Cục Cưng Yếu Đuối Là Trùm Lão Đại Mãn Cấp
Chương 4: Chồn Tinh
Trạch Miêu
07/12/2023
Hoàng Thuật được xem như là con chồn có tu vi ngàn năm, chỉ cần không đụng tới các đại yêu đang ẩn cư kia thì nó có thể đi ngang ở vùng đất này. Phải biết rằng thực lực mạnh nhất của nhóm đại yêu kia đã sớm tới tiểu thiên thế giới. Nhất là khi hai mươi năm trước trời đất xuất hiện dị tượng, linh khí bắt đầu hồi phục, nó cảm nhận được tu vi có thể đột phá. Thậm chí đánh bại Hồ tộc, Bạch tộc, Liễu tộc làm vang danh Hoàng tộc, nó rất đắc ý.
Vì tương lai có thể vượt qua thiên kiếp thuận lợi, nó cũng không phải tu luyện cái gì tà tu đi gây tai họa. Nhưng che chở cho con cháu cũng khó tránh khỏi. Lần này bị bắt là con chồn tinh nhỏ mà ngày thường nó yêu thương nhất, ngay cả khi đi ra ngoài cũng mang chút quà về cho.
Sau khi biết vì bắt mấy con gà mà chồn tin nhỏ bị loài người giữ lại, Hoàng Thuật liền nổi giận.
Chồn ăn gà là chuyện hiển nhiên, bọn họ ăn mấy con gà thì thể nào, ít nhất bọn họ không hại người mà.
Vừa nhận được tin này, nó liền lập tức chạy tới, chuẩn bị cứu cháu mình ra, thuận tiện để con người này lại bồi thường gà rừng cho nó. Trước đó nó cũng có điều tra qua, vườn thú này rất nhỏ toàn là những người trẻ tuổi không có kinh nghiệm, một tu sĩ cũng không có, nó chỉ cần dùng thuật che mắt rồi lộ ra cơ thể nguy nga, liền có thể dọa bọn họ sợ tè ra quần.
Nhất là khi nhìn đến hai cô gái nhỏ đang run rẩy, nó càng nhìn bằng nửa con mắt. Nhưng nó không nghĩ tới tình cảnh của nó lúc này.
Cô gái nhỏ kia vừa nhất chân, nó liền cảm nhận như có ngọn núi đè lên người, huyết mạch sục sôi lên, sợ hãi theo bản năng. Nó không thể khống chế được mà trở lại nguyên hình, pháp lực cuồn cuộn trong cơ thể biến mất, cơ thể suy nhược như lúc mới sinh ra, phanh một tiếng rơi xuống đất, ngã chỗng vó lên trời. Cú ngã này cũng ngã vỡ kiêu ngạo tự tin của nó. Trên mặt Hoàng Thuật toàn là mờ mịt và sợ hãi.
Nó ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đạp nó trở về nguyên hình. Cô gái yếu đuối gương mặt mờ mịt vô tội, da thịt trắng nõn chỉ cần bóp nhẹ một cái liền sẽ để lại dấu tay đặt biệt dễ khi dễ.
Nhưng rơi vào mắt nó liền trờ thành đại ma vương không thể trêu chọc. Dù như thế nào sự sợ hãi lúc đó là đều chắc chắn.
Lần này nó đá phải ván sắt rồi.
Tô Thập đang bị Hoàng Thuật phóng đại cũng đang mờ mịt.
Đại yêu ngàn năm sao có thể yếu như vậy. Giống con chồn tinh nhỏ kia, một đạp liền có thể giải quyết, không phải con chồn con này lừa cô chứ?
Đầu năm nay thực lực yêu quái yếu như vậy sao?
Cô không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong lòng “Ngươi thật sự là đại yêu ngàn năm sao?”
“Yếu, quá yếu!” Ngữ khí của cô càng nhấn mạnh thêm.
