Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 245
Tả Nhi Thiển
19/09/2018
Chương 228: Kinh động
Edit: Phong Nguyệt
"Ô —— Ừm. . . . . ." Liên Hoa cắn góc chăn, đè nén không để cho đau đớn rên rỉ ra miệng, không đành lòng đánh thức con trai ngủ say ở bên cạnh.
Tiểu Bạch lại mờ mịch, bị âm thanh như có như không đánh thức, bé dụi mắt ngáp lên, nhẹ nhàng ngồi dậy. Bé tự tay đẩy đẩy mẹ bên cạnh, buồn ngủ kêu một tiếng: "Mẹ?"
Sờ đến bọc lấy tấm thảm, Liên Hoa ở trên giường co rúc thành con tôm khom thành một đoàn, Tiểu Bạch cảm thấy có cái gì không đúng, lục lọi bật ngọn đèn ở đầu giường lên, vừa nhìn sắc mặt của Liên Hoa, Tiểu Bạch lập tức hoàn toàn tỉnh: "Mẹ! Mẹ làm sao vậy? !"
"Tiểu —— Tiểu Bạch ——" Liên Hoa liền trấn an con trai bằng nụ cười cũng chen không ra được, gượng chống tinh thần mở miệng, cô tái mặt nhỏ giọng nói, "Không có việc gì, con ngoan ngoãn ngủ đi. . . . . ."
"Mẹ, làm sao có thể không có việc gì! Mẹ có phải thân thể không thoải mái hay không?" Tiểu Bạch hoàn toàn không tin tưởng, nằm ở bên cạnh Liên Hoa mặt sốt ruột.
Nhìn mẹ đau đến không ngừng nhỏ giọng rên rỉ, bé cố gắng nghĩ tới lúc mình ngã bệnh mẹ là chăm sóc bé như thế nào, ý tưởng lóe lên, bé nhảy xuống giường đi, vung lấy bắp chân y hệt củ sen chạy đến phòng tắm, kéo khăn lông xuống liền trở lại, nó ra dáng cầm khăn lông lau mặt của Liên Hoa: "Mẹ, con giúp mẹ lau mồ hôi, lau sạch sẽ mồ hôi, mẹ sẽ thoải mái. . . . . ."
Liên Hoa bị con trai thân mật cử động làm cho trái tim ấm áp, khẽ gật đầu một cái, cô cười lớn tán thưởng: "Tiểu Bạch tốt ngoan ——"
Tiểu Bạch đâu ra đấy tiếp tục lau mồ hôi cho mẹ, lại suy nghĩ một chút, bé nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, chảy nhiều mồ hôi như vậy, mẹ rất cần uống nước có đúng hay không? Ừm, là muốn uống chút nước nóng làm ấm áp thân thể, hay là muốn nước lạnh tới thoa cái trán đây. . . . . ." Câu trước là cách làm bình thường, câu sau là cách làm khi bị sốt, nhưng hiện tại mẹ cần loại nào?
Liên Hoa hơi lắc đầu: "Không cần, Tiểu Bạch con đừng làm loạn. . . . . ." Bé ngàn vạn lần không thể đi đụng nước nóng, cho dù hiện tại cô không thoải mái, rất muốn tìm túi chườm nóng ... cho bụng ấm áp, cũng không hi vọng Tiểu Bao Tử làm mình bị phỏng!
"Vậy thì con đi lấy đây!" Tiểu Bạch tự nhiên quyết định, bé mang dép lê nhỏ, vội vàng đi chuẩn bị đồ,
"Tiểu Bạch ——" Liên Hoa đưa tay liền muốn kéo con trai, nhưng lại một trận đau nhức đánh tới người cô, cô xụi lơ ở trên giường, ôm bụng cuộn thành một đoàn. Một ngón tay của cô cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Bạch chạy xa.
Tiểu Bạch đi trước phòng tắm dùng bồn nhận nước lạnh làm khăn lông thấm ướt, sau đó chạy đến phòng khách cầm cái ly lảo đảo đi rót nước nóng, động tác của bé hết sức hốt hoảng, thần thái cũng vô cùng lo lắng, mẹ nhất định rất khó chịu, bé chỉ có thể để cho mẹ thoải mái một chút!
