Cục Cưng Lật Bàn Ta Là Mẹ Trộm Được
Chương 15: Mẹ không phải là gà mẹ
Ninh Cẩn
16/01/2014
Edit: Kim Tuyến
Sáng ngày thứ hai đúng sáu giờ, anh bạn nhỏ Mộ Tây Hàn ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt xong, rồi sau đó xuống phòng bếp.
Bánh mì nướng ăn cùng với bơ lạc, rồi sau đó là một ly sữa tinh khiết nóng hổi, không thể phủ nhận nhiều năm như vậy người mẹ xấu xa của cậu duy nhất dạy cho cậu điều hữu dụng chính là những thứ này, hơn nữa còn tuyệt đối là xuất phát từ suy nghĩ có lợi cho cậu.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ đã là nửa giờ , xem tình hình cửa phòng ‘mẹ ghẻ ’ nhà mình vẫn đóng chặt như cũ, anh bạn nhỏ Mộ Tây Hàn liền bỏ lại mọi thứ đi vào phòng.
“Mẹ! Rời giường , gà trống gáy cả rồi.”
Anh bạn nhỏ Tây Hàn hấp tấp bò lên giường, rồi sau đó nhào vào lòng mẹ.
“A, gà trống gáy liên quan gì tới mẹ? Mẹ cũng không phải gà mẹ.”
Cánh tay người phụ nữ trực tiếp đem Anh bạn nhỏ Tây Hàn ôm sát trong ngực, trong miệng còn nói lẩm bẩm:
“Con trai ngoan, tối ngày hôm qua mẹ hơn hai giờ mới ngủ, ngoan ngoãn một chút làm gối ôm cho mẹ, ngoan ngoãn…”
Khóe miệng anh bạn nhỏ cười cũng ngáp một cái, đúng là còn sớm, có thể ngủ tiếp nửa giờ.
Nửa giờ sau.
“Mẹ, nếu không rời giường, con bảo đảm ba phút sau trực tiếp nổ nhà này, sau đó đem mẹ đóng gói đưa đến rừng rậm Châu Phi đi ôm thiên nhiên.”
Cậu có gắng giật giật lay mẹ mình dậy, thân thế nhỏ nhắn của cậu sắp bị ép tới chết lặng , chui chui, cọ cọ, vùng vẫy nửa phút rốt cục mới từ thân thể Mộ Niệm Thần thoát ra.
“Mẹ, còn hai phút.”
Dưới thân thể người phụ nữ hoạt động, nhưng vẫn không mở mắt ra:
“Con trai ngoan, hành trình hôm nay của mẹ không có, nếu con muốn đi công viên trò chơi chúng ta buổi chiều nói sau, ok?”
“Công viên trò chơi, thật ngây thơ, con không thèm.”
Cục cưng rất khinh thường.
“Mẹ, mẹ còn một phút, thuận tiện nhắc nhở mẹ một chút, con ở trên mạng giúp mẹ điền sơ lược phần lý lịch, trước chín giờ mẹ phải đi phỏng vấn,… Tiền lương rất cao, như vậy thì có thể nuôi cho con trai ăn cơm, tốt lắm, còn ba mươi giây?”
Người phụ nữ tiếp tục động đậy thân thể, cùng mí mắt nặng ngàn cân giãy giụa lần cuối cùng.
“Còn có mười giây.”
“Mười… năm…”
“Ba… Hai…”
“Một!”
Đếm tới một lúc người phụ nữ rốt cục mở mắt, phút chốc từ trên giường ngồi dậy.
“Đứa nhỏ xấu xa, con hôm nay đi nhà trẻ trình diện đi, lát nữa bà tới đây đón con.”
“…”
Mẹ báo tư thù!
- – - – - – - -
Tám giờ, Mộ Niệm Thần dắt đứa con trai người người nhà nhà mê lên xe bà.
“Bà ngoại sớm.” Sau đó lại một cái hôm vang đội.
Anh bạn nhỏ Tây Hàn tiếp tục giang manh, làm bà ngoại thêm vui vẻ, nhưng bà vừa cười vừa nhìn lên xe thấy người phụ nữ kia lại ngủ:
“Mộ Niệm Thần con sớm muộn gì sẽ biến thành đầu heo thôi, chỉ biết ngủ.”
Sáng ngày thứ hai đúng sáu giờ, anh bạn nhỏ Mộ Tây Hàn ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt xong, rồi sau đó xuống phòng bếp.
Bánh mì nướng ăn cùng với bơ lạc, rồi sau đó là một ly sữa tinh khiết nóng hổi, không thể phủ nhận nhiều năm như vậy người mẹ xấu xa của cậu duy nhất dạy cho cậu điều hữu dụng chính là những thứ này, hơn nữa còn tuyệt đối là xuất phát từ suy nghĩ có lợi cho cậu.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ đã là nửa giờ , xem tình hình cửa phòng ‘mẹ ghẻ ’ nhà mình vẫn đóng chặt như cũ, anh bạn nhỏ Mộ Tây Hàn liền bỏ lại mọi thứ đi vào phòng.
“Mẹ! Rời giường , gà trống gáy cả rồi.”
Anh bạn nhỏ Tây Hàn hấp tấp bò lên giường, rồi sau đó nhào vào lòng mẹ.
“A, gà trống gáy liên quan gì tới mẹ? Mẹ cũng không phải gà mẹ.”
Cánh tay người phụ nữ trực tiếp đem Anh bạn nhỏ Tây Hàn ôm sát trong ngực, trong miệng còn nói lẩm bẩm:
“Con trai ngoan, tối ngày hôm qua mẹ hơn hai giờ mới ngủ, ngoan ngoãn một chút làm gối ôm cho mẹ, ngoan ngoãn…”
Khóe miệng anh bạn nhỏ cười cũng ngáp một cái, đúng là còn sớm, có thể ngủ tiếp nửa giờ.
Nửa giờ sau.
“Mẹ, nếu không rời giường, con bảo đảm ba phút sau trực tiếp nổ nhà này, sau đó đem mẹ đóng gói đưa đến rừng rậm Châu Phi đi ôm thiên nhiên.”
Cậu có gắng giật giật lay mẹ mình dậy, thân thế nhỏ nhắn của cậu sắp bị ép tới chết lặng , chui chui, cọ cọ, vùng vẫy nửa phút rốt cục mới từ thân thể Mộ Niệm Thần thoát ra.
“Mẹ, còn hai phút.”
Dưới thân thể người phụ nữ hoạt động, nhưng vẫn không mở mắt ra:
“Con trai ngoan, hành trình hôm nay của mẹ không có, nếu con muốn đi công viên trò chơi chúng ta buổi chiều nói sau, ok?”
“Công viên trò chơi, thật ngây thơ, con không thèm.”
Cục cưng rất khinh thường.
“Mẹ, mẹ còn một phút, thuận tiện nhắc nhở mẹ một chút, con ở trên mạng giúp mẹ điền sơ lược phần lý lịch, trước chín giờ mẹ phải đi phỏng vấn,… Tiền lương rất cao, như vậy thì có thể nuôi cho con trai ăn cơm, tốt lắm, còn ba mươi giây?”
Người phụ nữ tiếp tục động đậy thân thể, cùng mí mắt nặng ngàn cân giãy giụa lần cuối cùng.
“Còn có mười giây.”
“Mười… năm…”
“Ba… Hai…”
“Một!”
Đếm tới một lúc người phụ nữ rốt cục mở mắt, phút chốc từ trên giường ngồi dậy.
“Đứa nhỏ xấu xa, con hôm nay đi nhà trẻ trình diện đi, lát nữa bà tới đây đón con.”
“…”
Mẹ báo tư thù!
- – - – - – - -
Tám giờ, Mộ Niệm Thần dắt đứa con trai người người nhà nhà mê lên xe bà.
“Bà ngoại sớm.” Sau đó lại một cái hôm vang đội.
Anh bạn nhỏ Tây Hàn tiếp tục giang manh, làm bà ngoại thêm vui vẻ, nhưng bà vừa cười vừa nhìn lên xe thấy người phụ nữ kia lại ngủ:
“Mộ Niệm Thần con sớm muộn gì sẽ biến thành đầu heo thôi, chỉ biết ngủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.