Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được
Chương 155
Ninh Cẩn
07/07/2015
Dĩ nhiên, người đàn ông mặc vest đen cầm đầu dường như không động đậy chút nào, thời điểm này giống như không xác định câu nói của Lục Hựu Hi là đúng, thật sự vị thiếu gia này đã chỉnh bọn họ thê thảm, một lúc sau, sau khi suy nghĩ thật lâu thì lúc này mới lên tiếng:
“Lão gia nói, người muốn ngủ với người phụ nữ của lão gia cũng được, chỉ cần có thể cho lão gia ẵm cháu trai là được, thiếu gia, lão gia cũng chỉ muốn tốt cho người, tốt nhất là người vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời lão gia…”
Trên đường đi, Mộ tiểu thư khoe khoang rằng là người từng trải qua bao sóng to gió lớn, lúc này nghe được lời như vậy cũng bất ngờ có cảm giác ngổn ngang trong gió, đây thật sự là lới nói của người cha với con trai con sao? Chẳng lẽ bọn họ đã quen ngủ với cùng một người phụ nữ? Chơi tập thể sao? Mẹ nó, bây giờ phụ nữ có ham khẩu vị nặng như vậy hay không chứ? Chủ yếu là những thứ đàn ông xấu xa này đặt nhân phẩm những người phụ nữ của bọn họ ở chỗ nào?
Được rồi, bỏ qua phần từng trải sóng to gió lớn này, Mộ tiểu thư còn khoe khoang rằng mình là người khá tự giác, như tình huống trước mắt, có chuyện tốt nhất chỉ suy nghĩ ở trong lòng, mạng nhỏ của mình còn trong tay người ta nên không thể mở miệng chống lại lời nói của người ta? Chắc chắn không phải người làm chuyện này phải chết sao!
Cho nên, Một tiểu thư vội vàng quyết định im lặng là tốt nhất.
Trên thực tế, Mộ tiểu thư không còn bất động một chỗ, rồi cô nhào tới Lục Hựu Hi, một màn kêu trời trời không biết đột nhiên biến thành cảm thấy bất lực, anh vươn một cánh tay vẫy vẫy ý bảo bọn họ cất súng trước đi, ở nơi công cộng mà hở một chút là rút súng ra dọa người cứ như có chuyện gì xảy ra vậy? Vì hôm nay anh đi quá vội nên không kịp cầm theo súng mà thôi.
Ngay lúc này, Lục Hựu Hi nhìn như yếu đuối lại chọn thời điểm thích hợp để truyền tin tức nào đó cho thuộc hạ, dù lão già đó có ý gì cũng được, anh không có ý muốn chạy trốn.
Tên mặc vest đen cầm đầu thu hồi súng trước tiên,
Lục Hựu Hi muốn ngồi dậy nhưng bị vướng cơ thể Mộ Niệm Thần, trên thực tế, Mộ tiểu thư còn tự kỷ đang đắm chìm trong mớ lộn xộn không thể tách ra, Lục Hựu Hi ném ra xem thường cực lớn:
“Cô gái trẻ, nếu cô vẫn chưa chết, có thể tự mình đứng dậy được không?”
Trời mới biết nếu không phải đang ở nơi công cộng sẽ mang đến những rắc rối không cần thiết, nhất định anh sẽ dùng một cước đạp bay người phụ nữ này, đã sống đến 26 năm, còn có chuyện gì cẩu huyết phải hoảng sợ hơn so với chuyện lúc này, trong cùng một ngày mà thân mình lại nằm dưới hai người phụ nữ.
Mộ tiểu thư run run mở một mắt, khẽ ngẩng đầu lên, nhận thấy tình hình lúc này đã không còn căng thẳng nữa mới xem như thở phào nhẹ nhõm, lại nghe được giọng nói bất đắc dĩ từ trên đỉnh đầu, khóe miệng giật giật, chuẩn bị tự mình đứng dậy để chứng minh mình vẫn còn sống.
“Á..”
Lúc đó, Mộ tiểu thư kêu đau một tiếng, động tác chuẩn bị đứng lên quá mạnh ảnh hưởng đến một dây thần kinh trên đầu, xui xẻo nhất là, lúc này trùng hợp là tóc của cô vướng trên nút áo của người đàn ông bên dưới, không thể động đậy.
Tối hôm nay Lục Hựu Hi nháy mắt không biết bao nhiêu lần, cố gắng dùng sức kéo một ít tóc đang cọ vào, cuối cùng mỗi lần đều là Mộ tiểu thư gào lên như heo bị giết nên không thể không dừng tay, kết quả chấp nhận một tư thế mập mờ như vậy, hai người giống như trẻ sinh đôi từ từ đứng lên.
“Qua bên cửa hàng tiện lợi mua cái kéo về cho ta!”
Sắc mặt Lục Hựu Hi đen thui, giọng nói rét lạnh có thể bắn ra nước, lời nói vừa dứt, một tên thuộc hạ vội vàng đi về phía cửa hàng tiện lợi đối diện.
“Cái gì... anh muốn cắt tóc của tôi? Sao anh lại muốn cắt tóc của tôi chứ?”
Mộ tiểu thư vừa nghe lời nói của Lục Hựu Hi rõ ràng đã muốn nổi nóng rồi, lại nghĩ tới người này cầm kéo cắt loạn trên đầu mình thì cô hoàn toàn nổi nóng, quỷ mới biết người này cầm kéo có cắt bậy bạ nơi nào trên đầu cô hay không?
“Cô câm miệng lại cho tôi!”
Lục Hựu Hi hạ giọng gầm lên một tiếng, không khó nhận ra giọng nói đang rất tức giận, trời mới biết lúc này anh rất cố gắng kiềm chế tính tình của mình mới có thể tốt bụng để cho thuộc hạ của mình đi mua một cái kéo, hơi nghiêng người để tránh những ánh mắt trách móc của người đi đường, như thể trong mắt mọi người cho rằng anh bắt nạt cô gái này vậy.
“Tóm lại người phụ nữ này chui ra từ chỗ nào vậy?”
Giờ phút này, câu hỏi này là hỏi những thuộc hạ đang cung kính đứng đối diện, trên thực tế, mãi cho đến lúc này Niệm Thần mới thật sự hiểu ra, đáng ghét, kẻ đuổi giết đều cùng một phe với người bị đuổi giết, đêm khuya, muốn đùa giỡn gia gia đây sao?
Lúc này tình trạng tiếp theo là minh chứng tốt nhất, chốc lát, thời điểm tên mặt vest cầm đầu vừa chuẩn bị lên tiếng trả lời những gì, tên đó còn chưa kịp mở miệng, tiếng cảnh sát la ó ngay lập tức cắt đứt không gian yên tĩnh hiếm có.
“Thiếu gia...” Tên mặc áo đen cầm đầu bước lên chờ Lục Hựu Hi ra lệnh.
Lục Hựu Hi chỉ thở dài nhìn trời, rồi mới ra lệnh:
“Các chú đều mang súng bên người, đi trước đi, mấy người đó sẽ không làm gì được tôi đâu.”
Nhìn thấy xe cảnh sát đã đến um sùm rồi, Niệm Thần coi thường cách làm của người này, nhưng vẫn còn đang bị đe dọa nên không dám nói bất cứ cái gì, không phải đây là hành động bao che xã hội đen trắng trợn hay sao?
Cả đám thuộc hạ nhìn Lục Hựu Hi một lúc rồi lại quay qua nhìn người phụ nữ đang bị Lục Hựu Hi ôm trong ngực, cuối cùng quyết định bỏ đi.
Âm thanh thắng xe của xe cảnh sát vang lên, Lục Hựu Hi đứng trước mặt Niệm Thần, nhìn vào giống như ‘tình nhân nhỏ’ đang thân mật mà không phải là hiện trường như trên thực tế, có thể xe cảnh sát chỉ dừng lại để hỏi đường mà thôi.
Sau khi xác nhận thông tin với Lục Hựu Hi, những người cảnh sát tin lời nói của Lục Hựu Hi rằng đám người gây rối kia đã đi về hướng đông, đặc biệt còn đuổi giết một người thanh niên trẻ tuổi đang bị thương nặng.
Trong lòng Niệm Thần không nhịn được mỉa mai, ghét thật, rõ ràng người thì đã đi về hướng tây, mà người này lại có khả năng thêu dệt thành công vượt qua cả nữ sĩ Quỳnh Dao rồi.
Dĩ nhiên, cảnh sát đã xuất hiện, chuyện xảy ra trong tối nay làm sao có cơ hội kết thúc đây?
Ngay tại thời điểm cảnh sát xoay người đang chuẩn bị vào xe để đuổi theo đám người kia như lời Lục Hựu Hi, Niệm Thần có cảm giác khó chịu vì đầu gối bị tê ngứa nên cô lắc lắc thân thể đang gần như cứng ngắc của mình.
Được rồi, căn bản, cử động một chút cũng không có vấn đề gì, nhưng đặt trong trường hợp này lại có vấn đề, lúc này Niệm Thần đã quên mình có mang súng bên người.
Mà do trước đó cô vận động quá mạnh, giờ phút này, khẩu súng kia cứ thế mạo hiểm rơi xuống từ trên người của cô...
Niệm Thần thề rằng, nếu cuộc sống được ví như một bãi biển, có thể rửa sạch những chuyện mất mặt trời đánh như thế này, như vậy Niệm Thần chắc chắn muốn xóa đi những chuyện đã xảy ra trong buổi tối hôm nay, ngược lại lúc này cô tình nguyện mình vẫn còn ở bệnh viện tiếp tục cuộc sống bị người khác giam cầm, dù sao ở bệnh viện cũng được xem như người bình thường, nhưng mà vừa ra khỏi bệnh viện lại vào trạm cảnh sát nghĩa là làm sao?
Lúc đó trong cục cảnh sát Niệm Thần nằm bò trên bàn đang mắt to trừng mắt nhỏ với Lục Hựu Hi, mặc dù cảnh sát thẩm vấn nhưng cũng bất ngờ vì từ đầu đến cuối hai người lại rất ăn ý là đều giữ im lặng, không phải vì lý do gì khác, mà là chuyện này cũng đủ mất mặt rồi!
Niệm Thần cảm thấy nếu chuyện này được lan truyền ra ngoài, thật sự để giải trí cho người dân mà, cô không dám tưởng tượng nếu mấy tên yêu nghiệt trong “Man” biết cô bị bắt vào cục cảnh sát, sẽ là tạo nên một màn quậy tưng bừng như thế nào nữa, cho nên cô thà ở chỗ này cũng không báo cho họ tới bảo lãnh cho cô.
Mà suy nghĩ của Lục Hựu Hi lại càng đơn giản hơn nữa, nếu chuyện này trực tiếp truyền ra ngoài, cuộc sống sau này của anh coi như bỏ đi, anh còn mặt mũi nào mà đòi lãnh đạo cả đám thuộc hạ?
Dĩ nhiên, Lục Hựu Hi cảm thấy vào cục cảnh sát cũng không có vấn đề gì, đám người của anh làm nghề đấy, chuyện này thường xuyên xảy ra giống như chuyện nhà bình thường ăn cơm bữa, nhưng vấn đề ở chỗ là lý do bị “mời” vào cục cảnh sát mới thật sự khốn khiếp, đó mới thật sự có cái gì.
Chẳng lẽ anh phải nói thật cho thuộc hạ của mình biết rằng nửa khuya mình ở cùng với một người phụ nữ có đem theo súng rồi còn bị đẩy ngã, sau đó cũng vì người phụ nữ này mang theo súng nên mình bị “mời” đến cục cảnh sát?!
Còn người cảnh sát này lại tưởng tượng ra một câu chuyện tình cảm chết tiệt, nếu thực sự là như vậy, anh tình nguyện mua một cọng mì về treo cổ tự tử luôn cho rồi!
“Đôi bạn trẻ có thể nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc súng này từ đâu mà có? Người nhà không đồng ý cho hai người ở chung hay là trường hợp nào nữa? Dù có khó khăn thì cũng không cần thiết nửa đêm ra ngoài mua súng để chết vì tình yêu đúng không? Anh nhìn người bạn gái nhỏ bé này, anh có phải là đàn ông hay không? Là một người đàn ông thì phải có trách nhiệm, còn phải sống cho tốt mới hợp lẽ thường, sống mà còn chưa giải quyết được, vậy hai người cho là khi chết rồi thì có thể giải quyết được sao? Đúng là ngây thơ…”
Nhìn đi, người cảnh sát này tạo ra lý do gì thế này? Trí tưởng tượng thật phong phú, sao anh ta không trở thành nhà khoa học đi? Dù là trước hay sau thì bạn không thể trách con người Lục Hựu Hi quá nghiêm trọng hóa vấn đề, tự sát mà cũng có thể nói như vậy thật khiến người ta đau trứng mà.
Tôi cho rằng hai người thật sự không muốn phối hợp điều tra, tôi hỏi hai người một lúc rồi mà mà vẫn không có được chữ nào, có phải muốn làm khó cảnh sát nhân dân hay không? Tối nay gần khu vực có tiếng súng nổ, vậy rốt cuộc có liên quan đến hai người hay không? Rốt cuộc súng này từ đâu mà có, thấy hai người còn trẻ tuổi, mà ngoại hình cũng rất được, cũng không giống kẻ biết làm chuyện xấu, nói thật với chú, nói xong sẽ gọi người tới bảo lãnh rồi hai cháu có thể đi được, có phải che giấu chuyện gì khó nói không? Các cháu cứ yên tâm, đây là cục cảnh sát, tự nhiên sẽ trả lại công bằng cho các cháu…
Tay cảnh sát kia vẫn thao thao bất tuyệt tự biên tự diễn như cũ, đến một lúc trong lòng Niệm Thần cảm giác người cảnh sát thật sự quá trâu, nếu mỗi người cảnh sát đều phá án như vậy, thì những kẻ giết người có chạy trốn đằng trời.
