Cục Cưng Yếu Đuối Là Trùm Lão Đại Mãn Cấp
Chương 3: Vườn Thú
Trạch Miêu
07/12/2023
Mỹ nhân mặt lạnh không biểu tình đứng trước quan tài, khí chất lạnh lùng khiến tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy như ở trong mùa đông lạnh giá, chỉ muốn khoát nhiều thêm một chiếc áo nữa cho mình.
“Căn cứ lời khai của hai tên trộm mộ, cô gái trong quan tài đã rời đi.” Cô gái thanh tú bên cạnh cung kính nói, cô là đệ tử của Lăng Tuyết tông, khi biết được dị biến ở Cửu Hằng sơn liền tới đây, mà trước mặt cô là chưởng môn Lăng Tuyết tông – Ngọc Phù chân nhân, cũng là thân đệ tử Cửa Hằng quán trên Cửu Hằng sơn này.
Ngày 11 tháng 8 của hai mươi năm trước, toàn bộ thế giới rung chuyển, cửu tinh liên châu, suốt 49 ngày mặt trời bị che lấp bởi vật thể lạ. Chính phủ Hoa quốc nhanh chóng kiểm soát tình hình nên không có gì nghiêm trọng. Sau trận mưa to trên toàn thế giới, không khí mát mẻ hơn, nhiều người cảm thấy được sự biến hóa của nhân loại.
Kết luận của Chính phủ sau khi điều tra nhận định: cơn mưa này đã thay đổi căn cốt của con người, làm họ phát triển dị năng, thích hợp tu tiên.
Trong quán trình này, những tu sĩ có thực lực lớn mạnh đã phát triển thế lực riêng, Ngọc Phù chân nhân là một người trong số đó. Cô từ trên Cửu Hằng sơn dựa vào dị năng hệ băng nổi tiếng khắp nơi rồi thành lập Lăng Tuyết tông.
Vị sư tổ này của cô luôn ở trong tông môn tu luyện, nếu Cửu Hằng sơn không xảy ra chuyện kinh động này khiến sư tổ phải tự mình chạy tới.
Quê quán của Ngọc Phú chân nhân - Cửu Hằng sơn là điểm du lịch của nhiều người Hoa Hạ năm đó, nhưng khi trời đất xảy ra dị tượng Cửu Hằng sơn liền xuất hiện kết giới, sư tổ cũng không thể đi vào. Có người tò mò đi vào liền bị áp lực vô hình áp chế trong phạm vi một ngàn mét cách núi Cửu Hằng không thể vào được.
“Có giám sát ở gần đây không? Có kiểm tra được gì không?” Ngọc Phù chân nhân hỏi.
Thời Hoan nói: “Không có, trong phạm vi mười mấy cây số trước Cửu Hằng sơn từ trường rất rối loạn, máy theo dõi không thể hoạt động được, nên cũng không phát hiện được gì ạ.” Dừng một chút lại nói: “Bây giờ núi Cửu Hằng đã trở lại như trước, cũng khôi phục từ trường. Sư tổ, vị rời đi kia là đồng môn của ngài sao?”
Ngọc Phú chân nhân luôn lãnh đạm vậy mà khi nhắt tới người kia thần sắc lại thêm phần ôn nhu, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười, giống như tuyết liên nở rộ, đẹp động lòng người dù là phụ nữ khi nhìn thấy cũng sẽ ngây người trước vẻ đẹp này.
Như thanh âm của châu ngọc rơi vào tai cô.
“Đó là sư muội mà ta thương nhất, các ngươi có thể kêu là tiểu sư thúc tổ. Trước đây cô ấy bị thương, cho nên ta dùng linh dược của sư môn làm cô ấy giả chết, cũng sử dụng trận pháp trong truyền thuyết để trị thương, cuối cùng giờ cô ấy đã khôi phục rồi.”
Cái này cũng là lý do mà Ngọc Phù chân nhân giải thích với người ngoài. Hai mươi năm trước, bọn họ dùng hết thủ đoạn, cũng không thể làm tiểu sư muội sống lại, chỉ có thể nhịn đau chôn cất. Sau khi núi Cửu Hằng bị phong tỏa, tới việc thờ cúng cũng không thể làm, chuyện này đã trở thành nỗi đâu vĩnh viễn trong lòng ba người họ.
Không nghĩ tới, tiểu sư muội còn có thể sống lại. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ mơ ước năng lực sống lại này của tiểu sư muội, hơn nữa mệnh cách tiểu sư muội đặc thù, rất dễ trở thành mục tiêu của người có ý đồ xấu. Vì vậy cô liền nói là do công dụng của linh dược và trận pháp.
Dù như thế nào cô cũng phải tìm được tiểu sư muội, bảo vệ em ấy thật tốt, không để em ấy bị thương chút nào.
Kính trọng trưởng bối nên Thời Hoan nghe được lời giải thích của sư tổ không có chút nghi ngờ, ánh mắt đầy sự kính ngưỡng “Thì ra là vậy, những dụng cụ học tập này cũng là đồ dùng cho trận pháp ạ?”
Sử dụng những đồ dùng học tập có thể tìm thấy ở bất cứ đâu này để bày trận pháp, có thể thấy thực lực của sư tổ lúc đó mạnh tới mức nào, thật khiến người ta ngưỡng mộ, không hổ là sư tổ!
Vẻ mặt Ngọc Phù chân nhận cứng đờ trong giây lát, cô nặng nệ gật đầu.
“Sư tổ, nếu sư thúc tổ đã rời đi, chúng ta có cần đánh tiếng cho mấy tông môn kia, để cho bọn họ tìm sư thúc tổ không ạ?”
Sắc mặt Ngọc Phù bình tĩnh trở lại, giọng nói chắc chắn: “Không cần, em ấy đã về Lăng Tuyết tông nghỉ ngơi rồi.”
Như vậy mọi người sẽ không thăm dò tung tích của tiểu sư muội, nhiều nhất là tập trung vào Lăng Tuyết tông mà thôi.
Thời Hoan là một đệ tử thông minh, rất nhanh đã phản ứng lại, giọng nói khẳng định: “Đúng vậy, chúng ta nên chuẩn bị tiệc chào mừng Tiểu sư thúc tổ ạ.”
Ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Phù chân nhân không khỏi hiện lên thần sắc lo lắng.
Cho dùng như thế nào cũng phải nhanh chóng tìm được A Thập. A Thập yếu đuối, ngây thơ như vậy một mình bên ngoài sẽ chịu nhiều đau khổ.
Để cho A Thập có thể sớm tìm được cô, cô quyết định thay đổi phong cách khiêm tốn trước đây, làm thêm việc để gây chú ý, nhận phỏng vấn cũng là một ý không tồi. Kết giới ở Phương Nam mấy năm gần đây đang bị nới lỏng, Ma tộc đang rục rịch, nếu có thể tiêu diệt được thủ lĩnh của phe địch, nói không chừng còn có thể đi lên bản tin thời sự, A Thập có thể tìm nàng dễ hơn.
A Thập từ nhỏ đã thích xem bản tin thời sự là một fan trung thành. Cô phải để cho A Thập biết ai mới là người em ấy tin cậy được!
…
Người đáng thương trong suy nghĩ của sư tỷ - Tô Thập đang ăn một bữa thịnh soạn.
“Ăn nhiều chút, ở đây tôi có rất nhiều đồ ăn.”
Cô gái có gương mặt tròn vo nhìn hai má phồng phồng của Tô Thập lộ vẻ từ ai không tương xứng với tuổi tác.
Thật đáng yêu, nhìn cô gái dễ thương ăn ngon lành như vậy còn dễ thương hơn!
Cô là Thẩm Quân, giám đốc sở thú Tô Giang, cô được thừa kế sở thú theo di chúc của chú cô ngay khi tốt nghiệp. Vườn thú tư nhân không lớn, chỉ có ba mươi loài động vật và đang trên bờ vực phát sản. Nhưng Thẩm Quân vẫn làm việc chăm chỉ, nỗ lực làm tăng khách hàng.
Kết quả hôm qua phát hiện lưới sắt của vườn thú không biết bị cái gì làm rách, hai con gà rừng biến mất. Kiểm tra giám sát phát hiện là một con chồn con đã phá lưới sắt bắt gà rừng đi. Lưới sắt của bọn họ đều dùng loại kiên cố nhất, có thể dùng tay phá hủy lưới sắt không cần nghĩ cũng biết con chồn này không bình thường.
Không đợi Thẩm Quân đi mời đại sư hỗ trợ đuổi con chồn nay đi, sau khi nếm được đồ ngon con chồn này lại tới.
Lần nữa xuất hiện, lúc thấy bọn họ còn không sợ chút nào, thậm chí còn phóng to thân thể lên tới ba thước. Móng vuốt giơ lên đất đá ngã, quét đuôi một cái nhà gỗ sụp đổ.
Đang cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Tô Thập đi ngang qua cứu họ một mạng. Cô ấy chỉ giơ chân đạp một cái, con chồn đang to lớn nháy mắt trờ lại hình dáng bình thường, bị cô ấy cầm trong tay chỉ có thể nhu nhược kêu nhỏ.
Trong mắt Thẩm Quân tuổi còn nhỏ đã có thể đánh lui chồn tinh, Tô Thập nhất định là đệ tử của đại môn phái.
Tô Thập mới tình lại không bao lâu đã ăn hết một nồi cơm trắng có chút chưa thỏa mãn buông chén xuống.
Cô chớp đôi mắt, thanh âm mềm nhũn “Tôi bị mất chứng minh thư, có thể làm việc ở đậy không ạ?”
Thẩm Quân tự động bổ não xong biểu tình hiểu rõ: “Là môn phái để em ra ngoài rèn luyện đúng không?”
Tô Thập mặc dù thực lực cao, chỉ một chút đã xử được chồn tinh, nhưng người nhìn ngơ ngác rất dễ lừa gạt, nếu để cô ấy một mình có thể gặp kẻ xấu rồi bị lợi dụng, còn không bằng để cô ấy ở bên cạnh mình.
Hả?
Tô Thập nghi ngờ một chút rồi gật đầu
“Đúng”
Nếu đã có người giúp cô nghĩ lý do, liền không cần giải thích lại! Tuy trên người cô có phí bồi thường của hai tên trộm mộ, nhưng với thế giới của hai mươi năm sau cô không biết gì hết, muốn đổi vàng cũng không dễ. Cho nên cô cần tìm cho mình một chỗ bao ăn bao ở còn có thể tìm hiểu tin tức bên ngoài.
Thẩm Quân nhìn đần đần, còn sẽ tự bổ não, cô liền cọ cơm ở đây đi!
Tất nhiên, không phải ăn chùa ở chùa, cô cũng sẽ làm việc.
Ánh mắt cô không nhịn được nhìn đến con chồn tinh kia --- đây chính là kết quả chiến đấu của cô đấy! Đối phương đáng rúc mình trong lồng, thân thể nhỏ nhỏ, hoàn toàn không có một chút phách lối của một giờ trước.
Tô Thập cũng có chút mơ màng, cô không biết tại sao mình giải quyết được đối phương, giống như chỉ đá một cái? Chân cô lợi hại như thế sao?
Lúc cô đang suy nghĩ lung tung, Thẩm Quân cũng đang tò mò về Tô Thập, hỏi: “Nhiệm vụ rèn luyện của em là gì? Có cần tôi giúp gì không?”
“Nếu như không thể nói thì không cần phải nói.” Cô ấy như nhớ ra gì đó vội vàng che miệng lại.
Tô Thập vội ho khan một tiếng, thần thái vô tội “Tôi muốn tìm người, tìm mấy cái đại sư có bản lĩnh.”
Trong trí nhớ của cô, hai mươi năm trước sư huynh sư tỷ đã rất lợi hại, dưới núi có không ít nhà giàu có mời bọn họ hỗ trợ. Hai mươi năm sau bọn họ còn lợi hại hơn, danh tiếng lớn hơn.
“Tên họ là gì? Tôi có thể hỏi giúp em một chút.”
“Nhị sư tỷ ta kêu Thúy Hoa! Tô Thúy Hoa! Đặc biệt đẹp như thần tiên vậy, thực lực đặc biệt cao cường!” Lúc nói lời này, ánh mắt Tô Thập tỏa sáng, trong lòng cô, sư tỷ là giỏi nhất!
Vẻ mặt Thẩm Quân cứng đờ trong giây lát, cái tên này … là cái tên rất bình thường, khi nghe cô chỉ muốn theo phản xạ mà hô “Thúy Hoa, lên dưa cải chua”.
“Bây giờ nữ đại sư có danh tiếng lớn nhất là Ngọc Phù chân nhân, thứ hai là Trương Nhược Thủy của núi Tùng Sơn…” Thẩm Quân kể ra mấy cái tên nhưng không có ai tên Tô Thúy Hoa mà Tô Thập cần tìm.
Nhìn ánh sáng trong mắt Tô Thập từng chút từng chút ảm đạm xuống, Thẩm Quân càng chắc chắn Tô Thập bị đồng môn gài bẫy. Cả nước lớn như vậy, muốn cô ấy tìm một người chỉ biết mỗi cái tên, rõ ràng là cố ý bắt nạt cô ấy mà.
Tô Thập rất buồn, cô ấy không hiểu ------- rõ rằng trước lúc bất tình, sư tỷ cũng được xem là người thực lực không tầm thường, hai mươi năm sau không thể tra ra tung tích. Thể giới này sao có thể trở nên đáng sợ như vậy? Đừng nói với cô là đầy đường kim đan, nguyên anh nhiều như chó đi.
Tô Thập tự cảm thấy mình nhở bé, lệ nóng dâng trào, chân tay run lẩy bẩy.
Thẩm Quân nhìn Tô Thập càng thấy đồng tình.
Thời điểm hai người nước mắt lưng tròng nhìn nhau, một thanh âm như sấm đánh vang rền vang lên.
“Đám phàm tục các ngươi, mau giao cháu trai ta ra đây!”
“Lại mang năm con gà rừng lên ta sẽ tha mạng cho các ngươi!”
Thẩm Quân chỉ thấy thanh âm kia làm tai cô phải đổ máu, theo bản năng muốn che hai lỗ tai lại.
Chồn tinh đang bị nhốt liền khôi phục tinh thần, kích động đứng lên “ Lão tổ tông, mau cứu con!”
“Hai nhân loại này không chỉ giam con, còn không có con ăn cơm! Con rất đói!”
Hắn ta ẩm ỉ hướng Tô Thập nói: “Lão tổ tông của ta là đại yêu ngàn năm, các ngươi chờ đem tất cả gà rừng đều giao ra đi!”
Thẩm Quân đang hoảng sợ nghe thấy lời này nhịn không được oán thầm: Bọn họ rốt cuộc muốn ăn bao nhiêu gà rừng nhà cô vậy ạ, giờ này còn nhớ mãi không quên!
Đại yêu ngàn năm?
Khuôn mặt của Thẩm Quân và Tô Thập đều trằng bệch mà có chung một ý tưởng----lần này xong rồi.
Giây kế tiếp, lúc đại yêu xông lên, Tô Thập phản xạ có điều kiện, nhất chân, đạp đối phương ra ngoài.
“Thật thúi! Đừng tới gần tôi!”
Mùi của đối phương làm cô muốn ói.
Phanh một tiếng, chồn tinh nhỏ trơ mắt nhìn vị cứu tinh của mình bị Tô Thập đá lên không trung tạo ra đường parabol tuyệt đẹp, giữa không trung bị hiện nguyên hình, bốn chân giơ lên trời rồi rơi xuống đất, cảnh tượng giống hắn một ngày trước như đúc.