Sự nghi ngờ đó như con dao đâm vào tim Hoàng Thuật, bể thành từng mảnh, những năm gần đây tới chỗ nào nó cũng được tân bốc, nịnh nọt có khi nào bị nghi ngờ như vậy đâu.
Chồn tinh nhỏ rốt cuộc hồi phục lại tinh thần theo bản năng giải thích cho lão tổ tông của nó
“Lão tổ tông là đại yêu mạnh nhất khu quanh đây …” Mới rồi nhất định là lão tổ tông bị ám toán, chờ hắn khôi phục thực lực sẽ đòi lại công đạo.
“Im miệng!”
Hoàng Thuật quát hắn, còn ngại mình không đủ mất mặt sao? Lúc này còn thổi phồng tu hành của nó, chẳng những không lên mặt được mà còn khiến nó như ếch ngồi đáy giếng vậy.
Nó che mặt nói: “Tôi không phải, tôi chỉ mới học biến hình thôi”.
Tô Thập liền hiểu ra, thì ra mới học hóa hình, khó tránh thực lực yếu như thế. May cho nó gặp phải cô, nếu không mạng nhỏ của nó đã không còn.
“Người tên gì?”
Toàn thân Hoàng Thuất cứng đò, nói ra tên của đứa cháu mình “Tôi tên là Hoàng Tá”
Con chồn nhỏ ngơ ngác, trơ mắt nhìn lão tổ tông giả mạo chú hai mình, hình tượng lão tổ tông vĩ đại trong lòng nó trở thành bọt biển. Có vẻ Tô Thập rất lợi hại? Đến lão tổ tông cũng không làm gì được cô?
Tô Thập đi tới xách Hoàng Thuật lên, ak còn rất nặng. Cô lắc đầu một cái
“Thực lực yếu không phải chuyện mất mặt, không cần phải giả mạo đại yêu đâu. May mà ngươi gặp phải người yếu như ta, không so đo với ngươi.”
Da mặt Hoàng Thuật co rút, cô gài này cố ý giễu cợt hắn sao? Thực lực cô mà gọi là yếu trên thế giới này không tồn tại người mạnh nữa.
Nhìn ánh mắt thành khẩn không chút giả vờ của cô gái -----Cô còn thật sự nghĩ như vậy. Cô ấy còn không biết chính xác thực lực của mình, có còn thiên lý hay không ạ. Sớm biết có đại lão ở đây, có nói gì nó cũng sẽ không tới.
Hoàng Thuật cảm thấy có ngụm máu ở cổ mà cảm xúc lẫn lộn.
…
Chủ vườn thú Thẩm Quân thấy chồn tinh ở trước mặt Tô Thập rất yên phận, cũng bớt sợ hãi ------ dù sao Tô Thập cũng có ở đây!
Cô ấy bắt đầu tính tổn thất, lúc chồn tinh tới không có thu liễm thực lực trực tiếp phá hủy tường ngoài của vườn thú, còn làm hư mấy lướt sắt.
Những cái này đều là tiền cả!
Hơn nữa trước đó bọn nó còn ăn gà rừng, Thẩm Quân nhìn con chồn lớn không có ý tốt.
Cô ấy đâu lòng nói: “Ba con gà rừng bị các ngươi ăn đều là động vật bảo vệ quốc gia, so với các ngươi còn quý giá hơn!”
Hoàng Thuật bịt tai không nghe xem như chồn con ăn. Nó mặc dù rất muốn chạy, nhưng đang bị Tô Thập xách nó còn không thể sử dụng pháp thuật, chỉ có thể giả câm.
Thẩm Quân nhanh chóng tính toán xong, lạnh lùng nói “Tổng tổn thất là sáu vạn tám ngàn…”
Vườn thú của cô ấy cũng không có tiếng gì, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tiền mặt bằng, nếu không phải nhà cô còn có phòng cho thuê cuộc sống sẽ rất khó khăn, giờ còn thêm tổn thất này, thật đâu tim mà.
