Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng
Chương 29: Làm mẹ thiên tài rất khó
Nguyệt Ảnh Đăng
09/01/2015
Cái miệng nhỏ nhắn méo mó: "Vì sao mẹ không tới thăm con? Có phải mẹ không thích Hoan Hoan?"
"Không phải đâu, không phải đâu, "Cố Bảo Bảo nhanh chóng lắc đầu, "Mẹ nhất định rất thích, rất thích Hoan Hoan!"
Cô ôm vai Hoan Hoan, "Hoan Hoan, con không được nghĩ như vậy, Hoan Hoan ngoan thế này, lại hiểu chuyện này, mẹ làm sao lại không thích con? Mẹ không tới thăm con có lẽ mẹ có chuyện rất quan trọng còn chưa làm xong đó thôi!"
Hoan Hoan gật đầu, bỗng nhiên nói: "Cô ơi, vậy cô có thể làm mẹ con không?"
Cố Bảo Bảo sửng sốt, Hoan Hoan đã nhào tới ôm lấy cô, "Cô ơi, cô không phải nói con vừa ngoan vừa hiểu chuyện đấy sao? Vậy cô làm mẹ con có được không?"
Bé khát khao có mẹ đến vậy sao, với một người lần đầu tiên gặp mà bé đã đưa ra yêu cầu này ư?
Tim Cố Bảo Bảo như bị dao cắt, "Hoan Hoan..." Đều do mình trước đây đã quá hoang đường, đáp ứng Mục Tư Viễn vĩnh viễn không quen biết với Hoan Hoan!
"Hoan Hoan, cô xin lỗi!"
Cô đèn nén sự đau đớn trong tim, "Cô không thể... Không thể làm mẹ con."
"Vì sao?" Hoan Hoan gấp gáp hỏi.
"Bởi vì, bởi vì... Cô sắp rời khỏi đây rồi." Có lẽ lý do này bé có thể tiếp nhận đi?
Rời khỏi đây?
Cái đầu nhỏ quay ra, "Cô khi nào thì đi ạ?"
Cố Bảo Bảo muôn phần áy náy với bé, cũng không để ý tới bé không giống như người bình thường hỏi nguyên nhân rời đi mà trực tiếp hỏi thời gian đi.
"Chắc là hai ngày nữa!" Cô đáp.
"Đừng đi mà!" Hoan Hoan bắt đầu nũng nịu, "Cô ơi, tháng này con có một hoạt động rất quan trọng, cần có ba mẹ cùng đi, đến lúc đó cô với ba đi với con, có được không?"
Thấy cô do dự, Hoan Hoan mau mau nói: "Con xin cô mà, cô đóng giả mẹ con một lần có được không?"
Nối rồi bé ủy khuất dẩu môi: "Các bạn khác đều có mẹ mà con lại không có, những bạn khác sẽ chê cười con."
Cái này... Cố Bảo Bảo khó xử, nếu không đi, để Mục Tư Viễn biết sự tồn tại của Nhạc Nhạc thì làm sao bây giờ?
Nhưng nếu tàn nhẫn bỏ đi, có trời mới biết nếu Hoan Hoan biết thân phận cô có ghi hận cô cả đời không nữa?
Tình yêu cô có thể cho bé thật ít ỏi...
"Thôi ạ," Bỗng, Hoan Hoan trượt xuống khỏi lòng cô, "Nếu cô thật sự không thể giúp con, con đi vậy!"
Nói rồi bé xoay đi có vẻ muốn đi.
Thấy bóng dáng bé nhỏ cô đơn của bé, trong lòng Cố Bảo Bảo vừa vội vừa đau.
"Hoan Hoan, " Cô lên trước ôm lấy bé, "Cô đáp ứng con."
"Thật sao?" Bé quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười cao hứng, "Cô ơi, cô không gạt con chứ?"
"Đương nhiên cô không lừa con rồi!"
"Thật tốt quá!"
Hoan Hoan hôn "chụt" một cái lên má cô, "Vậy mai con tới công ty mở họp có thể gặp được cô không ạ?"
"Không phải đâu, không phải đâu, "Cố Bảo Bảo nhanh chóng lắc đầu, "Mẹ nhất định rất thích, rất thích Hoan Hoan!"
Cô ôm vai Hoan Hoan, "Hoan Hoan, con không được nghĩ như vậy, Hoan Hoan ngoan thế này, lại hiểu chuyện này, mẹ làm sao lại không thích con? Mẹ không tới thăm con có lẽ mẹ có chuyện rất quan trọng còn chưa làm xong đó thôi!"
Hoan Hoan gật đầu, bỗng nhiên nói: "Cô ơi, vậy cô có thể làm mẹ con không?"
Cố Bảo Bảo sửng sốt, Hoan Hoan đã nhào tới ôm lấy cô, "Cô ơi, cô không phải nói con vừa ngoan vừa hiểu chuyện đấy sao? Vậy cô làm mẹ con có được không?"
Bé khát khao có mẹ đến vậy sao, với một người lần đầu tiên gặp mà bé đã đưa ra yêu cầu này ư?
Tim Cố Bảo Bảo như bị dao cắt, "Hoan Hoan..." Đều do mình trước đây đã quá hoang đường, đáp ứng Mục Tư Viễn vĩnh viễn không quen biết với Hoan Hoan!
"Hoan Hoan, cô xin lỗi!"
Cô đèn nén sự đau đớn trong tim, "Cô không thể... Không thể làm mẹ con."
"Vì sao?" Hoan Hoan gấp gáp hỏi.
"Bởi vì, bởi vì... Cô sắp rời khỏi đây rồi." Có lẽ lý do này bé có thể tiếp nhận đi?
Rời khỏi đây?
Cái đầu nhỏ quay ra, "Cô khi nào thì đi ạ?"
Cố Bảo Bảo muôn phần áy náy với bé, cũng không để ý tới bé không giống như người bình thường hỏi nguyên nhân rời đi mà trực tiếp hỏi thời gian đi.
"Chắc là hai ngày nữa!" Cô đáp.
"Đừng đi mà!" Hoan Hoan bắt đầu nũng nịu, "Cô ơi, tháng này con có một hoạt động rất quan trọng, cần có ba mẹ cùng đi, đến lúc đó cô với ba đi với con, có được không?"
Thấy cô do dự, Hoan Hoan mau mau nói: "Con xin cô mà, cô đóng giả mẹ con một lần có được không?"
Nối rồi bé ủy khuất dẩu môi: "Các bạn khác đều có mẹ mà con lại không có, những bạn khác sẽ chê cười con."
Cái này... Cố Bảo Bảo khó xử, nếu không đi, để Mục Tư Viễn biết sự tồn tại của Nhạc Nhạc thì làm sao bây giờ?
Nhưng nếu tàn nhẫn bỏ đi, có trời mới biết nếu Hoan Hoan biết thân phận cô có ghi hận cô cả đời không nữa?
Tình yêu cô có thể cho bé thật ít ỏi...
"Thôi ạ," Bỗng, Hoan Hoan trượt xuống khỏi lòng cô, "Nếu cô thật sự không thể giúp con, con đi vậy!"
Nói rồi bé xoay đi có vẻ muốn đi.
Thấy bóng dáng bé nhỏ cô đơn của bé, trong lòng Cố Bảo Bảo vừa vội vừa đau.
"Hoan Hoan, " Cô lên trước ôm lấy bé, "Cô đáp ứng con."
"Thật sao?" Bé quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười cao hứng, "Cô ơi, cô không gạt con chứ?"
"Đương nhiên cô không lừa con rồi!"
"Thật tốt quá!"
Hoan Hoan hôn "chụt" một cái lên má cô, "Vậy mai con tới công ty mở họp có thể gặp được cô không ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.