Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện
Chương 30:
Ái Cật Quất Tử Đích Bì Bì
25/08/2024
Vương Chiêu Đệ lập tức bổ sung: "Trong tiệm thỉnh thoảng sẽ có đồ mới, dì cả có thiếu thứ gì không? Cháu trên cơ bản mỗi ngày đều đến."
Thím béo nghe xong, nếu mỗi ngày đều đến, vậy cũng không cần đắc tội hàng xóm.
"Cháu ở chỗ này, dì đi tìm mấy người tới." Thím mập nói xong liền ra cửa.
Lý đại nương cũng nhân cơ hội này lấy đường đỏ trước, lại mua một miếng thịt ba chỉ, một miếng thịt ức gà.
"Nếu như có gà thì tốt rồi."
"Có, trong tiệm cái gì cũng có, giày cao su trên chân cháu là mua ở trong tiệm, qua một thời gian ngắn nữa còn có vải dệt."
Vương Chiêu Đệ cố gắng hết sức lực quảng cáo, dù sao cửa hàng kia vừa nhìn liền biết là không thiếu đồ vật.
Quả nhiên, Lý đại nương động lòng.
Một lát sau, thím mập dẫn người tới.
Mấy người chia nhau, tiêu thụ sạch sẽ đồ vật trong xe đẩy.
Vương Chiêu Đệ tìm Lý đại nương xin giấy bút, bảo bọn họ có gì muốn mua đều có thể viết trên giấy, cô ấy mang về cho bà chủ xem, để bà chủ nhập hàng.
"Lần đầu tiên cháu không cần tiền đặt cọc của mấy thím, làm ăn chú ý lâu dài, chờ cháu đưa hàng thêm mấy lần, sau khi mọi người thành lập tín nhiệm, cháu sẽ thu tiền đặt cọc, bằng không cháu cũng không ăn được."
Vương Chiêu Đệ nói xong, mọi người nghe xong cũng không có gì không đồng ý.
Sau khi đám người đi rồi, Vương Chiêu Đệ lấy hai hộp kim chỉ mà mình giấu ra, đưa cho Lý đại nương một cái, một cái cho thím béo.
"Sau này còn phải mượn ánh sáng của hai thím, nếu không bán ở bên ngoài cháu sẽ chết cóng mất, lần này cũng đa tạ dì cho cháu cơ hội gọi dì cả."
Vương Chiêu Đệ ngại ngùng cười, thật lòng cảm tạ.
Thím mập thu hộp kim chỉ, chỉ cảm thấy cô bé này thật hiểu chuyện: "Trên trấn này khắp nơi đều thiếu lương thực, cháu chỉ cần có thể làm được, dì bảo đảm cháu không thiếu mối làm ăn."
Vương Chiêu Đệ vui vẻ: "Dì cả, vậy lần sau có hàng cần mua, cháu chọn trước cho dì, hoặc là dì muốn cái gì, cháu mua trước cho dì, đến lúc đó dì xem thử."
Thím mập cũng có chút động tâm, bà ấy thật đúng là thiếu không ít thứ.
Chính là giá cả, cô gái này hẳn là một người biết làm người.
Nửa khắc sau, Vương Chiêu Đệ uống xong một chén nước ấm, sau khi cảm ơn Lý đại nương, đẩy xe một đường đội tuyết chạy về.
Trên đường cô ấy thuận tiện lót vải dầu ở dưới, lúc trở về, trên xe đã chất đầy tuyết đọng.
Chờ đến khi trở lại thôn Đại Vương thì trời đã gần tối.
Vương Chiêu Đệ xếp hàng, đưa tuyết trên xe vào trong máy, sau đó đẩy xe vào trong tiệm.
"Chị chủ, em đến kết toán."
Vương Chiêu Đệ nhân lúc trong tiệm không có ai, thanh toán sổ sách xong, có chút ngượng ngùng nhìn Tô Lăng.
"Chị chủ, ngày mai em lại phải ghi nợ, nhưng mà em sẽ nhanh chóng trả lại."
Tô Lăng nghỉ ngơi buổi chiều, phát hiện đột nhiên tăng thêm mười mấy người, lúc ấy đã biết chuyện làm ăn của Vương Chiêu Đệ đã làm xong.
"Được, em xem em muốn cái gì?" Tô Lăng chỉ sau lưng: "Đúng rồi, ngày mai sẽ có rau quả."
Vốn dĩ khu rau quả đã được mở khóa, nhưng hôm nay thôn bên cạnh thôn bên cạnh có một đám người đến đây, mãi cho đến khi vừa rồi trong tiệm mới không có người, cô ngay cả lên hàng cũng không có thời gian.
Lúc Vương Chiêu Đệ nghe thấy có rau quả, trong mắt vô cùng hưng phấn.
Người trong thôn có thể sẽ cảm thấy rau quả mùa đông đắt đỏ, nhưng người trong thành khẳng định sẽ bằng lòng, cho nên rau xanh có thể nhập hàng số lượng lớn.
"Chị chủ, em còn muốn hàng lần trước, thêm hai con gà đông lạnh, sau đó thêm giấy vệ sinh và mì ăn liền, mười gói giấy vệ sinh, mỗi loại mì ăn liền mười gói, rau quả sáng mai em sẽ đến chọn, chị chủ, ngày mai em trở về là có thể thanh toán chỗ hàng này." Vương Chiêu Đệ tràn đầy tự tin.
Tô Lăng đồng ý, sau khi xác nhận vật phẩm mới liền lấy đi xe đẩy.
Vương Chiêu Đệ từ trong túi tiền của mình, nhìn tiền kiếm được, cắn răng lấy ra một tệ.
Thím béo nghe xong, nếu mỗi ngày đều đến, vậy cũng không cần đắc tội hàng xóm.
"Cháu ở chỗ này, dì đi tìm mấy người tới." Thím mập nói xong liền ra cửa.
Lý đại nương cũng nhân cơ hội này lấy đường đỏ trước, lại mua một miếng thịt ba chỉ, một miếng thịt ức gà.
"Nếu như có gà thì tốt rồi."
"Có, trong tiệm cái gì cũng có, giày cao su trên chân cháu là mua ở trong tiệm, qua một thời gian ngắn nữa còn có vải dệt."
Vương Chiêu Đệ cố gắng hết sức lực quảng cáo, dù sao cửa hàng kia vừa nhìn liền biết là không thiếu đồ vật.
Quả nhiên, Lý đại nương động lòng.
Một lát sau, thím mập dẫn người tới.
Mấy người chia nhau, tiêu thụ sạch sẽ đồ vật trong xe đẩy.
Vương Chiêu Đệ tìm Lý đại nương xin giấy bút, bảo bọn họ có gì muốn mua đều có thể viết trên giấy, cô ấy mang về cho bà chủ xem, để bà chủ nhập hàng.
"Lần đầu tiên cháu không cần tiền đặt cọc của mấy thím, làm ăn chú ý lâu dài, chờ cháu đưa hàng thêm mấy lần, sau khi mọi người thành lập tín nhiệm, cháu sẽ thu tiền đặt cọc, bằng không cháu cũng không ăn được."
Vương Chiêu Đệ nói xong, mọi người nghe xong cũng không có gì không đồng ý.
Sau khi đám người đi rồi, Vương Chiêu Đệ lấy hai hộp kim chỉ mà mình giấu ra, đưa cho Lý đại nương một cái, một cái cho thím béo.
"Sau này còn phải mượn ánh sáng của hai thím, nếu không bán ở bên ngoài cháu sẽ chết cóng mất, lần này cũng đa tạ dì cho cháu cơ hội gọi dì cả."
Vương Chiêu Đệ ngại ngùng cười, thật lòng cảm tạ.
Thím mập thu hộp kim chỉ, chỉ cảm thấy cô bé này thật hiểu chuyện: "Trên trấn này khắp nơi đều thiếu lương thực, cháu chỉ cần có thể làm được, dì bảo đảm cháu không thiếu mối làm ăn."
Vương Chiêu Đệ vui vẻ: "Dì cả, vậy lần sau có hàng cần mua, cháu chọn trước cho dì, hoặc là dì muốn cái gì, cháu mua trước cho dì, đến lúc đó dì xem thử."
Thím mập cũng có chút động tâm, bà ấy thật đúng là thiếu không ít thứ.
Chính là giá cả, cô gái này hẳn là một người biết làm người.
Nửa khắc sau, Vương Chiêu Đệ uống xong một chén nước ấm, sau khi cảm ơn Lý đại nương, đẩy xe một đường đội tuyết chạy về.
Trên đường cô ấy thuận tiện lót vải dầu ở dưới, lúc trở về, trên xe đã chất đầy tuyết đọng.
Chờ đến khi trở lại thôn Đại Vương thì trời đã gần tối.
Vương Chiêu Đệ xếp hàng, đưa tuyết trên xe vào trong máy, sau đó đẩy xe vào trong tiệm.
"Chị chủ, em đến kết toán."
Vương Chiêu Đệ nhân lúc trong tiệm không có ai, thanh toán sổ sách xong, có chút ngượng ngùng nhìn Tô Lăng.
"Chị chủ, ngày mai em lại phải ghi nợ, nhưng mà em sẽ nhanh chóng trả lại."
Tô Lăng nghỉ ngơi buổi chiều, phát hiện đột nhiên tăng thêm mười mấy người, lúc ấy đã biết chuyện làm ăn của Vương Chiêu Đệ đã làm xong.
"Được, em xem em muốn cái gì?" Tô Lăng chỉ sau lưng: "Đúng rồi, ngày mai sẽ có rau quả."
Vốn dĩ khu rau quả đã được mở khóa, nhưng hôm nay thôn bên cạnh thôn bên cạnh có một đám người đến đây, mãi cho đến khi vừa rồi trong tiệm mới không có người, cô ngay cả lên hàng cũng không có thời gian.
Lúc Vương Chiêu Đệ nghe thấy có rau quả, trong mắt vô cùng hưng phấn.
Người trong thôn có thể sẽ cảm thấy rau quả mùa đông đắt đỏ, nhưng người trong thành khẳng định sẽ bằng lòng, cho nên rau xanh có thể nhập hàng số lượng lớn.
"Chị chủ, em còn muốn hàng lần trước, thêm hai con gà đông lạnh, sau đó thêm giấy vệ sinh và mì ăn liền, mười gói giấy vệ sinh, mỗi loại mì ăn liền mười gói, rau quả sáng mai em sẽ đến chọn, chị chủ, ngày mai em trở về là có thể thanh toán chỗ hàng này." Vương Chiêu Đệ tràn đầy tự tin.
Tô Lăng đồng ý, sau khi xác nhận vật phẩm mới liền lấy đi xe đẩy.
Vương Chiêu Đệ từ trong túi tiền của mình, nhìn tiền kiếm được, cắn răng lấy ra một tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.