Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Chương 148: Chương 147
Nhược Trữ Trữ
27/08/2014
Chương 147: Tư Kình Vũ lạ lẫm
Sưu tầm
Sau khi Tư Kình Vũ nói xong, bọn họ đã về đến nhà, hắn bế Tử Hằng lên giường, bọn họ đi về phía phòng khách, Nhan Nghiên lẳng lặng nằm yên trong lòng hắn, nghe Tư Kình Vũ kể những chuyện từ trong quá khứ mà hắn vốn không muốn nhớ lại.
“Sau đó anh phát hiện, cha anh thật sự không yêu thương Lập Hạ, thậm chí còn hoàn toàn xem nhẹ con bé. Lập Hạ thi thố thế nào cũng được, ốm đau cũng không sao, dù có trở thành người mẫu nổi tiếng thì cha cũng như không có cảm giác gì, trong mắt ông ấy, Lập Hạ như là một người hoàn toàn xa lạ”
Điều này Nhan Nghiên cũng cảm thấy như vậy, ví dụ như khi còn nhỏ, có vài lần Tư Lập Hạ bị ngã dập đầu, cũng chỉ có Tống Ngọc San sốt ruột, lo lắng. Còn Tư Thành Đống đúng là có nhìn thấy cũng coi như không. Nhan Nghiên bất giác nắm lấy tay Tư Kình Vũ, cô không diễn tả nổi cảm giác trong lòng mình lúc này, có chút đau đớn, lại có phần do dự, không những thế, còn vương vấn chút thống khổ.
“Anh biết Tư gia đã gây ra rất nhiều tội ác, vì vậy đến hôm nay nếu có ai muốn đối phó với Tư gia, muốn báo thù Tư gia cũng không có gì là lạ.” Tư Kình Vũ lật tay lại nắm chặt tay Nhan Nghiên, “Trên đời này, có nhân sẽ có quả, cha anh bên ngoài có đàn bà, mẹ anh lại làm ra vô số chuyện xấu. Tình cảm của bà ấy dành cho cha đã trở nên mù quáng, em có thể vì thế mà tha thứ cho bà ấy hay không. Tư gia nợ em những gì, anh sẽ đền bù cho em.”
Nhan Nghiên không thể nói rõ mình đang có cảm giác gì, Tư Kình Vũ đem chuyện thầm kín nhất nói hết cho cô, Nhan Nghiên không thể không động tâm. Giờ cô đã hiểu, vì sao năm ấy mẹ cô đưa cô vào Tư gia, khi Tư Kình Vũ phát hiện chuyện trên giường của mẹ cô và cha hắn, hắn lại có phản ứng như vậy. Điều làm Nhan Nghiên kinh ngạc không phải hắn muốn cô từ bỏ thù hận đối với Tư gia và Tống Ngọc San, mà hắn lại muốn bù đắp thương tổn cho cô! Một Tư Kình Vũ như vậy làm Nhan Nghiên run rẩy, dao động. Trước đây, Tư Kình Vũ lấy đi đôi mắt của cô, còn suýt chút nữa hại chết cô, cô nên phải hận hắn đến mức nào, cô không ngừng nói với bản thân, cố gắng nâng cao ý muốn báo thù.
Tư Kình Vũ nâng mặt Nhan Nghiên lên, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình, “Nhan Nghiên, anh chỉ muốn nói với em, người có lỗi với em là anh. Năm đó anh hiểu lầm em, anh ép em phải cho giác mạc của mình, anh cũng hại em suýt chết trên bàn mổ, và chính anh bức em phải trốn đi. Em hận anh, anh không dám xin em tha thứ, chỉ mong em cho anh cơ hội để anh đền bù những thương tổn anh đã gây ra cho em. Hiện giờ, anh muốn chăm sóc em với Tử Hằng, ba người chúng ta cùng ở bên nhau.”
Nhan Nghiên càng choáng váng hơn, cô muốn hỏi Tư Kình Vũ rốt cuộc hôm nay hắn làm sao vậy, liệu có phải người đang đứng trước mặt cô bị chằn tinh nhập thân, nếu không tại sao lại nói những lời kỳ quái thế này. Hắn muốn đền bù tổn thương, muốn chăm sóc cô và Tử Hằng, nhưng vì sao cô lại cảm thấy đây là chuyện nực cười nhất trên đời. Tuy vậy, chuyện đáng cười như vậy lại làm Nhan Nghiên trở nên vô cùng yếu đuối: “Tư Kình Vũ, anh có biết mình đang nói gì không?”
“Anh biết rõ mình đang nói gì!” Tư Kình Vũ chạm vào mắt Nhan Nghiên, thấy ươn ướt, hắn tựa trán vào trán cô, “Nhan Nghiên, những ngày vừa qua anh đã xúc động rất nhiều. Ở Thái Lan, em cứu Lập Hạ, anh vừa kinh ngạc lại vừa bất ngờ. Lúc này, em lại cứu Lập Hạ thêm một lần nữa. Lập Hạ đối xử với em như thế nào, vậy mà em vẫn liều mạng cứu nó, vì thế anh mới biết thành kiến của mình và cả hiểu lầm đối với em lại sâu như vậy. Em là người thiện lương đến thế, mà anh vẫn đang làm em tổn thương.”
“Em không định cứu Lập Hạ!” Nhan Nghiên không chịu nổi ánh mắt của hắn, cúi đầu né tránh, “Chỉ vì tình huống lúc đó em không còn cách nào, hoàn toàn do bản năng làm chủ.”
“Vì vậy mới nói em là người thiện lương nhất!” Tư Kình Vũ lại nâng mặt Nhan Nghiên lên, “Em có thể tha thứ cho Lập Hạ, có thể tha thứ cho mẹ anh, và có thể cho anh một cơ hội không?”
Trực giác của Nhan Nghiên muốn lắc đầu, nhưng cô lại không nhúc nhích. Lập Hạ, chưa bao giờ Nhan Nghiên hận cô ta, cùng lắm cũng chỉ là cảm giác chán ghét, chưa nói gì đến tha thứ, muốn bỏ qua cũng rất dễ dàng.Còn hắn, muốn tha thứ cũng không dễ như vậy, năm đó cô mù lòa ở Mĩ mang theo Tử Hằng chịu bao nhiêu gian khổ như hiển hiện trước mắt, hắn đã làm cô thương tổn không chỉ một lần, trong lòng Nhan Nghiên chưa bao giờ lành vết thương ấy. Như vậy, cô phải tha thứ thế nào đây?
Về phần cha mẹ hắn, càng không thể! Cha mẹ cô chết thảm như thế nào, dù Nhan Nghiên có hóa thành tro bụi cũng không thể quên được! Nhưng Tư Kình Vũ trước mặt cô vừa ôn nhu vừa thành khẩn, hắn lại thật lòng cầu xin Nhan Nghiên cho hắn một cơ hội. Nhan Nghiên chưa từng nghĩ đến có một ngày Tư Kình Vũ lại cầu xin cô cho hắn một cơ hội.
Thấy Nhan Nghiên do dự, Tư Kình Vũ vẫn vô cùng kiên nhẫn hôn lên trán cô: “Em có thể không cần vội vàng trả lời anh, anh biết rõ vết thương em đã trải qua không thể quên đi nhanh như vậy, nhưng em có thể từ từ chờ xem biểu hiện của anh rồi một lần nữa cho anh đáp án.”
Nhan Nghiên chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt giống hệt người ngoài hành tinh, hắn làm sao lại có thể dùng ánh mắt này để nhìn cô. Cho đến bây giờ cô vẫn chưa từng nghĩ đến, có một ngày hắn sẽ dùng ánh mắt này nhìn mình. Trái tim Nhan Nghiên giống như đã bị tê dại, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn, sau đó tự nhiên bật ra một câu: “Tư Kình Vũ, anh yêu em sao?”
Tư Kình Vũ sững sờ, biểu lộ không còn kiên định như vừa rồi, hắn lập tức nói: “Hiện giờ anh vẫn chưa thể trả lời em, vì bản thân anh cũng chưa biết rõ. Nhan Nghiên, anh chỉ biết khi ở bên em, giống như lúc này, cả ba người chúng ta bên nhau, anh thấy vô cùng bình an. Giống như khi em còn nhỏ, lần đầu tiên trèo lên giường anh ngủ, đến nửa đêm tỉnh lại, em đã ở trong ngực anh. Anh không đẩy em ra, bởi vì giờ phút ấy anh cảm thấy rất yên ổn, trong lòng cũng vô cùng bình tĩnh.”
Với câu trả lời này, Nhan Nghiên cảm thấy vô cùng thất vọng! Đến giờ phút này người mà Tư Kình Vũ yêu vẫn không phải là cô, hiện giờ hắn muốn cô cho hắn cơ hội, muốn ở bên cô cũng chỉ vì Tử Hằng mà thôi. Hắn muốn đứa con trai này, mà Tử Hằng lại không muốn rời khỏi cô. Thì ra khi Tư Kình Vũ phát hiện ra cô không phải xấu xa như vậy, hắn cảm thấy ở bên cô cũng không tệ, ngoài ra chẳng có gì khác!
“Tư Kình Vũ, anh vĩnh viễn không hiểu được nỗi đau của em, nếu anh biết, hôm nay anh cũng không nói những lời này! Có một số việc, không phải do em chọn lựa, mà là vận mệnh đã chọn lựa thay em.” Nhan Nghiên cuối cùng cũng đẩy tay hắn ra, nếu cô là người xấu, cô có thể giả vờ tha thứ, sau đó lợi dụng hắn. Có thể cô phát hiện ra mình không làm được, cô không thể lừa hắn, cũng không thể lừa dối bản thân mình.
“Em không cần trả lời vội” Tư Kình Vũ đặt tay lên môi cô, “Về tình cảm, anh cũng không phải là cao thủ, anh thừa nhận, anh không biết xử lý công việc theo cảm tính. Cả hai chúng ta cùng từ từ, có được không?”
Nhan Nghiên đã luống cuống tay chân, Tư Kình Vũ như vậy, cô không biết phải làm sao bây giờ, Nhan Nghiên muốn hét to, vì sao mọi chuyện lại diễn biến như vậy, khiến cô dao động đến thế, như vậy không được!
“Sau đó anh phát hiện, cha anh thật sự không yêu thương Lập Hạ, thậm chí còn hoàn toàn xem nhẹ con bé. Lập Hạ thi thố thế nào cũng được, ốm đau cũng không sao, dù có trở thành người mẫu nổi tiếng thì cha cũng như không có cảm giác gì, trong mắt ông ấy, Lập Hạ như là một người hoàn toàn xa lạ”
Điều này Nhan Nghiên cũng cảm thấy như vậy, ví dụ như khi còn nhỏ, có vài lần Tư Lập Hạ bị ngã dập đầu, cũng chỉ có Tống Ngọc San sốt ruột, lo lắng. Còn Tư Thành Đống đúng là có nhìn thấy cũng coi như không. Nhan Nghiên bất giác nắm lấy tay Tư Kình Vũ, cô không diễn tả nổi cảm giác trong lòng mình lúc này, có chút đau đớn, lại có phần do dự, không những thế, còn vương vấn chút thống khổ.
“Anh biết Tư gia đã gây ra rất nhiều tội ác, vì vậy đến hôm nay nếu có ai muốn đối phó với Tư gia, muốn báo thù Tư gia cũng không có gì là lạ.” Tư Kình Vũ lật tay lại nắm chặt tay Nhan Nghiên, “Trên đời này, có nhân sẽ có quả, cha anh bên ngoài có đàn bà, mẹ anh lại làm ra vô số chuyện xấu. Tình cảm của bà ấy dành cho cha đã trở nên mù quáng, em có thể vì thế mà tha thứ cho bà ấy hay không. Tư gia nợ em những gì, anh sẽ đền bù cho em.”
Nhan Nghiên không thể nói rõ mình đang có cảm giác gì, Tư Kình Vũ đem chuyện thầm kín nhất nói hết cho cô, Nhan Nghiên không thể không động tâm. Giờ cô đã hiểu, vì sao năm ấy mẹ cô đưa cô vào Tư gia, khi Tư Kình Vũ phát hiện chuyện trên giường của mẹ cô và cha hắn, hắn lại có phản ứng như vậy. Điều làm Nhan Nghiên kinh ngạc không phải hắn muốn cô từ bỏ thù hận đối với Tư gia và Tống Ngọc San, mà hắn lại muốn bù đắp thương tổn cho cô! Một Tư Kình Vũ như vậy làm Nhan Nghiên run rẩy, dao động. Trước đây, Tư Kình Vũ lấy đi đôi mắt của cô, còn suýt chút nữa hại chết cô, cô nên phải hận hắn đến mức nào, cô không ngừng nói với bản thân, cố gắng nâng cao ý muốn báo thù.
Tư Kình Vũ nâng mặt Nhan Nghiên lên, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình, “Nhan Nghiên, anh chỉ muốn nói với em, người có lỗi với em là anh. Năm đó anh hiểu lầm em, anh ép em phải cho giác mạc của mình, anh cũng hại em suýt chết trên bàn mổ, và chính anh bức em phải trốn đi. Em hận anh, anh không dám xin em tha thứ, chỉ mong em cho anh cơ hội để anh đền bù những thương tổn anh đã gây ra cho em. Hiện giờ, anh muốn chăm sóc em với Tử Hằng, ba người chúng ta cùng ở bên nhau.”
Nhan Nghiên càng choáng váng hơn, cô muốn hỏi Tư Kình Vũ rốt cuộc hôm nay hắn làm sao vậy, liệu có phải người đang đứng trước mặt cô bị chằn tinh nhập thân, nếu không tại sao lại nói những lời kỳ quái thế này. Hắn muốn đền bù tổn thương, muốn chăm sóc cô và Tử Hằng, nhưng vì sao cô lại cảm thấy đây là chuyện nực cười nhất trên đời. Tuy vậy, chuyện đáng cười như vậy lại làm Nhan Nghiên trở nên vô cùng yếu đuối: “Tư Kình Vũ, anh có biết mình đang nói gì không?”
“Anh biết rõ mình đang nói gì!” Tư Kình Vũ chạm vào mắt Nhan Nghiên, thấy ươn ướt, hắn tựa trán vào trán cô, “Nhan Nghiên, những ngày vừa qua anh đã xúc động rất nhiều. Ở Thái Lan, em cứu Lập Hạ, anh vừa kinh ngạc lại vừa bất ngờ. Lúc này, em lại cứu Lập Hạ thêm một lần nữa. Lập Hạ đối xử với em như thế nào, vậy mà em vẫn liều mạng cứu nó, vì thế anh mới biết thành kiến của mình và cả hiểu lầm đối với em lại sâu như vậy. Em là người thiện lương đến thế, mà anh vẫn đang làm em tổn thương.”
“Em không định cứu Lập Hạ!” Nhan Nghiên không chịu nổi ánh mắt của hắn, cúi đầu né tránh, “Chỉ vì tình huống lúc đó em không còn cách nào, hoàn toàn do bản năng làm chủ.”
“Vì vậy mới nói em là người thiện lương nhất!” Tư Kình Vũ lại nâng mặt Nhan Nghiên lên, “Em có thể tha thứ cho Lập Hạ, có thể tha thứ cho mẹ anh, và có thể cho anh một cơ hội không?”
Trực giác của Nhan Nghiên muốn lắc đầu, nhưng cô lại không nhúc nhích. Lập Hạ, chưa bao giờ Nhan Nghiên hận cô ta, cùng lắm cũng chỉ là cảm giác chán ghét, chưa nói gì đến tha thứ, muốn bỏ qua cũng rất dễ dàng.Còn hắn, muốn tha thứ cũng không dễ như vậy, năm đó cô mù lòa ở Mĩ mang theo Tử Hằng chịu bao nhiêu gian khổ như hiển hiện trước mắt, hắn đã làm cô thương tổn không chỉ một lần, trong lòng Nhan Nghiên chưa bao giờ lành vết thương ấy. Như vậy, cô phải tha thứ thế nào đây?