Tô Thập nhìn chằm chằm Hoàng Thuật một lúc, nói: “Trong vườn thú vừa lúc không có chồn, vậy để chúng nó bán nghệ trả nợ đi. Cô có cảm thấy tướng mạo của chúng rất được không?”
Ánh mắt kia, vành mắt đen, khóe miệng còn có một vòng lông đen, giống như vẽ râu lên vậy, có thần thái của lão gia gia.
Nói không chừng còn có thể hấp dẫn ít khách du lịch.
Ánh mắt Thẩm Quân phát sáng, có thể thử một chút.
Hoàng Thuật thấy yêu không xong rồi. Nó đường đường là đại yêu ngàn năm, lại muốn nó bán thân trả nợ?
Rõ ràng là làm nhục nó, nó cự tuyệt!
Chờ nó tìm được cơ hội thoát khỏi tay cô gái này, điều đầu tiên là chạy. Dù sao hắn cũng nói tên của tiểu bối, không sợ mất mặt.
Tô Thập chờ Thẩm Quân in hợp đồng liền đặt trước mặt hai con chồn để chúng in dấu tay.
Thẩm Quân rất yên lòng giao cho Tô Thập, rồi đi quét dọn chỗ ở cho bọn nó. Cô cảm thấy bọn nó đã thành tinh là có kiêu ngạo của yêu quái, không đến nổi ký hợp đồng xong không nhận đâu.
Để tránh lộ ý định của mình Hoàng Thuật ngoan ngoãn dùng móng vuốt đề mực đỏ rồi ấn lên hợp đồng. Nó cảm thấy Tô Thập rất ngây thơ, hợp đồng loài người làm sao có thể trói buộc được nó, trừ khi yêu thần làm chứng lập lời thề. Cái gọi là hợp đồng, trong mắt nó chỉ là tờ giấy vụn nên nó ấn dấu tay không chút trở ngại.
Chồn con thấy lão tổ của nó thức thời như vậy cũng không dám có ý kiến, ký xuống hợp đồng bán thân, dù có bị truyền ra ngoài cũng có lão tổ ở phía trước rồi.
Song khi Hoàng Thuật ấn chỉ tay mình lên liền cảm nhận được khế ước đã thành lập, khế ước còn rất mạnh, như xiềng xích trói chặc tim nó vậy.
Nó phải làm cảnh trong vườn thú trong một năm và không được tổn thương con người.
Nếu vi phạm, Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu thân, bị thiên kiếp giáng xuống.
Nó trực tiếp tê liệt ngã trên hợp đồng mà toát mồ hôi lạnh ------Tô Thập là con người sao? Cô rốt cuộc có thân phận gì?
Nó bị bại bởi cô ấy, hình như không oan.
…
Chờ khi hai con chồn ngây ngốc trong chỗ của chúng, Thẩm Quân liền nói bọn nó phối hợp một chút, quay chụp máy cái video dễ thương rồi phát lên mạng. Có lẽ chồn tự mang vận khí, vừa đăng video lên liên có hai người có chút nổi tiếng đẩy lên làm có nhiều người xem.
Thêm vé vào cửa của vườn bách thú không măc, chỉ có 20 nguyên, làm thẻ năm cũng chỉ tốn 128 nguyên cho nên khách tới thăm quan dần nhiều lên làm cho Thẩm Quân rất vui. Đây tất cả là vận khí Tô Thập mang tới.
Phải thêm đồ ăn cho Tô Thập mới được!
Hoàng Thuật cùng Hoàng Hòa bận rộng làm những biểu cảm sinh động, khiến cho khách tham quan thích thú reo hò.
Từng video quay nó được truyền bá rộng rãi, làm nó nổi tiếng ở trong giới động vật.
Video ngày một nhiều không tránh khỏi bị nhiều người tới xem, không, chính xác mà nói là yêu tới xem.
