Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 57: Đều do vết hôn gây họa ~
Nam Quan Yêu Yêu
22/09/2016
Đột nhiên nhớ tới trong phim Vampire đều cắn cổ như vậy, hút sạch máu sau đó để lại dấu răng. . . . . .
Cả người khẽ run rẩy, trong nháy mắt cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Ông chú xấu! Buông tôi ra! Không được cắn tôi!" Hai tay của Thiên Ca Tuệ vỗ vào trên lưng của Úy Nam Thừa, nhưng người nào đó vẫn thờ ơ như cũ.
"Đừng nhúc nhích." Giọng nói của Úy Nam Thừa khàn khàn.
Bởi vì không đau như trong tưởng tượng, Thiên Ca Tuệ cũng chầm chậm yên tĩnh lại, trong lòng lại buồn bực chú gặm cổ của cô làm gì? Mặc dù mới vừa tắm xong cả người đều thơm phức, nhưng, vẫn là rất rất kì!
Sau mấy phút, Úy Nam Thừa mới từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Thiên Ca Tuệ, yên lặng xoay người vào phòng tắm.
"Bệnh thần kinh!" Thiên Ca Tuệ nhìn cửa phòng tắm đóng chặt nói lầm bầm, sờ chỗ bị cắn, không có cảm giác gì?
Sờ gương mặt nóng ran của mình, 555. . . . . . Cô bị gì đây?
Hì hà hì hục bò lên giường, đắp chăn lại lăn qua lăn lại, vẫn là không ngủ được.
Ngày mai mùng một đầu năm, phải dậy sớm.
--- ------ ------ ------ ---------
Sáng ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm thì Nam Xu Nhiên liếc mắt đã nhìn thấy mấy vết hôn trên cổ Tuệ Tuệ, cười đến mập mờ vui vẻ.
Thiên Ca Tuệ bị mẹ Nam cười đến đáy lòng run sợ, không khỏi nhìn theo ánh mắt của mẹ, cái gì đây? Trong nhà khi nào có con muỗi lớn như vậy!
Tại sao đỏ tới như vậy?
"Mẹ Nam, đây là bị muỗi cắn sao, chắc là lúc tối ngủ bị cắn, con không có một chút xíu cảm giác nào." Thiên Ca Tuệ cắn đũa trợn mắt, giọng nói nghiêm túc, còn sờ sờ mấy vết đỏ trên cổ, không có sưng lên?
Chẳng lẽ là côn trùng cắn, đáy lòng buồn nôn.
Úy Nam Thừa đang ăn chè trôi nước lập tức bị nghẹn ở trong cổ họng, hít vào một hơi thật sâu, nhấp một hớp sữa đậu nành, tiếp tục vùi đầu ăn bánh trôi.
Nam Xu Nhiên lại cho rằng Tuệ Tuệ xấu hổ, nên cố ý nói như vậy, nhìn con trai cười nói: "Đúng vậy, cũng không biết là con muỗi to cỡ nào, cắn tới đỏ như vậy."
"Mẹ Nam, buổi tối con muốn đốt nhan muỗi, còn phải diệt côn trùng, thật là khủng khiếp. . . . . . Hơn nữa, nhìn rất xấu!" Thiên Ca Tuệ nhíu lỗ mũi nói.
"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Úy Nam Thừa mắc kẹt bánh trôi trong cổ họng, bị sặc ho liên tục, cầm khăn giấy lên lau miệng, đẩy chén ra, bước chân lảo đảo rời đi.
"Con dâu ngoan, phối hợp rất tốt." Nam Xu Nhiên nhìn con dâu cười đến cưng chiều, bưng chén của con trai vào phòng bếp.
"À?" Thiên Ca Tuệ nhìn bóng lưng của mẹ Nam, thật khó hiểu, cô phối hợp gì chứ?
Đột nhiên, cô liếc mắt nhìn mấy vết đỏ trên cổ lần nữa, trong lòng kinh hãi: chẳng lẽ đây chính là chỗ tối hôm qua ông chú cắn?
. . . . . .
Vài ngày sau đó đi xung quanh chúc tết, hơn nữa giống như nhà họ Ú và nhà họ Thiên, thân thích nhiều đến nỗi đi từ mùng 1 đến 15 vẫn chưa hết, đều đi không xong.
Nhất là loại người lời như Thiên Ca Tuệ, sợ nhất chính là thăm người thân, quá phiền toái, bạn tới tôi đi, thật là không có ý nghĩa.
Haizzz. . . . . . Đều do truyền thống gây họa.
Cả người khẽ run rẩy, trong nháy mắt cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Ông chú xấu! Buông tôi ra! Không được cắn tôi!" Hai tay của Thiên Ca Tuệ vỗ vào trên lưng của Úy Nam Thừa, nhưng người nào đó vẫn thờ ơ như cũ.
"Đừng nhúc nhích." Giọng nói của Úy Nam Thừa khàn khàn.
Bởi vì không đau như trong tưởng tượng, Thiên Ca Tuệ cũng chầm chậm yên tĩnh lại, trong lòng lại buồn bực chú gặm cổ của cô làm gì? Mặc dù mới vừa tắm xong cả người đều thơm phức, nhưng, vẫn là rất rất kì!
Sau mấy phút, Úy Nam Thừa mới từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Thiên Ca Tuệ, yên lặng xoay người vào phòng tắm.
"Bệnh thần kinh!" Thiên Ca Tuệ nhìn cửa phòng tắm đóng chặt nói lầm bầm, sờ chỗ bị cắn, không có cảm giác gì?
Sờ gương mặt nóng ran của mình, 555. . . . . . Cô bị gì đây?
Hì hà hì hục bò lên giường, đắp chăn lại lăn qua lăn lại, vẫn là không ngủ được.
Ngày mai mùng một đầu năm, phải dậy sớm.
--- ------ ------ ------ ---------
Sáng ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm thì Nam Xu Nhiên liếc mắt đã nhìn thấy mấy vết hôn trên cổ Tuệ Tuệ, cười đến mập mờ vui vẻ.
Thiên Ca Tuệ bị mẹ Nam cười đến đáy lòng run sợ, không khỏi nhìn theo ánh mắt của mẹ, cái gì đây? Trong nhà khi nào có con muỗi lớn như vậy!
Tại sao đỏ tới như vậy?
"Mẹ Nam, đây là bị muỗi cắn sao, chắc là lúc tối ngủ bị cắn, con không có một chút xíu cảm giác nào." Thiên Ca Tuệ cắn đũa trợn mắt, giọng nói nghiêm túc, còn sờ sờ mấy vết đỏ trên cổ, không có sưng lên?
Chẳng lẽ là côn trùng cắn, đáy lòng buồn nôn.
Úy Nam Thừa đang ăn chè trôi nước lập tức bị nghẹn ở trong cổ họng, hít vào một hơi thật sâu, nhấp một hớp sữa đậu nành, tiếp tục vùi đầu ăn bánh trôi.
Nam Xu Nhiên lại cho rằng Tuệ Tuệ xấu hổ, nên cố ý nói như vậy, nhìn con trai cười nói: "Đúng vậy, cũng không biết là con muỗi to cỡ nào, cắn tới đỏ như vậy."
"Mẹ Nam, buổi tối con muốn đốt nhan muỗi, còn phải diệt côn trùng, thật là khủng khiếp. . . . . . Hơn nữa, nhìn rất xấu!" Thiên Ca Tuệ nhíu lỗ mũi nói.
"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Úy Nam Thừa mắc kẹt bánh trôi trong cổ họng, bị sặc ho liên tục, cầm khăn giấy lên lau miệng, đẩy chén ra, bước chân lảo đảo rời đi.
"Con dâu ngoan, phối hợp rất tốt." Nam Xu Nhiên nhìn con dâu cười đến cưng chiều, bưng chén của con trai vào phòng bếp.
"À?" Thiên Ca Tuệ nhìn bóng lưng của mẹ Nam, thật khó hiểu, cô phối hợp gì chứ?
Đột nhiên, cô liếc mắt nhìn mấy vết đỏ trên cổ lần nữa, trong lòng kinh hãi: chẳng lẽ đây chính là chỗ tối hôm qua ông chú cắn?
. . . . . .
Vài ngày sau đó đi xung quanh chúc tết, hơn nữa giống như nhà họ Ú và nhà họ Thiên, thân thích nhiều đến nỗi đi từ mùng 1 đến 15 vẫn chưa hết, đều đi không xong.
Nhất là loại người lời như Thiên Ca Tuệ, sợ nhất chính là thăm người thân, quá phiền toái, bạn tới tôi đi, thật là không có ý nghĩa.
Haizzz. . . . . . Đều do truyền thống gây họa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.