Về phần cha mẹ hắn, càng không thể! Cha mẹ cô chết thảm như thế nào, dù Nhan Nghiên có hóa thành tro bụi cũng không thể quên được! Nhưng Tư Kình Vũ trước mặt cô vừa ôn nhu vừa thành khẩn, hắn lại thật lòng cầu xin Nhan Nghiên cho hắn một cơ hội. Nhan Nghiên chưa từng nghĩ đến có một ngày Tư Kình Vũ lại cầu xin cô cho hắn một cơ hội.
Thấy Nhan Nghiên do dự, Tư Kình Vũ vẫn vô cùng kiên nhẫn hôn lên trán cô: “Em có thể không cần vội vàng trả lời anh, anh biết rõ vết thương em đã trải qua không thể quên đi nhanh như vậy, nhưng em có thể từ từ chờ xem biểu hiện của anh rồi một lần nữa cho anh đáp án.”
Nhan Nghiên chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt giống hệt người ngoài hành tinh, hắn làm sao lại có thể dùng ánh mắt này để nhìn cô. Cho đến bây giờ cô vẫn chưa từng nghĩ đến, có một ngày hắn sẽ dùng ánh mắt này nhìn mình. Trái tim Nhan Nghiên giống như đã bị tê dại, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn, sau đó tự nhiên bật ra một câu: “Tư Kình Vũ, anh yêu em sao?”
Tư Kình Vũ sững sờ, biểu lộ không còn kiên định như vừa rồi, hắn lập tức nói: “Hiện giờ anh vẫn chưa thể trả lời em, vì bản thân anh cũng chưa biết rõ. Nhan Nghiên, anh chỉ biết khi ở bên em, giống như lúc này, cả ba người chúng ta bên nhau, anh thấy vô cùng bình an. Giống như khi em còn nhỏ, lần đầu tiên trèo lên giường anh ngủ, đến nửa đêm tỉnh lại, em đã ở trong ngực anh. Anh không đẩy em ra, bởi vì giờ phút ấy anh cảm thấy rất yên ổn, trong lòng cũng vô cùng bình tĩnh.”
Với câu trả lời này, Nhan Nghiên cảm thấy vô cùng thất vọng! Đến giờ phút này người mà Tư Kình Vũ yêu vẫn không phải là cô, hiện giờ hắn muốn cô cho hắn cơ hội, muốn ở bên cô cũng chỉ vì Tử Hằng mà thôi. Hắn muốn đứa con trai này, mà Tử Hằng lại không muốn rời khỏi cô. Thì ra khi Tư Kình Vũ phát hiện ra cô không phải xấu xa như vậy, hắn cảm thấy ở bên cô cũng không tệ, ngoài ra chẳng có gì khác!
“Tư Kình Vũ, anh vĩnh viễn không hiểu được nỗi đau của em, nếu anh biết, hôm nay anh cũng không nói những lời này! Có một số việc, không phải do em chọn lựa, mà là vận mệnh đã chọn lựa thay em.” Nhan Nghiên cuối cùng cũng đẩy tay hắn ra, nếu cô là người xấu, cô có thể giả vờ tha thứ, sau đó lợi dụng hắn. Có thể cô phát hiện ra mình không làm được, cô không thể lừa hắn, cũng không thể lừa dối bản thân mình.
“Em không cần trả lời vội” Tư Kình Vũ đặt tay lên môi cô, “Về tình cảm, anh cũng không phải là cao thủ, anh thừa nhận, anh không biết xử lý công việc theo cảm tính. Cả hai chúng ta cùng từ từ, có được không?”
Nhan Nghiên đã luống cuống tay chân, Tư Kình Vũ như vậy, cô không biết phải làm sao bây giờ, Nhan Nghiên muốn hét to, vì sao mọi chuyện lại diễn biến như vậy, khiến cô dao động đến thế, như vậy không được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.