Tuy nói như vậy, thật ra tối nay hai người cũng không làm ra chuyện gì khủng khiếp, nói cho cùng thì chuyện này cũng không có gì phải che giấu, tối nay nếu gặp người có óc điều tra thì chỉ cần nhìn một dấu vết bên ngoài thì chắc chắn có thể đưa ra kết luận thỏa đáng rồi.
Quả thật khuôn mặt của cô không giống như người làm chuyện xấu, nhưng tối nay một loạt tiếng súng nổ thật sự vì phải đối mặt với người đàn ông tốt kia kìa?
Đồng thời hai người cũng tỏ vẻ đại xem thường, chết tiệt! Sao lại gặp loại cảnh sát như thế này, thật sự tổ tông tám đời cũng phải nổi giận, bị ngồi cục cảnh sát chưa tính, lại còn không để yên cho lỗ tai người ta sao?
Hai người đều quyết định im lặng hoàn toàn, dù sao cái vấn đề đáng xấu hổ này làm mất hết mặt mũi của con trai ở nhà thì có thể kéo tới đâu hay tới đó.
Thế nhưng chuyện xảy ra thì phải có nguyên nhân của nó, thời điểm người trong cuộc lựa chọn im lặng thì không có nghĩa chuyện này vẫn không có cách giải quyết.
“Lão Lý, tối nay ông có chuyện gì vậy?”
Trên thực tế, đối với người cảnh sát tên là “Lão Lý” mà nói, Niệm Thần và Lục Hựu Hi được coi là một đôi oan nghiệt.
“Lão Lục á, ông đừng nói nữa, tính tình hai người này thật cố chấp, không ngờ đến giờ này rồi mà vẫn không mở miệng nói câu nào.”
Có thể nói Lão Lý tứ giận hơn bình thường, sao lại không chứ, nửa đêm nửa hôm ai mà muốn tốn sức vào công việc mà lại chẳng thu được kết quả gì.
Lão Lục cười ha..ha..rồi cũng nhìn theo tầm mắt Lão Lý, nhưng khi nhìn thấy Mộ Niệm Thần thì giống như phát hiện vùng đất mới vậy, lúc này đầu óc chợt tỉnh táo và hiểu ra:
“Kìa, tôi biết cô gái này, hôm nay trên báo có nói đến tin đồn, chẳng phải hai ngày nay tin tức này nóng hổi các mặt báo là gì…chờ chút, ông để tôi nghĩ kỹ lại đã… Rồi, đúng rồi, đó là Hoắc Cảnh Sâm, đúng đúng đúng, chính là người đàn ông đó, cô gái này chính là mẹ của hai đứa con song sinh của Hoắc Cảnh Sâm, có thể chứ, xem trí nhớ của tôi đây này, không phải lúc này trên khắp đường phố đang bàn tán xôn xao về gia đình này sao?”
“…..” Mộ tiểu thư im lặng tuyệt đối, không phải Hoắc Cảnh Sâm nổi tiếng đến mức như vậy sao? Thị lực của những người cảnh sát này không cần phải tinh tường như vậy chứ?
Bên kia hai người cảnh sát đang trao đổi với nhau là có nên gọi cho Hoắc Cảnh Sâm đến giải quyết chuyện này không, mà bên này, sau khi nghe được người cảnh sát kia nói thì khóe miệng Lục Hựu Hi kéo lên rõ rệt, lúc này mới cẩn thận quan sát kỹ từ trên xuống dưới Niệm Thần đang rất buồn chán nằm bò ra bàn rồi đưa ra kết luận như sau:
“Wow, không nhìn ra cô còn trẻ mà trái lại thủ đoạn lại rất cao minh, hạt giống của Hoắc Cảnh Sâm mà cô cũng lấy được? Nhưng năm đó Hoắc Cảnh Sâm bị đau mắt hay đầu bị kẹp cửa, lại có thể phát tiết với loại mặt hàng như cô?”
Nếu nói nãy giờ Niệm Thần đặc biệt buồn chán nằm ra đó như xác chết không nói tiếng nào, nhưng lúc này lời nói của Lục Hựu Hi thể hiện rõ là xem thường cô, anh ta nói động tới tự trọng của người phụ nữ khiến cho cơn tức giận ầm ầm dâng dến cao trào.
Cho nên Niệm Thần trực tiếp xếp Lục Hựu Hi vào loại người chỉ biết nhìn bề ngoài, vì vậy Mộ tiểu thư tức giận chỉnh chỉnh bộ ngực mềm mại ấn tượng của mình, được rồi, mặc dù đều do công dụng của áo lót, nhưng rồi cũng khá tự hào khinh thường liếc Lục Hựu Hi:
“Cúp-C”
“……”Lục Hựu Hi im lặng.
“Lão gia nói, người muốn ngủ với người phụ nữ của lão gia cũng được, chỉ cần có thể cho lão gia ẵm cháu trai là được, thiếu gia, lão gia cũng chỉ muốn tốt cho người, tốt nhất là người vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời lão gia…”
Trên đường đi, Mộ tiểu thư khoe khoang rằng là người từng trải qua bao sóng to gió lớn, lúc này nghe được lời như vậy cũng bất ngờ có cảm giác ngổn ngang trong gió, đây thật sự là lới nói của người cha với con trai con sao? Chẳng lẽ bọn họ đã quen ngủ với cùng một người phụ nữ? Chơi tập thể sao? Mẹ nó, bây giờ phụ nữ có ham khẩu vị nặng như vậy hay không chứ? Chủ yếu là những thứ đàn ông xấu xa này đặt nhân phẩm những người phụ nữ của bọn họ ở chỗ nào?
Được rồi, bỏ qua phần từng trải sóng to gió lớn này, Mộ tiểu thư còn khoe khoang rằng mình là người khá tự giác, như tình huống trước mắt, có chuyện tốt nhất chỉ suy nghĩ ở trong lòng, mạng nhỏ của mình còn trong tay người ta nên không thể mở miệng chống lại lời nói của người ta? Chắc chắn không phải người làm chuyện này phải chết sao!
Cho nên, Một tiểu thư vội vàng quyết định im lặng là tốt nhất.
Trên thực tế, Mộ tiểu thư không còn bất động một chỗ, rồi cô nhào tới Lục Hựu Hi, một màn kêu trời trời không biết đột nhiên biến thành cảm thấy bất lực, anh vươn một cánh tay vẫy vẫy ý bảo bọn họ cất súng trước đi, ở nơi công cộng mà hở một chút là rút súng ra dọa người cứ như có chuyện gì xảy ra vậy? Vì hôm nay anh đi quá vội nên không kịp cầm theo súng mà thôi.
Ngay lúc này, Lục Hựu Hi nhìn như yếu đuối lại chọn thời điểm thích hợp để truyền tin tức nào đó cho thuộc hạ, dù lão già đó có ý gì cũng được, anh không có ý muốn chạy trốn.
Tên mặc vest đen cầm đầu thu hồi súng trước tiên,
Lục Hựu Hi muốn ngồi dậy nhưng bị vướng cơ thể Mộ Niệm Thần, trên thực tế, Mộ tiểu thư còn tự kỷ đang đắm chìm trong mớ lộn xộn không thể tách ra, Lục Hựu Hi ném ra xem thường cực lớn:
“Cô gái trẻ, nếu cô vẫn chưa chết, có thể tự mình đứng dậy được không?”
Trời mới biết nếu không phải đang ở nơi công cộng sẽ mang đến những rắc rối không cần thiết, nhất định anh sẽ dùng một cước đạp bay người phụ nữ này, đã sống đến 26 năm, còn có chuyện gì cẩu huyết phải hoảng sợ hơn so với chuyện lúc này, trong cùng một ngày mà thân mình lại nằm dưới hai người phụ nữ.
Mộ tiểu thư run run mở một mắt, khẽ ngẩng đầu lên, nhận thấy tình hình lúc này đã không còn căng thẳng nữa mới xem như thở phào nhẹ nhõm, lại nghe được giọng nói bất đắc dĩ từ trên đỉnh đầu, khóe miệng giật giật, chuẩn bị tự mình đứng dậy để chứng minh mình vẫn còn sống.
“Á..”
Lúc đó, Mộ tiểu thư kêu đau một tiếng, động tác chuẩn bị đứng lên quá mạnh ảnh hưởng đến một dây thần kinh trên đầu, xui xẻo nhất là, lúc này trùng hợp là tóc của cô vướng trên nút áo của người đàn ông bên dưới, không thể động đậy.
Tối hôm nay Lục Hựu Hi nháy mắt không biết bao nhiêu lần, cố gắng dùng sức kéo một ít tóc đang cọ vào, cuối cùng mỗi lần đều là Mộ tiểu thư gào lên như heo bị giết nên không thể không dừng tay, kết quả chấp nhận một tư thế mập mờ như vậy, hai người giống như trẻ sinh đôi từ từ đứng lên.
“Qua bên cửa hàng tiện lợi mua cái kéo về cho ta!”
Sắc mặt Lục Hựu Hi đen thui, giọng nói rét lạnh có thể bắn ra nước, lời nói vừa dứt, một tên thuộc hạ vội vàng đi về phía cửa hàng tiện lợi đối diện.
“Cái gì... anh muốn cắt tóc của tôi? Sao anh lại muốn cắt tóc của tôi chứ?”
Mộ tiểu thư vừa nghe lời nói của Lục Hựu Hi rõ ràng đã muốn nổi nóng rồi, lại nghĩ tới người này cầm kéo cắt loạn trên đầu mình thì cô hoàn toàn nổi nóng, quỷ mới biết người này cầm kéo có cắt bậy bạ nơi nào trên đầu cô hay không?
“Cô câm miệng lại cho tôi!”
Lục Hựu Hi hạ giọng gầm lên một tiếng, không khó nhận ra giọng nói đang rất tức giận, trời mới biết lúc này anh rất cố gắng kiềm chế tính tình của mình mới có thể tốt bụng để cho thuộc hạ của mình đi mua một cái kéo, hơi nghiêng người để tránh những ánh mắt trách móc của người đi đường, như thể trong mắt mọi người cho rằng anh bắt nạt cô gái này vậy.
“Tóm lại người phụ nữ này chui ra từ chỗ nào vậy?”
Giờ phút này, câu hỏi này là hỏi những thuộc hạ đang cung kính đứng đối diện, trên thực tế, mãi cho đến lúc này Niệm Thần mới thật sự hiểu ra, đáng ghét, kẻ đuổi giết đều cùng một phe với người bị đuổi giết, đêm khuya, muốn đùa giỡn gia gia đây sao?
Lúc này tình trạng tiếp theo là minh chứng tốt nhất, chốc lát, thời điểm tên mặt vest cầm đầu vừa chuẩn bị lên tiếng trả lời những gì, tên đó còn chưa kịp mở miệng, tiếng cảnh sát la ó ngay lập tức cắt đứt không gian yên tĩnh hiếm có.
“Thiếu gia...” Tên mặc áo đen cầm đầu bước lên chờ Lục Hựu Hi ra lệnh.
Lục Hựu Hi chỉ thở dài nhìn trời, rồi mới ra lệnh:
“Các chú đều mang súng bên người, đi trước đi, mấy người đó sẽ không làm gì được tôi đâu.”
Nhìn thấy xe cảnh sát đã đến um sùm rồi, Niệm Thần coi thường cách làm của người này, nhưng vẫn còn đang bị đe dọa nên không dám nói bất cứ cái gì, không phải đây là hành động bao che xã hội đen trắng trợn hay sao?
Cả đám thuộc hạ nhìn Lục Hựu Hi một lúc rồi lại quay qua nhìn người phụ nữ đang bị Lục Hựu Hi ôm trong ngực, cuối cùng quyết định bỏ đi.
Âm thanh thắng xe của xe cảnh sát vang lên, Lục Hựu Hi đứng trước mặt Niệm Thần, nhìn vào giống như ‘tình nhân nhỏ’ đang thân mật mà không phải là hiện trường như trên thực tế, có thể xe cảnh sát chỉ dừng lại để hỏi đường mà thôi.
Sau khi xác nhận thông tin với Lục Hựu Hi, những người cảnh sát tin lời nói của Lục Hựu Hi rằng đám người gây rối kia đã đi về hướng đông, đặc biệt còn đuổi giết một người thanh niên trẻ tuổi đang bị thương nặng.
Trong lòng Niệm Thần không nhịn được mỉa mai, ghét thật, rõ ràng người thì đã đi về hướng tây, mà người này lại có khả năng thêu dệt thành công vượt qua cả nữ sĩ Quỳnh Dao rồi.
Dĩ nhiên, cảnh sát đã xuất hiện, chuyện xảy ra trong tối nay làm sao có cơ hội kết thúc đây?
Ngay tại thời điểm cảnh sát xoay người đang chuẩn bị vào xe để đuổi theo đám người kia như lời Lục Hựu Hi, Niệm Thần có cảm giác khó chịu vì đầu gối bị tê ngứa nên cô lắc lắc thân thể đang gần như cứng ngắc của mình.
Được rồi, căn bản, cử động một chút cũng không có vấn đề gì, nhưng đặt trong trường hợp này lại có vấn đề, lúc này Niệm Thần đã quên mình có mang súng bên người.
Mà do trước đó cô vận động quá mạnh, giờ phút này, khẩu súng kia cứ thế mạo hiểm rơi xuống từ trên người của cô...
Niệm Thần thề rằng, nếu cuộc sống được ví như một bãi biển, có thể rửa sạch những chuyện mất mặt trời đánh như thế này, như vậy Niệm Thần chắc chắn muốn xóa đi những chuyện đã xảy ra trong buổi tối hôm nay, ngược lại lúc này cô tình nguyện mình vẫn còn ở bệnh viện tiếp tục cuộc sống bị người khác giam cầm, dù sao ở bệnh viện cũng được xem như người bình thường, nhưng mà vừa ra khỏi bệnh viện lại vào trạm cảnh sát nghĩa là làm sao?
Lúc đó trong cục cảnh sát Niệm Thần nằm bò trên bàn đang mắt to trừng mắt nhỏ với Lục Hựu Hi, mặc dù cảnh sát thẩm vấn nhưng cũng bất ngờ vì từ đầu đến cuối hai người lại rất ăn ý là đều giữ im lặng, không phải vì lý do gì khác, mà là chuyện này cũng đủ mất mặt rồi!
Niệm Thần cảm thấy nếu chuyện này được lan truyền ra ngoài, thật sự để giải trí cho người dân mà, cô không dám tưởng tượng nếu mấy tên yêu nghiệt trong “Man” biết cô bị bắt vào cục cảnh sát, sẽ là tạo nên một màn quậy tưng bừng như thế nào nữa, cho nên cô thà ở chỗ này cũng không báo cho họ tới bảo lãnh cho cô.
Mà suy nghĩ của Lục Hựu Hi lại càng đơn giản hơn nữa, nếu chuyện này trực tiếp truyền ra ngoài, cuộc sống sau này của anh coi như bỏ đi, anh còn mặt mũi nào mà đòi lãnh đạo cả đám thuộc hạ?
Dĩ nhiên, Lục Hựu Hi cảm thấy vào cục cảnh sát cũng không có vấn đề gì, đám người của anh làm nghề đấy, chuyện này thường xuyên xảy ra giống như chuyện nhà bình thường ăn cơm bữa, nhưng vấn đề ở chỗ là lý do bị “mời” vào cục cảnh sát mới thật sự khốn khiếp, đó mới thật sự có cái gì.
Chẳng lẽ anh phải nói thật cho thuộc hạ của mình biết rằng nửa khuya mình ở cùng với một người phụ nữ có đem theo súng rồi còn bị đẩy ngã, sau đó cũng vì người phụ nữ này mang theo súng nên mình bị “mời” đến cục cảnh sát?!
Còn người cảnh sát này lại tưởng tượng ra một câu chuyện tình cảm chết tiệt, nếu thực sự là như vậy, anh tình nguyện mua một cọng mì về treo cổ tự tử luôn cho rồi!
“Đôi bạn trẻ có thể nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc súng này từ đâu mà có? Người nhà không đồng ý cho hai người ở chung hay là trường hợp nào nữa? Dù có khó khăn thì cũng không cần thiết nửa đêm ra ngoài mua súng để chết vì tình yêu đúng không? Anh nhìn người bạn gái nhỏ bé này, anh có phải là đàn ông hay không? Là một người đàn ông thì phải có trách nhiệm, còn phải sống cho tốt mới hợp lẽ thường, sống mà còn chưa giải quyết được, vậy hai người cho là khi chết rồi thì có thể giải quyết được sao? Đúng là ngây thơ…”
Nhìn đi, người cảnh sát này tạo ra lý do gì thế này? Trí tưởng tượng thật phong phú, sao anh ta không trở thành nhà khoa học đi? Dù là trước hay sau thì bạn không thể trách con người Lục Hựu Hi quá nghiêm trọng hóa vấn đề, tự sát mà cũng có thể nói như vậy thật khiến người ta đau trứng mà.
Tôi cho rằng hai người thật sự không muốn phối hợp điều tra, tôi hỏi hai người một lúc rồi mà mà vẫn không có được chữ nào, có phải muốn làm khó cảnh sát nhân dân hay không? Tối nay gần khu vực có tiếng súng nổ, vậy rốt cuộc có liên quan đến hai người hay không? Rốt cuộc súng này từ đâu mà có, thấy hai người còn trẻ tuổi, mà ngoại hình cũng rất được, cũng không giống kẻ biết làm chuyện xấu, nói thật với chú, nói xong sẽ gọi người tới bảo lãnh rồi hai cháu có thể đi được, có phải che giấu chuyện gì khó nói không? Các cháu cứ yên tâm, đây là cục cảnh sát, tự nhiên sẽ trả lại công bằng cho các cháu…
Tay cảnh sát kia vẫn thao thao bất tuyệt tự biên tự diễn như cũ, đến một lúc trong lòng Niệm Thần cảm giác người cảnh sát thật sự quá trâu, nếu mỗi người cảnh sát đều phá án như vậy, thì những kẻ giết người có chạy trốn đằng trời.
