Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện
Chương 31:
Ái Cật Quất Tử Đích Bì Bì
25/08/2024
Sau khi về đến nhà, Lưu Quế Hoa còn chưa kịp mắng cô đi chết ở đâu, Vương Chiêu Đệ đã cho một tệ trước.
"Con giúp chị chủ làm việc, công việc này là con lén giành được, không thể nói lung tung ra ngoài."
"Một ngày một tệ, nhiều như vậy?"
Lưu Quế Hoa kích động, hận không thể tự mình đi.
Vương Chiêu Đệ lắc đầu: "Không phải, ngày đầu tiên tiền lương cao một chút, ngày mai đoán chừng cũng chỉ có bảy tám hào, lỡ như có người tranh, cũng chỉ có năm hào."
Lưu Quế Hoa nhướng mày, lập tức mắng: "Ai dám tranh với mày, tao đến cửa nhà nó mắng nó, mày làm cho tốt, ngày mai tốt nhất cũng có thể mang về một tệ cho tao."
Vương Chiêu Đệ ngoan ngoãn gật đầu: "Con nghe lời mẹ, mẹ, có gì ăn không, con chạy việc cả ngày rồi."
Cô đổi lại đôi giày rách của mình, lạnh đến run lẩy bẩy, nhìn vô cùng đáng thương.
Lưu Quế Hoa có chút tiếc lương thực, nhưng nể mặt một tệ, vẫn là bộc phát từ bi nói: "Mày nấu cho mình chút ngô xay ăn đi, một chút là được, buổi tối không cần ăn nhiều."
"Con nghe lời mẹ, em đều là vì tốt cho con."
Vương Chiêu Đệ đỡ bà ta đi nghỉ ngơi, thành thành thật thật đi phòng bếp, trộn chút gạo vào trong ngô xay, nấu một bát cháo đặc sệt.
*
Tô Lăng mệt mỏi tựa vào ghế, quay đầu liền nhìn thấy Hoa Hoa lăn lộn ở trong hộp giấy.
"Mi có thể giúp ta bán hàng không?"
Hoa Hoa dừng lại động tác: "Cô muốn hù chết ai?"
Tô Lăng thở dài.
Lúc không có khách thì nhàm chán, khi có khách thì mệt mỏi đến mức cả người đau nhức.
"Không được, ta muốn mua một cái ghế mát xa."
Tô Lăng lướt trong trung tâm mua sắm, mua cho mình một cái ghế dựa mát xa có giá cả tương đối cao, sau khi chọn nhà kho làm điểm nhận hàng, liền đứng dậy đi lấy.
"Đinh linh —— "
Tô Lăng dừng động tác lại, nhìn về phía thân ảnh nho nhỏ đi tới.
"Là Bảo Châu, sao lại tới đây?"
Vương Bảo Châu vịn vào quầy, hơi nhón chân: "Chị Tô, Bảo Châu là đứa nhỏ hư sao?"
Tô Lăng cùng Hoa Hoa liếc nhau một cái, quay lại bên quầy.
Hoa Hoa cũng nhảy lên.
"Sao vậy, Bảo Châu?" Tô Lăng nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Vương Bảo Châu mím môi, nước mắt rơi lã chã, tủi thân bật khóc.
"Em đào nhân sâm trên núi, Vương Thiên Tứ cũng đào ở bên cạnh, em đào được nhưng cậu ta không đào được, cậu ta muốn cướp, em nói người cướp đồ của em là người xấu, cậu ta liền ngã, cậu ta mắng em là miệng quạ đen, sẽ bị bắt đi ngồi xổm hàng rào."
Tô Lăng buồn cười nói: "Chuyện này không trách em, là chính cậu ta không cẩn thận, hơn nữa nhân sâm là chính em đào được đúng không?"
Vương Bảo Châu cúi đầu: "Nhưng ngay từ đầu em đổi mấy nơi đều không đào được, Vương Thiên Tứ vừa đến thì em liền đào được, cậu ta nói là em cướp của cậu ta."
Tô Lăng và Hoa Hoa liếc nhau một cái.
Hoa Hoa bừng tỉnh đại ngộ, truyền âm nói: "Nếu Vương Chiêu Đệ trùng sinh, vậy có nghĩa là thế giới này đang vận hành đời thứ hai, vậy vận khí của tiểu Cẩm Lý chính là đánh cắp khí vận của người khác."
Tô Lăng nhìn tuyết rơi không ngừng ngoài cửa sổ, cũng hiểu ra.
Nhưng, Vương Bảo Châu mới năm tuổi, chỉ biết mình có thể đào được nhân sâm, cô bé nào biết cái gì khí vận hay không khí vận.
"Bảo Châu, nghe chị nói, đầu tiên em phải nói chuyện này cho người trong nhà biết, biết chưa?"
