Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng
Chương 28: Cô ơi, con không có mẹ
Nguyệt Ảnh Đăng
09/01/2015
Hắn keo kiệt như vậy đó, không thể giao trái tim cho cô, ngay cả lời cũng không nói một câu.
Lui ra sau, cô tham lam khắc sâu bóng dáng hắn lần cuối, sau đó chạy vội ra ngoài.
Cước bộ của cô rất nhanh, một mực tự nhủ trong lòng, không được khóc, không thể khóc, chít ít không thể khóc trong công ty.
Thế nhưng, khi ra tới vườn hoa nhỏ ngoài công ty, cô lại không nhịn được, núp sau bồn hoa đau lòng khóc một trận.
Cô thật muốn nói cho hắn biết, tất cả những lời cô vừa nói đều là giả.
Sau khi yêu hắn, cô cũng không biết làm sao để yêu người đàn ông khác.
Nhưng cô tuyệt đối không thể nói được.
Khi hắn và Trịnh Tâm Du sống hạnh phúc bên nhau, cô cũng cần sự tôn nghiêm mới có thể sống được.
Phút chốc cô đứng dậy, mặc dù đau lòng, suy nghĩ của cô vẫn rõ ràng.
Đã xảy ra chuyện như vậy mà "chồng" cô không tới, Mục Tư Viễn nhất định sẽ sinh nghi, cô nhất định phải mang Nhạc Nhạc rời đi!
"Cô ơi!"
Lúc này, sau lưng chợt vang lên một giọng nói non nớt êm dịu.
Cô sửng sốt, xoay lại, cả người như bị sét đánh.
Bóng hình ngày nhớ đêm mong, cô tưởng không cách nào gặp được bé nữa, giờ đây bé lại đang đứng trước mặt nhìn cô.
"Nhạc... Hoan Hoan!" Cô kích động ngồi xuống ôm lấy bé.
Hoan Hoan cũng chìa tay ra ôm vai cô, trong lòng rất vui.
Bé từ nhà ông nội chạy ra ngoài, chính là muốn ở công ty chờ cô ấy, không ngờ nhanh như vậy đã gặp rồi.
"Cô ơi, cô khóc sao?" Bé nhìn cặp mắt đỏ của cô hỏi.
"A, không có," Cố Bảo Bảo vội vã lau nước mắt, nặn ra nụ cười: "Mẹ... Cô chỉ bị cát bay vào mắt thôi."
"Vậy con giúp cô thổi nhé!" Bé nhón chân lên, cẩn thận thổi cho cô.
Cơn gió ấm áp lướt qua mắt cô, thương tổn của Mục Tư Viễn dường như cũng bị thổi đi, "Cảm ơn Hoan Hoan!" Cô cười vui vẻ.
"Cô ơi, sao cô biết tên con là Hoan Hoan?" Bé mở to mắt hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng như một trái táo.
Ngốc quá, mẹ sao có thể không biết tên con được chứ?
Cố Bảo Bảo đè nén cảm giác đau lòng, ôn nhu ôm bé lên: "Cô đương nhiên biết rồi. Cô còn biết Hoan Hoan là một thiên tài nhỏ, đúng không?"
Hoan Hoan hiếm khi cười rộ lên, "Kỳ thực cũng không hẳn đâu ạ."
Cơ thể bé áp sát vào lòng Cố Bảo Bảo, trên khuôn mặt bé nhỏ có sự cô đơn không hợp với tuổi: "Con càng hâm mộ những bạn khác có mẹ hơn!"
Bé đã từng hỏi ba, vì sao Hoan Hoan không có mẹ?
Ba nói thiên tài thì không cần mẹ!
Kỳ thực bé vẫn luôn nhớ, nếu làm thiên tài mà không có mẹ, bé tình nguyện không làm!
Cố Bảo Bảo đau lòng không thôi, "Hoan Hoan cũng có mẹ mà, bằng không Hoan Hoan từ đâu chui ra chứ?"
"Nhưng mẹ con đang ở đâu?" Cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên hỏi.
Lui ra sau, cô tham lam khắc sâu bóng dáng hắn lần cuối, sau đó chạy vội ra ngoài.
Cước bộ của cô rất nhanh, một mực tự nhủ trong lòng, không được khóc, không thể khóc, chít ít không thể khóc trong công ty.
Thế nhưng, khi ra tới vườn hoa nhỏ ngoài công ty, cô lại không nhịn được, núp sau bồn hoa đau lòng khóc một trận.
Cô thật muốn nói cho hắn biết, tất cả những lời cô vừa nói đều là giả.
Sau khi yêu hắn, cô cũng không biết làm sao để yêu người đàn ông khác.
Nhưng cô tuyệt đối không thể nói được.
Khi hắn và Trịnh Tâm Du sống hạnh phúc bên nhau, cô cũng cần sự tôn nghiêm mới có thể sống được.
Phút chốc cô đứng dậy, mặc dù đau lòng, suy nghĩ của cô vẫn rõ ràng.
Đã xảy ra chuyện như vậy mà "chồng" cô không tới, Mục Tư Viễn nhất định sẽ sinh nghi, cô nhất định phải mang Nhạc Nhạc rời đi!
"Cô ơi!"
Lúc này, sau lưng chợt vang lên một giọng nói non nớt êm dịu.
Cô sửng sốt, xoay lại, cả người như bị sét đánh.
Bóng hình ngày nhớ đêm mong, cô tưởng không cách nào gặp được bé nữa, giờ đây bé lại đang đứng trước mặt nhìn cô.
"Nhạc... Hoan Hoan!" Cô kích động ngồi xuống ôm lấy bé.
Hoan Hoan cũng chìa tay ra ôm vai cô, trong lòng rất vui.
Bé từ nhà ông nội chạy ra ngoài, chính là muốn ở công ty chờ cô ấy, không ngờ nhanh như vậy đã gặp rồi.
"Cô ơi, cô khóc sao?" Bé nhìn cặp mắt đỏ của cô hỏi.
"A, không có," Cố Bảo Bảo vội vã lau nước mắt, nặn ra nụ cười: "Mẹ... Cô chỉ bị cát bay vào mắt thôi."
"Vậy con giúp cô thổi nhé!" Bé nhón chân lên, cẩn thận thổi cho cô.
Cơn gió ấm áp lướt qua mắt cô, thương tổn của Mục Tư Viễn dường như cũng bị thổi đi, "Cảm ơn Hoan Hoan!" Cô cười vui vẻ.
"Cô ơi, sao cô biết tên con là Hoan Hoan?" Bé mở to mắt hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng như một trái táo.
Ngốc quá, mẹ sao có thể không biết tên con được chứ?
Cố Bảo Bảo đè nén cảm giác đau lòng, ôn nhu ôm bé lên: "Cô đương nhiên biết rồi. Cô còn biết Hoan Hoan là một thiên tài nhỏ, đúng không?"
Hoan Hoan hiếm khi cười rộ lên, "Kỳ thực cũng không hẳn đâu ạ."
Cơ thể bé áp sát vào lòng Cố Bảo Bảo, trên khuôn mặt bé nhỏ có sự cô đơn không hợp với tuổi: "Con càng hâm mộ những bạn khác có mẹ hơn!"
Bé đã từng hỏi ba, vì sao Hoan Hoan không có mẹ?
Ba nói thiên tài thì không cần mẹ!
Kỳ thực bé vẫn luôn nhớ, nếu làm thiên tài mà không có mẹ, bé tình nguyện không làm!
Cố Bảo Bảo đau lòng không thôi, "Hoan Hoan cũng có mẹ mà, bằng không Hoan Hoan từ đâu chui ra chứ?"
"Nhưng mẹ con đang ở đâu?" Cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.