Ngày trước đều là mẹ quan tâm bé bị bệnh, lần này mẹ ngã bệnh, bé nhất định phải thật tốt chăm sóc mẹ. . . . . .
"Loảng xoảng! Bùm!"
Một âm thanh vật nặng rơi xuống đất từ đỉnh đầu truyền đến, Triển Thiếu Khuynh lập tức từ trong mơ thức tỉnh, ở trong đêm tối yên tĩnh, cái âm thanh này nhất định chính là bén nhọn đến chói tai.
Hắn kéo đèn ra, nháy mắt mấy nhìn thời gian, bây giờ là hai giờ bốn mươi sáng, hắn vừa nhìn về phía trần nhà, cái âm thanh này, là từ trên lầu truyền tới?
"Soạt! Ken két ——"
Trên lầu lại truyền tới một trận âm thanh sột sột soạt soạt, Triển Thiếu Khuynh cau mày ngồi dậy, nghiêng tai lắng nghe.
Gian phòng phía trên chính là phòng ngủ của Liên Hoa cùng với Tiểu Bạch, an bài gian phòng thì hắn cố ý chọn tầng này cho hai mẹ con, bọn họ đều là độc hưởng địa bàn cả một tầng lầu, không nghi ngờ chút nào, cái thứ gì rơi trên mặt đất phát nổ là từ phòng của Liên Hoa truyền đến!
Nửa đêm canh ba, Liên Hoa cùng với Tiểu Bạch không ngủ, rốt cuộc làm cái gì, phát ra tiếng vang lớn như vậy!
"Băng! Thùng thùng ——"
Khi trần nhà lại truyền tới âm thanh nghiêm trọng, tiếp truyền đến giống như là người nào bước chạy nhanh tiếng âm thanh giầy rơi vào trên sàn nhà, Triển Thiếu Khuynh lập tức lo lắng đứng dậy, không kịp đợi thay quần áo, hắn mặc đồ ngủ liền chạy ra khỏi gian phòng.
Trong lòng hắn lo lắng cực kỳ, Liên Hoa cùng với Tiểu Bạch ở Triển gia đã ở thời gian không ngắn, cho tới bây giờ không có ở ban đêm hoạt động kịch liệt, hôm nay là xảy ra chuyện gì, một chuỗi âm thanh là ai đang làm. . . . . .
Vì không có thời gian, Triển Thiếu Khuynh bỏ qua dùng chân của mình đi bộ, hắn ngồi trên xe lăn nhanh chóng đi thang máy lên lầu, ở trước cửa phòng Liên Hoa, lo lắng gõ cửa: "Liên hoa? Tiểu Bạch? Các người có ở đây không? Bên trong thế nào?"
Sau một lúc lâu, cửa phòng mới chậm rãi mở ra, Tiểu Bạch nhẹ nhàng thò đầu ra, mặt lo âu và dáng vẻ sợ sệt.
Triển Thiếu Khuynh lập tức càng thêm lo lắng, nếu như người mở cửa là Liên Hoa, hắn còn có thể an ủi mình nói mới vừa rồi cô không cẩn thận phá vỡ thứ gì, nhưng người đi ra ngoài là Tiểu Bạch mới bốn tuổi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến Tiểu Bạch ban đêm không ngủ được rời giường mở cửa! Mặt tái nhợt dáng vẻ vừa rồi của con trai bởi vì sao!
Triển Thiếu Khuynh sờ gò má của con trai, thật nhanh ôm lấy Tiểu Bạch đi vào trong phòng, cảnh tượng trong phòng loạn tung lên, để cho hắn càng không cách nào bình tĩnh.
Chính giữa phòng khách nhỏ, có ly trà bị bể chia năm xẻ bảy, máy đun nước bên cạnh một vòng nước đọng đầm đìa, nhiều dấu vết vệt nước nhỏ méo mó lan tràn vào phòng ngủ, cửa phòng ngủ đang đóng, mơ hồ từ bên trong truyền đến âm thanh như có như không.
Hắn lo lắng hỏi: "Tiểu Bạch, hai người thế nào? Mới vừa rồi trong phòng xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Bạch ngốc lăng nhìn cha bên cạnh, trong lòng vốn sợ hãi giống như là chợt tìm được chỗ dựa vào, bé nhào vào trong ngực Triển Thiếu Khuynh liền bắt đầu khóc lớn: "Cha —— mẹ bị bệnh, mẹ bệnh thật nghiêm trọng, ô ô, làm thế nào, con rất nỗ lực đang chăm sóc mẹ, nhưng mẹ vẫn rất khó chịu. . . . . ."
Bé mới vừa lau thân thể mẹ bằng nước nóng, cũng vì mẹ đắp khăn lông đắp chăn, nhưng mẹ một chút cũng không chuyển tốt, để cho bé hoang mang cực kỳ lo sợ, bé phá vỡ nhiều cái ly, cũng bị nước nóng làm cho bị phỏng một chút, nhưng mẹ vẫn bị bệnh. . . . . .
Hiện tại, cha chợt tới, bé rốt cuộc nhớ tới, bé nên đi tìm cha cầu cứu! Lúc này, bé nên gọi bác sĩ tới cứu mẹ. . . . . .
"A!" Triển Thiếu Khuynh cả kinh, ôm Tiểu Bạch ngồi ở trên đầu gối mình, thật nhanh chuyển động xe lăn đi tới phòng ngủ, nhìn trên giường mặt Liên Hoa không có chút máu đau khổ rên rỉ, Triển Thiếu Khuynh bị dọa đến nhịp tim đều ngừng, "Liên Hoa, Liên Hoa em làm sao vậy!"
Liên Hoa bị đau đớn hành hạ đã bắt đầu trước mắt biến thành màu đen, bên tai cô đều là tiếng nổ đùng đùng, nghe không rõ âm thanh nóng nảy trong lòng của hai người đàn ông đang quan tâm cô.
"Ô. . . . . . Cha, cha cứu mẹ, mẹ thật là đau, cha để cho mẹ nhanh tốt lên một chút. . . . . ." Tiểu Bạch khóc nước mắt ròng ròng, nhào tới bên giường tựa sát Liên Hoa, nức nở năn nỉ Triển Thiếu Khuynh.
Giờ khắc này, cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần có thể để mẹ không khổ sở nữa, để mẹ hồi phục, bé cái gì đều nguyện ý đều làm!
Triển Thiếu Khuynh ép buộc mình đè nén khủng hoảng không giới hạn xuống, vừa gọi điện thoại, vừa ôm con trai nhẹ giọng an ủi: "Tiểu Bạch, con đừng sợ. . . . . . Mẹ không có việc gì, cha sẽ đi gọi quản gia mời bác sĩ đến, nhất định sẽ làm cho mẹ con khỏe lên——"
Tiểu Bạch bị Triển Thiếu Khuynh trấn an, cũng biết hiện tại tốt nhất không nên đối với Liên Hoa làm các biện pháp cứu trị cái gì nữa, nếu như một cái sơ sẩy ngược lại là hại cô, Tiểu Bạch nhỏ giọng khóc, đối với Liên Hoa không ngừng nói: "Mẹ, mẹ mau khỏe, con nhất định ngoan ngoãn mà nghe lời, nhất định không chọc giận mẹ ——"
Triển Thiếu Khuynh cũng không ngừng vì cô lau đi mồ hôi lạnh, nhẹ giọng nỉ non: "Liên Hoa em chờ thêm chút nữa, bác sĩ lập tức tới ngay, sẽ không có chuyện, em lập tức thì sẽ khôi phục khỏe mạnh!"
Hai cha con một trái một phải canh giữ ở bên cạnh Liên Hoa, chờ đợi bác sĩ đi tới thời gian quả thực là một ngày bằng một năm, hai người lòng như lửa đốt, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Liên Hoa cuộn lại trên giường rên rỉ yếu ớt.
Rốt cuộc, mấy vị bác sĩ đi theo quản gia cảm nhận được trong phòng, hai mắt của hai cha con tỏa sáng, Tiểu Bạch lập tức lôi kéo bác sĩ tới cứu mẹ nó, Triển Thiếu Khuynh ở bên tai Liên Hoa nói: "Liên Hoa, bác sĩ tới, em yên tâm, một lát sẽ hết đau!"
"Ừm. . . . . ." Liên Hoa mệt mỏi mở mắt, gian nan nói chuyện với Triển Thiếu Khuynh, "Em là —— là đau bụng kinh. . . . . . Anh nói rõ ràng với bác sĩ, không nên nghĩ sai ——"
Triển Thiếu Khuynh hơi chậm lại, thì ra là, Liên Hoa là bởi vì hoạt động sinh lý mỗi tháng một lần đau đến bất tỉnh, thì ra là sinh lý của phụ nữ đau có thể dọa người như vậy. . . . . .
Bác sĩ đã bị Tiểu Bạch kéo tới đây, Triển Thiếu Khuynh dùng âm lượng mà Tiểu Bạch không nghe được nhẹ nhàng nói nguyên nhân bệnh với mấy vị bác sĩ, sau đó mới để cho bọn họ đi khám bệnh cho Liên Hoa. Hắn lại suy nghĩ một chút, Tây y đối với bệnh của phụ khoa(khoa chuyên trị bệnh phụ nữ) chung quy chỉ là trị ngọn không trị gốc, hắn nên đi mời Lão Trung Y đang điều trị cho cha hắn, tới bồi bổ cho Liên Hoa một chút!
Không cần thiết một hồi, một ông lão đầu tóc trắng đi vào, mặc dù bị người từ trong giấc mơ gọi tỉnh dậy, nhưng trên mặt Lão Trung Y cũng không có không vui, Triển Thiếu Khuynh cũng nhẹ nhàng nói nguyên nhân bệnh, để ông tới bắt bắt mạch cho Liên Hoa viết toa thuốc.
Nhìn Trung y cùng Tây y vây quanh trên giường đều đâu vào đấy khám chữa bệnh cho Liên Hoa, Triển Thiếu Khuynh khẽ yên tâm, nhưng vừa thấy trong đám người có bóng dáng không hòa hài, hắn nhướng mày, lập tức tiến lên nắm chặc kéo Tiểu Bạch qua đây: "Tiểu Bạch, bác sĩ đang chữa bệnh cho mẹ con, con ở một bên sẽ làm phiền họ làm việc, chúng ta cùng nhau chờ ở bên ngoài có được hay không?"
"Con —— được rồi. . . . . ." Tiểu Bạch còn muốn năn nỉ, nhưng vừa nhìn bé rời khỏi giường, các bác sĩ xác thực có tốc độ khám bệnh nhanh hơn, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái. Ánh mắt của bé không nháy mắt một cái nhìn về phía nơi đó, nhón chân lên muốn trong khe hở đám người liếc mắt nhìn tình cảnh bên trong.
Triển Thiếu Khuynh vuốt đầu Tiểu Bạch, nhẹ nói: "Đừng lo lắng, các bác sĩ đều rất lợi hại, con yên tâm ——"
"Cha, mẹ không có việc gì có đúng hay không? Mẹ cho tới bây giờ cũng không có khó chịu qua như vậy, mẹ nhất định rất đau. . . . . ." Tiểu Bạch lôi kéo cha cầu xin bảo đảm, tối nay thật dọa hỏng bé, mẹ sinh bệnh tới nghiêm trọng thế nào như vậy chứ. . . . . .
"Đúng, mẹ con nhất định không có việc gì, rất nhanh sẽ có thể tốt. . . . . ." Triển Thiếu Khuynh tán thành nói, mặc dù hắn không phải bác sĩ, có thể đối với kỳ kinh nguyệt của phụ nữ cũng có sự hiểu biết nhất định, trong một tháng thời gian chịu tội chỉ có một tuần, đi qua liền nhất định sẽ khôi phục bình thường.
Edit: Phong Nguyệt
"Ô —— Ừm. . . . . ." Liên Hoa cắn góc chăn, đè nén không để cho đau đớn rên rỉ ra miệng, không đành lòng đánh thức con trai ngủ say ở bên cạnh.
Tiểu Bạch lại mờ mịch, bị âm thanh như có như không đánh thức, bé dụi mắt ngáp lên, nhẹ nhàng ngồi dậy. Bé tự tay đẩy đẩy mẹ bên cạnh, buồn ngủ kêu một tiếng: "Mẹ?"
Sờ đến bọc lấy tấm thảm, Liên Hoa ở trên giường co rúc thành con tôm khom thành một đoàn, Tiểu Bạch cảm thấy có cái gì không đúng, lục lọi bật ngọn đèn ở đầu giường lên, vừa nhìn sắc mặt của Liên Hoa, Tiểu Bạch lập tức hoàn toàn tỉnh: "Mẹ! Mẹ làm sao vậy? !"
"Tiểu —— Tiểu Bạch ——" Liên Hoa liền trấn an con trai bằng nụ cười cũng chen không ra được, gượng chống tinh thần mở miệng, cô tái mặt nhỏ giọng nói, "Không có việc gì, con ngoan ngoãn ngủ đi. . . . . ."
"Mẹ, làm sao có thể không có việc gì! Mẹ có phải thân thể không thoải mái hay không?" Tiểu Bạch hoàn toàn không tin tưởng, nằm ở bên cạnh Liên Hoa mặt sốt ruột.
Nhìn mẹ đau đến không ngừng nhỏ giọng rên rỉ, bé cố gắng nghĩ tới lúc mình ngã bệnh mẹ là chăm sóc bé như thế nào, ý tưởng lóe lên, bé nhảy xuống giường đi, vung lấy bắp chân y hệt củ sen chạy đến phòng tắm, kéo khăn lông xuống liền trở lại, nó ra dáng cầm khăn lông lau mặt của Liên Hoa: "Mẹ, con giúp mẹ lau mồ hôi, lau sạch sẽ mồ hôi, mẹ sẽ thoải mái. . . . . ."
Liên Hoa bị con trai thân mật cử động làm cho trái tim ấm áp, khẽ gật đầu một cái, cô cười lớn tán thưởng: "Tiểu Bạch tốt ngoan ——"
Tiểu Bạch đâu ra đấy tiếp tục lau mồ hôi cho mẹ, lại suy nghĩ một chút, bé nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, chảy nhiều mồ hôi như vậy, mẹ rất cần uống nước có đúng hay không? Ừm, là muốn uống chút nước nóng làm ấm áp thân thể, hay là muốn nước lạnh tới thoa cái trán đây. . . . . ." Câu trước là cách làm bình thường, câu sau là cách làm khi bị sốt, nhưng hiện tại mẹ cần loại nào?
Liên Hoa hơi lắc đầu: "Không cần, Tiểu Bạch con đừng làm loạn. . . . . ." Bé ngàn vạn lần không thể đi đụng nước nóng, cho dù hiện tại cô không thoải mái, rất muốn tìm túi chườm nóng ... cho bụng ấm áp, cũng không hi vọng Tiểu Bao Tử làm mình bị phỏng!
"Vậy thì con đi lấy đây!" Tiểu Bạch tự nhiên quyết định, bé mang dép lê nhỏ, vội vàng đi chuẩn bị đồ,
"Tiểu Bạch ——" Liên Hoa đưa tay liền muốn kéo con trai, nhưng lại một trận đau nhức đánh tới người cô, cô xụi lơ ở trên giường, ôm bụng cuộn thành một đoàn. Một ngón tay của cô cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Bạch chạy xa.
Tiểu Bạch đi trước phòng tắm dùng bồn nhận nước lạnh làm khăn lông thấm ướt, sau đó chạy đến phòng khách cầm cái ly lảo đảo đi rót nước nóng, động tác của bé hết sức hốt hoảng, thần thái cũng vô cùng lo lắng, mẹ nhất định rất khó chịu, bé chỉ có thể để cho mẹ thoải mái một chút!
