Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được
Chương 154
Ninh Cẩn
06/07/2015
Dĩ nhiên, tên áo đen cầm đầu hình như không chút cử động, làm như không hiểu được câu nói vừa rồi của Lục Hựu Hi, hồi lâu mới lại mở miệng nói:
"Lão gia nói, người chỉ cần ngủ với bất kì người phụ nữ nào cũng là điều tốt cho ông ấy, chỉ cần có thể để cho ông ấy ẵm cháu trai là được, thiếu gia, lão gia cũng là vì muốn tốt cho người, người vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời lão gia."
Sống tới ngày hôm nay, Mộ tiểu thư cũng có thể tự xưng là người đã trải qua sóng to gió lớn, dù vậy thì giờ phút này nghe câu nói kia cô cũng có cảm giác ngơ ngẩn, đây thật sự là lời của một ông già nói với con trai mình sao? Chẳng lẽ bọn họ có thói quen cùng ngủ với một người phụ nữ hả? D.Đ~L.Q~Đ Sống kiểu bầy đàn? Mẹ nó, phụ nữ bây giờ có khẩu vị nặng thế sao? Mấu chốt là những người đàn ông thối tha này coi tôn nghiêm của phụ nữ là gì hả?
Được rồi, ngoại trừ đã trải qua sóng to gió lớn, Mộ tiểu thư còn tự xưng mình là một người tương đối biết mình biết người, giống như hoàn cảnh trước mắt, có chuyện để suy nghĩ cũng rất tốt, mạng nhỏ còn đang ở trong tay người ta mà còn không chịu nghe lời người ta là có ý gì? Đây tuyệt đối không phải chuyện một người không muốn chết nên làm!
Cho nên, Mộ tiểu thư rất nhanh chóng d>đ>l
Thực ra, ngoài Mộ tiểu thư hóa đá tạo chỗ còn có Lục Hựu Hi bị cô nhào vào ngực một cách tráng lệ, một cảm giác bất lực xuất hiện, hắn giơ tay ý bảo bọn họ trước tiên hãy thu súng lại, nơi công cộng mà động một chút lại cầm súng ra dọa người là sao? Hôm nay chẳng qua hắn ra ngoài quá vội vàng nên không mang súng mà thôi.
Lúc này, Lục Hựu Hi mang vẻ mặt suy nhược và dáng vẻ cực kỳ khỏe mạnh nghe tin tức từ nhóm thuộc hạ, mặc kệ hắn có ý gì cũng được, hắn vốn không có ý chạy trốn.
Người mặc Âu phục đứng đầu thu súng lại, Lục Hựu Hi muốn đứng dậy nhưng cơ thể lại bị Mộ tiểu thư ngăn cản, thực ra, Mộ tiểu thư vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc hỗn độn chưa thoát ra được, Lục Hựu Hi vô cùng khinh bỉ:
"Tiểu thư, nếu như cô chưa chết thì có thể tự mình bò dậy chứ?"
Trời mới biết nơi công cộng không thể rước lấy phiền toái không cần thiết, hắn nhất định đã một cước đạp bay người phụ nữ này, sống 26 năm, còn chuyện gì cẩu huyết hơn lúc này? Cùng một ngày lại thua trên tay hai người phụ nữ.
Mộ tiểu thư run run mở một mắt ra, khẽ ngẩng đầu lên, nhận thấy tình hình bây giờ không còn nguy hiểm như lúc nãy mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghe thấy âm thanh bất đắc dĩ truyền từ đỉnh đầu xuống, khóe miệng giật giật, chuẩn bị bò dậy để chứng minh sự thật mình còn sống.
"A …"
Lúc này, Mộ tiểu thư khẽ rên vì đau, động tác bò dậy quá mạnh nên đã ảnh hưởng tới dây thần kinh nào đó, mà điều vô cùng cẩu huyết là, tóc của cô lại bị mắc ở cúc áo của người đàn ông phía dưới, không thể động đậy.
Tối nay không biết Lục Hựu Hi đã dùng ánh mắt khinh thường bao nhiêu lần, cố gắng dùng sức giật những sợi tóc kia ra, cuối cùng mỗi lần giật Mộ tiểu thư lại gào lên như giết heo nên không thể không dừng tay, cuối cùng thì chọn một tư thế kì quái, hai người như trẻ sinh đôi kết hợp cùng nhau chậm rãi đứng dậy.
"Qua cửa hàng tạp hóa bên kia mua cho tôi cái kéo ngay!"
Sắc mặt Lục Hựu Hi tối lại, giọng nói lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng nước, vừa nói xong, một anh chàng lập tức tới cửa hàng tạp hóa.
"Hả, anh muốn cắt tóc tôi sao? Tóc của tôi có thể để cho anh cắt sao?!"
Mộ tiểu thư vừa nghe xong lời của Lục Hựu Hi thì lập tức nổi điên, vừa nghĩ tới việc có người đưa kéo lên trên đầu cô làm loạn thì cô không thể bình tĩnh nổi, quỷ mới biết người này có thể cầm kéo cắt nhầm vào nơi không nên cắt hay không.
"Cô câm miệng lại cho tôi!"
Lục Hựu Hi hạ giọng hét một tiếng, sự tức giận trong giọng nói không khó để nhận ra, trời mới biết lúc này hắn đã kiềm chế cảm xúc của mình thế nào mới có thể tốt bụng sai thuộc hạ mua một cây kéo tới đây, hắn khẽ nghiêng người để tránh những ánh mắt không có ý tốt, làm cho hắn cảm giác như hắn đang bắt nạt phụ nữ
"Người phụ nữ này rốt cuộc xuất hiện từ chỗ nào vậy?!"
Câu hỏi này dành cho đám thuộc hạ trước mặt, thực sự thì mãi đến lúc này Niệm Thần mới hiểu được vấn đề, mẹ nó, bên đuổi giết và bên bị đuổi giết thuộc cùng một phe, đêm thì đã khuya, giỡn bà đây sao?
Tình huống liên tiếp xảy ra chính là hình dung chính xác nhất lúc này, trước mắt, đúng lúc người đàn ông mặc Âu phục đứng đầu đang định tiến lên trả lời, không đợi đến khi hắn mở miệng nói, tiếng rít gào từ xe cảnh sát truyền tới đã cắt đứt bầu không khí yên tĩnh không dễ có được của nơi này.
"Thiếu gia. . . . . ."
Người đàn ông đứng đầu tiến lên chờ đợi Lục Hựu Hi ra lệnh.
Lục Hựu Hi im lặng nhìn trời thở dài, sau đó căn dặn:
"Trên người các anh có súng, đi trước, bọn họ sẽ không làm gì được tôi."
Thấy xe cảnh sát đang rít gào tiến tới, Niệm Thần khinh bỉ cách làm của người này, cái gì mà không cần lớn tiếng cũng bộc lộ uy quyền, chẳng phải đây chính là bao che cho xã hội đen sao?!
Đám thuộc hạ quan sát Lục Hựu Hi rồi quan sát người phụ nữ được Lục Hựu Hi “ôm” trong lòng, cân nhắc hậu quả sau đó dứt khoát rời đi.
Sau tiếng phanh lại, chiếc xe cảnh sát với âm thanh gào rú dừng lại trước mặt Lục Hựu Hi và Niệm Thần, đối với “đôi tình nhân” thân mật không có gì khả nghi phía trước, xe cảnh sát cũng chỉ dừng lại như hỏi đường thôi.
Sau khi nhận được xác nhận của Lục Hựu Hi, mấy cảnh sát tin lời của Lục Hựu Hi rằng những người kia đã đi về hướng Đông, còn đuổi giết một thanh nhiên trẻ bị thương cực kì nghiêm trọng.
Niệm Thần không nhịn được khinh bỉ trong lòng, mẹ nó, rõ ràng những người kia đi hướng Tây mà, năng lực bịa chuyện của gã này đã cực kỳ thành công vượt qua cả dì Quỳnh Dao rồi.
Dĩ nhiên, cảnh sát đã xuất hiện, những chuyện xảy ra tối nay liệu có cơ hội dừng lại không đây?
Đúng lúc cảnh sát xoay người vào xe, chuẩn bị đuổi theo đám người trong miệng Lục Hựu Hi, đầu gối Niệm Thần đột nhiên nổi lên cơn tê dại, cảm giác cực kì không thoải mái khiến cô giật mình, cơ thể cứng ngắc.
Được rồi, vốn dĩ giật mình chút thì cũng không có vấn đề gì, nhưng trong tình trạng lúc này, Niệm Thần quên mất rằng trong người cô vẫn mang một cây súng.
