Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Chương 147: Chương 146
Nhược Trữ Trữ
27/08/2014
Chương 146.1: Câu chuyện của Tư Kình Vũ
Sưu tầm
Nhan Nghiên mơ hồ từ cuộc họp kín đi ra, ý của sư phụ rất rõ ràng. Nước cờ Tư Lập Hạ đã không thể đi, hiện tại phải từ người chủ chốt của Tư gia mà bắt đầu. Đó chính là Tống Ngọc San. Tuy rằng ngày hôm qua gặp Tống Ngọc San, Nhan Nghiên có từng nói, sẽ đến lượt Tống Ngọc San, nhưng kỳ thật chỉ là lời nói hù dọa. Cô thật không ngờ, ý của sư phụ thật sự chính là muốn bắt đầu xuống tay từ Tống Ngọc San.
Nhan Nghiên lên xe khởi động máy, phát hiện có vài tin nhắn thoại, ba tin của Tư Kình Vũ. Đơn giản là hỏi cô ở đâu, hắn đón Tử Hằng, hẹn cô cùng ăn cơm. Tư Kình Vũ đối với cô càng lúc càng tốt, nguyện ý tin tưởng cô, cũng sẽ tôn trọng ý kiến của cô, chủ động gánh vác một phần việc đưa đón Tư Hằng. Đối với một đại tổng tài như hắn, là chuyện không hề dễ dàng. Nhưng nếu hắn biết chuyện cô phải làm bây giờ, hắn sẽ hận cô đến chết!
Cô gọi điện thoại, Tư Kình Vũ rất nhanh bắt máy: “Em đang ở đâu, sao lại tắt máy?”
Nhan Nghiên dựa vào cửa sổ, nhìn ngọn đèn rã rời ngoài cửa sổ, chẳng biết tại sao, lúc này cô rất mong được gặp hắn. Nhưng lại biết, dù thấy hắn, cô cũng không biết làm gì. ”Em đang trên xe, anh ở chỗ nào, em đến gặp hai người?”
Tư Kình Vũ nghe giọng nói Nhan Nghiên giống như vô cùng mệt mỏi, vốn đang tức giận, nhìn nhìn Tử Hằng, liền hạ giọng nói địa chỉ, bảo cô lại đây.
Nhan Nghiên đến, Tử Hằng đã sắp ăn xong, nhìn thấy cô vội vàng đến, nó thực nghi hoặc: “Tiểu Nghiên, mẹ đã đi đâu? Sao ba gọi điện thoại cho mẹ, điện không được”.
“Hằng Hằng, ăn no chưa? Thực xin lỗi, hôm nay không đi đón con.” Nhan Nghiên sờ sờ đầu đứa con, nói dỗ nó.
“Được rồi, con tha thứ cho mẹ rồi! Tiểu Nghiên, mẹ đói bụng không, nhanh gọi đồ ăn đi!” Tử Hằng vẫn là quan tâm mẹ có đói bụng không, ăn không có no.
Tư Kình Vũ gọi nhân viên phục vụ lấy thực đơn đến, từ lúc Nhan Nghiên bắt đầu ngồi xuống, ánh mắt của hắn không hề rời khỏi cô. Cô gái này hôm nay có điểm không giống với bình thường, hắn không hình dung được là cảm giác gì, cô nhất định là có tâm sự. Hắn gọi điện thoại hỏi đồng nghiệp bộ phận thiết kế, Nhan Nghiên hôm nay về rất sớm, lúc đầu hắn nghĩ cô đi đón Tử Hằng. Kết quả cô không có đón Tử Hằng, đến bây giờ mới xuất hiện.
Nhan Nghiên đương nhiên biết Tư Kình Vũ đang nhìn cô, nhưng cô rất lạnh nhạt bình tĩnh, đặc biệt khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Hằng, trong lòng lập tức bình tĩnh lại. Tư Kình Vũ tất nhiên sẽ có nghi vấn nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô ăn uống. Xem thực đơn, cô thật là đói bụng, cô gọi một món cơm, mới gấp thực đơn lại đưa cho nhân viên phục vụ.
