Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 246

Tả Nhi Thiển

19/09/2018

Chương 229: Độc lập lớn lên

Edit: Phong Nguyệt

Nhưng anh vừa nghĩ tới lời nói của Tiểu Bạch, trước kia và cho tới bây giờ Liên Hoa cũng không có như vậy, nhưng hôm nay như thế nào? Cô làm sao đến Triển gia, thì bắt đầu không thoải mái đây?"

Tiểu Bạch lại bị anh kiên định thuyết phục, bé xoa xoa nước mắt trên mặt, nghiêm túc nói: "Mẹ nhất định phải hồi phục tốt, con muốn mẹ khỏe mạnh. . . . . .

Thời gian lại qua một lát, các bác sĩ vây ở mép giường đã chẩn đoán bệnh xong, các y tá đã đưa dược tề(thuốc viên) tới, hầu hạ Liên Hoa uống thuốc, cũng vì Liên Hoa đánh lên một chút, những bác sĩ này nhìn về phía Triển Thiếu Khuynh báo cáo một số phương pháp chữa trị cùng hạng mục cần chú ý, cũng cam kết thân thể của tiểu thư nhất định sẽ không có chuyện, mới bị cho phép đi về nghỉ, nhưng vẫn muốn thường xuyên đợi lệnh, vừa có thông báo lập tức chạy tới.

Lão Trung Y lại bị Triển Thiếu Khuynh đơn độc lưu lại, anh nghiêm túc dò hỏi: "Lão tiên sinh, thân thể Liên Hoa như thế nào? Nghe Tiểu Bạch nói cô ấy từ trước đến nay cũng không có đau qua như vậy, sau này vẫn còn sẽ như hôm nay sao? Cô ấy phải điều dưỡng thế nào, phải thế nào có thể khỏe mạnh?" Ở phương diện phụ khoa này, còn là Trung y càng sẽ xác minh nguyên nhân bên trong, càng có thể từ căn bản chữa trị tận gốc bệnh, anh cần cẩn thận hỏi rõ ràng.

Lão Trung Y lắc đầu, đâu ra đấy nói với anh: "Tà khí ở bên trong người bệnh, kinh nguyệt giảm mất, khí huyết vận hành không đều, hiển nhiên là chứng bệnh hành kinh Huyết Hư(máu lưu thông không đều). Nếu như trước kia tiểu thư mấy năm cũng không có phát tác qua, vậy thì nhất định là một đoạn thời gian này làm việc và nghỉ ngơi không đều là nguyên nhân làm tinh lực bị tổn thương. 《 xưa nay 》 trên viết, ‘ ăn uống đều độ, cuộc sống thường ngày không thay đổi, không làm chuyện cực khổ, thân thể cân xứng, độ trăm tuổi là qua. ’ Tiểu thư gần đây có chịu qua cái kích thích cùng thay đổi gì lớn không, có sự việc gì làm thay đổi cách làm việc bình thường và nghỉ ngơi không?"

"Tinh thần đều mệt. . . . . ." Triển Thiếu Khuynh lẩm nhẩm, lúc này anh mới tỉnh lại, thì ra là gần đây Liên Hoa quá mệt mỏi!

Kể từ Tiểu Bạch xảy ra chuyện đã qua hơn một tháng, Liên Hoa gần như mỗi ngày đều vất vả, ở bệnh viện chăm sóc Tiểu Bạch, ở tòa án hao tổn tâm vì bị Ôn Ngữ vu khống, sau lại đưa đến Triển gia, lại vì ủy thác của anh mà đi theo anh ngày đêm làm việc không nghỉ ngơi, dù sao cô cũng là một người phụ nữ yếu ớt, vẫn căng thẳng đến căng dây cốt, đã tổn hại thân thể cô. . . . . .

Hai ngày trước cô bị anh và Tiểu Bạch cứng rắn lôi kéo, thân thể của cô không cách nào gánh vác trò chơi kinh hãi, có lẽ cũng là nguyên nhân để cho hiện tại cô không thoải mái. . . . . .