Tuy nói như vậy, thật ra tối nay hai người cũng không làm ra chuyện gì khủng khiếp, nói cho cùng thì chuyện này cũng không có gì phải che giấu, tối nay nếu gặp người có óc điều tra thì chỉ cần nhìn một dấu vết bên ngoài thì chắc chắn có thể đưa ra kết luận thỏa đáng rồi.
Quả thật khuôn mặt của cô không giống như người làm chuyện xấu, nhưng tối nay một loạt tiếng súng nổ thật sự vì phải đối mặt với người đàn ông tốt kia kìa?
Đồng thời hai người cũng tỏ vẻ đại xem thường, chết tiệt! Sao lại gặp loại cảnh sát như thế này, thật sự tổ tông tám đời cũng phải nổi giận, bị ngồi cục cảnh sát chưa tính, lại còn không để yên cho lỗ tai người ta sao?
Hai người đều quyết định im lặng hoàn toàn, dù sao cái vấn đề đáng xấu hổ này làm mất hết mặt mũi của con trai ở nhà thì có thể kéo tới đâu hay tới đó.
Thế nhưng chuyện xảy ra thì phải có nguyên nhân của nó, thời điểm người trong cuộc lựa chọn im lặng thì không có nghĩa chuyện này vẫn không có cách giải quyết.
“Lão Lý, tối nay ông có chuyện gì vậy?”
Trên thực tế, đối với người cảnh sát tên là “Lão Lý” mà nói, Niệm Thần và Lục Hựu Hi được coi là một đôi oan nghiệt.
“Lão Lục á, ông đừng nói nữa, tính tình hai người này thật cố chấp, không ngờ đến giờ này rồi mà vẫn không mở miệng nói câu nào.”
Có thể nói Lão Lý tứ giận hơn bình thường, sao lại không chứ, nửa đêm nửa hôm ai mà muốn tốn sức vào công việc mà lại chẳng thu được kết quả gì.
Lão Lục cười ha..ha..rồi cũng nhìn theo tầm mắt Lão Lý, nhưng khi nhìn thấy Mộ Niệm Thần thì giống như phát hiện vùng đất mới vậy, lúc này đầu óc chợt tỉnh táo và hiểu ra:
“Kìa, tôi biết cô gái này, hôm nay trên báo có nói đến tin đồn, chẳng phải hai ngày nay tin tức này nóng hổi các mặt báo là gì…chờ chút, ông để tôi nghĩ kỹ lại đã… Rồi, đúng rồi, đó là Hoắc Cảnh Sâm, đúng đúng đúng, chính là người đàn ông đó, cô gái này chính là mẹ của hai đứa con song sinh của Hoắc Cảnh Sâm, có thể chứ, xem trí nhớ của tôi đây này, không phải lúc này trên khắp đường phố đang bàn tán xôn xao về gia đình này sao?”
“…..” Mộ tiểu thư im lặng tuyệt đối, không phải Hoắc Cảnh Sâm nổi tiếng đến mức như vậy sao? Thị lực của những người cảnh sát này không cần phải tinh tường như vậy chứ?
Bên kia hai người cảnh sát đang trao đổi với nhau là có nên gọi cho Hoắc Cảnh Sâm đến giải quyết chuyện này không, mà bên này, sau khi nghe được người cảnh sát kia nói thì khóe miệng Lục Hựu Hi kéo lên rõ rệt, lúc này mới cẩn thận quan sát kỹ từ trên xuống dưới Niệm Thần đang rất buồn chán nằm bò ra bàn rồi đưa ra kết luận như sau:
“Wow, không nhìn ra cô còn trẻ mà trái lại thủ đoạn lại rất cao minh, hạt giống của Hoắc Cảnh Sâm mà cô cũng lấy được? Nhưng năm đó Hoắc Cảnh Sâm bị đau mắt hay đầu bị kẹp cửa, lại có thể phát tiết với loại mặt hàng như cô?”
Nếu nói nãy giờ Niệm Thần đặc biệt buồn chán nằm ra đó như xác chết không nói tiếng nào, nhưng lúc này lời nói của Lục Hựu Hi thể hiện rõ là xem thường cô, anh ta nói động tới tự trọng của người phụ nữ khiến cho cơn tức giận ầm ầm dâng dến cao trào.
Cho nên Niệm Thần trực tiếp xếp Lục Hựu Hi vào loại người chỉ biết nhìn bề ngoài, vì vậy Mộ tiểu thư tức giận chỉnh chỉnh bộ ngực mềm mại ấn tượng của mình, được rồi, mặc dù đều do công dụng của áo lót, nhưng rồi cũng khá tự hào khinh thường liếc Lục Hựu Hi:
“Cúp-C”
“……”Lục Hựu Hi im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.