Ngày trước đều là mẹ quan tâm bé bị bệnh, lần này mẹ ngã bệnh, bé nhất định phải thật tốt chăm sóc mẹ. . . . . .
"Loảng xoảng! Bùm!"
Một âm thanh vật nặng rơi xuống đất từ đỉnh đầu truyền đến, Triển Thiếu Khuynh lập tức từ trong mơ thức tỉnh, ở trong đêm tối yên tĩnh, cái âm thanh này nhất định chính là bén nhọn đến chói tai.
Hắn kéo đèn ra, nháy mắt mấy nhìn thời gian, bây giờ là hai giờ bốn mươi sáng, hắn vừa nhìn về phía trần nhà, cái âm thanh này, là từ trên lầu truyền tới?
"Soạt! Ken két ——"
Trên lầu lại truyền tới một trận âm thanh sột sột soạt soạt, Triển Thiếu Khuynh cau mày ngồi dậy, nghiêng tai lắng nghe.
Gian phòng phía trên chính là phòng ngủ của Liên Hoa cùng với Tiểu Bạch, an bài gian phòng thì hắn cố ý chọn tầng này cho hai mẹ con, bọn họ đều là độc hưởng địa bàn cả một tầng lầu, không nghi ngờ chút nào, cái thứ gì rơi trên mặt đất phát nổ là từ phòng của Liên Hoa truyền đến!
Nửa đêm canh ba, Liên Hoa cùng với Tiểu Bạch không ngủ, rốt cuộc làm cái gì, phát ra tiếng vang lớn như vậy!
"Băng! Thùng thùng ——"
Khi trần nhà lại truyền tới âm thanh nghiêm trọng, tiếp truyền đến giống như là người nào bước chạy nhanh tiếng âm thanh giầy rơi vào trên sàn nhà, Triển Thiếu Khuynh lập tức lo lắng đứng dậy, không kịp đợi thay quần áo, hắn mặc đồ ngủ liền chạy ra khỏi gian phòng.
Trong lòng hắn lo lắng cực kỳ, Liên Hoa cùng với Tiểu Bạch ở Triển gia đã ở thời gian không ngắn, cho tới bây giờ không có ở ban đêm hoạt động kịch liệt, hôm nay là xảy ra chuyện gì, một chuỗi âm thanh là ai đang làm. . . . . .
Vì không có thời gian, Triển Thiếu Khuynh bỏ qua dùng chân của mình đi bộ, hắn ngồi trên xe lăn nhanh chóng đi thang máy lên lầu, ở trước cửa phòng Liên Hoa, lo lắng gõ cửa: "Liên hoa? Tiểu Bạch? Các người có ở đây không? Bên trong thế nào?"
Sau một lúc lâu, cửa phòng mới chậm rãi mở ra, Tiểu Bạch nhẹ nhàng thò đầu ra, mặt lo âu và dáng vẻ sợ sệt.
Triển Thiếu Khuynh lập tức càng thêm lo lắng, nếu như người mở cửa là Liên Hoa, hắn còn có thể an ủi mình nói mới vừa rồi cô không cẩn thận phá vỡ thứ gì, nhưng người đi ra ngoài là Tiểu Bạch mới bốn tuổi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến Tiểu Bạch ban đêm không ngủ được rời giường mở cửa! Mặt tái nhợt dáng vẻ vừa rồi của con trai bởi vì sao!
Triển Thiếu Khuynh sờ gò má của con trai, thật nhanh ôm lấy Tiểu Bạch đi vào trong phòng, cảnh tượng trong phòng loạn tung lên, để cho hắn càng không cách nào bình tĩnh.
Chính giữa phòng khách nhỏ, có ly trà bị bể chia năm xẻ bảy, máy đun nước bên cạnh một vòng nước đọng đầm đìa, nhiều dấu vết vệt nước nhỏ méo mó lan tràn vào phòng ngủ, cửa phòng ngủ đang đóng, mơ hồ từ bên trong truyền đến âm thanh như có như không.
Hắn lo lắng hỏi: "Tiểu Bạch, hai người thế nào? Mới vừa rồi trong phòng xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Bạch ngốc lăng nhìn cha bên cạnh, trong lòng vốn sợ hãi giống như là chợt tìm được chỗ dựa vào, bé nhào vào trong ngực Triển Thiếu Khuynh liền bắt đầu khóc lớn: "Cha —— mẹ bị bệnh, mẹ bệnh thật nghiêm trọng, ô ô, làm thế nào, con rất nỗ lực đang chăm sóc mẹ, nhưng mẹ vẫn rất khó chịu. . . . . ."
Bé mới vừa lau thân thể mẹ bằng nước nóng, cũng vì mẹ đắp khăn lông đắp chăn, nhưng mẹ một chút cũng không chuyển tốt, để cho bé hoang mang cực kỳ lo sợ, bé phá vỡ nhiều cái ly, cũng bị nước nóng làm cho bị phỏng một chút, nhưng mẹ vẫn bị bệnh. . . . . .
Hiện tại, cha chợt tới, bé rốt cuộc nhớ tới, bé nên đi tìm cha cầu cứu! Lúc này, bé nên gọi bác sĩ tới cứu mẹ. . . . . .
"A!" Triển Thiếu Khuynh cả kinh, ôm Tiểu Bạch ngồi ở trên đầu gối mình, thật nhanh chuyển động xe lăn đi tới phòng ngủ, nhìn trên giường mặt Liên Hoa không có chút máu đau khổ rên rỉ, Triển Thiếu Khuynh bị dọa đến nhịp tim đều ngừng, "Liên Hoa, Liên Hoa em làm sao vậy!"
Liên Hoa bị đau đớn hành hạ đã bắt đầu trước mắt biến thành màu đen, bên tai cô đều là tiếng nổ đùng đùng, nghe không rõ âm thanh nóng nảy trong lòng của hai người đàn ông đang quan tâm cô.
"Ô. . . . . . Cha, cha cứu mẹ, mẹ thật là đau, cha để cho mẹ nhanh tốt lên một chút. . . . . ." Tiểu Bạch khóc nước mắt ròng ròng, nhào tới bên giường tựa sát Liên Hoa, nức nở năn nỉ Triển Thiếu Khuynh.
Giờ khắc này, cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần có thể để mẹ không khổ sở nữa, để mẹ hồi phục, bé cái gì đều nguyện ý đều làm!
Triển Thiếu Khuynh ép buộc mình đè nén khủng hoảng không giới hạn xuống, vừa gọi điện thoại, vừa ôm con trai nhẹ giọng an ủi: "Tiểu Bạch, con đừng sợ. . . . . . Mẹ không có việc gì, cha sẽ đi gọi quản gia mời bác sĩ đến, nhất định sẽ làm cho mẹ con khỏe lên——"
Tiểu Bạch bị Triển Thiếu Khuynh trấn an, cũng biết hiện tại tốt nhất không nên đối với Liên Hoa làm các biện pháp cứu trị cái gì nữa, nếu như một cái sơ sẩy ngược lại là hại cô, Tiểu Bạch nhỏ giọng khóc, đối với Liên Hoa không ngừng nói: "Mẹ, mẹ mau khỏe, con nhất định ngoan ngoãn mà nghe lời, nhất định không chọc giận mẹ ——"
Triển Thiếu Khuynh cũng không ngừng vì cô lau đi mồ hôi lạnh, nhẹ giọng nỉ non: "Liên Hoa em chờ thêm chút nữa, bác sĩ lập tức tới ngay, sẽ không có chuyện, em lập tức thì sẽ khôi phục khỏe mạnh!"
Hai cha con một trái một phải canh giữ ở bên cạnh Liên Hoa, chờ đợi bác sĩ đi tới thời gian quả thực là một ngày bằng một năm, hai người lòng như lửa đốt, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Liên Hoa cuộn lại trên giường rên rỉ yếu ớt.
Rốt cuộc, mấy vị bác sĩ đi theo quản gia cảm nhận được trong phòng, hai mắt của hai cha con tỏa sáng, Tiểu Bạch lập tức lôi kéo bác sĩ tới cứu mẹ nó, Triển Thiếu Khuynh ở bên tai Liên Hoa nói: "Liên Hoa, bác sĩ tới, em yên tâm, một lát sẽ hết đau!"
"Ừm. . . . . ." Liên Hoa mệt mỏi mở mắt, gian nan nói chuyện với Triển Thiếu Khuynh, "Em là —— là đau bụng kinh. . . . . . Anh nói rõ ràng với bác sĩ, không nên nghĩ sai ——"
Triển Thiếu Khuynh hơi chậm lại, thì ra là, Liên Hoa là bởi vì hoạt động sinh lý mỗi tháng một lần đau đến bất tỉnh, thì ra là sinh lý của phụ nữ đau có thể dọa người như vậy. . . . . .
Bác sĩ đã bị Tiểu Bạch kéo tới đây, Triển Thiếu Khuynh dùng âm lượng mà Tiểu Bạch không nghe được nhẹ nhàng nói nguyên nhân bệnh với mấy vị bác sĩ, sau đó mới để cho bọn họ đi khám bệnh cho Liên Hoa. Hắn lại suy nghĩ một chút, Tây y đối với bệnh của phụ khoa(khoa chuyên trị bệnh phụ nữ) chung quy chỉ là trị ngọn không trị gốc, hắn nên đi mời Lão Trung Y đang điều trị cho cha hắn, tới bồi bổ cho Liên Hoa một chút!
Không cần thiết một hồi, một ông lão đầu tóc trắng đi vào, mặc dù bị người từ trong giấc mơ gọi tỉnh dậy, nhưng trên mặt Lão Trung Y cũng không có không vui, Triển Thiếu Khuynh cũng nhẹ nhàng nói nguyên nhân bệnh, để ông tới bắt bắt mạch cho Liên Hoa viết toa thuốc.
Nhìn Trung y cùng Tây y vây quanh trên giường đều đâu vào đấy khám chữa bệnh cho Liên Hoa, Triển Thiếu Khuynh khẽ yên tâm, nhưng vừa thấy trong đám người có bóng dáng không hòa hài, hắn nhướng mày, lập tức tiến lên nắm chặc kéo Tiểu Bạch qua đây: "Tiểu Bạch, bác sĩ đang chữa bệnh cho mẹ con, con ở một bên sẽ làm phiền họ làm việc, chúng ta cùng nhau chờ ở bên ngoài có được hay không?"
"Con —— được rồi. . . . . ." Tiểu Bạch còn muốn năn nỉ, nhưng vừa nhìn bé rời khỏi giường, các bác sĩ xác thực có tốc độ khám bệnh nhanh hơn, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái. Ánh mắt của bé không nháy mắt một cái nhìn về phía nơi đó, nhón chân lên muốn trong khe hở đám người liếc mắt nhìn tình cảnh bên trong.
Triển Thiếu Khuynh vuốt đầu Tiểu Bạch, nhẹ nói: "Đừng lo lắng, các bác sĩ đều rất lợi hại, con yên tâm ——"
"Cha, mẹ không có việc gì có đúng hay không? Mẹ cho tới bây giờ cũng không có khó chịu qua như vậy, mẹ nhất định rất đau. . . . . ." Tiểu Bạch lôi kéo cha cầu xin bảo đảm, tối nay thật dọa hỏng bé, mẹ sinh bệnh tới nghiêm trọng thế nào như vậy chứ. . . . . .
"Đúng, mẹ con nhất định không có việc gì, rất nhanh sẽ có thể tốt. . . . . ." Triển Thiếu Khuynh tán thành nói, mặc dù hắn không phải bác sĩ, có thể đối với kỳ kinh nguyệt của phụ nữ cũng có sự hiểu biết nhất định, trong một tháng thời gian chịu tội chỉ có một tuần, đi qua liền nhất định sẽ khôi phục bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.