Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 250

Tả Nhi Thiển

25/09/2018

Chương 233: Chứng cớ kích thích

Edit: Phong Nguyệt

Sáng sớm, khi Liên Hoa tỉnh lại, phát hiện con trai nằm ở ngực mình, mà mình, nằm ở trong ngực Triển Thiếu Khuynh.

"Chào buổi sáng." Đang dịu dàng nhìn hai mẹ con Triển Thiếu Khuynh cười nói, cũng cúi đầu xuống, hôn xuống cái trán của Liên Hoa: "Đây là hôn chào buổi sáng, cũng là hôn ăn mừng, ăn mừng em bắt đầu từ hôm nay có thể tự do, chẳng qua có một chuyện cần phải cấm!"

"Em đã không cần nhốt thêm trong phòng rồi hả?" Liên Hoa nhíu mày hỏi Triển Thiếu Khuynh, lấy được gật đầu của hanh, cô lập tức hung hăng đẩy anh xuống giường, tức giận cắn răng nói: "Em muốn làm chuyện thứ nhất chính là muốn đuổi anh ra ngoài! Anh...Anh đáng ghét!"

Triển Thiếu Khuynh từ bên giường trên thảm bò dậy, nhưng mà trên mặt lại không thấy vẻ tức giận, hắn cười đến giống như mèo con đã thỏa mãn, tà tà nói: "Được, anh đi ra ngoài, Liên Hoa, để anh nhắc nhở em một câu, tối hôm qua em cũng rất hưởng người đáng ghét nha ——"

"Bùm!" Một cái gối đập về phía mặt của Triển Thiếu Khuynh, hắn tay mắt lanh lẹ bắt được, lại nhìn một người đã thẹn quá thành giận, sờ mũi một cái, bàn chân bôi dầu chạy.

So sánh thu hoạch tối hôm qua, sáng sớm hôm nay Liên Hoa nổi giận căn bản vì không đáng nói đến, hắn thừa dịp Tiểu Bạch ngủ lật người, ôm Liên Hoa hôn, hôn lấy nàng từ trong giấc mơ tỉnh dậy, làm cho cô không thể không đi theo tiết tấu phập phồng của hắn. . . . . .

Khó được cùng Liên Hoa cùng giường chung gối, hắn như thế nào phải nhịn xuống!

Mặc dù chỉ là nhiệt tình hôn, mặc dù vẫn duy trì phong độ của thân sĩ không quá phận xâm chiếm cô, nhưng Triển Thiếu Khuynh đã cảm nhận được Liên Hoa chịu thua, cô càng thêm mê say sự tiếp xúc giữa thân thể của hai người, cách yêu hắn khoảng cách càng ngày càng gần rồi.

Liên Hoa giận đùng đùng nhìn Triển Thiểu Khuynh đi xa, lại đảo về trên giường, ôm Tiểu Bạch vào trong ngực, cô làm sao sẽ đối với mình càng ngày càng phóng túng còn đối với Triển Thiếu Khuynh cảm thấy bất đắc dĩ không có cách nào. . . . . .

"Mẹ ——" Tiểu Bạch bị sự mờ ám của hai người đánh thức, bé mở mắt, nhìn Liên Hoa cười một tiếng, "Mẹ, chào buổi sáng!"



"Tiểu Bạch chào buổi sáng." Liên Hoa cũng cho Tiểu Bạch một nụ hôn chào buổi sáng, "Tỉnh ngủ a, mẹ bắt đầu từ hôm nay cũng không cần nằm ở trên giường, bệnh đã tốt lắm, Tiểu Bạch không cần lo lắng nữa!"

"Thật tốt quá!" Tiểu Bạch ngồi dậy, cười đến mặt mày cong cong, vui mừng một lát sau, bé ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói, "Mẹ thật xin lỗi. . . . . ." Bé nói tối qua cùng cha thảo luận vấn đề nói một lần với mẹ, đối với mình hiểu lầm cùng sai lầm bày tỏ nói xin lỗi.

"Không sao, là mẹ không có nói rõ ràng với con, Tiểu Bạch ngoan nhất!" Liên Hoa trìu mến nhìn con trai, cô vẫn luôn không có phát hiện giữa mình và Tiểu Bạch thế nhưng ra khỏi cái vấn đề này, có lẽ, mẹ con bọn họ thật cần một người khác gia nhập, đến xem điểm mù của bọn họ, tới làm cho nhà càng thêm trở nên ấm áp.

"Là con không đúng, mẹ về sau cũng không cần lo lắng cho con...con rất tốt —"

"Bảo bối ngoan, mẹ biết! Buổi sáng mẹ muốn đi thư phòng xử lý công việc một chút, con không cần phải bồi mẹ, sau khi rời giường đi ra ngoài chơi đi, " Cười chuẩn bị tất cả cho Tiểu Bạch, Liên Hoa mới đi tới thư phòng.

Tiểu Bạch cũng không có ra cửa, mà là đang ở phòng ngủ loay hoay chơi trò chơi trên máy tính, chơi đang hăng say, chợt, màn ảnh biến thành màu xanh dương.

Một âm thanh nói Anh ngữ lưu loát được truyền ra: "hel¬lo! Lão đại, có tin tức lớn, có tin tức cực kỳ lớn!"

Tiểu Bạch bị dọa cho phát hoảng, âm thanh cực lớn truyền khắp cả gian phòng, bé cuống quít nhìn cửa phòng một chút, mẹ ở thư phòng cách vách, cũng sẽ không nghe một chút đến vài lời này chứ?