Lão nhân gia liếc đã thấy ra hối hận trong mắt của Triển Thiếu Khuynh, nhẹ nhàng nói: " Sinh hoạt hàng ngày của phái nữ đều chú ý bảo trọng thân thể, không nên ăn đồ ăn lạnh, không nên sống lâu ở nơi lạnh lẽo ẩm ướt, không nên quá vất vả hoặc quá nhàn rỗi, kỳ kinh nguyệt càng cần phải tránh khỏi rét lạnh kích thích, gặp mưa lội nước, vận động dữ dội cùng quá độ kích thích tinh thần."

Triển Thiếu Khuynh hơi bối rối, không nên ăn đồ ăn lạnh, xong rồi, hai ngày trước lúc ở khu vui chơi anh còn đút cô ăn Ice Cream, cái này nhất định cũng là nguyên nhân chính. . . . . .

Anh một mực cung kính hỏi: "Lão tiên sinh, còn có cái hạng mục nào chú ý không? Phải nên làm như thế nào mới có thể làm cho Liên Hoa hiện tại không hề đau đớn nữa, hơn nữa để về sau sẽ không phạm nữa?"

Vị Lão Trung Y này đúng là cao thủ nhiều năm đặc biệt được cha anh mời từ bệnh viện của thành thị K, bởi vì chân của anh bị thương khó lành, trước kia cũng ít tới gặp bác sĩ, nhưng bây giờ anh mới hiểu rõ, chỉ cần nhìn một chút là có thể khiến lão nhân gia nhìn ra gần đây Liên Hoa làm cái gì, quả nhiên là cao thủ!



Chỉ bằng tay nghề này, đáng giá được anh cung kính khách khí đối với ông lão này một chút, anh vội vàng muốn biết nên để cho Liên Hoa chú ý cái gì, để cho cô rốt cuộc không cần chịu được đau đớn giống như hôm nay!

Ông lão ôn hòa cười một tiếng, gật đầu nói: "Mới vừa rồi những vị Tây y kia đã ổn định bệnh tình cho tiểu thư, chỉ cần uống những thứ thuốc kia, mấy ngày nay tiểu thư cũng sẽ không đau đớn khó nhịn nữa, gần đây ăn uống liền lấy thức ăn tẩm bổ làm chủ, trứng gà, đương quy(vị thuốc đông y), canh gừng, quả mận bắc, quế chi, canh đường đỏ đều là loại bổ sung cực tốt cho khí huyết. Về phần về sau, mấu chốt chính là tâm tình buông lỏng, giữ vững quy luật sinh hoạt, chú ý một chút những thứ cấm kỵ kia, thân thể của tiểu thư vốn là cực tốt, cũng sẽ không tái phạm."

Triển Thiếu Khuynh yên tâm, thỉnh cầu nói: "Nếu như vậy là tốt rồi, vậy kính xin lão tiên sinh viết ra sách dạy nấu ăn, tôi sẽ phân phó phòng bếp theo đó mà làm được, làm phiền."

Lão Trung Y cười đồng ý, đi ra ngoài chuẩn bị sách dạy nấu ăn đi.

Chờ tất cả mọi người rời đi, Triển Thiếu Khuynh mới đi đến trước giường, nhìn kỹ mặt của Liên Hoa. Hình như là dược hiệu có hiệu quả, trên mặt Liên Hoa không có bị đau đớn hành hạ vặn vẹo, hô hấp và nhịp tim cũng vững vàng lên xuống, đau đến nhíu lại mi tâm cũng hoàn toàn buông ra, cô đã trầm trầm rơi vào giấc mơ.

Triển Thiếu Khuynh cùng bác sĩ tham thảo bệnh tình, Tiểu Bạch đã sớm canh giữ ở bên cạnh Liên Hoa, bé đang gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt khi ngủ của Liên Hoa, chỉ sợ cô đau chết đi sống lại nữa.

Nhìn mẹ ngủ được an ổn, sắc mặt mới vừa rồi trắng như tờ giấy cũng chầm chậm khôi phục lại bình thường, Tiểu Bạch trong lúc vô tình cũng buông lỏng xuống, thân thể của đứa trẻ cũng muốn ngủ, nhưng bé không dám ngủ, nằm ở bên cạnh Liên Hoa, thề phải cả đêm cực nhọc ngày đêm chăm sóc mẹ bị bệnh.

Trước đây mẹ đều như vậy tới chăm sóc bé, lần này, bé cũng nhất định cũng sẽ làm rất tốt!

Triển Thiếu Khuynh trìu mến sờ sờ đầu Tiểu Bạch: "Ngoan, mệt mỏi thì đi nằm ngủ đi, Tiểu Bạch, mẹ con đã không sao, con ngủ một chút đi."

"Không cần ngủ." Tiểu Bạch buồn ngủ đến đầu cũng có chút nhấc lên không nổi, bé nắm thật chặt tay Liên Hoa, mơ mơ màng màng hỏi: "Bác sĩ nói mẹ bị bệnh gì? Mẹ. . . . . . Mẹ lúc nào thì dậy, phải uống thuốc gì đây?"

Triển Thiếu Khuynh sửng sốt một chút, triệu chứng cùng nguyên nhân bệnh của Liên Hoa hình như không thích hợp nói cho một bé trai mới bốn tuổi, anh chỉ nhẹ nhàng mà nói ra: "Bác sĩ nói mấy ngày sẽ khỏe, hơn nữa mẹ con cũng sẽ không giống như một dạng đau như hôm nay nữa, con yên tâm. Tiểu Bạch ngoan ngoãn đi ngủ có được hay không? Con chú ý thân thể khỏe mạnh, mẹ mới có thể tốt mau hơn một chút."

"Ừm, con sẽ ngoan ngoãn." Tiểu Bạch đưa tay nhỏ bé che miệng lại, ngáp một cái, đi tới ngủ bên cạnh Liên Hoa: "Chẳng qua con phải bồi mẹ một đêm, con muốn chăm sóc mẹ——"

"Tay của con thế nào?" Triển Thiếu Khuynh tay mắt lanh lẹ thấy trên tay phải trắng nõn của con trai có một khối hồng hồng, vội bắt tới nhìn qua xem: "Đây là thế nào, buổi tối còn rất tốt nha!"

Nghĩ đến anh ở lầu dưới nghe được một tiếng bịch rơi xuống đất, nghĩ đến phòng khách một ít đống mảnh vụn của ly trà cùng máy đun nước có nước đọng, Triển Thiếu Khuynh bừng tỉnh hiểu ra, đau lòng nói: "Tiểu Bạch, tay của con bị phỏng rồi? Còn có nơi nào bị thương không? Làm sao con có thể để chính mình đụng phải nước sôi, con không phải biết rất nguy hiểm sao?"

Tiểu Bạch vừa nhìn tay của mình, lắc đầu một cái nói: "Con không sao, mới vừa rồi muốn rót cho mẹ ly nước nóng, không cẩn thận đụng phải một chút, đã hết đau ——"



"Làm sao con không nói sớm!" Triển Thiếu Khuynh vội vàng đi lấy phỏng dược cao, nếu như Liên Hoa hồi phục lại sau biết Tiểu Bạch vì cô rót nước bị phỏng, cô nhất định sẽ rất tự trách rất thương tâm, cho nên anh nhất định phải làm cho vết thương của con trai trong mấy ngày nay hoàn toàn khôi phục.

Triển Thiếu Khuynh êm ái bôi thuốc cho Tiểu Bạch, mắt da cùng mí mắt dưới không ngừng đánh nhau, không để ý Tiểu Bạch đang đấu tranh muốn ở chung một chỗ, Tiểu Bạch đang gian nan muốn giữ vững tỉnh táo, căn bản không cảm thấy ngón tay bị phỏng.

Triển Thiếu Khuynh biểu hiện là một người cha hiền từ, nhẹ nhàng lẩm bẩm với con trai: "Tiểu Bạch, cha và mẹ cũng hiểu rõ con nhất, hy vọng nhất con khỏe mạnh bình an, cho nên, chuyện nguy hiểm cũng không cần đi làm, con chỉ vì mẹ mà phỏng, mẹ con biết chỉ càng đau lòng hơn —— Tiểu Bạch, con và mẹ hiện đang ở trong nhà của cha, nơi này cũng là nhà của hai người, nếu như xảy ra chuyện không nằm trong vòng kiểm soát của con, con phải làm nhất chính là gọi cha đến giúp đỡ. Hôm nay mẹ con bị bệnh, cha đang ở dưới lầu phòng của con, tại sao không đến nói cho cha, lại tự mình động thủ làm chứ?"

Đây là anh trong một đêm thất bại, Tiểu Bạch vẫn không có coi anh như là người nhà, không có lúc xảy ra chuyện dựa vào anh, Tiểu Bạch còn nhỏ tuổi tình nguyện làm mình bị thương, cũng không chịu tới cầu cứu anh. . . . . .

"Trước đây. . . . . . Lúc trước đây, con cùng với mẹ đều là như vậy ——" Tiểu Bạch thật to ngáp một cái, mí mắt rốt cuộc rơi xuống, che khuất vết thâm dưới mí mắt, bé nhắm mắt lại, trề môi khẽ ngập ngừng nói: "Vẫn luôn chỉ có hai người, ngã bệnh cũng không có những thứ khác. . . . . ."

Lời còn chưa nói hết, thân thể nho nhỏ của bé đã dựa vào Liên Hoa ngủ thiếp đi, tiếng hít thở tỉ mỉ mềm nhũn vững vàng truyền đến, bé mệt chết vì bị hù dọa, cũng không nhịn được nữa ngủ thiếp đi. . . . . .

Triển Thiếu Khuynh lại bị lời nói của Tiểu Bạch làm cho kinh hãi, anh lần đầu tiên cảm nhận được khiếp sợ, giữa Tiểu Bạch cùng với Liên Hoa không có ai có thể chen vào một khe hở tình cảm.

Tiểu Bạch nói, bé vẫn luôn ở chung một chỗ cùng với Liên Hoa, cho dù ngã bệnh, cũng là mẹ con hai người nương tựa lẫn nhau.

Cho tới bây giờ, cho tới bây giờ cũng chưa có người thứ ba có thể tiến vào đến không gian của bọn họ. . . . . .

Trước mắt anh phảng phất hiện lên cảnh tượng Liên Hoa ôm Tiểu Bạch, lúc mới bắt đầu, FL còn chưa có thành lập, Liên Hoa mới vừa sinh hạ Tiểu Bạch vừa học vừa làm hoàn thành việc học, còn không cách nào cung cấp hoàn cảnh tốt nhất cho con trai, cô đối mặt khi Tiểu Bạch bị bệnh, nhất định chỉ có thể cùng Tiểu Bạch yên lặng gánh chịu, không cách nào lệ thuộc vào bất luận kẻ nào. . . . . .

Cho dù đợi đến hoàn cảnh thay đổi xong, ở giữa Tiểu Bạch và Liên Hoa, vẫn là quan hệ thân mật thân thiết như vậy, vẫn chỉ có hai người sống nương tựa lẫn nhau. . . . . .

Triển Thiếu Khuynh nhìn trên giường một lớn một nhỏ ôm chặt vào nhau, nằm xuống đưa tay ôm hai người vào lòng: "Cha hiểu, Tiểu Bạch, con không dựa vào bất luận kẻ nào tự mình lớn lên, vẫn luôn là một người đối mặt vấn đề. Liên Hoa là của con toàn bộ, con sợ người mẹ duy nhất bị cướp đi, sợ chỉ còn lại một mình, mới có thể dùng thủ đoạn gần như bốc đồng đối phó tất cả người uy hiếp tới con, đừng sợ, cha sẽ không giành mẹ con, vĩnh viễn sẽ không từ trong tay con cướp mẹ con đi. . . . . ."

"Tiểu Bạch, từ nay về sau, tất cả có cha, vì để cho con và Liên Hoa không hề cảm thấy cô đơn nữa, cha sẽ không để cho mẹ con hai người rời khỏi tầm mắt của cha, sẽ không nếu để cho hai người sợ, để cho hai người không người nào dựa vào. . . . . ." Triển Thiếu Khuynh ôm Tiểu Bạch, dịu dàng hôn lên tóc con trai nói: "Con có thể như cũ độc chiếm mẹ con, nhưng phải cho cha cơ hội để yêu thương con, để cho cha tới bảo vệ mẹ con hai người. . . . . ."

Đêm đã khuya, một nhà ba người lần đầu tiên cùng nhau nằm ở trên một cái giường, hương vị ngọt ngào ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook