Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 156: Chương 140.3

Tả Nhi Thiển

05/07/2016

Rốt cuộc bữa trưa vẫn diễn ra như bình thường, nhân viên phục vụ đưa lên trái cây và món điểm tâm ngọt, Mục Thần càng tận tâm chiêu đãi Tiểu Bạch, hỏi han ân cần lấy điểm tâm trái cây đầy trên bàn trước mặt cho Tiểu Bạch, chỉ sợ bé không hài lòng đồ ăn hôm nay.

Liên Hoa lau nước trái cây dính trên khóe miệng con trai, đột nhiên nhớ đến một chuyện khác, cô ngẩng đầu hỏi Mục Thần: "Đúng rồi, không phải anh muốn hỏi chuyện của vị Hacker kia sao, tôi mang Tiểu Bạch đến chủ yếu là vì chuyện này, sao hôm nay không thấy anh nhắc đến chuyện này?"

"À, à!" Mục Thần cũng giật mình nhớ tới, hôm nay tâm tư của anh dường như tất cả chỉ muốn lấy lòng Tiểu Bạch và nghiêm túc cùng Liên Hoa nói chuyện với nhau, trái lại quên mất đại sự này của công ty!

Mục Thần nhìn Tiểu Bạch dịu dàng hỏi bé: "Tiểu Bạch, chú Mục muốn hỏi con về chuyện của vị Hacker đó, chính là cái người đã loan truyền tin tức của chú, hacker đã xâm nhập vào dữ liệu Moon, con có thể nói những việc con biết cho chú mục hay không vậy?"

Tiểu Bạch nuốt miếng bánh ngọt cuối cùng trong miệng, dưới ánh mắt bức cung của mẹ, nói ra đầu đuôi gốc ngọn sự việc mà bé biết: "Chú nói cái người hacker tên J, là người con nhận khi đầu tư trên mạng lưới trên Wall Street, con chưa từng gặp J, cũng không biết tướng mạo, tuổi tác, tính cách, gia đình. Con chỉ cùng hắn trao đổi chời đùa náo loạn trên mạng thôi, thỉnh thoảng giúp hắn đầu tư làm ăn một chút, giúp cho hắn kiếm chút tiền mà thôi. Chẳng qua là chúng con là bạn vong niên, hắn rất tin nhiệm rất bộc trực thành khẩn với con, hắn đối phó với Moon xác thực là con chỉ thị hắn, bản thân J không có chút thù hận với Moon. . . Những điều con biết chỉ vậy, những phương diện khác không biết."

Tiểu Bạch nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một hồi, mới nói ra chuyện quan trọng nhất: "À! Con nghe mẹ nói chú muốn chiêu an J, thu nhận hắn vào công ty để hắn phục vụ Moon? Vấn đề này con đã hỏi hắn rồi, hắn hoàn toàn không đồng ý!"

"Tiểu Bạch, con có nói cho hắn biết chú nguyện ý để cho hắn ra giá hay không, chỉ cần hắn nguyện ý làm việc ở Moon, đãi ngộ gì cũng có?" Mục Thần nhíu mày, truy hỏi Tiểu Bạch.

J là người thế nào cũng không quan trọng, nhưng nếu hắn không muốn phục vụ cho Moon, đây là sự đáng tiếc, thậm chí, nếu phục vụ cho công ty đối địch của Moon, hắn để những cơ sở dữ liệu của Moon bị rò rỉ cho đối phương, nhất định công ty sẽ có tai họa ngập đầu!

Tiểu Bạch gật đầu: "Con nói cho hắn biết, hơn nữa hắn còn hiểu rất rõ về Moon, biết đã đi nhất định sẽ có lương cao địa vị cao, chỉ là hắn vẫn cự tuyệt, nói sẽ không bán mạng cho bất cứ công ty nào, rất không tự do. . . . ."

"À. . . " Mục Thần tiếc nuối một hồi, đây đúng là một tin tức vừa may mắn vừa không may mắn, J không muốn phục vụ cho Moon, nhưng thứ hắn theo đuổi là nhàn vân dã hạc (*) chính mình thoải mái vui vẻ, cũng sẽ không bị người khác mua chuộc, hắn có phải có thể có tư tưởng qua loa phóng túng không?

(*) Nhàn vân dã hạc: không ràng buộc. Như những đám mây trôi nổi.

Liên Hoa hoài nghi hỏi con trai: "Con nói đều là sự thật, có thể cam đoan với mẹ?" Cô lo lắng con trai lòng dạ hẹp hòi muốn lừa gạt Mục Thần, chỉ có cô hỏi, mới có thể hỏi ra đáp án chân thật.

"Dạ, con nói cho hắn biết, con cam đoan hắn thật là một mực phủ quyết!" Tiểu Bạch cũng nghiêm túc gật đầu, trong lòng lại gian trá cười lớn, bé cũng không nói ra J sao phải cự tuyệt, J đưa ra quyết định này thật ra là bé giở trò ma mãnh!

Ha ha, là bé Tiểu Bạch dẫn dắt từng bước khuyên nhủ J, nói với hắn ở Moon lương cao đến đâu có thể kiếm bao nhiêu tiền, liều chết liều sống bất quá chỉ là một mức lương cố định, làm sao bằng được với bé giúp J đầu tư đạt được một khoản lợi nhuận? Huống chi, có một câu thành ngữ tiếng Hoa gọi là gì nhỉ. . . Đúng, là "Hãy cho ta một con cá hơn cho việc đánh bắt cá", J không phải là tên ngốc tài chính nha, bé có thể dạy J đầu tư dự đoán chứng khoán những hạng mục hấp dẫn để kiếm tiền a! Vậy vì cái gì J để cho bản thân bị vây hãm ở trong các điều mục của công ty không được tự do, làm mệt kiếm được ít, nói thế nào cũng không có lời a!



J bị bé hết sức thuyết phục, đặc biệt là bé đồng ý dạy J kỹ xảo phía sau đầu tư, J nhất quyết gọi bé mở miệng một tiếng lão đại, mở miệng một tiếng sư phụ, nghĩ đến hai người nhất định chênh lệch tuổi rất lớn, làm cho Tiểu Bạch cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Cũng không phải không biết xấu hổ, Tiểu Bạch tuyệt đối không có khái niệm chịu thiệt, đổi lại, J cũng sẽ dốc túi truyền dạy kiến thức kỹ xảo hacker máy tính cho bé. Tiểu Bạch không khỏi lấp lánh mắt một hồi, không đến vài năm, tin rằng Tiểu Bạch bé chính là một thế hệ mới của hacker đẳng cấp internet. . . .

"Aizz, J không có ý quy thuận, chúng ta cũng đành từ bỏ ý niệm này rồi. . . ." Mục Thần lộ ra biểu tình tiếc nuối cùng thương tiếc, khe khẽ thở dài.

Còn Tiểu Bạch lén lút cười như nở hoa, che cái miệng nhỏ nhìn lén vẻ mặt mất mác của Mục Thần, vẫn nhìn rất lâu, mãi cho đến khi bé cảm thấy đã nhìn đủ rồi, Tiểu Bạch mới cất giọng, cố ý bày ra nét mặt treo người mắc câu: "Chỉ là. . . . . . Chỉ là J cũng có lời nhắn để cho con truyền đạt cho tổng giám đốc của Moon. . . . . .

"J nhắn cho chú? Hắn muốn nói với chú cái gì? Là chuyện gì?" Mục thần sững sốt, không nghĩ tới vẫn còn có chuyển biến như vậy, nhưng J lưu lại là lời tốt còn là lời nói xấu, tim của anh vẫn cứ biến động theo. . . . . .

"Hắn nói a -- ừ, hắn nói. . . . . ." Tiểu Bạch lấp lửng một hồi, mới nhẹ nhàng từ trong túi áo của mình lấy ra một cái usb màu xanh đen, đung đưa trước mắt Mục Thần, hả hê nói, "Hắn nói ở đây hắn phát hiện chỗ hổng cùng bug của dữ liệu công ty Moon, bây giờ muốn giao toàn bộ cho tổng giám đốc của Moon, chuyện này xem như là bồi lễ, hi vọng chú không cần trách tội hắn."

"Đứa nhỏ hư hỏng, chuyện này sao không nói sớm!" Liên hoa vội vàng lấy usb, nhẹ nhàng đưa cho Mục Thần, cô nhẹ nhàng vỗ đầu con trai, "Con chính là muốn nhìn chúng ta sốt ruột có phải hay không, có thứ này tại sao không lấy ra sớm một chút!"

"Hì hì, con quên mất. . . . . ." Tiểu Bạch giả vờ ngây ngốc, bổ nhào vào trong ngực Liên Hoa làm nũng một hồi.

Mục thần cầm usb, có chút mừng rỡ giống như kinh hỉ, thế nhưng J lại nói tất cả chỗ hổng mà hắn nắm chắc cho Moon, trộm cũng có đạo đức, ngược lại J thật sự là một vị hacker có thực lực lại có nhân phẩm! Chỉ đáng tiếc là, không có cách nào thu hắn vào dưới trướng, luôn là có một chút tiếc nuối, nhưng có thể có cái kết quả này, có thể có được phần tư liệu này, cũng đã làm cho anh không cầu gì khác.

"Mục Thần, có phần tư liệu này, rốt cuộc hôm nay anh không có mời khách uổng phí rồi. Tiểu Bạch cũng xem như là làm chút chuyện thực tế cho anh, anh xem như nể mặt tôi, xem như nó tuổi còn nhỏ dại, đừng chấp nhất nó." Liên hoa nói với Mục Thần: "Bữa trưa của chúng ta cũng ăn gần xong rồi, anh lấy được tư liệu, vẫn là mau trở về xử lý những chỗ hổng đó đi, lần sau chúng ta tán gẫu tiếp, chuyện của Moon quan trọng hơn."

"Anh không có trách Tiểu Bạch, em cũng không cần trách bé nữa." Mục thần nắm chặt usb xinh xắn, đứng dậy nói với Liên Hoa và Tiểu Bạch: " Có được phần tư liệu này thật là niềm vui ngoài ý muốn, anh bây giờ xác thực là nóng lòng muốn trở về, muốn lập tức trở về dựa theo chỗ hổng của tư liệu để hoàn thiện hệ thống, cho nên anh sẽ không nói lời khách sáo gì với em và Tiểu Bạch, để tài xế đưa hai người trở về, chúng ta ngày khác lại tụ họp."

Liên hoa từ chối: "Tôi mang theo tài xế, cùng Tiểu Bạch trực tiếp về nhà là được rồi, anh đi làm việc đi, không cần phải để ý đến chúng tôi. Bạn tốt bao nhiêu năm, lại khách sáo thì thật kỳ cục rồi!"

Mục thần cười, không nói thêm gì nữa, cùng Liên Hoa và Tiểu Bạch đồng thời rời khỏi phòng, ở trước cửa khách sạn tất cả lên xe, rẽ theo hướng khác nhau chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook