Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 225

Tả Nhi Thiển

19/09/2018

Chương 208: Tại sao phải yêu

Hai người gắt gao dán chặt nhau, cho đến khi cảm xúc của cô dần ổn địnhị, khi Triển Thiếu Khuynh cảm thấy thân thể mềm mại trong ngực không run rẩy nữa, anh mới thu hồi nụ cười.

Anh nhẹ nhành chuyển qua mặt của Liên Hoa, nhìn thẳng ánh mắt mờ mịt của cô, giống như là muốn xuyên thấu linh hồn của cô, nhìn thẳng vào nội tâm của cô, hỏi "Liền Hoa, em xem, thân thể của em cũng yêu anh đấy, tại sao trong lòng em còn không chịu tiếp nhận anh ——"

Liền Hoa vừa ổn định nhịp tim lại hoảng loạn, nghĩ đến bộ dáng mình mới vừa rồi mềm yếu tê liệt ngã xuống, nghĩ đến mình chìm đắm đáp lại nụ hôn của anh, mặt của cô lập tức đỏ đến tận mang tai.

Đáng chết, mặc dù năm năm này cô không có thân mật cùng người đàn ông nào, nhưng cũng không phải là cô gái nhỏ ngốc nghếch kém cỏi năm đó, cô cũng thường thấy những nhân vật có tiếng trong thương trường, cùng với đối tượng hợp tác đi hộp đêm vào quán rượu cũng là chuyện thường, thấy nam nữ ôm hôn thân thiết, cho dù bọn họ làm ở trước mặt cô, cô cũng vẫn bình tình không thèm ngó tới.

Nhưng lần này, chỉ bị Triển Thiếu Khuynh hôn một cái tâm tư đã rối loạn như vậy!

Liền Hoa hạ mí mắt, hận thân thể của mình thật không có tiền đồ.

Năm đó cô bị vẻ bề ngoài của Triển Thiếu Khuynh mê hoặc, là bởi vì còn trẻ ngốc nghếch chưa có kinh nghiệm; mấy lần trước bị anh hôn lén, không phải là bởi vì cô vội vàng không kịp chuẩn bị, chính là trong lòng bận tâm con trai, không có toàn lực phản kháng; còn lần này, cô hoàn toàn không tìm ra lý do!

Vừa bắt đầu nhìn thấy được ánh mắt của anh, cô cũng biết anh muốn làm chuyện xấu, trong phòng cũng không có chuyện gì khiến cô phân tâm, cô nghiêm túc thử tránh đi, nhưng vẫn là không thể né khỏi lưới, cuối cùng vẫn bị anh bắt lại, bị anh nắm trong tay muốn làm gì thì làm. . . . . .

"Em không sao chứ? Thế nào mặt lại đỏ như vậy?" Triển Thiếu Khuynh lúc này chợt dựa vào bên tai cô nỉ non, hô hấp nhẹ nhàng phả vào lỗ tai của cô, để cho cô nhảy dựng lên như chim sợ cành cong.



"Em nuốn đi đâu vậy?" Triển Thiếu Khuynh nhanh tay lẹ mắt bắt được cô, kéo về trong ngực của mình, anh quyết định chủ ý không để cho cô chạy trốn rời đi tầm mắt của mình nửa bước, "Liền Hoa, em vẫn không trả lời anh, tại sao em không muốn tiếp nhận anh?"

"Tiếp nhận anh cái gì, tiếp nhận anh thiếu nợ thịt sao?" Liền Hoa chợt thay vẻ mặt quyến rũ, ngón tay dài nhọn vẽ vòng tròn quanh ngực anh, "Nếu như anh hi vọng, như vậy hiện tại em liền có thể tiếp thụ. . . . . . Chúng ta tùy tiện lên giường, em để mặc cho anh tiếp tục chuyện vừa nãy đến cùng ——"

Nếu như một lần hiến thân có thể để cho Triển Thiếu Khuynh vì vậy hài lòng từ đó buông tay, cô cũng không bài xích đề nghị này.

Trước kia cũng không phải là không cùng anh làm qua, như anh đang nói, thân thể của cô cũng không bài xích anh. Sau một đêm tình, cô cũng không thiếu anh bất kỳ điều gì nữa, trừ Tiểu Bạch ra, cô và Triển Thiếu Khuynh sẽ không còn bất kì quan hệ gì nữa, cô có thể cường ngạnh yêu cầu hai người nước giếng không phạm nước sông.

"Đừng mang loại mặt nạ này ra với anh, anh không muốn một lần bố thí của em, không phải loại hiến thân hi sinh vì nghĩa!" Triển Thiếu Khuynh lắc đầu, bắt được ngón tay của cô, kiên định mà nói ra.

Anh nghĩ muốn cô, muốn đến nổi điên, nhưng cũng không phải ở tình huống bây giờ, Liên Hoa bị tức giận chấp nhận dâng lên thân thể, thế nhưng anh lại tuyệt đối không thể tiếp nhận.

Cô nói chỉ là tình một đêm, cả đêm vui thích, đổi lấy chỉ là một tương lai lạnh lẽo, đây là giao dịch mất nhiều hơn được. Điều anh muốn từ trước đến nay là một người luôn ở bên anh mỗi ngày, mà không phải chút cảm tình nhất thời, về sau không thể lấy được lòng cô.