Có lẽ bởi vì có Tử Hằng ở đây, nên Tư Kình Vũ không có hỏi lại cô đi đâu? Tử Hằng ăn cơm xong, tinh thần tốt lắm, kể chuyện ở nhà trẻ cho cô nghe, ăn cơm rất thích thú. Cơm nước xong, bọn họ về thẳng nhà, Tử Hằng vốn không ngủ muộn, ở trên xe liền ngủ luôn trên người Nhan Nghiên.
“Em ôm con như vậy có mệt không, anh đến phía trước dừng xe, cho Tử Hằng nằm ngủ sau đó mới đi.” Tử Hằng không nhẹ, Nhan Nghiên ôm như vậy, nhất định mệt chết.
“Không sao, em không mệt!”. Từ lúc nào, Tư Kình trở nên quan tâm cô như vậy, mỗi câu quan tâm của hắn đều đánh vào lòng cô, làm cho cô phát run. Cô nhìn hắn một cái, Tư Kình Vũ đúng là cực kỳ anh tuấn đẹp trai, đặc biệt lúc hắn không cười, lại càng lạnh lùng, còn có vài phần ngang ngược. ”Tư Kình Vũ, trong mắt anh, mẹ anh là một người thế nào?”.
Tư Kình Vũ hơi nhíu mày, xoay đầu lại nhìn cô: “Sao đột nhiên có hứng thú hỏi vậy? Anh nghĩ mẹ của anh là hạng người gì, em hẳn là rất rõ không phải sao?”
Nhan Nghiên trong lòng run lên, hắn là có ý gì? Là hắn cũng cho rằng, mẹ của hắn không là một người tốt sao, thậm chí là một người phụ nữ độc ác làm nhiều chuyện xấu xa sao? ”Nhận định của em và nhận định của anh không giống nhau! Vả lại, bà ấy là mẹ của anh, không phải sao?”
“Xem ra em không chỉ hận anh, còn rất hận mẹ của anh.” Tư Kình Vũ không trả lời, ngược lại nói như vậy, “Nhan Nghiên, mẹ của anh lúc trước đối với em quả thật rất không tốt. Nhưng đầu sỏ gây nên vẫn là anh, nếu như em chấp nhận, anh sẽ bồi thường, tính cả một phần Tư gia nợ của em kia.”
Nhan Nghiên vạn lần không ngờ, Tư Kình Vũ sẽ nói như vậy, hắn nói sẽ bồi thường cho cô. Cô không khỏi ôm chặt Tử Hằng trong lòng, cô cố gắng ôm thật chặt, Tử Hằng giật giật, cô vội buông tay cười cười: “Thật là làm cho người khác bất ngờ, không ngờ anh lại nói như vậy!”
“Em muốn nghe chuyện xưa của anh không?” Tư Kình Vũ tươi cười đột nhiên trở nên cực kỳ ôn nhu, không đợi cô đáp lại hắn chậm rãi nói tiếp, “Lúc anh tám tuổi, anh vẫn cảm thấy mình thật may mắn. Giàu có, kiêu hãnh, cha là tổng tài của một tập đoàn lớn, mẹ là phiên dịch viên, ông ngoại là bộ trưởng bộ ngoại giao. Từ lúc anh sinh ra, đã là chúng tinh phủng nguyệt, cuộc sống của anh huy hoàng rực rỡ. Anh rất sùng bái mẹ anh, bà cao quý lại giỏi giang, xinh đẹp, anh lấy việc có người mẹ như vậy làm tự hào. Mà ba đối với anh mà nói, giống như thần thánh. Có lẽ em rất hận ông ta, thậm chí khinh thường người này, nhưng không thể phủ nhận, ba anh là một người có con mắt rất lợi hại. Thao Thiết là một tay ông khởi dựng, đương nhiên không thể phủ nhận Thao Thiết thực sự huy hoàng là do cưới mẹ của anh, là nhờ hào quang của ông bà anh. Nhưng nếu không có ba anh quyết đoán, sẽ không có khả năng có thành tựu như vậy. Cho đến một buổi tối kia, cũng chính nhờ buổi tối kia, anh mới biết được Tư gia hóa ra lại nực cười và dơ bẩn như vậy!” Chương 146.2: Câu chuyện của Tư Kình Vũ Sưu tầm Nhan Nghiên hoàn toàn choáng váng, cô không thể ngờ được, Tư Kình Vũ sẽ nói chuyện về bản thân hắn, hóa ra hắn cũng cảm nhận Tư gia nực cười lại dơ bẩn.
“Buổi tối hôm đó, mẹ anh xuất ngoại giải quyết việc công, ông ngoại nói muốn ở cùng anh và em gái, vì thế bảo mẹ mang anh cùng em gái đi đến ở nhà ông ngoại. Ai cũng thật không ngờ, đêm đó một vị cán bộ quốc gia kỳ cựu qua đời, ông ngoại nhận được tin tức, liền ngồi xe đi Nam Hải. Hai anh em anh đành phải về nhà.
Khi về đến nhà, cảm giác vú Bảo có gì đó không thích hợp, trong nhà thực im lặng, không có một bóng người hầu. Lúc vú Bảo dắt anh, ôm Lập Hạ trở về phòng nghỉ ngơi, bọn anh rõ ràng nghe được âm thanh kỳ quái từ phòng ba mẹ truyền đến. Có phải cảm thấy tương tự không? Tựa như lúc mẹ em ở trong phòng ba anh! Vú Bảo vội vàng kéo bọn anh về phòng, anh bỏ tay vú Bảo ra, đi tới trước phòng ba mẹ, anh nghe được âm thanh dâm đãng dơ bẩn, diễn viên là người cha mà anh sùng bái, và một người phụ nữ mà anh chưa từng nghe nói qua. Sau đêm đó, anh mới biết được, ba anh ở bên ngoài vẫn có đàn bà.
Anh lúc ấy rất tức giận, thực sự phẫn nộ, anh cảm thấy không đáng cho mẹ, anh hận ba anh. Anh gõ cửa, dùng sức mà đập mạnh. Người ở bên trong bị kinh động, cửa mở ra, là ba anh đến mở cửa, ông ta hiển nhiên không ngờ rằng, anh đột nhiên xuất hiện trong nhà này. Ông ta quần áo không chỉnh tề, trước ngực còn lộ ra dấu tay, ông ta nhìn thấy anh liền kinh hoảng hỏi: “Tiểu Vũ, con không phải ở nhà ông ngoại sao? Sao lại trở về?”
Anh không trả lời ông ta, đột nhiên anh cảm thấy trước mắt anh là một người xa lạ, thật xa lạ, ông ta không phải là đại nhân vật rất giỏi kia, mà là một người đàn ông dơ bẩn hạ lưu. Anh vọt vào, phát hiện người phụ nữ trên giường là người hầu nữ mới tới. Cô ta chỉ có mười lăm tuổi, cô ta hàng ngày đưa anh tới trường, anh gọi cô ta là chị, mà người chị này, thân thể lại nằm trên giường ngủ của ba mẹ anh.!
Hiện tại em đã hiểu, đây chính là phong cách của ba anh, ông ta thích ăn hoa tươi cỏ dại. Chỉ cần là con gái xinh đẹp trong nhà, ông ta đều tìm cách dụ dỗ lên giường. Cái cô bé kia cũng bị dọa, cô ta ôm tấm chăn mỏng, nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Tiểu Vũ, chị….”
“Vú Bảo, vú Bảo đâu!” Cha anh luống cuống, ông ta lớn tiếng kêu vú Bảo, vú Bảo hoang mang rối loạn gấp gáp chạy đến, cha anh lạnh lùng nói với bà ta, “Bà làm gì vậy hả, sao lại để cho thiếu gia đến đây, đem nó về phòng!”
Vú Bảo kéo anh lại, anh không nhúc nhích, anh trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, miệng vẫn kêu to cô gái đó, lại nhìn bộ dạng quần áo lộn xộn, rất dữ tợn nhếch nhác của ba. Anh đột nhiên cảm thấy, anh có phải đang nằm mơ không, một giấc mơ thật đáng sợ!
Lúc anh còn chưa kịp ra ngoài, mẹ của anh đã quay về! Bởi vì vị lãnh đạo quốc gia kia qua đời, hành trình của bà phải hủy bỏ. Bà giẫm giày cao gót đi lên, khi nhìn thấy cô gái nằm trên giường bọn họ, bà bình tĩnh đến kỳ quái. Bà đi đến trước mặt anh, ôm anh nói: “Tiểu Vũ, con cùng vú Bảo trở về phòng trước, được không?”
Anh nghe xong mẹ nói, anh biết mẹ rất thương tâm, mẹ không muốn anh nhìn thấy cảnh không chịu nổi đó. Anh gật gật đầu, đi theo vú Bảo ra ngoài.
Nhưng anh không ngủ, anh vẫn canh ở cửa, thậm chí còn mở cửa phòng, chú ý tiếng động bên ngoài. Mẹ của anh kêu vú Bảo gọi mẹ cô bé kia tới, anh không biết mẹ nói gì đó, chỉ biết là sau buổi tối hôm đó, anh không nhìn thấy cô bé người hầu kia.
Sau lại bảo Vú Bảo xuống lầu, trong phòng kia chỉ còn lại mẹ và ba. Anh rất lo lắng cho mẹ, xảy ra chuyện thế này, bà nhất định cực kỳ thương tâm. Anh thậm chí còn sợ mẹ bị ba khi dễ, vì thế anh lặng lẽ ra cửa phòng, canh giữ ở ngoài cửa bọn họ. Anh nghĩ chỉ cần xảy ra chuyện gì, anh liền lao ra trước bảo vệ mẹ.
Giọng của mẹ lại rất bình tĩnh, bà ấy không khóc, mà chỉ trích ba: “Tư Thành Đống, anh ở bên ngoài chơi đùa như thế nào tôi không quản được, vì sao anh còn muốn chơi đùa trong nhà này, để cho Kình Vũ bắt gặp.”
“Tôi không đoán được Kình Vũ sẽ đột nhiên về nhà!” Giọng ba cũng cực bình tĩnh, ông ta tuyệt đối không để ý mình bị mẹ bắt gặp. ”Đúng rồi, nghe nói cô cùng đàn anh của cô cùng nhau giải quyết việc công, sao lại đột nhiên hủy bỏ!”
Mẹ giống như là người bị nói trúng điểm yếu, giọng nói lập tức thay đổi: “Anh nói vậy có ý gì?”
“Có ý tứ gì còn cần tôi nói thẳng sao?” Ba hừ lạnh, “Tống Ngọc San, đừng thăm dò tôi, cô với tôi tám lạng nửa cân, bằng không sao lại có Lập Hạ!”
Anh lúc ấy nghe choáng váng, anh phải dùng hết sức lực mới tiêu hóa được lời nói của ba anh, càng thêm không dám tưởng tượng, lời nói của ba, có phải thật vậy hay không!”
Nhan Nghiên lên xe khởi động máy, phát hiện có vài tin nhắn thoại, ba tin của Tư Kình Vũ. Đơn giản là hỏi cô ở đâu, hắn đón Tử Hằng, hẹn cô cùng ăn cơm. Tư Kình Vũ đối với cô càng lúc càng tốt, nguyện ý tin tưởng cô, cũng sẽ tôn trọng ý kiến của cô, chủ động gánh vác một phần việc đưa đón Tư Hằng. Đối với một đại tổng tài như hắn, là chuyện không hề dễ dàng. Nhưng nếu hắn biết chuyện cô phải làm bây giờ, hắn sẽ hận cô đến chết!
Cô gọi điện thoại, Tư Kình Vũ rất nhanh bắt máy: “Em đang ở đâu, sao lại tắt máy?”
Nhan Nghiên dựa vào cửa sổ, nhìn ngọn đèn rã rời ngoài cửa sổ, chẳng biết tại sao, lúc này cô rất mong được gặp hắn. Nhưng lại biết, dù thấy hắn, cô cũng không biết làm gì. ”Em đang trên xe, anh ở chỗ nào, em đến gặp hai người?”
Tư Kình Vũ nghe giọng nói Nhan Nghiên giống như vô cùng mệt mỏi, vốn đang tức giận, nhìn nhìn Tử Hằng, liền hạ giọng nói địa chỉ, bảo cô lại đây.
Nhan Nghiên đến, Tử Hằng đã sắp ăn xong, nhìn thấy cô vội vàng đến, nó thực nghi hoặc: “Tiểu Nghiên, mẹ đã đi đâu? Sao ba gọi điện thoại cho mẹ, điện không được”.
