Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 243
Tả Nhi Thiển
19/09/2018
Chương 226: Về nhà đi
Edit: Phong Nguyệt
Thời gian dần trôi qua, giương mặt ngây ngốc của Liên Hoa dần dần khôi phục lại, lúc bọn họ đang xem phim thì Liên Hoa bị hắn ôm hôn, nhưng trước chỗ khu vui chơi, Liên Hoa đã lắc đầu cự tuyệt hắn hôn.
Sương mù trong mắt Liền Hoa càng ngày càng ít, vẻ mặt trì độn cùng với sững sờ cũng rút đi, động tác cũng thật lưu loát.
Rất rõ ràng, cô ấy là bị hạng mục trò chơi nguy hiểm kích thích làm cho IQ giảm xuống, đang nhanh chóng khôi phục lại.
Triển Thiếu Khuynh không nói được nên may mắn thở phào một cái, hay là nên cảm thấy cực kỳ tiếc hận, Liên Hoa khôi phục bình thường đương nhiên là chuyện tốt, nhưng là, một Liên Hoa tự tin kiên cường lại bày ra một mặt đáng yêu như thế, lại giống như phù dung sớm nở tối tàn vậy.
Trong lòng hắn hơi động, sau này thời gian còn dài, Tiểu Bạch tuổi còn nhỏ, hắn và Liên Hoa không thể nói ra là muốn dẫn con trai tới khu vui chơi để dạo chơi, khi đó, hắn. . . . . .
Trong lòng Triển Thiếu Khuynh dâng lên không ít suy nghĩ tính toán, mà người bị hắn tính toán là Liên Hoa, đang nhức đầu xoa huyệt Thái Dương, hận không được giao chính mình luôn!
Cô làm sao mỗi lần bị dao động liền lên thuyền giặc, làm sao sẽ bị con trai và Triển Thiếu Khuynh cùng nhau kéo ngắm hỏa Lưu Tinh(pháo hoa), sau đó liền liên tiếp chơi mấy hạng mục trò chơi kích thích nguy hiểm!
Ríu rít anh(tiếng chim kêu), cô biết rất rõ ràng tật xấu của chính mình, chỉ cần xoay quanh nhiều lần, IQ sẽ trở về bằng một đứa trẻ nhỏ, ngây ngô ngốc ngếch 囧!
Cho nên dù hắn có thích những thứ trò chơi kinh hãi có tính khiêu chiến kia đi nữa, cũng không dám chơi nhiều, cô từ nhỏ đến lớn mất mặt đã quá nhiều, năm đó cha cô vẫn còn sống, liền thích nhất dẫn cô tới khu vui chơi, chờ cô chóng mặt liền nhìn cô biến thành dáng vẻ của một đứa bé, cha cô cười đến không ngậm miệng được.
Dù sao năm đó cô cũng được coi như là thiếu nữ, ngơ ngác biến thành IQ của trẻ nhỏ còn chưa tính, nhưng bây giờ, cô đã là mẹ của một đứa bé, sẽ rất ghét biến thành một đứa trẻ lớn xác thôi. . .
Chao ôi, khi ở Mỹ, cô và Tiểu Bạch cùng đi chơi cũng xảy ra qua mấy lần tình huống như thế, ở trước mặt con trai mất thể diện cô đều nhịn, nhưng tại sao cô ở trước mặt Triển Thiếu Khuynh lại lộ ra bộ dạng như thế, cô một đời anh danh cùng với hình tượng nữ cường nhân tất cả đều phá hủy!
A, nghĩ tới đây, Liên Hoa mới nhìn chung quanh, Tiểu Bạch đâu? Từ trong ký ức lật ra có chút ấn tượng, bé hình như là rời khỏi cô, chắc đi quậy cùng với hộ vệ và nhóm bảo mẫu rồi?
Liên Hoa cắn răng, Tiểu Bạch hư, bé biết rõ triệu chứng của cô, làm sao sẽ bỏ lại chính mình rồi đi chơi, giao cô cho Triển Thiếu Khuynh!
Tất cả đều đã chậm, cô thật là nhớ chết thật là nhớ chết! Mới vừa cô chỉ là đầu óc hỗn loạn, cũng không phải mất trí nhớ, cô nhớ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao cô sẽ như vậy ngoan ngoãn mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, cô nói những lời đó làm mấy chuyện này, a a a a a. . . . . .
Liên Hoa quả thật nghĩ tới bức tranh cos nổi tiếng 《 Hò Hét 》, cuộn lấy chính mình vặn vẹo thành một đoàn, hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian.
Sờ lên gò má đang nóng của cô, Liên Hoa cau mày nhắm hai mắt lại, việc đã đến nước này, cô vẫn xem như mình mất trí nhớ đi, trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì, cô sẽ hoàn toàn thủ tiêu những gì trong đầu của bọn họ.
Liền xem như thuyền qua không dấu vết, ha ha, những thứ kia cũng không có xảy ra, cô sẽ không thừa nhận mình làm qua loại chuyện đó!
"Liên Hoa?" Triển Thiếu Khuynh nhìn trên mặt hay thay đổi của Liên Hoa, cô rõ ràng cho thấy đã gần như hồi phục rồi, ở trong mắt cô lóe lên các loại vẻ mặt đều hết sức buồn cười, hắn đương nhiên nhìn thấu sự giãy giụa của cô, thức thời không nhắc chuyện mới vừa rồi, chỉ là quan tâm hỏi, "Em cảm giác khỏe không? Còn có một chút thời gian, em nghĩ đi nơi nào chơi?"
"Ừ, em không sao. . . . . ." Liên Hoa lúng túng cười một tiếng, cũng đi theo chuyển đổi đề tài, "Còn có một chút thời gian? Vậy thì liền tùy tiện chọn nơi tốt đi."
"Nếu như vậy. . . . . . Địa điểm cuối cùng là đi đến một chỗ đó chính là nhà ma!"
Liên Hoa đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hớn hở gật đầu. Trong lòng còn mơ hồ nghi ngờ, hắn làm sao biết cô yêu thích, cô lấy việc đó rèn luyện sự can đảm cho mình, suýt nữa lần trước mang theo Tiểu Bạch đi chơi nhà ma nổi tiếng ở nước Mĩ. . . . . .
Triển Thiếu Khuynh và Liên Hoa cùng nhau vào bên trong nhà ma, Triển Thiếu Khuynh nhìn xung quanh nơi này, nhìn kỹ tất cả trước mắt.
Hai mươi mấy năm trước hắn theo gót cha hắn học tập kiến thức kinh doanh, sau năm năm bởi vì tai nạn xe cộ không bước chân ra khỏi nhà, đây là lần đầu tiên hắn tới loại địa phương này, vừa cảm thấy mới lạ, lại dẫn đến tìm tòi nghiên cứu, Tiểu Bạch nói Liên Hoa rất ưa thích nhà ma, hắn thật muốn xem nơi này có cái gì có thể hấp dẫn cô.
Lọt vào mắt có thể đụng chính là bối cảnh một mảnh quỷ khí âm trầm thê thảm, trong lỗ tai nghe các loại âm nhạc quỷ dị, Triển Thiếu Khuynh lập tức cảm thấy trên người lạnh xuống.
Nhà ma là địa phương nổi tiếng kinh khủng, cho dù biết trước mắt quỷ quái đều là nhân viên làm việc diễn, những thứ cảnh tượng này cùng với âm nhạc là chính xác đáng sợ hơn, trong lòng hắn vẫn mơ hồ cảm nhận được cảm giác không thoải mái.
Liên Hoa kéo Triển Thiếu Khuynh, nhỏ giọng không đúng lảm nhảm nói: "A, anh xem, anh xem phía trước năm thước chính là một người Trinh Tử(ma nữ còn trinh tiết), cô ta do một người đàn ông diễn, vóc người liền lộ ra rồi, hảo hảo cười!"
"A, âm nhạc đổi thành quỷ gọi điện! Nhưng là chủ đề nơi này là 《 Final Destination 》 Tử thần, ngôn ngữ của bọn họ thông suốt sao?"
"Oa, là cảnh tượng bên trong《 Quỷ Ảnh 》! Ở nhà ma vẫn còn rất hiếm thấy có sự cố này, chính là thông báo người con trai phản bội người con gái, người con gái sau khi chết bị cô ta cỡi ở trên cổ đúng là chuyện xưa ——"
. . . . . .
Triển Thiếu Khuynh nghe được một đầu mồ hôi lạnh, khó trách Tiểu Bạch nói Liên Hoa ở chỗ này sẽ hoàn toàn tỉnh táo, từ đầu nói đến đuôi phê bình nói chuyện không ngừng, dạng hỗn loạn gì cũng có thể khôi phục có được hay không!
Có Liên Hoa ở một bên không ngừng chỉ ra các loại vấn đề, trong lòng hắn mới vừa dâng lên kinh sợ ..., tất cả cũng không thấy bóng dáng.
Liên Hoa yêu thích kích thích, có phải bởi vì không thể chơi các loại hạng mục xoay tròn nguy hiểm hay không, cho nên cô tập trung tinh lực ở bên trên phim kịnh dị? Cô quả nhiên là mang theo tâm lý bới móc tìm bug tới nơi này chơi, đối với các chuyện xưa đều thuộc như lòng bàn tay hạ bút thành văn, thật có nên nói ý kiến của cô cho ông chủ nơi này, để cho bọn họ sửa lại một phen. . . . . .
Rốt cuộc, bọn họ đi đến cuối con đường, ra khỏi nhà ma, Triển Thiếu Khuynh nhìn Liên Hoa vui vẻ khôi phục lại bình thường, vừa nhìn thời gian, cách thời gian ước định với Tiểu Bạch chỉ kém một khắc, bọn họ liền bắt đầu đi tới địa điểm tập hợp.
"Mẹ!" Tiểu Bạch đang bị một đám hộ vệ chen chút chờ ở trước cửa, vừa thấy mẹ đi ra, bé vui mừng khôn xiết lao tới, "Mẹ đã khỏe chưa? !"
"Mẹ đã tốt hơn." Liên Hoa ngắt một cái mặt nhỏ nhắn của con trai, nghĩ mà sợ yêu cầu nói, "Chỉ là về sau không bao giờ cho phép con lôi kéo mẹ đi chơi những thứ hạng mục kia! Có nghe hay không!"
"Tốt. . . . . ." Tiểu Bạch bị cưỡng chế một chút gật đầu, le lưỡi, tò mò hỏi, "Mẹ, cha dẫn người đi nhà quỷ sao? Bọn cận vệ nói người bạn nhỏ không thể đi chỗ đó, sẽ bị hù dọa, nhưng con sẽ không sợ! Mẹ, nơi đó thế nào, có so với nước Mỹ tốt hơn không?"
"Ừ, trở về mẹ cho con biết. . . . . ."
Triển Thiếu Khuynh nhìn mẹ con hai người, hắn tin tưởng có Liên Hoa ở đây, ai cũng sẽ không sợ nhà ma. Hắn tiến lên nói: "Chúng ta, về nhà đi!"
Edit: Phong Nguyệt
Thời gian dần trôi qua, giương mặt ngây ngốc của Liên Hoa dần dần khôi phục lại, lúc bọn họ đang xem phim thì Liên Hoa bị hắn ôm hôn, nhưng trước chỗ khu vui chơi, Liên Hoa đã lắc đầu cự tuyệt hắn hôn.
Sương mù trong mắt Liền Hoa càng ngày càng ít, vẻ mặt trì độn cùng với sững sờ cũng rút đi, động tác cũng thật lưu loát.
Rất rõ ràng, cô ấy là bị hạng mục trò chơi nguy hiểm kích thích làm cho IQ giảm xuống, đang nhanh chóng khôi phục lại.
Triển Thiếu Khuynh không nói được nên may mắn thở phào một cái, hay là nên cảm thấy cực kỳ tiếc hận, Liên Hoa khôi phục bình thường đương nhiên là chuyện tốt, nhưng là, một Liên Hoa tự tin kiên cường lại bày ra một mặt đáng yêu như thế, lại giống như phù dung sớm nở tối tàn vậy.
Trong lòng hắn hơi động, sau này thời gian còn dài, Tiểu Bạch tuổi còn nhỏ, hắn và Liên Hoa không thể nói ra là muốn dẫn con trai tới khu vui chơi để dạo chơi, khi đó, hắn. . . . . .
Trong lòng Triển Thiếu Khuynh dâng lên không ít suy nghĩ tính toán, mà người bị hắn tính toán là Liên Hoa, đang nhức đầu xoa huyệt Thái Dương, hận không được giao chính mình luôn!
Cô làm sao mỗi lần bị dao động liền lên thuyền giặc, làm sao sẽ bị con trai và Triển Thiếu Khuynh cùng nhau kéo ngắm hỏa Lưu Tinh(pháo hoa), sau đó liền liên tiếp chơi mấy hạng mục trò chơi kích thích nguy hiểm!
Ríu rít anh(tiếng chim kêu), cô biết rất rõ ràng tật xấu của chính mình, chỉ cần xoay quanh nhiều lần, IQ sẽ trở về bằng một đứa trẻ nhỏ, ngây ngô ngốc ngếch 囧!
Cho nên dù hắn có thích những thứ trò chơi kinh hãi có tính khiêu chiến kia đi nữa, cũng không dám chơi nhiều, cô từ nhỏ đến lớn mất mặt đã quá nhiều, năm đó cha cô vẫn còn sống, liền thích nhất dẫn cô tới khu vui chơi, chờ cô chóng mặt liền nhìn cô biến thành dáng vẻ của một đứa bé, cha cô cười đến không ngậm miệng được.
Dù sao năm đó cô cũng được coi như là thiếu nữ, ngơ ngác biến thành IQ của trẻ nhỏ còn chưa tính, nhưng bây giờ, cô đã là mẹ của một đứa bé, sẽ rất ghét biến thành một đứa trẻ lớn xác thôi. . .
Chao ôi, khi ở Mỹ, cô và Tiểu Bạch cùng đi chơi cũng xảy ra qua mấy lần tình huống như thế, ở trước mặt con trai mất thể diện cô đều nhịn, nhưng tại sao cô ở trước mặt Triển Thiếu Khuynh lại lộ ra bộ dạng như thế, cô một đời anh danh cùng với hình tượng nữ cường nhân tất cả đều phá hủy!
A, nghĩ tới đây, Liên Hoa mới nhìn chung quanh, Tiểu Bạch đâu? Từ trong ký ức lật ra có chút ấn tượng, bé hình như là rời khỏi cô, chắc đi quậy cùng với hộ vệ và nhóm bảo mẫu rồi?
Liên Hoa cắn răng, Tiểu Bạch hư, bé biết rõ triệu chứng của cô, làm sao sẽ bỏ lại chính mình rồi đi chơi, giao cô cho Triển Thiếu Khuynh!
Tất cả đều đã chậm, cô thật là nhớ chết thật là nhớ chết! Mới vừa cô chỉ là đầu óc hỗn loạn, cũng không phải mất trí nhớ, cô nhớ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao cô sẽ như vậy ngoan ngoãn mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, cô nói những lời đó làm mấy chuyện này, a a a a a. . . . . .
Liên Hoa quả thật nghĩ tới bức tranh cos nổi tiếng 《 Hò Hét 》, cuộn lấy chính mình vặn vẹo thành một đoàn, hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian.
Sờ lên gò má đang nóng của cô, Liên Hoa cau mày nhắm hai mắt lại, việc đã đến nước này, cô vẫn xem như mình mất trí nhớ đi, trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì, cô sẽ hoàn toàn thủ tiêu những gì trong đầu của bọn họ.
Liền xem như thuyền qua không dấu vết, ha ha, những thứ kia cũng không có xảy ra, cô sẽ không thừa nhận mình làm qua loại chuyện đó!
"Liên Hoa?" Triển Thiếu Khuynh nhìn trên mặt hay thay đổi của Liên Hoa, cô rõ ràng cho thấy đã gần như hồi phục rồi, ở trong mắt cô lóe lên các loại vẻ mặt đều hết sức buồn cười, hắn đương nhiên nhìn thấu sự giãy giụa của cô, thức thời không nhắc chuyện mới vừa rồi, chỉ là quan tâm hỏi, "Em cảm giác khỏe không? Còn có một chút thời gian, em nghĩ đi nơi nào chơi?"
"Ừ, em không sao. . . . . ." Liên Hoa lúng túng cười một tiếng, cũng đi theo chuyển đổi đề tài, "Còn có một chút thời gian? Vậy thì liền tùy tiện chọn nơi tốt đi."
"Nếu như vậy. . . . . . Địa điểm cuối cùng là đi đến một chỗ đó chính là nhà ma!"
Liên Hoa đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hớn hở gật đầu. Trong lòng còn mơ hồ nghi ngờ, hắn làm sao biết cô yêu thích, cô lấy việc đó rèn luyện sự can đảm cho mình, suýt nữa lần trước mang theo Tiểu Bạch đi chơi nhà ma nổi tiếng ở nước Mĩ. . . . . .
Triển Thiếu Khuynh và Liên Hoa cùng nhau vào bên trong nhà ma, Triển Thiếu Khuynh nhìn xung quanh nơi này, nhìn kỹ tất cả trước mắt.
Hai mươi mấy năm trước hắn theo gót cha hắn học tập kiến thức kinh doanh, sau năm năm bởi vì tai nạn xe cộ không bước chân ra khỏi nhà, đây là lần đầu tiên hắn tới loại địa phương này, vừa cảm thấy mới lạ, lại dẫn đến tìm tòi nghiên cứu, Tiểu Bạch nói Liên Hoa rất ưa thích nhà ma, hắn thật muốn xem nơi này có cái gì có thể hấp dẫn cô.
Lọt vào mắt có thể đụng chính là bối cảnh một mảnh quỷ khí âm trầm thê thảm, trong lỗ tai nghe các loại âm nhạc quỷ dị, Triển Thiếu Khuynh lập tức cảm thấy trên người lạnh xuống.
Nhà ma là địa phương nổi tiếng kinh khủng, cho dù biết trước mắt quỷ quái đều là nhân viên làm việc diễn, những thứ cảnh tượng này cùng với âm nhạc là chính xác đáng sợ hơn, trong lòng hắn vẫn mơ hồ cảm nhận được cảm giác không thoải mái.
Liên Hoa kéo Triển Thiếu Khuynh, nhỏ giọng không đúng lảm nhảm nói: "A, anh xem, anh xem phía trước năm thước chính là một người Trinh Tử(ma nữ còn trinh tiết), cô ta do một người đàn ông diễn, vóc người liền lộ ra rồi, hảo hảo cười!"
"A, âm nhạc đổi thành quỷ gọi điện! Nhưng là chủ đề nơi này là 《 Final Destination 》 Tử thần, ngôn ngữ của bọn họ thông suốt sao?"
"Oa, là cảnh tượng bên trong《 Quỷ Ảnh 》! Ở nhà ma vẫn còn rất hiếm thấy có sự cố này, chính là thông báo người con trai phản bội người con gái, người con gái sau khi chết bị cô ta cỡi ở trên cổ đúng là chuyện xưa ——"
. . . . . .
Triển Thiếu Khuynh nghe được một đầu mồ hôi lạnh, khó trách Tiểu Bạch nói Liên Hoa ở chỗ này sẽ hoàn toàn tỉnh táo, từ đầu nói đến đuôi phê bình nói chuyện không ngừng, dạng hỗn loạn gì cũng có thể khôi phục có được hay không!
Có Liên Hoa ở một bên không ngừng chỉ ra các loại vấn đề, trong lòng hắn mới vừa dâng lên kinh sợ ..., tất cả cũng không thấy bóng dáng.
Liên Hoa yêu thích kích thích, có phải bởi vì không thể chơi các loại hạng mục xoay tròn nguy hiểm hay không, cho nên cô tập trung tinh lực ở bên trên phim kịnh dị? Cô quả nhiên là mang theo tâm lý bới móc tìm bug tới nơi này chơi, đối với các chuyện xưa đều thuộc như lòng bàn tay hạ bút thành văn, thật có nên nói ý kiến của cô cho ông chủ nơi này, để cho bọn họ sửa lại một phen. . . . . .
Rốt cuộc, bọn họ đi đến cuối con đường, ra khỏi nhà ma, Triển Thiếu Khuynh nhìn Liên Hoa vui vẻ khôi phục lại bình thường, vừa nhìn thời gian, cách thời gian ước định với Tiểu Bạch chỉ kém một khắc, bọn họ liền bắt đầu đi tới địa điểm tập hợp.
"Mẹ!" Tiểu Bạch đang bị một đám hộ vệ chen chút chờ ở trước cửa, vừa thấy mẹ đi ra, bé vui mừng khôn xiết lao tới, "Mẹ đã khỏe chưa? !"
"Mẹ đã tốt hơn." Liên Hoa ngắt một cái mặt nhỏ nhắn của con trai, nghĩ mà sợ yêu cầu nói, "Chỉ là về sau không bao giờ cho phép con lôi kéo mẹ đi chơi những thứ hạng mục kia! Có nghe hay không!"
"Tốt. . . . . ." Tiểu Bạch bị cưỡng chế một chút gật đầu, le lưỡi, tò mò hỏi, "Mẹ, cha dẫn người đi nhà quỷ sao? Bọn cận vệ nói người bạn nhỏ không thể đi chỗ đó, sẽ bị hù dọa, nhưng con sẽ không sợ! Mẹ, nơi đó thế nào, có so với nước Mỹ tốt hơn không?"
"Ừ, trở về mẹ cho con biết. . . . . ."
Triển Thiếu Khuynh nhìn mẹ con hai người, hắn tin tưởng có Liên Hoa ở đây, ai cũng sẽ không sợ nhà ma. Hắn tiến lên nói: "Chúng ta, về nhà đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.