Cục Cưng Yếu Đuối Là Trùm Lão Đại Mãn Cấp
Tô Thập ngủ một giấc dậy, phát hiện thời gian đã trôi qua hai mươi năm, ở Lam Tinh linh khí đã sống lại, người người đều có thể vẽ bùa thi chú, phi thiên độn địa, trường học đạo pháp nhiều như măng mọc sau mưa.
Mà những người vốn dĩ là sư huynh sư tỷ của Tô Thập, giờ đây đã trở thành đại lão uy phong một phương. Kẻ trời sinh vô pháp sử dụng thuật pháp như Tô Thập trở thành phế vật trong mắt mọi người.
Các sư huynh sư tỷ tìm được Tô Thập “nhu nhược đáng thương bất lực”, đem cô sủng lên tận trời.
Đại sư huynh: A Thập đừng lo lắng, trường học khác không thu muộn, sư huynh trực tiếp mở cho muộn một khoa học mới.
Nhị sư tỷ: Tới đây, tới đây, tất cả đều là đệ tử của muội, sư tỷ thay thay muội thu nhận đấy, một có thể địch mười, ai khi dễ muội, đóng cửa thả đệ tử.
Tam sư tỷ: Đây là linh thạch của tỷ, không có việc dùng tới, vẫn là đưa cho muội làm đầu đạn ném chơi, muốn ném vào nước nghe tiếng vang cũng không thành vấn đề.
Tiểu sư đệ: Ha hả… Ai khi dễ Tô sư tỷ của ta, tất cả tiệm phù văn cùng chuỗi cửa hàng pháp khí từ chối tiếp đón người đó.
Ở trong mắt bọn họ, Tô Thập không có thuật pháp, đơn thuần nhu nhược, thực dễ bị người ta khinh thường, là đối tượng bọn họ cần bảo hộ.
Thẳng đến khi đại yêu ngàn năm đột kích, tiền tuyến tràn ngập nguy cơ.
Bọn họ mới nhìn thấy Tô Thập một chân đá đại yêu biến về nguyên hình, vẻ mặt nhu nhược mà vỗ ngực chính mình, “Thật đáng sợ! Thật đáng sợ! Thương thay đôi mắt của ta, nhưng nguyên hình vẫn có điểm đáng yêu.”
Mọi người:…
# tuy rằng ta không vẽ bùa, không thuật pháp, nhưng không ngại trở thành đại lão mãn cấp #
# ta một quyền đá xuống, yêu quái mạng cũng không còn #
Một câu tóm tắt: Đại lão mãn cấp dạ dày không tốt, chỉ muốn ăn cơm mềm.
Lập ý: Nữ chủ không ngừng vươn lên, phát triển nghề phụ.