Giờ khắc này, chồn tinh nhỏ nghe được âm thanh tan nát cõi lòng của mình.
“Căn cứ lời khai của hai tên trộm mộ, cô gái trong quan tài đã rời đi.” Cô gái thanh tú bên cạnh cung kính nói, cô là đệ tử của Lăng Tuyết tông, khi biết được dị biến ở Cửu Hằng sơn liền tới đây, mà trước mặt cô là chưởng môn Lăng Tuyết tông – Ngọc Phù chân nhân, cũng là thân đệ tử Cửa Hằng quán trên Cửu Hằng sơn này.
Ngày 11 tháng 8 của hai mươi năm trước, toàn bộ thế giới rung chuyển, cửu tinh liên châu, suốt 49 ngày mặt trời bị che lấp bởi vật thể lạ. Chính phủ Hoa quốc nhanh chóng kiểm soát tình hình nên không có gì nghiêm trọng. Sau trận mưa to trên toàn thế giới, không khí mát mẻ hơn, nhiều người cảm thấy được sự biến hóa của nhân loại.
Kết luận của Chính phủ sau khi điều tra nhận định: cơn mưa này đã thay đổi căn cốt của con người, làm họ phát triển dị năng, thích hợp tu tiên.
Trong quán trình này, những tu sĩ có thực lực lớn mạnh đã phát triển thế lực riêng, Ngọc Phù chân nhân là một người trong số đó. Cô từ trên Cửu Hằng sơn dựa vào dị năng hệ băng nổi tiếng khắp nơi rồi thành lập Lăng Tuyết tông.
Vị sư tổ này của cô luôn ở trong tông môn tu luyện, nếu Cửu Hằng sơn không xảy ra chuyện kinh động này khiến sư tổ phải tự mình chạy tới.
Quê quán của Ngọc Phú chân nhân - Cửu Hằng sơn là điểm du lịch của nhiều người Hoa Hạ năm đó, nhưng khi trời đất xảy ra dị tượng Cửu Hằng sơn liền xuất hiện kết giới, sư tổ cũng không thể đi vào. Có người tò mò đi vào liền bị áp lực vô hình áp chế trong phạm vi một ngàn mét cách núi Cửu Hằng không thể vào được.
“Có giám sát ở gần đây không? Có kiểm tra được gì không?” Ngọc Phù chân nhân hỏi.
Thời Hoan nói: “Không có, trong phạm vi mười mấy cây số trước Cửu Hằng sơn từ trường rất rối loạn, máy theo dõi không thể hoạt động được, nên cũng không phát hiện được gì ạ.” Dừng một chút lại nói: “Bây giờ núi Cửu Hằng đã trở lại như trước, cũng khôi phục từ trường. Sư tổ, vị rời đi kia là đồng môn của ngài sao?”
Ngọc Phú chân nhân luôn lãnh đạm vậy mà khi nhắt tới người kia thần sắc lại thêm phần ôn nhu, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười, giống như tuyết liên nở rộ, đẹp động lòng người dù là phụ nữ khi nhìn thấy cũng sẽ ngây người trước vẻ đẹp này.
Như thanh âm của châu ngọc rơi vào tai cô.
“Đó là sư muội mà ta thương nhất, các ngươi có thể kêu là tiểu sư thúc tổ. Trước đây cô ấy bị thương, cho nên ta dùng linh dược của sư môn làm cô ấy giả chết, cũng sử dụng trận pháp trong truyền thuyết để trị thương, cuối cùng giờ cô ấy đã khôi phục rồi.”
Cái này cũng là lý do mà Ngọc Phù chân nhân giải thích với người ngoài. Hai mươi năm trước, bọn họ dùng hết thủ đoạn, cũng không thể làm tiểu sư muội sống lại, chỉ có thể nhịn đau chôn cất. Sau khi núi Cửu Hằng bị phong tỏa, tới việc thờ cúng cũng không thể làm, chuyện này đã trở thành nỗi đâu vĩnh viễn trong lòng ba người họ.
Không nghĩ tới, tiểu sư muội còn có thể sống lại. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ mơ ước năng lực sống lại này của tiểu sư muội, hơn nữa mệnh cách tiểu sư muội đặc thù, rất dễ trở thành mục tiêu của người có ý đồ xấu. Vì vậy cô liền nói là do công dụng của linh dược và trận pháp.
Dù như thế nào cô cũng phải tìm được tiểu sư muội, bảo vệ em ấy thật tốt, không để em ấy bị thương chút nào.
Kính trọng trưởng bối nên Thời Hoan nghe được lời giải thích của sư tổ không có chút nghi ngờ, ánh mắt đầy sự kính ngưỡng “Thì ra là vậy, những dụng cụ học tập này cũng là đồ dùng cho trận pháp ạ?”
Sử dụng những đồ dùng học tập có thể tìm thấy ở bất cứ đâu này để bày trận pháp, có thể thấy thực lực của sư tổ lúc đó mạnh tới mức nào, thật khiến người ta ngưỡng mộ, không hổ là sư tổ!
Vẻ mặt Ngọc Phù chân nhận cứng đờ trong giây lát, cô nặng nệ gật đầu.
“Sư tổ, nếu sư thúc tổ đã rời đi, chúng ta có cần đánh tiếng cho mấy tông môn kia, để cho bọn họ tìm sư thúc tổ không ạ?”
Sắc mặt Ngọc Phù bình tĩnh trở lại, giọng nói chắc chắn: “Không cần, em ấy đã về Lăng Tuyết tông nghỉ ngơi rồi.”
Như vậy mọi người sẽ không thăm dò tung tích của tiểu sư muội, nhiều nhất là tập trung vào Lăng Tuyết tông mà thôi.
Thời Hoan là một đệ tử thông minh, rất nhanh đã phản ứng lại, giọng nói khẳng định: “Đúng vậy, chúng ta nên chuẩn bị tiệc chào mừng Tiểu sư thúc tổ ạ.”
Ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Phù chân nhân không khỏi hiện lên thần sắc lo lắng.
Cho dùng như thế nào cũng phải nhanh chóng tìm được A Thập. A Thập yếu đuối, ngây thơ như vậy một mình bên ngoài sẽ chịu nhiều đau khổ.
Để cho A Thập có thể sớm tìm được cô, cô quyết định thay đổi phong cách khiêm tốn trước đây, làm thêm việc để gây chú ý, nhận phỏng vấn cũng là một ý không tồi. Kết giới ở Phương Nam mấy năm gần đây đang bị nới lỏng, Ma tộc đang rục rịch, nếu có thể tiêu diệt được thủ lĩnh của phe địch, nói không chừng còn có thể đi lên bản tin thời sự, A Thập có thể tìm nàng dễ hơn.
A Thập từ nhỏ đã thích xem bản tin thời sự là một fan trung thành. Cô phải để cho A Thập biết ai mới là người em ấy tin cậy được!
…
Người đáng thương trong suy nghĩ của sư tỷ - Tô Thập đang ăn một bữa thịnh soạn.
“Ăn nhiều chút, ở đây tôi có rất nhiều đồ ăn.”
Cô gái có gương mặt tròn vo nhìn hai má phồng phồng của Tô Thập lộ vẻ từ ai không tương xứng với tuổi tác.
Thật đáng yêu, nhìn cô gái dễ thương ăn ngon lành như vậy còn dễ thương hơn!
Cô là Thẩm Quân, giám đốc sở thú Tô Giang, cô được thừa kế sở thú theo di chúc của chú cô ngay khi tốt nghiệp. Vườn thú tư nhân không lớn, chỉ có ba mươi loài động vật và đang trên bờ vực phát sản. Nhưng Thẩm Quân vẫn làm việc chăm chỉ, nỗ lực làm tăng khách hàng.
Kết quả hôm qua phát hiện lưới sắt của vườn thú không biết bị cái gì làm rách, hai con gà rừng biến mất. Kiểm tra giám sát phát hiện là một con chồn con đã phá lưới sắt bắt gà rừng đi. Lưới sắt của bọn họ đều dùng loại kiên cố nhất, có thể dùng tay phá hủy lưới sắt không cần nghĩ cũng biết con chồn này không bình thường.
Không đợi Thẩm Quân đi mời đại sư hỗ trợ đuổi con chồn nay đi, sau khi nếm được đồ ngon con chồn này lại tới.
Lần nữa xuất hiện, lúc thấy bọn họ còn không sợ chút nào, thậm chí còn phóng to thân thể lên tới ba thước. Móng vuốt giơ lên đất đá ngã, quét đuôi một cái nhà gỗ sụp đổ.
Đang cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Tô Thập đi ngang qua cứu họ một mạng. Cô ấy chỉ giơ chân đạp một cái, con chồn đang to lớn nháy mắt trờ lại hình dáng bình thường, bị cô ấy cầm trong tay chỉ có thể nhu nhược kêu nhỏ.
Trong mắt Thẩm Quân tuổi còn nhỏ đã có thể đánh lui chồn tinh, Tô Thập nhất định là đệ tử của đại môn phái.
Tô Thập mới tình lại không bao lâu đã ăn hết một nồi cơm trắng có chút chưa thỏa mãn buông chén xuống.
Cô chớp đôi mắt, thanh âm mềm nhũn “Tôi bị mất chứng minh thư, có thể làm việc ở đậy không ạ?”
Thẩm Quân tự động bổ não xong biểu tình hiểu rõ: “Là môn phái để em ra ngoài rèn luyện đúng không?”
Tô Thập mặc dù thực lực cao, chỉ một chút đã xử được chồn tinh, nhưng người nhìn ngơ ngác rất dễ lừa gạt, nếu để cô ấy một mình có thể gặp kẻ xấu rồi bị lợi dụng, còn không bằng để cô ấy ở bên cạnh mình.
Hả?
Tô Thập nghi ngờ một chút rồi gật đầu
“Đúng”
Nếu đã có người giúp cô nghĩ lý do, liền không cần giải thích lại! Tuy trên người cô có phí bồi thường của hai tên trộm mộ, nhưng với thế giới của hai mươi năm sau cô không biết gì hết, muốn đổi vàng cũng không dễ. Cho nên cô cần tìm cho mình một chỗ bao ăn bao ở còn có thể tìm hiểu tin tức bên ngoài.
Thẩm Quân nhìn đần đần, còn sẽ tự bổ não, cô liền cọ cơm ở đây đi!
Tất nhiên, không phải ăn chùa ở chùa, cô cũng sẽ làm việc.
Ánh mắt cô không nhịn được nhìn đến con chồn tinh kia --- đây chính là kết quả chiến đấu của cô đấy! Đối phương đáng rúc mình trong lồng, thân thể nhỏ nhỏ, hoàn toàn không có một chút phách lối của một giờ trước.
Tô Thập cũng có chút mơ màng, cô không biết tại sao mình giải quyết được đối phương, giống như chỉ đá một cái? Chân cô lợi hại như thế sao?
Lúc cô đang suy nghĩ lung tung, Thẩm Quân cũng đang tò mò về Tô Thập, hỏi: “Nhiệm vụ rèn luyện của em là gì? Có cần tôi giúp gì không?”
“Nếu như không thể nói thì không cần phải nói.” Cô ấy như nhớ ra gì đó vội vàng che miệng lại.
Tô Thập vội ho khan một tiếng, thần thái vô tội “Tôi muốn tìm người, tìm mấy cái đại sư có bản lĩnh.”
Trong trí nhớ của cô, hai mươi năm trước sư huynh sư tỷ đã rất lợi hại, dưới núi có không ít nhà giàu có mời bọn họ hỗ trợ. Hai mươi năm sau bọn họ còn lợi hại hơn, danh tiếng lớn hơn.
“Tên họ là gì? Tôi có thể hỏi giúp em một chút.”
“Nhị sư tỷ ta kêu Thúy Hoa! Tô Thúy Hoa! Đặc biệt đẹp như thần tiên vậy, thực lực đặc biệt cao cường!” Lúc nói lời này, ánh mắt Tô Thập tỏa sáng, trong lòng cô, sư tỷ là giỏi nhất!
Vẻ mặt Thẩm Quân cứng đờ trong giây lát, cái tên này … là cái tên rất bình thường, khi nghe cô chỉ muốn theo phản xạ mà hô “Thúy Hoa, lên dưa cải chua”.
“Bây giờ nữ đại sư có danh tiếng lớn nhất là Ngọc Phù chân nhân, thứ hai là Trương Nhược Thủy của núi Tùng Sơn…” Thẩm Quân kể ra mấy cái tên nhưng không có ai tên Tô Thúy Hoa mà Tô Thập cần tìm.
Nhìn ánh sáng trong mắt Tô Thập từng chút từng chút ảm đạm xuống, Thẩm Quân càng chắc chắn Tô Thập bị đồng môn gài bẫy. Cả nước lớn như vậy, muốn cô ấy tìm một người chỉ biết mỗi cái tên, rõ ràng là cố ý bắt nạt cô ấy mà.
Tô Thập rất buồn, cô ấy không hiểu ------- rõ rằng trước lúc bất tình, sư tỷ cũng được xem là người thực lực không tầm thường, hai mươi năm sau không thể tra ra tung tích. Thể giới này sao có thể trở nên đáng sợ như vậy? Đừng nói với cô là đầy đường kim đan, nguyên anh nhiều như chó đi.
Tô Thập tự cảm thấy mình nhở bé, lệ nóng dâng trào, chân tay run lẩy bẩy.
Thẩm Quân nhìn Tô Thập càng thấy đồng tình.
Thời điểm hai người nước mắt lưng tròng nhìn nhau, một thanh âm như sấm đánh vang rền vang lên.
“Đám phàm tục các ngươi, mau giao cháu trai ta ra đây!”
“Lại mang năm con gà rừng lên ta sẽ tha mạng cho các ngươi!”
Thẩm Quân chỉ thấy thanh âm kia làm tai cô phải đổ máu, theo bản năng muốn che hai lỗ tai lại.
Chồn tinh đang bị nhốt liền khôi phục tinh thần, kích động đứng lên “ Lão tổ tông, mau cứu con!”
“Hai nhân loại này không chỉ giam con, còn không có con ăn cơm! Con rất đói!”
Hắn ta ẩm ỉ hướng Tô Thập nói: “Lão tổ tông của ta là đại yêu ngàn năm, các ngươi chờ đem tất cả gà rừng đều giao ra đi!”
Thẩm Quân đang hoảng sợ nghe thấy lời này nhịn không được oán thầm: Bọn họ rốt cuộc muốn ăn bao nhiêu gà rừng nhà cô vậy ạ, giờ này còn nhớ mãi không quên!
Đại yêu ngàn năm?
Khuôn mặt của Thẩm Quân và Tô Thập đều trằng bệch mà có chung một ý tưởng----lần này xong rồi.
Giây kế tiếp, lúc đại yêu xông lên, Tô Thập phản xạ có điều kiện, nhất chân, đạp đối phương ra ngoài.
“Thật thúi! Đừng tới gần tôi!”
Mùi của đối phương làm cô muốn ói.
Phanh một tiếng, chồn tinh nhỏ trơ mắt nhìn vị cứu tinh của mình bị Tô Thập đá lên không trung tạo ra đường parabol tuyệt đẹp, giữa không trung bị hiện nguyên hình, bốn chân giơ lên trời rồi rơi xuống đất, cảnh tượng giống hắn một ngày trước như đúc.
Giờ khắc này, chồn tinh nhỏ nghe được âm thanh tan nát cõi lòng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.