“Hằng Hằng, ăn no chưa? Thực xin lỗi, hôm nay không đi đón con.” Nhan Nghiên sờ sờ đầu đứa con, nói dỗ nó.
“Được rồi, con tha thứ cho mẹ rồi! Tiểu Nghiên, mẹ đói bụng không, nhanh gọi đồ ăn đi!” Tử Hằng vẫn là quan tâm mẹ có đói bụng không, ăn không có no.
Tư Kình Vũ gọi nhân viên phục vụ lấy thực đơn đến, từ lúc Nhan Nghiên bắt đầu ngồi xuống, ánh mắt của hắn không hề rời khỏi cô. Cô gái này hôm nay có điểm không giống với bình thường, hắn không hình dung được là cảm giác gì, cô nhất định là có tâm sự. Hắn gọi điện thoại hỏi đồng nghiệp bộ phận thiết kế, Nhan Nghiên hôm nay về rất sớm, lúc đầu hắn nghĩ cô đi đón Tử Hằng. Kết quả cô không có đón Tử Hằng, đến bây giờ mới xuất hiện.
Nhan Nghiên đương nhiên biết Tư Kình Vũ đang nhìn cô, nhưng cô rất lạnh nhạt bình tĩnh, đặc biệt khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Hằng, trong lòng lập tức bình tĩnh lại. Tư Kình Vũ tất nhiên sẽ có nghi vấn nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô ăn uống. Xem thực đơn, cô thật là đói bụng, cô gọi một món cơm, mới gấp thực đơn lại đưa cho nhân viên phục vụ.
Có lẽ bởi vì có Tử Hằng ở đây, nên Tư Kình Vũ không có hỏi lại cô đi đâu? Tử Hằng ăn cơm xong, tinh thần tốt lắm, kể chuyện ở nhà trẻ cho cô nghe, ăn cơm rất thích thú. Cơm nước xong, bọn họ về thẳng nhà, Tử Hằng vốn không ngủ muộn, ở trên xe liền ngủ luôn trên người Nhan Nghiên.
“Em ôm con như vậy có mệt không, anh đến phía trước dừng xe, cho Tử Hằng nằm ngủ sau đó mới đi.” Tử Hằng không nhẹ, Nhan Nghiên ôm như vậy, nhất định mệt chết.
“Không sao, em không mệt!”. Từ lúc nào, Tư Kình trở nên quan tâm cô như vậy, mỗi câu quan tâm của hắn đều đánh vào lòng cô, làm cho cô phát run. Cô nhìn hắn một cái, Tư Kình Vũ đúng là cực kỳ anh tuấn đẹp trai, đặc biệt lúc hắn không cười, lại càng lạnh lùng, còn có vài phần ngang ngược. ”Tư Kình Vũ, trong mắt anh, mẹ anh là một người thế nào?”.
Tư Kình Vũ hơi nhíu mày, xoay đầu lại nhìn cô: “Sao đột nhiên có hứng thú hỏi vậy? Anh nghĩ mẹ của anh là hạng người gì, em hẳn là rất rõ không phải sao?”
Nhan Nghiên trong lòng run lên, hắn là có ý gì? Là hắn cũng cho rằng, mẹ của hắn không là một người tốt sao, thậm chí là một người phụ nữ độc ác làm nhiều chuyện xấu xa sao? ”Nhận định của em và nhận định của anh không giống nhau! Vả lại, bà ấy là mẹ của anh, không phải sao?”
“Xem ra em không chỉ hận anh, còn rất hận mẹ của anh.” Tư Kình Vũ không trả lời, ngược lại nói như vậy, “Nhan Nghiên, mẹ của anh lúc trước đối với em quả thật rất không tốt. Nhưng đầu sỏ gây nên vẫn là anh, nếu như em chấp nhận, anh sẽ bồi thường, tính cả một phần Tư gia nợ của em kia.”
Nhan Nghiên vạn lần không ngờ, Tư Kình Vũ sẽ nói như vậy, hắn nói sẽ bồi thường cho cô. Cô không khỏi ôm chặt Tử Hằng trong lòng, cô cố gắng ôm thật chặt, Tử Hằng giật giật, cô vội buông tay cười cười: “Thật là làm cho người khác bất ngờ, không ngờ anh lại nói như vậy!”
“Em muốn nghe chuyện xưa của anh không?” Tư Kình Vũ tươi cười đột nhiên trở nên cực kỳ ôn nhu, không đợi cô đáp lại hắn chậm rãi nói tiếp, “Lúc anh tám tuổi, anh vẫn cảm thấy mình thật may mắn. Giàu có, kiêu hãnh, cha là tổng tài của một tập đoàn lớn, mẹ là phiên dịch viên, ông ngoại là bộ trưởng bộ ngoại giao. Từ lúc anh sinh ra, đã là chúng tinh phủng nguyệt, cuộc sống của anh huy hoàng rực rỡ. Anh rất sùng bái mẹ anh, bà cao quý lại giỏi giang, xinh đẹp, anh lấy việc có người mẹ như vậy làm tự hào. Mà ba đối với anh mà nói, giống như thần thánh. Có lẽ em rất hận ông ta, thậm chí khinh thường người này, nhưng không thể phủ nhận, ba anh là một người có con mắt rất lợi hại. Thao Thiết là một tay ông khởi dựng, đương nhiên không thể phủ nhận Thao Thiết thực sự huy hoàng là do cưới mẹ của anh, là nhờ hào quang của ông bà anh. Nhưng nếu không có ba anh quyết đoán, sẽ không có khả năng có thành tựu như vậy. Cho đến một buổi tối kia, cũng chính nhờ buổi tối kia, anh mới biết được Tư gia hóa ra lại nực cười và dơ bẩn như vậy!” Chương 146.2: Câu chuyện của Tư Kình Vũ Sưu tầm Nhan Nghiên hoàn toàn choáng váng, cô không thể ngờ được, Tư Kình Vũ sẽ nói chuyện về bản thân hắn, hóa ra hắn cũng cảm nhận Tư gia nực cười lại dơ bẩn.
“Buổi tối hôm đó, mẹ anh xuất ngoại giải quyết việc công, ông ngoại nói muốn ở cùng anh và em gái, vì thế bảo mẹ mang anh cùng em gái đi đến ở nhà ông ngoại. Ai cũng thật không ngờ, đêm đó một vị cán bộ quốc gia kỳ cựu qua đời, ông ngoại nhận được tin tức, liền ngồi xe đi Nam Hải. Hai anh em anh đành phải về nhà.
Khi về đến nhà, cảm giác vú Bảo có gì đó không thích hợp, trong nhà thực im lặng, không có một bóng người hầu. Lúc vú Bảo dắt anh, ôm Lập Hạ trở về phòng nghỉ ngơi, bọn anh rõ ràng nghe được âm thanh kỳ quái từ phòng ba mẹ truyền đến. Có phải cảm thấy tương tự không? Tựa như lúc mẹ em ở trong phòng ba anh! Vú Bảo vội vàng kéo bọn anh về phòng, anh bỏ tay vú Bảo ra, đi tới trước phòng ba mẹ, anh nghe được âm thanh dâm đãng dơ bẩn, diễn viên là người cha mà anh sùng bái, và một người phụ nữ mà anh chưa từng nghe nói qua. Sau đêm đó, anh mới biết được, ba anh ở bên ngoài vẫn có đàn bà.
Anh lúc ấy rất tức giận, thực sự phẫn nộ, anh cảm thấy không đáng cho mẹ, anh hận ba anh. Anh gõ cửa, dùng sức mà đập mạnh. Người ở bên trong bị kinh động, cửa mở ra, là ba anh đến mở cửa, ông ta hiển nhiên không ngờ rằng, anh đột nhiên xuất hiện trong nhà này. Ông ta quần áo không chỉnh tề, trước ngực còn lộ ra dấu tay, ông ta nhìn thấy anh liền kinh hoảng hỏi: “Tiểu Vũ, con không phải ở nhà ông ngoại sao? Sao lại trở về?”
Anh không trả lời ông ta, đột nhiên anh cảm thấy trước mắt anh là một người xa lạ, thật xa lạ, ông ta không phải là đại nhân vật rất giỏi kia, mà là một người đàn ông dơ bẩn hạ lưu. Anh vọt vào, phát hiện người phụ nữ trên giường là người hầu nữ mới tới. Cô ta chỉ có mười lăm tuổi, cô ta hàng ngày đưa anh tới trường, anh gọi cô ta là chị, mà người chị này, thân thể lại nằm trên giường ngủ của ba mẹ anh.!
Hiện tại em đã hiểu, đây chính là phong cách của ba anh, ông ta thích ăn hoa tươi cỏ dại. Chỉ cần là con gái xinh đẹp trong nhà, ông ta đều tìm cách dụ dỗ lên giường. Cái cô bé kia cũng bị dọa, cô ta ôm tấm chăn mỏng, nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Tiểu Vũ, chị….”
“Vú Bảo, vú Bảo đâu!” Cha anh luống cuống, ông ta lớn tiếng kêu vú Bảo, vú Bảo hoang mang rối loạn gấp gáp chạy đến, cha anh lạnh lùng nói với bà ta, “Bà làm gì vậy hả, sao lại để cho thiếu gia đến đây, đem nó về phòng!”
Vú Bảo kéo anh lại, anh không nhúc nhích, anh trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, miệng vẫn kêu to cô gái đó, lại nhìn bộ dạng quần áo lộn xộn, rất dữ tợn nhếch nhác của ba. Anh đột nhiên cảm thấy, anh có phải đang nằm mơ không, một giấc mơ thật đáng sợ!
Lúc anh còn chưa kịp ra ngoài, mẹ của anh đã quay về! Bởi vì vị lãnh đạo quốc gia kia qua đời, hành trình của bà phải hủy bỏ. Bà giẫm giày cao gót đi lên, khi nhìn thấy cô gái nằm trên giường bọn họ, bà bình tĩnh đến kỳ quái. Bà đi đến trước mặt anh, ôm anh nói: “Tiểu Vũ, con cùng vú Bảo trở về phòng trước, được không?”
Anh nghe xong mẹ nói, anh biết mẹ rất thương tâm, mẹ không muốn anh nhìn thấy cảnh không chịu nổi đó. Anh gật gật đầu, đi theo vú Bảo ra ngoài.
Nhưng anh không ngủ, anh vẫn canh ở cửa, thậm chí còn mở cửa phòng, chú ý tiếng động bên ngoài. Mẹ của anh kêu vú Bảo gọi mẹ cô bé kia tới, anh không biết mẹ nói gì đó, chỉ biết là sau buổi tối hôm đó, anh không nhìn thấy cô bé người hầu kia.
Sau lại bảo Vú Bảo xuống lầu, trong phòng kia chỉ còn lại mẹ và ba. Anh rất lo lắng cho mẹ, xảy ra chuyện thế này, bà nhất định cực kỳ thương tâm. Anh thậm chí còn sợ mẹ bị ba khi dễ, vì thế anh lặng lẽ ra cửa phòng, canh giữ ở ngoài cửa bọn họ. Anh nghĩ chỉ cần xảy ra chuyện gì, anh liền lao ra trước bảo vệ mẹ.
Giọng của mẹ lại rất bình tĩnh, bà ấy không khóc, mà chỉ trích ba: “Tư Thành Đống, anh ở bên ngoài chơi đùa như thế nào tôi không quản được, vì sao anh còn muốn chơi đùa trong nhà này, để cho Kình Vũ bắt gặp.”
“Tôi không đoán được Kình Vũ sẽ đột nhiên về nhà!” Giọng ba cũng cực bình tĩnh, ông ta tuyệt đối không để ý mình bị mẹ bắt gặp. ”Đúng rồi, nghe nói cô cùng đàn anh của cô cùng nhau giải quyết việc công, sao lại đột nhiên hủy bỏ!”
Mẹ giống như là người bị nói trúng điểm yếu, giọng nói lập tức thay đổi: “Anh nói vậy có ý gì?”
“Có ý tứ gì còn cần tôi nói thẳng sao?” Ba hừ lạnh, “Tống Ngọc San, đừng thăm dò tôi, cô với tôi tám lạng nửa cân, bằng không sao lại có Lập Hạ!”
Anh lúc ấy nghe choáng váng, anh phải dùng hết sức lực mới tiêu hóa được lời nói của ba anh, càng thêm không dám tưởng tượng, lời nói của ba, có phải thật vậy hay không!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.