Bởi vì cử động quá mạnh mẽ này của cô, lúc này, cây súng kia rơi từ trên người cô xuống…
"Lão gia nói, người chỉ cần ngủ với bất kì người phụ nữ nào cũng là điều tốt cho ông ấy, chỉ cần có thể để cho ông ấy ẵm cháu trai là được, thiếu gia, lão gia cũng là vì muốn tốt cho người, người vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời lão gia."
Sống tới ngày hôm nay, Mộ tiểu thư cũng có thể tự xưng là người đã trải qua sóng to gió lớn, dù vậy thì giờ phút này nghe câu nói kia cô cũng có cảm giác ngơ ngẩn, đây thật sự là lời của một ông già nói với con trai mình sao? Chẳng lẽ bọn họ có thói quen cùng ngủ với một người phụ nữ hả? D.Đ~L.Q~Đ Sống kiểu bầy đàn? Mẹ nó, phụ nữ bây giờ có khẩu vị nặng thế sao? Mấu chốt là những người đàn ông thối tha này coi tôn nghiêm của phụ nữ là gì hả?
Được rồi, ngoại trừ đã trải qua sóng to gió lớn, Mộ tiểu thư còn tự xưng mình là một người tương đối biết mình biết người, giống như hoàn cảnh trước mắt, có chuyện để suy nghĩ cũng rất tốt, mạng nhỏ còn đang ở trong tay người ta mà còn không chịu nghe lời người ta là có ý gì? Đây tuyệt đối không phải chuyện một người không muốn chết nên làm!
Cho nên, Mộ tiểu thư rất nhanh chóng d>đ>l
Thực ra, ngoài Mộ tiểu thư hóa đá tạo chỗ còn có Lục Hựu Hi bị cô nhào vào ngực một cách tráng lệ, một cảm giác bất lực xuất hiện, hắn giơ tay ý bảo bọn họ trước tiên hãy thu súng lại, nơi công cộng mà động một chút lại cầm súng ra dọa người là sao? Hôm nay chẳng qua hắn ra ngoài quá vội vàng nên không mang súng mà thôi.
Lúc này, Lục Hựu Hi mang vẻ mặt suy nhược và dáng vẻ cực kỳ khỏe mạnh nghe tin tức từ nhóm thuộc hạ, mặc kệ hắn có ý gì cũng được, hắn vốn không có ý chạy trốn.
Người mặc Âu phục đứng đầu thu súng lại, Lục Hựu Hi muốn đứng dậy nhưng cơ thể lại bị Mộ tiểu thư ngăn cản, thực ra, Mộ tiểu thư vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc hỗn độn chưa thoát ra được, Lục Hựu Hi vô cùng khinh bỉ:
"Tiểu thư, nếu như cô chưa chết thì có thể tự mình bò dậy chứ?"
Trời mới biết nơi công cộng không thể rước lấy phiền toái không cần thiết, hắn nhất định đã một cước đạp bay người phụ nữ này, sống 26 năm, còn chuyện gì cẩu huyết hơn lúc này? Cùng một ngày lại thua trên tay hai người phụ nữ.
Mộ tiểu thư run run mở một mắt ra, khẽ ngẩng đầu lên, nhận thấy tình hình bây giờ không còn nguy hiểm như lúc nãy mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghe thấy âm thanh bất đắc dĩ truyền từ đỉnh đầu xuống, khóe miệng giật giật, chuẩn bị bò dậy để chứng minh sự thật mình còn sống.
"A …"
Lúc này, Mộ tiểu thư khẽ rên vì đau, động tác bò dậy quá mạnh nên đã ảnh hưởng tới dây thần kinh nào đó, mà điều vô cùng cẩu huyết là, tóc của cô lại bị mắc ở cúc áo của người đàn ông phía dưới, không thể động đậy.
Tối nay không biết Lục Hựu Hi đã dùng ánh mắt khinh thường bao nhiêu lần, cố gắng dùng sức giật những sợi tóc kia ra, cuối cùng mỗi lần giật Mộ tiểu thư lại gào lên như giết heo nên không thể không dừng tay, cuối cùng thì chọn một tư thế kì quái, hai người như trẻ sinh đôi kết hợp cùng nhau chậm rãi đứng dậy.
"Qua cửa hàng tạp hóa bên kia mua cho tôi cái kéo ngay!"
Sắc mặt Lục Hựu Hi tối lại, giọng nói lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng nước, vừa nói xong, một anh chàng lập tức tới cửa hàng tạp hóa.
"Hả, anh muốn cắt tóc tôi sao? Tóc của tôi có thể để cho anh cắt sao?!"
Mộ tiểu thư vừa nghe xong lời của Lục Hựu Hi thì lập tức nổi điên, vừa nghĩ tới việc có người đưa kéo lên trên đầu cô làm loạn thì cô không thể bình tĩnh nổi, quỷ mới biết người này có thể cầm kéo cắt nhầm vào nơi không nên cắt hay không.
"Cô câm miệng lại cho tôi!"
Lục Hựu Hi hạ giọng hét một tiếng, sự tức giận trong giọng nói không khó để nhận ra, trời mới biết lúc này hắn đã kiềm chế cảm xúc của mình thế nào mới có thể tốt bụng sai thuộc hạ mua một cây kéo tới đây, hắn khẽ nghiêng người để tránh những ánh mắt không có ý tốt, làm cho hắn cảm giác như hắn đang bắt nạt phụ nữ
"Người phụ nữ này rốt cuộc xuất hiện từ chỗ nào vậy?!"
Câu hỏi này dành cho đám thuộc hạ trước mặt, thực sự thì mãi đến lúc này Niệm Thần mới hiểu được vấn đề, mẹ nó, bên đuổi giết và bên bị đuổi giết thuộc cùng một phe, đêm thì đã khuya, giỡn bà đây sao?
Tình huống liên tiếp xảy ra chính là hình dung chính xác nhất lúc này, trước mắt, đúng lúc người đàn ông mặc Âu phục đứng đầu đang định tiến lên trả lời, không đợi đến khi hắn mở miệng nói, tiếng rít gào từ xe cảnh sát truyền tới đã cắt đứt bầu không khí yên tĩnh không dễ có được của nơi này.
"Thiếu gia. . . . . ."
Người đàn ông đứng đầu tiến lên chờ đợi Lục Hựu Hi ra lệnh.
Lục Hựu Hi im lặng nhìn trời thở dài, sau đó căn dặn:
"Trên người các anh có súng, đi trước, bọn họ sẽ không làm gì được tôi."
Thấy xe cảnh sát đang rít gào tiến tới, Niệm Thần khinh bỉ cách làm của người này, cái gì mà không cần lớn tiếng cũng bộc lộ uy quyền, chẳng phải đây chính là bao che cho xã hội đen sao?!
Đám thuộc hạ quan sát Lục Hựu Hi rồi quan sát người phụ nữ được Lục Hựu Hi “ôm” trong lòng, cân nhắc hậu quả sau đó dứt khoát rời đi.
Sau tiếng phanh lại, chiếc xe cảnh sát với âm thanh gào rú dừng lại trước mặt Lục Hựu Hi và Niệm Thần, đối với “đôi tình nhân” thân mật không có gì khả nghi phía trước, xe cảnh sát cũng chỉ dừng lại như hỏi đường thôi.
Sau khi nhận được xác nhận của Lục Hựu Hi, mấy cảnh sát tin lời của Lục Hựu Hi rằng những người kia đã đi về hướng Đông, còn đuổi giết một thanh nhiên trẻ bị thương cực kì nghiêm trọng.
Niệm Thần không nhịn được khinh bỉ trong lòng, mẹ nó, rõ ràng những người kia đi hướng Tây mà, năng lực bịa chuyện của gã này đã cực kỳ thành công vượt qua cả dì Quỳnh Dao rồi.
Dĩ nhiên, cảnh sát đã xuất hiện, những chuyện xảy ra tối nay liệu có cơ hội dừng lại không đây?
Đúng lúc cảnh sát xoay người vào xe, chuẩn bị đuổi theo đám người trong miệng Lục Hựu Hi, đầu gối Niệm Thần đột nhiên nổi lên cơn tê dại, cảm giác cực kì không thoải mái khiến cô giật mình, cơ thể cứng ngắc.
Được rồi, vốn dĩ giật mình chút thì cũng không có vấn đề gì, nhưng trong tình trạng lúc này, Niệm Thần quên mất rằng trong người cô vẫn mang một cây súng.
Bởi vì cử động quá mạnh mẽ này của cô, lúc này, cây súng kia rơi từ trên người cô xuống…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.