Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 146: Nguy Cơ Tứ Phía (Tiếp theo)
Tả Nhi Thiển
09/05/2016
"Sao không nhận điện thoại?" Triển Thiếu Khuynh đặt tách trà xuống, "Có tôi ở đây nên không tiện nghe sao?"
"Không có a, ha ha, Triển tổng suy nghĩ nhiều rồi." Liên Hoa đành chịu, đi đến chổ làm việc lấy điện thoại di động ra, nhấn xuống nút nghe.
"Mẹ?" giọng nói trẻ con mềm mại đáng yêu trong trẻo của Tiểu Bạch truyền đến, "Sao bây giờ mới chịu nhận điện thoại của con, mẹ đang bận sao? Có phải rất mệt không?" giọng nói của Tiểu Bạch mang theo tủi thân cùng quan tâm, dường như Liên Hoa có thể tưởng tượng ra bộ dáng đáng yêu cái miệng nhỏ nhắn đang chu lên của con trai.
"Không có bận, mẹ khỏe lắm à." giọng nói của Liên Hoa cũng mềm nhũn xuống, nhẹ nhàng ra khỏi phòng cách xa Triển Thiếu Khuynh, mới mở miệng hỏi, "Gọi cho mẹ có chuyện gì vậy, không phải bây giờ con đang học sao, con lại lười biếng trốn học?"
"Con quan tâm buổi họp báo của mẹ thôi. . . ." Tiểu Bạch ấp úng nói, "Hôm nay thành công không, đây là lần đầu tiên sau khi mẹ trở về thành phố K công khai tuyên bố thiết kế, con rất lo lắng quan điểm trong nước và nước ngoài không giống nhau, những người đó sẽ làm khó mẹ. . . ."
"Không cần lo lắng, buổi họp báo khá thành công." Liên Hoa dịu dàng nở nụ cười, "Con học cho thật tốt, mọi chuyện đều có mẹ, không nên lo lắng công việc của mẹ suy nghĩ lung tung, biết không!"
"Dạ, biết là biết, nhưng con làm không được à!" Tiểu Bạch đúng ý hợp tình nói, "Thân là người đàn ông đội trời đạp đất duy nhất trong nhà, làm sao con có thể yên tâm người phụ nữ đang ở bên ngoài dốc sức làm việc chứ, cho nên mẹ nhớ phải kiêng dè! Mẹ phải luôn luôn cảnh giác, cách những người đàn ông có ánh mắt mập mờ xa một chút!"
"Tiểu Bạch! Sao con học những lời đó!" Liên Hoa bất đắc dĩ, "Cái thằng nhóc đại tiểu quỷ này, bụng dạ cũng không thể rộng lượng một chút sao, không cần đa nghi như vậy chứ? Nói những lời như vậy mới là một đứa trẻ, con muốn giống như một người đàn ông phải học cách tin tưởng mẹ nha."
"Ai bảo mẹ lại trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, hiện tại đây là trong nước, khắp nơi đều là đàn ông tóc đen, mắt đen. . . " Tiểu Bạch nhỏ giọng lầm bầm, bé xác định hỗn huyết Mục Thần đại phôi đản sẽ bị đá văng ra, nhưng bên này khắp nơi đều cùng là người Trung Quốc, mẹ là cùng một người đàn ông như vậy sanh ra bé, ở đây khắp nơi đều là loại người đặc trưng này, bất cứ lúc nào đều có khả năng làm tâm hồn của mẹ rung động cướp đi người phụ nữ của bé, bé có thể không lo lắng sao!
"Con nói gì? Mẹ nghe bên kia hình như có người đang gọi con, ngoan ngoãn đi học đi, buổi chiều tan học mẹ sẽ đến đón con, đi học thật tốt nha, bye bye." Liên Hoa hôn gió rồi cúp điện thoại, đi vào phòng, đối mặt với ánh mắt xét đoán tò mò của Triển Thiếu Khuynh, cô làm ra vẻ hoàn toàn không hiểu ý tứ của anh, thản nhiên bình tĩnh ngồi xuống, tìm đề tài lảm nhảm, cùng anh tán gẫu chuyện trên trời dưới đất.
Giờ phút này cô hạ quyết tâm tuyệt đối không làm người thông minh, ánh mắt của Triển Thiếu Khuynh là muốn hỏi ai gọi điện thoại tới, muốn biết cô tránh mặt anh đi ra ngoài nói chuyện gì, nhưng cô cứ như không nhìn thấy, chính là không giải thích, anh có thể làm gì cô!
Cô hoàn toàn cho phép đúng lý hợp tình thôi, hai người trong lúc này không có quan hệ gì, sao phải thẳng thắn, thành khẩn với nhau chứ? Chẳng qua chỉ là một cuộc điện thoại thôi, cũng cần cô phải giải thích rõ ràng đối phương là ai sao, còn muốn giải thích vè sao đi ra ngoài tránh mặt anh ư? Hay là Triển Thiếu Khuynh cho rằng cô là vợ đến dạy dỗ?
Triển Thiếu Khuynh không có cách nào, anh nhìn ra được Liên Hoa đang giả ngu, thế nhưng cố tình giả vờ không chê vào đâu được, khiến anh nói không nên lời cũng không có một tia phản bác. Theo tiến triển bây giờ của hai người, nếu cô không muốn giải thích, anh thật sự một chút biện pháp cũng không có.
Nhưng anh luôn có một loại cảm giác, cuộc điện thoại cô vừa nhận kia, dường như có liên quan gì đó với anh. . . .
Đột nhiên, điện thoại của Triển Thiếu Khuynh cũng vang lên, anh kết nối: "A lô, bác Lãnh, có chuyện gì vậy? Ừ, được . . . . Được, con biết rồi, lập tức trở về liền."
Cúp điện thoại, anh có chút tiếc nuối nói: "Tôi vốn định cùng Liên tổng tìm hiểu tán gẫu một chút, thật đúng là không khéo, công ty xảy ra chút sơ suất, bây giờ tôi cần phải trở về. . . ."
"Đương nhiên công việc quan trọng hơn, Triển tổng không cần khách sáo, tôi tiễn anh."
"Không có a, ha ha, Triển tổng suy nghĩ nhiều rồi." Liên Hoa đành chịu, đi đến chổ làm việc lấy điện thoại di động ra, nhấn xuống nút nghe.
"Mẹ?" giọng nói trẻ con mềm mại đáng yêu trong trẻo của Tiểu Bạch truyền đến, "Sao bây giờ mới chịu nhận điện thoại của con, mẹ đang bận sao? Có phải rất mệt không?" giọng nói của Tiểu Bạch mang theo tủi thân cùng quan tâm, dường như Liên Hoa có thể tưởng tượng ra bộ dáng đáng yêu cái miệng nhỏ nhắn đang chu lên của con trai.
"Không có bận, mẹ khỏe lắm à." giọng nói của Liên Hoa cũng mềm nhũn xuống, nhẹ nhàng ra khỏi phòng cách xa Triển Thiếu Khuynh, mới mở miệng hỏi, "Gọi cho mẹ có chuyện gì vậy, không phải bây giờ con đang học sao, con lại lười biếng trốn học?"
"Con quan tâm buổi họp báo của mẹ thôi. . . ." Tiểu Bạch ấp úng nói, "Hôm nay thành công không, đây là lần đầu tiên sau khi mẹ trở về thành phố K công khai tuyên bố thiết kế, con rất lo lắng quan điểm trong nước và nước ngoài không giống nhau, những người đó sẽ làm khó mẹ. . . ."
"Không cần lo lắng, buổi họp báo khá thành công." Liên Hoa dịu dàng nở nụ cười, "Con học cho thật tốt, mọi chuyện đều có mẹ, không nên lo lắng công việc của mẹ suy nghĩ lung tung, biết không!"
"Dạ, biết là biết, nhưng con làm không được à!" Tiểu Bạch đúng ý hợp tình nói, "Thân là người đàn ông đội trời đạp đất duy nhất trong nhà, làm sao con có thể yên tâm người phụ nữ đang ở bên ngoài dốc sức làm việc chứ, cho nên mẹ nhớ phải kiêng dè! Mẹ phải luôn luôn cảnh giác, cách những người đàn ông có ánh mắt mập mờ xa một chút!"
"Tiểu Bạch! Sao con học những lời đó!" Liên Hoa bất đắc dĩ, "Cái thằng nhóc đại tiểu quỷ này, bụng dạ cũng không thể rộng lượng một chút sao, không cần đa nghi như vậy chứ? Nói những lời như vậy mới là một đứa trẻ, con muốn giống như một người đàn ông phải học cách tin tưởng mẹ nha."
"Ai bảo mẹ lại trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, hiện tại đây là trong nước, khắp nơi đều là đàn ông tóc đen, mắt đen. . . " Tiểu Bạch nhỏ giọng lầm bầm, bé xác định hỗn huyết Mục Thần đại phôi đản sẽ bị đá văng ra, nhưng bên này khắp nơi đều cùng là người Trung Quốc, mẹ là cùng một người đàn ông như vậy sanh ra bé, ở đây khắp nơi đều là loại người đặc trưng này, bất cứ lúc nào đều có khả năng làm tâm hồn của mẹ rung động cướp đi người phụ nữ của bé, bé có thể không lo lắng sao!
"Con nói gì? Mẹ nghe bên kia hình như có người đang gọi con, ngoan ngoãn đi học đi, buổi chiều tan học mẹ sẽ đến đón con, đi học thật tốt nha, bye bye." Liên Hoa hôn gió rồi cúp điện thoại, đi vào phòng, đối mặt với ánh mắt xét đoán tò mò của Triển Thiếu Khuynh, cô làm ra vẻ hoàn toàn không hiểu ý tứ của anh, thản nhiên bình tĩnh ngồi xuống, tìm đề tài lảm nhảm, cùng anh tán gẫu chuyện trên trời dưới đất.
Giờ phút này cô hạ quyết tâm tuyệt đối không làm người thông minh, ánh mắt của Triển Thiếu Khuynh là muốn hỏi ai gọi điện thoại tới, muốn biết cô tránh mặt anh đi ra ngoài nói chuyện gì, nhưng cô cứ như không nhìn thấy, chính là không giải thích, anh có thể làm gì cô!
Cô hoàn toàn cho phép đúng lý hợp tình thôi, hai người trong lúc này không có quan hệ gì, sao phải thẳng thắn, thành khẩn với nhau chứ? Chẳng qua chỉ là một cuộc điện thoại thôi, cũng cần cô phải giải thích rõ ràng đối phương là ai sao, còn muốn giải thích vè sao đi ra ngoài tránh mặt anh ư? Hay là Triển Thiếu Khuynh cho rằng cô là vợ đến dạy dỗ?
Triển Thiếu Khuynh không có cách nào, anh nhìn ra được Liên Hoa đang giả ngu, thế nhưng cố tình giả vờ không chê vào đâu được, khiến anh nói không nên lời cũng không có một tia phản bác. Theo tiến triển bây giờ của hai người, nếu cô không muốn giải thích, anh thật sự một chút biện pháp cũng không có.
Nhưng anh luôn có một loại cảm giác, cuộc điện thoại cô vừa nhận kia, dường như có liên quan gì đó với anh. . . .
Đột nhiên, điện thoại của Triển Thiếu Khuynh cũng vang lên, anh kết nối: "A lô, bác Lãnh, có chuyện gì vậy? Ừ, được . . . . Được, con biết rồi, lập tức trở về liền."
Cúp điện thoại, anh có chút tiếc nuối nói: "Tôi vốn định cùng Liên tổng tìm hiểu tán gẫu một chút, thật đúng là không khéo, công ty xảy ra chút sơ suất, bây giờ tôi cần phải trở về. . . ."
"Đương nhiên công việc quan trọng hơn, Triển tổng không cần khách sáo, tôi tiễn anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.