Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 224
Tả Nhi Thiển
19/09/2018
Chương 207: Trầm luân
Dịu dàng, nhiệt tình, tham lam, điên cuồng.
Nụ hôn của anh không ngừng rơi xuống, dáng vẻ cứng rắn bá đạo, lôi kéo cô cùng nhau trầm luân.
Hơi thở của anh bao trùm linh hồn của cô, nhiệt tình nóng bỏng bao phủ toàn thân của cô, để cho thế giới của cô chỉ còn lại nụ hôn nóng bỏng vừa rồi, bị anh vây ở trong ngực, không có lực phản kích.
Liên Hoa bị anh che mắt, cảm giác thân thể lại càng thêm nhạy bén.
Triển Thiếu Khuynh hôn cô như mãnh thú vừa ra khỏi lồng, hô hấp nặng nề phun lên da cô, ngứa ngáy khó nhịn, trong cơ thể anh như có ngọn lửa âm ỉ, để cho cô cũng không nhịn được muốn bốc cháy.
Liên Hoa đỏ mặt, cô cảm nhận được thân thể của anh biến hóa, cô cũng không bỏ qua ngọn lửa trong mắt Triển Thiếu Khuynh, anh giờ phút này, đã động tình khát vọng. . . . . .
Anh vây cô trong ngực, đặt cô dưới thân, nụ hôn càng them cuồng nhiệt, cũng không giống như ở trong phòng bệnh lần trước, ngang ngược thô bạo như muốn cướp hết tất cả. Tay của anh vẫn duy trì phong độ của thân sĩ, nhẹ nhàng giữ lấy thân thể mêm nhũn của cô.
Trong lúc vô tình, Liên Hoa từ phản kháng mà lại bắt đầu nghênh hợp, đầu lưỡi cũng quấn lên môi của anh, người tới người lui triền miên không rõ.
Môi lưỡi lui tới, hơi thở của cô cũng rối loạn run rẩy, thân thể xụi lơ giống như sẽ lập tức hòa tan thành một vũng nước, mũi chân của cô đã không muốn đứng vững.
Theo bản năng, cô đưa hai tay ra, bám víu vào vật gần nhất, cô dựa vào anh để vững vàng thân thể, dồn sức nặng bản than lên người anh, đôi tay mềm mại ôm lấy cổ anh, nhốt chặt anh đang nhiệt tình cùng kích động.
Cô hiến dâng lên môi đỏ của mình, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, môi lưỡi quấn quanh, nồng đậm hơi thở vung vẩy cổ của anh, bản năng thân thể, cô thua, cô dung túng mình say đắm ở trong nụ hôn này.
Thân thể của cô chặc chẽ dán sát vào anh, thân thể nhẹ nhàng chống đỡ ở lồng ngực anh, cảm thụ nhịp tim của anh đang đập kịch liệt, lồng ngực của cô cũng không khỏi đuổi theo nhịp điệu đó, cùng nhau nhảy múa chung tiết tấu.
Xuyên thấu qua quần áo mỏng manh, hai cỗ thân thể thân mật tiếp xúc va chạm, nhiệt độ từ thân thể anh truyền sang như muốn thiêu đốt cả cô.
Triển Thiếu Khuynh cảm giác được Liên Hoa nghênh hợp, trong lòng dấy lên cảm giác mừng như điên, môi lưỡi của anh càng thêm cuồng nhiệt, thề phải làm cho cô hoàn toàn thần phục.
Tay của anh đặt trên eo thon của Liên Hoa, ghìm chặt thân thể mềm mại hận không thể mang người phụ nữ này nhập vào thân thể mình.
Triển Thiếu Khuynh đè nén ngọn lửa đang muốn bùng phát, trời mới biết anh đã ùung hết tự chủ cả đời, mới không có làm ra mình muốn làm nhất một bước. . . . . .
Anh sẽ tôn trọng cô, trước khi được cô cho phép thừa nhận, anh sẽ không đi đến một bước cuối cùng, sẽ không để cho cô sau này hận anh.
Nụ hôn nóng bỏng này không hề vô nghĩa, anh muốn thông qua nụ hôn này tuyên bố chủ quyền của mình, muốn cho cô biết ham muốn chiếm hữu của anh. . . . . .
Anh hôn mọi ngóc ngách trong miệng Liên Hoa, không ngừng trằn trọc cắn mút, rời khỏi đôi môi nóng bỏng, anh cúi đầu, hôn dọc xuống dưới, từ khóe môi đi xuống áo ngủ, dừng lại ở nơi anh mong muốn đã lâu,cắn mút lưu lại vết hôn mập mờ.
"Ừm. . . . . ." Một âm thanh ngọt ngào phát ra từ đôi môi đỏ mọng của Liên Hoa, làn da nhạy cảm của cô bị cắn nuốt nhẹ nhàng, để cho cô run rẩy như bị điện giật, tay chân cũng mềm yếu vô lực.
Cô nâng lên thân thể, giống như một đóa hoa từ trong bão táp, yếu ớt vô lực cố gắng phản kháng.
Một tiếng rên rỉ này lại giống như liều thuốc kích thích, không tiếng động khích lệ động tác Triển Thiếu Khuynh.
Triển Thiếu Khuynh vùi đầu, hôn lên da thịt trắng nõn của cô, hai hàm răng trắng nhẹ nhàng cắn thịt mềm, ở nơi nào đó liền lưu lại vô số vết hôn cùng dấu răng.
Cánh môi hoàn mỹ, chóp mũi cô còn vương hương thơm nhàn nhạt sau khi tắm, Triển Thiếu Khuynh khẽ híp mắt, thu hết bộ dáng yếu ớt của cô vào mắt.
Sợi tóc hơi rối còn mang theo ẩm ướt sau khi tắm hai gò má dần dần ửng đỏ, lộ ra xương quai xanh đã bị anh mút ra một chuỗi vết hôn, quần áo ngủ rộng rãi trên hai thân thể đang dán sát nhau, đã trượt xuống lộ một bên bả vai của cô, trên đầu vai mượt mà khả ái cũng bị anh lưu lại dấu răng, khó có thể xóa mờ dấu vết.
Tại sao cô có thể đẹp như vậy, tại sao anh lại yêu cô như vậy, cứ như vậy bị cô hấp dẫn không cách nào khống chế.
"Anh sẽ không làm thương tổn em, cũng sẽ không làm trái với ý kiến của em, nhưng anh không nhịn được không đụng vào em ——" rốt cuộc Triển thiếu khuynh cũng rời môi khỏi cổ cô, lại trở trên môi của cô, lại cùng môi của cô duy trì cự ly một cm, trong lúc nói chuyện lại khẽ chạm vào môi cô, hơi thở nồng đậm phả lên da thịt non mịn làm cô thấy có chút ngứa, càng thêm mập mờ triền miên.
"Em xem, em cũng không chán ghét bài xích anh, tại sao không thể thử tiếp nhận anh. . . . . . Tiếp nhận nụ hôn của anh ——"
Nói xong, anh lại cúi đầu xuống, chận lại phản bác của cô, đầu lưỡi lần nữa xâm nhập vào trong bờ môi của cô, lần nữa hôn cô đến xụi lơ.
. . . . . .
Nụ hôn nhiệt tình không biết kéo dài bao lâu, cho đến khi Triển Thiếu Khuynh bức ép chình mình dừng lại, anh nhẹ nhàng hôn một cái lên lông mi Liên Hoa, để cho môi mình rời khỏi thân thể của cô.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, chút lý trí cuối cùng của anh cũng không có cách nào duy trì, nhất định sẽ bị dục hỏa làm đầu óc choáng váng, lôi kéo Liên Hoa liều mạng tiến tới bước cuối cùng. . . . . .
Năm năm trước một đêm kia bọn họ chỉ là thân thể kết hợp, mà năm năm sau, anh hy vọng có thể giữ được tâm của cô. Liên Hoa là người anh nhận định cả đời, được chung sống cùng người mình yêu, mới thật sự là hạnh phúc. . . . . .
"Liền Hoa, em có khỏe không. . . . . ." Triển Thiếu khuynh giữ chặt eo cô, tực cằm vào trán cô, nhẹ nhàng nói, "Nhớ hô hấp, tim đập của em vẫn đập rất nhanh. . . . . ."
Trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn không cách nào nói rõ, trong lòng anh thỏa mãn, Liên Hoa bị anh hôn xụi lơ liên tục thở gấp, nói rõ bốn năm nay thể lực của anh vẫn không hề thụt giảm, thân thể anh vẫn có thể làm người phụ nữ của mình thoải mái hài lòng, đây là chuyện anh hả hê nhất.
"Hô ——" Liên Hoa dựa vào ngực Triển Thiếu Khuynh, vô lực híp mắt, lông mi run rẩy không ngừng thở dốc.
Ngực cô phập phồng kịch liệt thật lâu không cách nào thở bình thường, mới vừa rồi, cô suýt nữa bị anh hôn quên mất hô hấp. . . . . .
Triển Thiếu Khuynh quan tâm ôm Liên Hoa, nhẹ nhàng dìu cô đến đến một bên trên ghế sa lon ngồi xuống, anh đặt cô ngồi lên đùi mình, để cho cô tìm góc độ thoải mái tựa vào ngực mình.
Anh bá đạo vẫn giữ chặt thân thể cô, để cho cô chỉ có thể giao phó toàn bộ cho anh, chỉ có thể không đề phòng ở trong ngực anh bình ổn hô hấp.
Hai má Liên Hoa đỏ bừng nhìn anh giống như mèo con ăn no bụng uống đủ, lộ ra nụ cười thoả mãn.
Dịu dàng, nhiệt tình, tham lam, điên cuồng.
Nụ hôn của anh không ngừng rơi xuống, dáng vẻ cứng rắn bá đạo, lôi kéo cô cùng nhau trầm luân.
Hơi thở của anh bao trùm linh hồn của cô, nhiệt tình nóng bỏng bao phủ toàn thân của cô, để cho thế giới của cô chỉ còn lại nụ hôn nóng bỏng vừa rồi, bị anh vây ở trong ngực, không có lực phản kích.
Liên Hoa bị anh che mắt, cảm giác thân thể lại càng thêm nhạy bén.
Triển Thiếu Khuynh hôn cô như mãnh thú vừa ra khỏi lồng, hô hấp nặng nề phun lên da cô, ngứa ngáy khó nhịn, trong cơ thể anh như có ngọn lửa âm ỉ, để cho cô cũng không nhịn được muốn bốc cháy.
Liên Hoa đỏ mặt, cô cảm nhận được thân thể của anh biến hóa, cô cũng không bỏ qua ngọn lửa trong mắt Triển Thiếu Khuynh, anh giờ phút này, đã động tình khát vọng. . . . . .
Anh vây cô trong ngực, đặt cô dưới thân, nụ hôn càng them cuồng nhiệt, cũng không giống như ở trong phòng bệnh lần trước, ngang ngược thô bạo như muốn cướp hết tất cả. Tay của anh vẫn duy trì phong độ của thân sĩ, nhẹ nhàng giữ lấy thân thể mêm nhũn của cô.
Trong lúc vô tình, Liên Hoa từ phản kháng mà lại bắt đầu nghênh hợp, đầu lưỡi cũng quấn lên môi của anh, người tới người lui triền miên không rõ.
Môi lưỡi lui tới, hơi thở của cô cũng rối loạn run rẩy, thân thể xụi lơ giống như sẽ lập tức hòa tan thành một vũng nước, mũi chân của cô đã không muốn đứng vững.
Theo bản năng, cô đưa hai tay ra, bám víu vào vật gần nhất, cô dựa vào anh để vững vàng thân thể, dồn sức nặng bản than lên người anh, đôi tay mềm mại ôm lấy cổ anh, nhốt chặt anh đang nhiệt tình cùng kích động.
Cô hiến dâng lên môi đỏ của mình, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, môi lưỡi quấn quanh, nồng đậm hơi thở vung vẩy cổ của anh, bản năng thân thể, cô thua, cô dung túng mình say đắm ở trong nụ hôn này.
Thân thể của cô chặc chẽ dán sát vào anh, thân thể nhẹ nhàng chống đỡ ở lồng ngực anh, cảm thụ nhịp tim của anh đang đập kịch liệt, lồng ngực của cô cũng không khỏi đuổi theo nhịp điệu đó, cùng nhau nhảy múa chung tiết tấu.
Xuyên thấu qua quần áo mỏng manh, hai cỗ thân thể thân mật tiếp xúc va chạm, nhiệt độ từ thân thể anh truyền sang như muốn thiêu đốt cả cô.
Triển Thiếu Khuynh cảm giác được Liên Hoa nghênh hợp, trong lòng dấy lên cảm giác mừng như điên, môi lưỡi của anh càng thêm cuồng nhiệt, thề phải làm cho cô hoàn toàn thần phục.
Tay của anh đặt trên eo thon của Liên Hoa, ghìm chặt thân thể mềm mại hận không thể mang người phụ nữ này nhập vào thân thể mình.
Triển Thiếu Khuynh đè nén ngọn lửa đang muốn bùng phát, trời mới biết anh đã ùung hết tự chủ cả đời, mới không có làm ra mình muốn làm nhất một bước. . . . . .
Anh sẽ tôn trọng cô, trước khi được cô cho phép thừa nhận, anh sẽ không đi đến một bước cuối cùng, sẽ không để cho cô sau này hận anh.
Nụ hôn nóng bỏng này không hề vô nghĩa, anh muốn thông qua nụ hôn này tuyên bố chủ quyền của mình, muốn cho cô biết ham muốn chiếm hữu của anh. . . . . .
Anh hôn mọi ngóc ngách trong miệng Liên Hoa, không ngừng trằn trọc cắn mút, rời khỏi đôi môi nóng bỏng, anh cúi đầu, hôn dọc xuống dưới, từ khóe môi đi xuống áo ngủ, dừng lại ở nơi anh mong muốn đã lâu,cắn mút lưu lại vết hôn mập mờ.
"Ừm. . . . . ." Một âm thanh ngọt ngào phát ra từ đôi môi đỏ mọng của Liên Hoa, làn da nhạy cảm của cô bị cắn nuốt nhẹ nhàng, để cho cô run rẩy như bị điện giật, tay chân cũng mềm yếu vô lực.
Cô nâng lên thân thể, giống như một đóa hoa từ trong bão táp, yếu ớt vô lực cố gắng phản kháng.
Một tiếng rên rỉ này lại giống như liều thuốc kích thích, không tiếng động khích lệ động tác Triển Thiếu Khuynh.
Triển Thiếu Khuynh vùi đầu, hôn lên da thịt trắng nõn của cô, hai hàm răng trắng nhẹ nhàng cắn thịt mềm, ở nơi nào đó liền lưu lại vô số vết hôn cùng dấu răng.
Cánh môi hoàn mỹ, chóp mũi cô còn vương hương thơm nhàn nhạt sau khi tắm, Triển Thiếu Khuynh khẽ híp mắt, thu hết bộ dáng yếu ớt của cô vào mắt.
Sợi tóc hơi rối còn mang theo ẩm ướt sau khi tắm hai gò má dần dần ửng đỏ, lộ ra xương quai xanh đã bị anh mút ra một chuỗi vết hôn, quần áo ngủ rộng rãi trên hai thân thể đang dán sát nhau, đã trượt xuống lộ một bên bả vai của cô, trên đầu vai mượt mà khả ái cũng bị anh lưu lại dấu răng, khó có thể xóa mờ dấu vết.
Tại sao cô có thể đẹp như vậy, tại sao anh lại yêu cô như vậy, cứ như vậy bị cô hấp dẫn không cách nào khống chế.
"Anh sẽ không làm thương tổn em, cũng sẽ không làm trái với ý kiến của em, nhưng anh không nhịn được không đụng vào em ——" rốt cuộc Triển thiếu khuynh cũng rời môi khỏi cổ cô, lại trở trên môi của cô, lại cùng môi của cô duy trì cự ly một cm, trong lúc nói chuyện lại khẽ chạm vào môi cô, hơi thở nồng đậm phả lên da thịt non mịn làm cô thấy có chút ngứa, càng thêm mập mờ triền miên.
"Em xem, em cũng không chán ghét bài xích anh, tại sao không thể thử tiếp nhận anh. . . . . . Tiếp nhận nụ hôn của anh ——"
Nói xong, anh lại cúi đầu xuống, chận lại phản bác của cô, đầu lưỡi lần nữa xâm nhập vào trong bờ môi của cô, lần nữa hôn cô đến xụi lơ.
. . . . . .
Nụ hôn nhiệt tình không biết kéo dài bao lâu, cho đến khi Triển Thiếu Khuynh bức ép chình mình dừng lại, anh nhẹ nhàng hôn một cái lên lông mi Liên Hoa, để cho môi mình rời khỏi thân thể của cô.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, chút lý trí cuối cùng của anh cũng không có cách nào duy trì, nhất định sẽ bị dục hỏa làm đầu óc choáng váng, lôi kéo Liên Hoa liều mạng tiến tới bước cuối cùng. . . . . .
Năm năm trước một đêm kia bọn họ chỉ là thân thể kết hợp, mà năm năm sau, anh hy vọng có thể giữ được tâm của cô. Liên Hoa là người anh nhận định cả đời, được chung sống cùng người mình yêu, mới thật sự là hạnh phúc. . . . . .
"Liền Hoa, em có khỏe không. . . . . ." Triển Thiếu khuynh giữ chặt eo cô, tực cằm vào trán cô, nhẹ nhàng nói, "Nhớ hô hấp, tim đập của em vẫn đập rất nhanh. . . . . ."
Trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn không cách nào nói rõ, trong lòng anh thỏa mãn, Liên Hoa bị anh hôn xụi lơ liên tục thở gấp, nói rõ bốn năm nay thể lực của anh vẫn không hề thụt giảm, thân thể anh vẫn có thể làm người phụ nữ của mình thoải mái hài lòng, đây là chuyện anh hả hê nhất.
"Hô ——" Liên Hoa dựa vào ngực Triển Thiếu Khuynh, vô lực híp mắt, lông mi run rẩy không ngừng thở dốc.
Ngực cô phập phồng kịch liệt thật lâu không cách nào thở bình thường, mới vừa rồi, cô suýt nữa bị anh hôn quên mất hô hấp. . . . . .
Triển Thiếu Khuynh quan tâm ôm Liên Hoa, nhẹ nhàng dìu cô đến đến một bên trên ghế sa lon ngồi xuống, anh đặt cô ngồi lên đùi mình, để cho cô tìm góc độ thoải mái tựa vào ngực mình.
Anh bá đạo vẫn giữ chặt thân thể cô, để cho cô chỉ có thể giao phó toàn bộ cho anh, chỉ có thể không đề phòng ở trong ngực anh bình ổn hô hấp.
Hai má Liên Hoa đỏ bừng nhìn anh giống như mèo con ăn no bụng uống đủ, lộ ra nụ cười thoả mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.