Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 56: Lại hôn! Môi của người ta sưng hết rồi
Nam Quan Yêu Yêu
22/09/2016
( ) HUHU. . . . . . Ông chú muốn hút sạch khí oxi của cô sao?
Đau đầu quá, cơ thể mềm nhũn không còn hơi sức, chân cũng nhũn ra, đứng không vững. . . . . .
Cô bị gì vậy? Chẳng lẽ bệnh rồi sao?
Úy Nam Thừa ôm cơ thể mềm mại trong ngực, hơi tham lam sự ngọt ngào trong miệng cô, hôn thế nào cũng không đủ, cho đến khi người trong ngực không thể hít thở, anh mới buông cánh môi mềm mại của cô ra.
Vừa hôn cô đã khiến cho mình mê hoặc, chẳng lẽ mình thật sự hơi thích con nhóc thúi này sao?
Sau khi Thiên Ca Tuệ được thả ra thì có chút ngơ ngác, môi đỏ mọng hé mở, bên khóe miệng còn dính một giọt nước miếng trong suốt, cũng không biết là của ai; ánh mắt mê ly giống như con thỏ nhỏ lạc đường, tròng mắt phiếm hơi nước mông lung; khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng, quyến rũ người khác.
Úy Nam Thừa nghe thấy tiếng hầu kết của mình lên xuống, cúi đầu, không chút do dự hôn lên lần nữa, không giống nụ hôn dịu dàng vừa rồi, mà gặm cắn giống như mưa to gió lớn, nôn nao, trêu chọc.
"Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ." Thiên Ca Tuệ chỉ cảm thấy khó lắm mới được hít thở lại bị cướp đoạt, huhu. . . . . . Thật khó chịu, ông chú thúi! Lại cưỡng hôn cô! Lưu manh thúi!
"Ngu ngốc, không biết dùng lỗ mũi để thở sao?" Úy Nam Thừa buông con nhóc này ra.
"Anh. . . . . . Anh mới ngu ngốc! Lưu manh! Ai cho phép anh hôn tôi!" Thiên Ca Tuệ chu đôi môi sưng đỏ lên hung dữ chất vấn.
Ông chú thúi, dám ăn đậu hũ của mình, còn ăn liên tiếp hai lần! Thật đau lòng. . . . . .
Đáng tiếc lời chất vấn này ở trong mắt Úy Nam Thừa, không có chút ý uy hiếp nào, ngược lại, rất giống như. . . . . dụ dỗ.
Thiên Ca Tuệ cảm thấy ánh mắt của ông chú nhìn cô sao mà giống như là đang nhìn món ăn ngon vậy, thật là đáng sợ!
Không hề nghĩ ngợi liền cầm cái gối ôm bên cạnh lên ném tới, trùng hợp ném ngay vào mặt Úy Nam Thừa.
"Nhóc chán sống à!" Úy Nam Thừa tức giận quát lên, con nhóc này đúng là bản tính không đổi! Động một chút là đánh người!
Thiên Ca Tuệ run rẩy, lần đầu tiên thấy dáng vẻ ông chú đáng sợ như vậy, đang chuẩn bị chạy trốn, lại bị tay của Úy Nam Thừa giam lại, đau đến cô gào khóc, lại không động đậy được, hai mắt mở tròn vo, mặt sợ hãi.
"Sau này không được tùy tiện đánh người, không cho phép ném đồ."
Thiên Ca Tuệ chỉ có thể cực kỳ oan ức gật đầu một cái, ánh mắt đáng yêu như nai con.
"Nếu không lần sau trừng phạt. . . . . . Nặng hơn." Úy Nam Thừa híp mắt, đầy cảnh cáo.
"Ưmh. . . . . ." Ông chú thật là đáng sợ!
Úy Nam Thừa nhìn Thiên Ca Tuệ bị dọa sợ, đột nhiên trong lòng nổi lên sự dịu dàng, cúi đầu. . . . . .
Thiên Ca Tuệ nhắm mắt lại: lại hôn! Môi của người ta sưng lên hết rồi. . . . . . huhu. . . . . . Thật là đau. . . . . .
Nhưng mà, trên môi không có cảm giác gì, ngược lại, cổ đau quá.
Mở mắt ra, phát hiện ông chú vùi đầu cắn cổ cô, hơi đau một chút, còn hơi nhột.
Ông chú là một tên biến thái sao?
Đau đầu quá, cơ thể mềm nhũn không còn hơi sức, chân cũng nhũn ra, đứng không vững. . . . . .
Cô bị gì vậy? Chẳng lẽ bệnh rồi sao?
Úy Nam Thừa ôm cơ thể mềm mại trong ngực, hơi tham lam sự ngọt ngào trong miệng cô, hôn thế nào cũng không đủ, cho đến khi người trong ngực không thể hít thở, anh mới buông cánh môi mềm mại của cô ra.
Vừa hôn cô đã khiến cho mình mê hoặc, chẳng lẽ mình thật sự hơi thích con nhóc thúi này sao?
Sau khi Thiên Ca Tuệ được thả ra thì có chút ngơ ngác, môi đỏ mọng hé mở, bên khóe miệng còn dính một giọt nước miếng trong suốt, cũng không biết là của ai; ánh mắt mê ly giống như con thỏ nhỏ lạc đường, tròng mắt phiếm hơi nước mông lung; khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng, quyến rũ người khác.
Úy Nam Thừa nghe thấy tiếng hầu kết của mình lên xuống, cúi đầu, không chút do dự hôn lên lần nữa, không giống nụ hôn dịu dàng vừa rồi, mà gặm cắn giống như mưa to gió lớn, nôn nao, trêu chọc.
"Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ." Thiên Ca Tuệ chỉ cảm thấy khó lắm mới được hít thở lại bị cướp đoạt, huhu. . . . . . Thật khó chịu, ông chú thúi! Lại cưỡng hôn cô! Lưu manh thúi!
"Ngu ngốc, không biết dùng lỗ mũi để thở sao?" Úy Nam Thừa buông con nhóc này ra.
"Anh. . . . . . Anh mới ngu ngốc! Lưu manh! Ai cho phép anh hôn tôi!" Thiên Ca Tuệ chu đôi môi sưng đỏ lên hung dữ chất vấn.
Ông chú thúi, dám ăn đậu hũ của mình, còn ăn liên tiếp hai lần! Thật đau lòng. . . . . .
Đáng tiếc lời chất vấn này ở trong mắt Úy Nam Thừa, không có chút ý uy hiếp nào, ngược lại, rất giống như. . . . . dụ dỗ.
Thiên Ca Tuệ cảm thấy ánh mắt của ông chú nhìn cô sao mà giống như là đang nhìn món ăn ngon vậy, thật là đáng sợ!
Không hề nghĩ ngợi liền cầm cái gối ôm bên cạnh lên ném tới, trùng hợp ném ngay vào mặt Úy Nam Thừa.
"Nhóc chán sống à!" Úy Nam Thừa tức giận quát lên, con nhóc này đúng là bản tính không đổi! Động một chút là đánh người!
Thiên Ca Tuệ run rẩy, lần đầu tiên thấy dáng vẻ ông chú đáng sợ như vậy, đang chuẩn bị chạy trốn, lại bị tay của Úy Nam Thừa giam lại, đau đến cô gào khóc, lại không động đậy được, hai mắt mở tròn vo, mặt sợ hãi.
"Sau này không được tùy tiện đánh người, không cho phép ném đồ."
Thiên Ca Tuệ chỉ có thể cực kỳ oan ức gật đầu một cái, ánh mắt đáng yêu như nai con.
"Nếu không lần sau trừng phạt. . . . . . Nặng hơn." Úy Nam Thừa híp mắt, đầy cảnh cáo.
"Ưmh. . . . . ." Ông chú thật là đáng sợ!
Úy Nam Thừa nhìn Thiên Ca Tuệ bị dọa sợ, đột nhiên trong lòng nổi lên sự dịu dàng, cúi đầu. . . . . .
Thiên Ca Tuệ nhắm mắt lại: lại hôn! Môi của người ta sưng lên hết rồi. . . . . . huhu. . . . . . Thật là đau. . . . . .
Nhưng mà, trên môi không có cảm giác gì, ngược lại, cổ đau quá.
Mở mắt ra, phát hiện ông chú vùi đầu cắn cổ cô, hơi đau một chút, còn hơi nhột.
Ông chú là một tên biến thái sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.