Vương Bảo Châu khóc lóc ngẩng đầu, ngoan ngoãn nói: "Em biết rồi."
"Con giúp chị chủ làm việc, công việc này là con lén giành được, không thể nói lung tung ra ngoài."
"Một ngày một tệ, nhiều như vậy?"
Lưu Quế Hoa kích động, hận không thể tự mình đi.
Vương Chiêu Đệ lắc đầu: "Không phải, ngày đầu tiên tiền lương cao một chút, ngày mai đoán chừng cũng chỉ có bảy tám hào, lỡ như có người tranh, cũng chỉ có năm hào."
Lưu Quế Hoa nhướng mày, lập tức mắng: "Ai dám tranh với mày, tao đến cửa nhà nó mắng nó, mày làm cho tốt, ngày mai tốt nhất cũng có thể mang về một tệ cho tao."
Vương Chiêu Đệ ngoan ngoãn gật đầu: "Con nghe lời mẹ, mẹ, có gì ăn không, con chạy việc cả ngày rồi."
Cô đổi lại đôi giày rách của mình, lạnh đến run lẩy bẩy, nhìn vô cùng đáng thương.
Lưu Quế Hoa có chút tiếc lương thực, nhưng nể mặt một tệ, vẫn là bộc phát từ bi nói: "Mày nấu cho mình chút ngô xay ăn đi, một chút là được, buổi tối không cần ăn nhiều."
"Con nghe lời mẹ, em đều là vì tốt cho con."
Vương Chiêu Đệ đỡ bà ta đi nghỉ ngơi, thành thành thật thật đi phòng bếp, trộn chút gạo vào trong ngô xay, nấu một bát cháo đặc sệt.
*
Tô Lăng mệt mỏi tựa vào ghế, quay đầu liền nhìn thấy Hoa Hoa lăn lộn ở trong hộp giấy.
"Mi có thể giúp ta bán hàng không?"
Hoa Hoa dừng lại động tác: "Cô muốn hù chết ai?"
Tô Lăng thở dài.
Lúc không có khách thì nhàm chán, khi có khách thì mệt mỏi đến mức cả người đau nhức.
"Không được, ta muốn mua một cái ghế mát xa."
Tô Lăng lướt trong trung tâm mua sắm, mua cho mình một cái ghế dựa mát xa có giá cả tương đối cao, sau khi chọn nhà kho làm điểm nhận hàng, liền đứng dậy đi lấy.
"Đinh linh —— "
Tô Lăng dừng động tác lại, nhìn về phía thân ảnh nho nhỏ đi tới.
"Là Bảo Châu, sao lại tới đây?"
Vương Bảo Châu vịn vào quầy, hơi nhón chân: "Chị Tô, Bảo Châu là đứa nhỏ hư sao?"
Tô Lăng cùng Hoa Hoa liếc nhau một cái, quay lại bên quầy.
Hoa Hoa cũng nhảy lên.
"Sao vậy, Bảo Châu?" Tô Lăng nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Vương Bảo Châu mím môi, nước mắt rơi lã chã, tủi thân bật khóc.
"Em đào nhân sâm trên núi, Vương Thiên Tứ cũng đào ở bên cạnh, em đào được nhưng cậu ta không đào được, cậu ta muốn cướp, em nói người cướp đồ của em là người xấu, cậu ta liền ngã, cậu ta mắng em là miệng quạ đen, sẽ bị bắt đi ngồi xổm hàng rào."
Tô Lăng buồn cười nói: "Chuyện này không trách em, là chính cậu ta không cẩn thận, hơn nữa nhân sâm là chính em đào được đúng không?"
Vương Bảo Châu cúi đầu: "Nhưng ngay từ đầu em đổi mấy nơi đều không đào được, Vương Thiên Tứ vừa đến thì em liền đào được, cậu ta nói là em cướp của cậu ta."
Tô Lăng và Hoa Hoa liếc nhau một cái.
Hoa Hoa bừng tỉnh đại ngộ, truyền âm nói: "Nếu Vương Chiêu Đệ trùng sinh, vậy có nghĩa là thế giới này đang vận hành đời thứ hai, vậy vận khí của tiểu Cẩm Lý chính là đánh cắp khí vận của người khác."
Tô Lăng nhìn tuyết rơi không ngừng ngoài cửa sổ, cũng hiểu ra.
Nhưng, Vương Bảo Châu mới năm tuổi, chỉ biết mình có thể đào được nhân sâm, cô bé nào biết cái gì khí vận hay không khí vận.
"Bảo Châu, nghe chị nói, đầu tiên em phải nói chuyện này cho người trong nhà biết, biết chưa?"
Vương Bảo Châu khóc lóc ngẩng đầu, ngoan ngoãn nói: "Em biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.