Bé chạy như bay đi lấy tai nghe ra, sau đó hướng về phía bên kia liền bắt đầu rống: "J! Anh có thể không nên xuất quỷ nhập thần như vậy hay không! Không phải là tôi đã nói với anh là không cho trực tiếp khống chế máy vi tính của tôi mà là trực tiếp mở miệng nói chuyện sao! Tuy nhiên máy vi tính này lắp đặt Software để tiện cho anh liên lạc, nhưng anh cũng phải nói trước cho tôi một chút chứ, anh làm tôi sợ muốn chết! Anh tốt nhất thật sự có tin tức lớn, nếu không tôi để cho tài khoản của anh lập tức thành số 0!"

"Ha ha. . . . . . Lão đại bớt giận, là tiểu nhân không đúng, nói xin lỗi ngài!" J ở đó đầu lập tức cúi đầu khom lưng, nhưng trong giọng nói không che giấu được sự hưng phấn của hắn, "Lão đại, thật sự là tin tức tốt mà lại lớn nữa! Ngài vẫn để cho tôi tra chuyện của Ôn Ngữ, Ôn Như Cảnh và Đỗ gia, quả nhiên là bị tôi tra ra scandal kinh hãi! Tôi mấy ngày đều ở đây thu thập chứng cớ, hiện tại tất cả đều bắt được không sai biệt lắm, thật sự là tin tức rất đặc sắc nha!"

"Thật? Nhanh lên một chút lấy chứng cớ gửi qua cho tôi!" Tiểu Bạch cũng hưng phấn cao giọng quát, đây thật là một tin tức tốt, bé đã sớm nghĩ thay mẹ trừng phạt một cái bọn người xấu kia rồi!



Một sấp tài liệu như biển cả nghìn trùng gửi tới đây, Tiểu Bạch vừa chờ đợi tiếp nhận, vừa hỏi J nói: "Là dạng scandal gì? Anh trước nói cho tôi biết một chút! !"

"Hắc hắc, lão đại, cái này. . . . . . Cái này còn là ngay mặt nhìn so sánh mới được ——" Giọng nói của J để lộ ra mơ hồ cười tà, ý hắn có hàm ý nói với Tiểu Bạch, "Lão đại nhớ khóa cửa phòng lại, chuẩn bị xong khăn giấy chuẩn bị sẵn sàng, thật sự là chứng cớ rất kích thích nha ——"

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của J mang theo nồng nặc dư vị kéo dài cùng mùi vị thèm thuồng, khiến Tiểu Bạch ở chỗ này lại càng hiếu kỳ hơn càng thêm nóng lòng.

Hiện tại tài liệu truyền tống trong khoảng thời gian này, Tiểu Bạch đối với J uy bức lợi dụ một trận, đều không nhắc tới ra một câu chứng cớ, đổi lấy đều là ý tứ hàm xúc không rõ J hắc hắc cười to, J lăn qua lộn lại chỉ có một lời nói bảo đảm, nói chứng cớ nhất định rất sảng khoái rất giận, chỉ có ngay mặt nhìn mới có thể cảm nhận được thâm ý trong đó.

Tiểu Bạch không công mà lui, nhìn phải lập tức truyền tống xong tài liệu, giận đến đối với J đầu kia rống giận một trận: "Không muốn nói thì đừng nói, ấp a ấp úng, ghét nhất rồi! Chuyện này anh làm cũng không tệ lắm, nhưng cái khác tôi ra lệnh anh nhanh lên thi hành một chút, cho đến bây giờ không có phá được kho số liệu của Triển thị, sau khi truyền hết chứng cớ lập tức đi làm việc, đừng lãng phí thời gian!"

Hừ, dù sao tài liệu đã sắp truyền xong, bé truy hỏi nữa cũng vô ích, nếu J không nói, như vậy bé liền tự xem!

"Tuân lệnh!" J gật đầu đồng ý, đợi đến tài liệu vừa kết thúc truyền tống, lập tức cắt đứt khống chế máy vi tính của Tiểu Bạch.

J thô bỉ cười tà quyết định, đợi đến ngày mai, hắn nhất định phải hỏi cảm xúc của lão đại sau khi nhìn xong tài liệu, là rất thoải mái rất high phải không, còn là ra vẻ đạo mạo nghiêm trang mắng mỏ?

Tiểu Bạch cầm con chuột chỉ hướng tài liệu mới tải thì Liên Hoa nhẹ nhàng dùng tay mở cửa phòng, thò đầu tới nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Bạch? Con mới vừa đang rống cái gì? Đừng kêu hư giọng nói, là thế nào?"

"Mẹ!" Tiểu Bạch vui vẻ ra mặt, lôi kéo Liên Hoa ngồi vào trước máy vi tính, dâng vật quý nói, "Mẹ, J tìm được scandal giữa Ôn gia cùng với Đỗ gia, đây là anh ta mới vừa gửi chứng cứ tới, chúng ta cùng nhau xem một chút đi!"

"Thật sao?" Liên Hoa tò mò chạm nhẹ con chuột một chút, mở tài liệu ra, điểm kích thích tấm ảnh đầu tiên.

Khi cô nhìn thấy hình ảnh biểu hiện full screen, sắc mặt trắng nhợt, vội vàng che mắt Tiểu Bạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook