Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 157: Chuẩn bị xong

Tả Nhi Thiển

05/07/2016

Tiểu Phi nghe lời lái xe đưa mẹ con Liên Hoa về nhà, có lẽ bởi vì Tiểu Bạch giằng co cả buổi trưa với Liên Hoa, lên xe liền mở mắt không ra, nằm trong lòng Liên Hoa ngủ thiếp đi rất nhanh. Liên Hoa ôm con trai, đắp cho bé thêm một cái chăn mỏng, nhìn dung nhan yên ổn của Tiểu Bạch khi ngủ, cô cũng có chút buồn ngủ rồi, khó có được ngày nghỉ, trở về cô cũng muốn ngủ bù một giấc thật tốt!

Về đến nhà, Liên Hoa ôm Tiểu Bạch xuống xe đặt trên giường, bản thân cũng về phòng nằm xuống giường nghỉ ngơi, vừa định ngủ, di dộng liền đổ chuông.

Âm nhạc du dương không nhanh không chậm vang lên, Liên Hoa đấu tranh liên tục, tiếng chuông vẫn không ngừng, bất đắc dĩ, cô phải xuống giường nhận điện thoại.

Đè nén lửa giận vì bị đánh thức, Liên Hoa ấn nút nghe: “Này, xin chào.”

“Xin chào, Liên tổng, tôi là Triển Thiếu Khuynh.” Giọng nam cực kỳ dễ nghe vang lên, nói một câu đơn giản liền dập tắt lửa giận trong lòng của Liên Hoa.

“Triển tổng?” Liên Hoa đảo qua ý nghĩ, nghi ngờ hỏi, “Tìm tôi có chuyện gì không?”

Triển Thiếu Khuynh khẽ cười: “Liên tổng, vật sở hữu cô gửi trong thư đã chuẩn bị xong, tôi muốn hỏi cô một chút, chúng ta có thể bắt đầu đơn case này rồi sao?”

Liên Hoa kinh ngạc nói: “Tất cả đều chuẩn bị xong? ! Thật giống như toàn bộ yêu cầu của tôi sao?”

Lúc trước đối tượng hợp tác của Liên Hoa chưa từng có ai làm xong trong mười ngày, vì yêu cầu của cô có chút hà khắc, ngày đó nói bảy ngày đều là phỏng đoán, cô suy đoán Triển Thiếu Khuynh còn muốn tiếp tục xin mấy ngày, anh làm sao có thể hoàn thành trong năm ngày? Có có thói quen là sẽ khó hoàn thành, những thứ kia đều phạm vi to lớn của case cô chọn, bởi vì điều kiện hợp tác cần phải có tài lực hùng hậu và quan hệ rộng lớn, nếu không có thì không thể hoàn thành!

“Đúng, tôi đã chuẩn bị xong tất cả yêu cầu của cô, mỗi một chi tiết nhỏ đều xử lí thật tốt, cũng có thể hoàn mĩ không khuyết điểm. Trước tiên cô có thể đến xem thử, có chỗ nào không vừa lòng có thể sửa đổi.” Triển Thiếu Khuynh cúi đầu cười nói, trong tay anh cầm là tóc hoa râm trong thư của Liên Hoa, cô có nhiều thói quen nhỏ không muốn cho người khác biết, những thứ này anh đang nắm trong tay, làm cho anh có một loại độc hưởng bí mật của Liên Hoa.

Triển Thiếu Khuynh mới đầu còn chưa tin những yêu cầu của Liên Hoa có nhiều hạn chế, cũng không thấy được hạng mục gì mà tốn bảy ngày chuẩn bị, nhưng khi thấy tài liệu Liên Hoa gửi tới bằng e-mail, anh thật sự bị hù sợ một chút, thật là hạng mục kinh người!

Liên Hoa nói trong thư rất chân thành, vì chung đụng cả ngày với người ở giữa nên cần có ý nghĩ khéo léo, cô đều có yêu cầu nghiêm khắc với việc ăn, ở, đi, đứng, hi vọng Triển thị có thể dành cho cô điều kiện tốt nhất, để cho cô có thể có tâm trạng tốt nhất bắt đầu công việc, tạo ra thiết kế hoàn mỹ nhất. Lúc ấy Triển Thiếu Khuynh còn có chút hăng hái chuẩn bị một đống thói quen của Liên Hoa, yên lặng ghi nhớ thứ cô yêu thích vào trong lòng, vì cô cố gắng làm cái tốt nhất.



Cô không uống cà phê, bất kì cà phê nào cũng không được, uống cà phê một ngày một đêm cô sẽ không ngủ được, cho nên lúc mời cô tuyệt đối không được mời loại thức uống này; buổi trưa cô nhất định phải ngủ trưa, đặc biệt cung cấp cho cô cái gối bằng nhung lông vịt, hoà quyện với hương thơm Lavender quý nhất, mới có thể gủ an ổn; lúc cô đnag làm thiết kế thì đồ uống phải duy trì ở mức 39 độ C, nếu không sẽ làm cho ý tưởng của cô mất hết; cô không thích ăn đồ ngọt, nhưng khi ý nghĩ bộc phát, cô cần đồ ăn cửa hàng Mille Feuilles để duy trì ý tưởng, món điểm tâm ngọt này là số lượng có hạn ở cửa hàng, đảm bảo chất lượng chỉ có năm ngày, nên phải Triển thị phải cung cấp liền, thật là hết sức khó khăn. . .. . .. .

Triển Thiếu Khuynh lần đầu tiên cảm thấy Liên Hoa là một nhà thiết kế đại tài, là một người có tiếng, có giá cực cao trên thế giới, những thứ vụn vặt này không phụ thân thể cô, nhưng làm cho anh nhức đầu một hồi. Liên Hoa yêu cầu rất nhiều thứ dù có tiền cũng không thể có được, làm cho anh khốn khổ suy nghĩ, làm tất cả biện pháp khó khăn lắm mới đủ tất cả. . . . . . . .

“Thật không?” Liên Hoa vẫn không thể tin được, “Mặc dù tôi rất tin tưởng Triển tổng sẽ không đùa, thế nhưng chuẩn bị xong mọi thứ nhanh như vậy, thật sự doạ tôi rồi.!”

“Là thật, toàn bộ đã sẵn sàng.” Triển Thiếu Khuynh có chút thấp thỏm hỏi, “Tôi có một chuyện muốn nói, bình thường cuộc sống của Liên tổng đều nghiêm khắc như vậy sao?”

Nếu như lúc nào anh cũng dùng những thứ này nuôi Liên Hoa, như vậy một năm sẽ tiêu hao hàng trăm triệu trở lên, có tiền cũng hết, có những dù có tiền căn bản cũng đâu mua được, cho dù là Triển thị, có lẽ cũng không có cách nào bảo đảm cung cấp quanh năm suốt tháng cho Liên Hoa.

Nếu như sinh hoạt hằng ngày của Liên Hoa cũng tiêu chuẩn như vậy, như vậy sau này anh càng phải cố gắng kiếm tiền rồi, anh sẽ cho người phụ nữ của mình những thứ tốt nhất, sao có thể để cho cô bị uỷ khuất. . . . . .

Liên Hoa cười khẽ một tiếng: “Dĩ nhiên không phải, sao có thể chứ! Những thứ này chỉ là yêu cầu của tôi lúc thiết kế, anh cũng biết rồi, yêu cầu của tôi có chút hà khắc, đang ở thời kỳ cùng đối tượng hợp tác tiếp xúc hiểu rõ, tôi cũng cần thoả mãn những yêu cầu này, mới có thể dần hiện ra ý tưởng hoàn mĩ nhất, đối tượng hợp tác như vậy là rất ít rồi. . . . . .Hằng năm tôi chỉ tự mình nhận có mấy đơn case, thời gian là một mặt, mặt khác chính là đối tượng hợp tác rất khó cung cấp những điều kiện của tôi, vậy tôi cũng không có cách nào!”

Liên Hoa bất đắc dĩ, cô nhận case là tiến hành thiết kế riêng cho công ty hoặc người, cô luôn cần hiểu biết hạng mục được yêu cầu, cùng đối tượng hợp tác tiến hành trao đổi, lại càng dựa vào ý tưởng và linh cảm, cần tập trung chú ý tới hạng mục.

Thật ra thì nếu như không phải cần tiếp xúc với người khác, nếu như hạng mục chỉ nhằm vào đồ vật của bản thân, tựa như đơn thiết kế kim cương Nam Phi, cô có một loại tập trung tinh thần khác là dẫn Tiểu Bạch theo mình, ở chung một chỗ với con trai, cho dù là tán gẫu, chơi đùa hoặc là yên tĩnh không nói gì, cô thiết kế cái gì linh cảm cũng bốn phía.

Nhưng đơn case này hoàn toàn không được, cô tuyệt đối sẽ không mang con trai đi cùng để chạm mặt với Triển Thiếu Khuynh, Tiểu Bạch tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt Triển Thiếu Khuynh, cho dù cô bị hạng mục của Triển thị hấp dẫn đến đêm ngủ không được, tuyệt đối cũng sẽ không dẫn con trai theo!

Cho nên, cô chỉ có thể sử dụng yêu cầu hà khắc tới yêu cầu Triển Thiếu Khuynh, anh không có cơ hội thấy Tiểu Bạch, chỉ có thể ít rủi ro nhiều phiền toái một chút, vì cô cung cấp linh cảm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook