Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 147: Đồng loại
Tả Nhi Thiển
09/05/2016
Liên Hoa thở phào một cái, nếu như anh ta ở lại nói chuyện với cô một chút nữa, cô thật sẽ
không biết chuyện gì xảy ra. Hôm nay sao lại không vừa ý như vậy, lúc
nào Tiểu Bạch cũng có thể lộ ra trước mặt Triển Thiếu Khuynh! Cơ hồ là
tất cả tai hoạ đều xảy ra một lần, xuống một giây nữa, có thể Tiểu Bạch
sẽ xông vào phòng làm việc của cô.
Chẳng lẽ số phận phải chăm sóc Triển Thiếu Khuynh như vậy, thay đổi biện pháp để cho cha con họ có cơ hội gặp nhau sao!
Cho nên, nhanh đưa anh ta đi mới giải trừ được, Liên Hoa lập tức đẩy anh xuống lầu, bước chân cũng nhẹ hơn bình thường mấy phần.
Nếu Triển Thiếu Khuynh không muốn đi thì cũng không có biện pháp, bất đắc dĩ ngồi lên thang máy, anh ngây ngốc nhìn Liên Hoa, trong lòng thở dài một tiếng, cô gái nhỏ này lúc nào mới có thể hoàn toàn thuộc về anh, sớm chiều gần nhau, bạc đầu không rời...
“Tài xế của tôi tên là Tiểu Phi sẽ tới chở chúng ta, tôi đưa anh về Triển thị trước, sau đó tôi đi chỗ khác.” Xuống thang máy, Liên Hoa vừa đẩy Triển Thiếu Khuynh đi tới cửa chính, vừa nói kế hoạch của mình với anh.
“Tốt.” Khoé môi Triển Thiếu Khuynh nhếch lên, đây cũng có thể coi là anh có nhiều thời gian hưởng thụ chung đụng với cô hơn.
“Liên Hoa?” Chợt, một giọng nói quen thuộc từ cửa chính truyền đến, cô theo giọng nói nhìn sang, kinh hãi.
“Mục Thần?” Liên Hoa nhìn người đàn ông anh tuấn đi tới từ của chính, mừng rỡ kêu lên.
“Ha ha, không ngờ là anh phải không!” Mục Thần xoải bước tiêu xái đi vào, khuôn mặt anh tuấn như thần Apollon tràn đầy nụ cười: “Có giật mình không, anh đã trở về!”
Liên Hoa cũng chạy tới, miệng quan tâm hỏi: “Anh về lúc nào? Chuyện Moon giải quyết xong rồi? Sao tới tìm tôi lại không gọi điện trước, lỡ như tôi không có trong công ty thì sao?”
Mục Thần lấy tốc độ cực nhanh ôm Liên Hoa vào lòng, nhẹ nhàng ôm rồi buông ra: “Lễ phép gặp lại sau xa cách, không được tức giận!” Anh cũng biết Liên Hoa không thích có ngưởi chạm vào bản thân, nhưng một tháng không thấy cô, anh thật sự không nhịn được muốn chạm vào cô, dù cho cô sẽ tức giận, anh cũng sẽ ôm cô.
“Không có lần sau, tôi liền bỏ qua cho anh. . . . .” Liên Hoa bất đắc dĩ, có chút không thoải mái sờ cánh tay vừa tiếp xúc với Mục Thần, đè xuống phản ứng tự nhiên của thân thể. Cô tự an ủi mình đây là lễ phép ở nước ngoài, Mục Thần khổ cực như thể trong một tháng qua, đều là lỗi của con trai cô, cái ôm này là cô xin lỗi Mục Thần vậy.
Mục Thần cười dịu dàng nhìn Liên Hoa: “Tốt. Chuyện ở nước Mỹ đã xử lí hoàn tất, anh vừa mới xuống máy bay, muốn gặp em, liền không ngừng lái xe chạy tới nơi này, xem ra trời cũng chiếu cố anh, anh không phải đúng lúc gặp em sao?”
“Anh thật sự là tới đúng lúc, nếu như trễ một giây, tôi đã rời đi.” Liên Hoa nhìn thật kỹ Mục Thần, cười nói: “Nhìn bộ dáng bây giờ của anh tôi liền yên tâm, tình hình của anh tốt như vậy, chuyện ở Mĩ nên xử lý hoàn hảo mới đúng.”
“Ha ha ha, lúc nào thì có chuyện anh không thể hoàn tất, khó khăn bao nhiêu anh cũng có thể giải quyết, thế gian sẽ không có người đàn ông nào hoàn mỹ hơn anh.” Mục Thần nháy mắt mấy cái cười nói, “Thế nào? Có phải đã động lòng rồi không? Đi đâu tìm được người đàn ông tốt hơn anh?”
Liên Hoa cũng không khách khí đánh trả: “Anh nằm mơ đi, anh cũng không nhìn một chút lần này Moon gặp nguy hiểm là vì cái gì, ruồi bọ không bu trứng không nứt, anh điểm yếu đầy người, nói gì ưu tú hay không ưu tú!”
“Làm sao em có thể đả thương trái tim của một người yêu em như vậy. . . . .”
Chẳng lẽ số phận phải chăm sóc Triển Thiếu Khuynh như vậy, thay đổi biện pháp để cho cha con họ có cơ hội gặp nhau sao!
Cho nên, nhanh đưa anh ta đi mới giải trừ được, Liên Hoa lập tức đẩy anh xuống lầu, bước chân cũng nhẹ hơn bình thường mấy phần.
Nếu Triển Thiếu Khuynh không muốn đi thì cũng không có biện pháp, bất đắc dĩ ngồi lên thang máy, anh ngây ngốc nhìn Liên Hoa, trong lòng thở dài một tiếng, cô gái nhỏ này lúc nào mới có thể hoàn toàn thuộc về anh, sớm chiều gần nhau, bạc đầu không rời...
“Tài xế của tôi tên là Tiểu Phi sẽ tới chở chúng ta, tôi đưa anh về Triển thị trước, sau đó tôi đi chỗ khác.” Xuống thang máy, Liên Hoa vừa đẩy Triển Thiếu Khuynh đi tới cửa chính, vừa nói kế hoạch của mình với anh.
“Tốt.” Khoé môi Triển Thiếu Khuynh nhếch lên, đây cũng có thể coi là anh có nhiều thời gian hưởng thụ chung đụng với cô hơn.
“Liên Hoa?” Chợt, một giọng nói quen thuộc từ cửa chính truyền đến, cô theo giọng nói nhìn sang, kinh hãi.
“Mục Thần?” Liên Hoa nhìn người đàn ông anh tuấn đi tới từ của chính, mừng rỡ kêu lên.
“Ha ha, không ngờ là anh phải không!” Mục Thần xoải bước tiêu xái đi vào, khuôn mặt anh tuấn như thần Apollon tràn đầy nụ cười: “Có giật mình không, anh đã trở về!”
Liên Hoa cũng chạy tới, miệng quan tâm hỏi: “Anh về lúc nào? Chuyện Moon giải quyết xong rồi? Sao tới tìm tôi lại không gọi điện trước, lỡ như tôi không có trong công ty thì sao?”
Mục Thần lấy tốc độ cực nhanh ôm Liên Hoa vào lòng, nhẹ nhàng ôm rồi buông ra: “Lễ phép gặp lại sau xa cách, không được tức giận!” Anh cũng biết Liên Hoa không thích có ngưởi chạm vào bản thân, nhưng một tháng không thấy cô, anh thật sự không nhịn được muốn chạm vào cô, dù cho cô sẽ tức giận, anh cũng sẽ ôm cô.
“Không có lần sau, tôi liền bỏ qua cho anh. . . . .” Liên Hoa bất đắc dĩ, có chút không thoải mái sờ cánh tay vừa tiếp xúc với Mục Thần, đè xuống phản ứng tự nhiên của thân thể. Cô tự an ủi mình đây là lễ phép ở nước ngoài, Mục Thần khổ cực như thể trong một tháng qua, đều là lỗi của con trai cô, cái ôm này là cô xin lỗi Mục Thần vậy.
Mục Thần cười dịu dàng nhìn Liên Hoa: “Tốt. Chuyện ở nước Mỹ đã xử lí hoàn tất, anh vừa mới xuống máy bay, muốn gặp em, liền không ngừng lái xe chạy tới nơi này, xem ra trời cũng chiếu cố anh, anh không phải đúng lúc gặp em sao?”
“Anh thật sự là tới đúng lúc, nếu như trễ một giây, tôi đã rời đi.” Liên Hoa nhìn thật kỹ Mục Thần, cười nói: “Nhìn bộ dáng bây giờ của anh tôi liền yên tâm, tình hình của anh tốt như vậy, chuyện ở Mĩ nên xử lý hoàn hảo mới đúng.”
“Ha ha ha, lúc nào thì có chuyện anh không thể hoàn tất, khó khăn bao nhiêu anh cũng có thể giải quyết, thế gian sẽ không có người đàn ông nào hoàn mỹ hơn anh.” Mục Thần nháy mắt mấy cái cười nói, “Thế nào? Có phải đã động lòng rồi không? Đi đâu tìm được người đàn ông tốt hơn anh?”
Liên Hoa cũng không khách khí đánh trả: “Anh nằm mơ đi, anh cũng không nhìn một chút lần này Moon gặp nguy hiểm là vì cái gì, ruồi bọ không bu trứng không nứt, anh điểm yếu đầy người, nói gì ưu tú hay không ưu tú!”
“Làm sao em có thể đả thương trái tim của một người yêu em như vậy. . . . .”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.