"Nếu như anh chỉ muốn thân thể của em, em cho rằng vừa rồi em có thể ngăn cản được sao. . . . . ." Triển Thiếu Khuynh vuốt tay Liên Hoa, nói nghiêm túc, "Không chỉ là vừa rồi, mấy lần trước kia, nếu như mà anh thật sự dùng sức mạnh, em có thể chạy trốn sao? Điều anh muốn là lòng của em, đừng nghĩ dùng thân thể là có thể gán nợ! Liền Hoa, anh thật sự muốn biết, tại sao em không muốn yêu anh, tại sao vĩnh viễn đều muốn trốn tránh!"

Liền Hoa cắn môi, mưu kế của cô bị nhìn thấu, cô vứt bỏ cả hình tượng cũng không đạt được hiệu quả cần có.

Thở dài, trong đôi mắt cô thoáng chốc trở nên lạnh lẽo trấn định.

Cô mở miệng nói: "Anh có thể nhìn ra được, bên cạnh em cho tới bây giờ cũng không thiếu đàn ông."



"Dĩ nhiên." Triển Thiếu Khuynh nghĩ đến Mục Thần, Đỗ Yến Thừa, phẫn hận cắn răng nói. Người phụ nữ của mình quá ưu tú, quá dễ dàng trêu chọc đến hoa đào, cũng là một chuyện hết sức thống khổ!

Liên Hoa còn nói: "Vậy anh vậy cũng biết, em luôn tự mình cố gắng rất kiên định, em có sự nghiệp tương đối lớn mạnh, có con trai thân thiết hiểu chuyện, có bạn tốt."

Triển Thiếu Khuynh gật đầu: "Đúng, FL và Thịnh Thế Liên Hoa đều đang kinh doanh khởi sắc, Tiểu Bạch thông minh đáng yêu, những bằng hữu kia của em đều vì hai người mà có thể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, đáng tin cậy nhất nhưng. . . . . ." Nhưng chuyện này với chuyện em yêu họ giống nhau sao, cả phương diện gia đình và sự nghiệp em đều vô cùng hoàn mỹ, không phải là còn thiếu một người yêu thật lòng, để bù đắp tình yêu thiếu sót sao?

"Cho nên anh phải thừa nhận, em cũng không cần một người đàn ông đặc biệt tới trợ giúp em. Nếu cuộc sống đang êm đẹp hạnh phúc, vậy em —— vậy tại sao muốn em đi yêu một người đàn ông? Tìm một người để ý tới dạy mình, để cho mình lần nữa nhớ thương yêu say đắm anh ta?" Liên Hoa nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói, "Chuyện trong nhà em chắc anh cũng đã biết, em yêu cha mẹ sâu đậm như vậy nhưng họ đều ra đi, em đã từng bị vị hôn phu phản bội, bị mẹ kế em kế tính toán, em cũng từng muốn yêu một người cả đời, nhưng bọn họ đối với em làm cái gì. . . . . ."

Liên Hoa quay đầu lại nhìn Triển Thiếu Khuynh, trịnh trọng hỏi: "Chẳng lẽ anh không cảm thấy, anh yêu càng nhiều, lại càng dễ dàng gặp chuyện không may sao? Không biết một ngày kia bọn họ sẽ chết đi hay rời đi, hoặc là một ngày kia lại phản bội đâm cho một đao, em chịu đủ rồi! Cả đời này, em chỉ cần theo đuổi sự nghiệp thiết kế, vĩnh viễn chăm sóc Tiểu Bạch, trong thời gian rảnh, vui đùa cùng những người bạn thân ——"

"Không, tương lai của em không phải là như vậy!" Triển Thiếu Khuynh dùng ngón tay giữ chặt môi của cô, chận lại lời cô chưa nói xong, "Anh trước đừng nói, hãy nghe em nói ——"

Triển Thiếu Khuynh thở dài trong lòng, cô là người phụ nữ kiên cường, nhưng tầng tầng tự bảo vệ mình, Liên Hoa vẫn là cô gái nhỏ sợ tổn thương, chỉ là cô đã trang bị cho mình một vỏ bọc đầy đủ, dùng sức mạnh và vỏ bọc cứng rắn ngăn cản mọi khả năng có thể thương tổn mình.

Thì ra là, trong lòng cô vẫn có bi thương. Cha mẹ mất đi khiến cô sợ hãi người yêu ra đi, bị vị hôn phu phản bội cùng mẹ kế và em kế tính toán làm cho cô luôn bị ám ảnh đối với tình yêu!

Cô trở lại là muốn báo thù mẹ con Ôn gia cùng Đỗ gia, nhưng cho dù cô đạt được mục đích, khiến Ôn gia và Đỗ gia gặp báo ứng, đoạt lại Liên thị bị bọn họ cướp đi, có lẽ trong lòng cô vết thương kia cũng không thể lành.

Làm cô vĩnh viễn không yêu ai nữa, vĩnh viễn sợ sệt bị phản bội.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook