Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 244

Tả Nhi Thiển

19/09/2018

Chương 227: Đau đớn

Edit: Phong Nguyệt

"Mẹ, đây là bài tập hôm nay của con!" Tiểu Bạch hưng phấn chạy vào phòng làm việc của Liên Hoa, đưa bài tập của mình như hiến vật quý giao cho mẹ, cười híp mắt nói: "Mẹ, hai ngày đây con đều rất ngoan a, lại không quấy rối khắp nơi, cũng đang học thật tốt!"

Liên Hoa dừng bút vẽ trong tay lại, cô cười nhận lấy bài tập của con trai, nghiêm túc liếc nhìn chữ phía trên: "Tiểu Bạch đã có thể viết hoàn chỉnh《 Tịnh Dạ Tư 》 rồi, thật là giỏi ồ! Con xem, chữ hán hoạ theo từ cũng không có khó học như vậy, con dùng hai ngày thời gian không phải là đã viết được các dạng chữ tượng hình rồi sao?"

Mặc dù Tiểu Bạch viết vẫn không tính là đẹp mắt, nhưng có thể làm đến ngang dọc thẳng tắp không có sai chữ, không có viết sai khoa tay múa chân, đối với đứa trẻ Tiểu Bạch bốn tuổi đã không dễ dàng!

Liên Hoa vuốt đầu của con trai khích lệ một trận, kể từ hai ngày trước từ khu vui chơi trở lại, Tiểu Bạch hình như an phận nghe lời rất nhiều! Bé đối với Triển Thiếu Khuynh cơ hồ là xoay chuyển 180°, hai ngày nay không chỉ không có tìm hắn gây phiền phức, ngược lại là thân mật cùng với hắn dính vào cùng nhau!

Hai ngày nay sau buổi cơm tối, chính là thời gian của cha con Tiểu Bạch và Triển Thiếu Khuynh, cô biết Triển Thiếu Khuynh sẽ giảng giải một chút kiến thức khoa học kỹ thuật cho Tiểu Bạch, nói cho con trai một chút đạo lý đối nhân xử thế, còn có chính là bị Triển Thiếu Khuynh tay tiếp tục tay giảng dạy học tập thơ cổ từ chữ hán; nhưng cô không nghĩ tới, Tiểu Bạch chẳng qua là thời gian học hai ngày, là có thể né tránh quá khứ sợ không kịp viết thơ cổ mà lý giải ra được!

Liên Hoa sợ hãi thán phục, ừ, con trai trở nên ngoan ngoãn là một mặt, nhưng cuối cùng còn được Triển Thiếu Khuynh dạy tốt! Chẳng lẽ là trước kia cô quá dung túng cho con trai, không có nghiêm khắc đốc thúc Tiểu Bạch học tập à. . . . . .

Có lẽ, cuộc sống trước kia của Tiểu Bạch vẫn thiếu hụt sự nghiêm khắc, thiếu hụt một người đàn ông làm tấm gương? Nghĩ đến tương lai của Tiểu Bạch, cô bắt đầu vui mừng, thật may là cô để cho Triển Thiếu Khuynh cùng với Tiểu Bạch cha con nhận nhau, nếu không Tiểu Bạch sẽ luôn luôn có cái loại thiếu sót này. . . . . .

Nếu như Tiểu Bạch mà hiểu biết rõ suy nghĩ của Liên Hoa, nhất định sẽ khóc rất lớn tiếng, cái gì khéo léo không hề quấy rối nữa, cái gì nghiêm túc đi theo cha học tập, cái gì bắt đầu tiếp nhận thơ cổ chữ hán, bé là vạn bất đắc dĩ có được hay không!

Nếu như không phải là cùng cha trao đổi điều kiện, nếu như không phải là nam tử hán nhất định phải tuân theo cam kết, bé mới sẽ không đàng hoàng!



Ừ, bé bây giờ đã đang suy nghĩ, phải như thế nào mới có thể cho cha hiểu ngầm, cho dù là muốn bé tử chiến đến cùng sử dụng hết toàn lực, cho dù vừa không công mà lui không có hiệu quả, bé cũng muốn thử một lần! Bé sẽ không đưa người mẹ tốt nhất toàn thế giới cho cha!

Ánh mắt lộn xộn của Tiểu Bạch không cẩn thận thấy Liên Hoa đang vẽ, cả một hàng giá vẽ bên trên toàn bộ là vẽ cha, đủ loại vẻ mặt của cha, không có cái khác. . . . . .

Tiểu Bạch giống như đứa trẻ nhỏ đang bĩu môi nhìn mẹ, bé kế thừa thiên phú hội họa từ mẹ, bé nhìn rõ ràng trong những bức tranh này, mẹ vẽ cha càng ngày càng thành thục, càng ngày càng đưa tình cảm vào!

Bên trong vẽ có cố gắng sự kiên cường của cha, có nỗ lực chăm chỉ làm việc, có cùng với bé chơi đùa, có cùng hài hòa cung kính cha, còn có mấy tờ chỉ là phác thảo, cũng chỉ là vẽ cha lên avatar, nhưng mỗi một tờ đều là vẻ mặt khác biệt, có ăn vạ, có thâm tình, có tức giận, có sợ hãi, có kiềm chế(phần nhiều đều chỉ tình cảm). . . . . .

Chuông báo trong lòng Tiểu Bạch không ngừng vang dội, hư hư, mẹ bé càng ngày càng hiểu rõ cha, càng ngày càng lún vào đấy! Bé phải ngăn cản mẹ bị cướp đoạt đi, nhất định phải ngăn cản!

Nhưng bé cái gì cũng không có thể làm. . . . . .

Bây giờ còn đang còn thời hạn ước định một tuần của cha và bé, còn năm ngày nữa cách đến hạn còn xa xôi, trong khoảng thời gian này, bé là không thể quấy rối không thể động thủ!

Không được, trong tương lai trong năm ngày, bé nhất định phải nghĩ ra biện pháp tốt, đợi đến một tuần trôi qua, liền lập tức động thủ. . . . . .

Tiểu Bạch ôm lấy chân Liên Hoa, lắc lắc làm nũng: "Mẹ, trời không còn sớm, mẹ con chúng ta cùng đi tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ!" Mặc dù không thể xuống tay với cha, bé quan tâm mẹ như vậy, không để cho mẹ tiếp tục đối mặt với cha trên bức tranh!

Liên Hoa nhìn đồng hồ, chín giờ là thời gian Tiểu Bạch nên đi ngủ, đối với cô vẫn còn coi là sớm, chỉ có thể dịu dàng dụ dỗ bé nói: "Tiểu Bạch xác thực nên đi ngủ, Tiểu Bạch ngoan, chính mình tự đi rửa mặt rồi ngủ có được hay không? Mẹ vẽ tiếp vài nét bút, một lát vào ngủ cùng con có được hay không?"

Tiểu Bạch lặng lẽ như đưa đám, lại chỉ có thể bất đắc dĩ thuận theo, lẳng lặng đi ra phòng làm việc, đi vào gian phòng cách vách tắm cho mình mặc áo ngủ vào, nằm lỳ ở trên giường ngủ.

Liên Hoa tiếp tục vẽ tranh, hai ngày nay cô đều ở đây sửa sang lại tranh vẽ Triển Thiếu Khuynh ở trong công viên trò chơi, phải hiểu rõ hắn sâu hơn.



Triển Thiếu Khuynh là một người đàn ông có nhiều tầng tính cách phức tạp, bình thường trong công việc rất nghiêm túc có trách nhiệm tạm thời không đề cập tới, biểu hiện hắn đối với Tiểu Bạch và cô thì tình cảm và khí chất liền hoàn toàn bất đồng. Đối với Tiểu Bạch, hắn cưng chiều mà uy nghiêm; còn đối với cô, còn lại là nhiều phức tạp.

Cô nhớ tới chuyện khu vui chơi, hắn đút cô ăn Ice Cream(kem ly) thì trên mặt hắn chuyên chú cùng cưng chiều; cô chủ động hôn hắn thì trong mắt hắn mừng rỡ cùng vui vẻ; hắn thiết kế chơi xấu cô, lúc hắn mơ hồ sợ nhà ma. Lúc hắn đối mặt gần như là khi cô yếu đuối, thì toát ra cái loại khắc sâu tình cảm đó, để cho cô bây giờ nhớ lại cũng vẫn là sẽ khẽ đỏ mặt.

Hắn yêu cô, rõ ràng thâm tình không cách nào phủ nhận, hắn đối với cô, tốt đến vượt qua cực hạn, mà cô, cũng không bài xích hắn. . . . . .

Nghĩ đến ở khu vui chơi thì hắn hỏi cô có yêu hắn hay không, câu trả lời của cô là không biết, nhưng là, lòng của cô rốt cuộc là có ý tưởng gì đấy. . . . . .

Nhẹ nhàng lại vẽ vài nét bút, Liên Hoa suy nghĩ đến nát bét, nghiên cứu càng sâu cái vấn đề này, tim của cô đập càng tới càng nhanh, nhìn mặt của hắn khắp phòng, Liên Hoa đỏ mặt lên, rốt cuộc tông cửa chạy.

Trở về phòng, Tiểu Bạch đã ngủ say, Liên Hoa lặng lẽ tắm thay quần áo đơn giản, ôm con trai nặng nề ngủ thiếp đi.

Ở trong mơ, cũng sẽ không có người như vậy bức bách cô nghĩ những vấn đề này, nếu như có thể trốn tránh nhiều một chút, cô nhất định sẽ không nhìn thẳng đáp án này.

Không biết qua bao lâu, Liên Hoa bị thân thể khó chịu thức tỉnh, cô nhạy cảm phát hiện cái loại đau đớn đó, gian nan bò xuống giường đi phòng tắm đổi quần áo. Sau khi cô ra ngoài thì khuôn mặt đã tái nhợt, đổ một chén nước nóng lớn, nhào vào trong chăn liền bắt đầu đau run lẩy bẩy.

Đáng chết, thân thể đây là thế nào, cô có vài năm không có cảm thấy đau đớn. . . . . .

Bụng dưới đau đến giống như đánh hết các nội tạng, để cho đầu cô mơ mơ màng màng , một loại cảm giác choáng váng ghê tởm không ngừng lăn lộn, cảm giác đau kịch liệt bao phủ toàn thân.

Trên người đã là một lớp mồ hôi lạnh, bây giờ cô sức lực xuống giường cũng không có, cả người như nhũn ra không có một tia sức lực, cô biết, mình bây giờ nhất định có sắc mặt tái nhợt giống quỷ . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook