đã xử lý yêu cầu, xin đợi một chút]
Vài phút sau, vách tường màu xanh nhạt bắt đầu thay đổi, Tô Li quen cửa quen nẻo bước tới văn phòng hiệu trưởng.
Cô cười chào hỏi hiệu trưởng, còn hàn huyên cả với bàn làm việc hai câu.
Ông sờ sờ hai bím tóc trên đầu, ngượng ngùng xin lỗi: “Ai da, thật xin lỗi, lần trước quên không nói cho cháu mật mã âm thanh mở cửa hàng, cũng may là cháu thông minh, tự mình tìm ra được.”
“Không sao ạ.”
Tô Li càng chú ý đến chuyện khác hơn. Cô giới thiệu Lục Khiên cho hiệu trưởng, sau đó cẩn thận nói cho ông biết bệnh tình của anh.
Viện trưởng nghe xong lập tức tìm một giáo viên phụ trách y tế lông xù, tai dài có chuyên môn cao nhất đến, người đó còn cầm theo một quả cầu sáng to cỡ quả bóng rổ, quét từ trên xuống dưới Lục Khiên một lần.
Tai vị giáo y đó dựng thẳng lên, trên tai dán rất nhiều nhãn dán kì quái, giống như cái bàn làm việc di động vậy.
Cô ấy thuận tay gỡ một mảnh xuống từ tai trái, dùng bút viết viết rồi lại dán lên tai phải.
Chỉ chốc lát sau đã có kết quả kiểm tra, giọng nói của giáo y thanh thúy: “Thân phận là… người – gấu trúc giới động vật lớp thú họ gấu, hệ số ổn định của gen là 99%.”
Hiệu trưởng đứng bật dậy, đôi mắt đen sì trừng lớn, miệng há hốc: “Việc này không có khả năng!”
+-+-+-+-+-+-+
Tác giả có lời muốn nói: Nam chính không mắc bệnh tâm thần, cũng không thay đổi linh hồn, chỉ là chịu kích thích nên thức tỉnh thôi.
P/s: Lục Khiên có rất nhiều bí mật, gấu trúc chỉ là cái thức tỉnh đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.