Trong một ngôi nhà
Một ông già với khuôn mặt trẻ con đang bấm vào ipad, ông là tộc trưởng Bạch tộc Bạch Nhạc Minh, cũng là đại yêu ngàn năm – Nhím yêu. Cái ipad này là vãn bối hiếu kính cho hắn, để hắn có thể không cần ra ngoài mà vẫn có thể xem được thể giới rực rỡ ngoài kia. Hắn hay xem nhất là video về động vật.
Chợt một tựa đề rơi vào mắt hắn.
[Khiếp sợ! Thú tính vặn vẹo hay đạo đức chôn vùi có thể khiến một con chồn học được thắt nút anh đào!]
Chồn?
Không phải là chồn tinh chứ?
Chợt nhớ tới Hoàng Thuật tộc trưởng Hoàng tộc, trong lòng Bạch Nhạc Minh có chút không dễ chịu. Hắn thay đổi suy nghĩ muốn xem một chút là con chồn tinh nào, rồi lại nói một tiếng với Hoàng Thuật, xem như đưa cái nhân tình.
Sau khi linh khí khôi phục, càng có nhiều yêu rục rịch, ngày thường bốn tộc bọn họ hay đối lập nhau, nhưng khi đối ngoại đều đồng lòng chống lại ngoại xâm.
Vì vậy hắn liền mở video ra.
Ngay sau đó hắn như bị sét đánh.
Trời ơi là hắn hóa mắt sao? Con chồn trong video thắt nút anh đào này sao giống Hoàng Thuật như vậy?
Vì tương lai có thể vượt qua thiên kiếp thuận lợi, nó cũng không phải tu luyện cái gì tà tu đi gây tai họa. Nhưng che chở cho con cháu cũng khó tránh khỏi. Lần này bị bắt là con chồn tinh nhỏ mà ngày thường nó yêu thương nhất, ngay cả khi đi ra ngoài cũng mang chút quà về cho.
Sau khi biết vì bắt mấy con gà mà chồn tin nhỏ bị loài người giữ lại, Hoàng Thuật liền nổi giận.
Chồn ăn gà là chuyện hiển nhiên, bọn họ ăn mấy con gà thì thể nào, ít nhất bọn họ không hại người mà.
Vừa nhận được tin này, nó liền lập tức chạy tới, chuẩn bị cứu cháu mình ra, thuận tiện để con người này lại bồi thường gà rừng cho nó. Trước đó nó cũng có điều tra qua, vườn thú này rất nhỏ toàn là những người trẻ tuổi không có kinh nghiệm, một tu sĩ cũng không có, nó chỉ cần dùng thuật che mắt rồi lộ ra cơ thể nguy nga, liền có thể dọa bọn họ sợ tè ra quần.
Nhất là khi nhìn đến hai cô gái nhỏ đang run rẩy, nó càng nhìn bằng nửa con mắt. Nhưng nó không nghĩ tới tình cảnh của nó lúc này.
Cô gái nhỏ kia vừa nhất chân, nó liền cảm nhận như có ngọn núi đè lên người, huyết mạch sục sôi lên, sợ hãi theo bản năng. Nó không thể khống chế được mà trở lại nguyên hình, pháp lực cuồn cuộn trong cơ thể biến mất, cơ thể suy nhược như lúc mới sinh ra, phanh một tiếng rơi xuống đất, ngã chỗng vó lên trời. Cú ngã này cũng ngã vỡ kiêu ngạo tự tin của nó. Trên mặt Hoàng Thuật toàn là mờ mịt và sợ hãi.
Nó ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đạp nó trở về nguyên hình. Cô gái yếu đuối gương mặt mờ mịt vô tội, da thịt trắng nõn chỉ cần bóp nhẹ một cái liền sẽ để lại dấu tay đặt biệt dễ khi dễ.
Nhưng rơi vào mắt nó liền trờ thành đại ma vương không thể trêu chọc. Dù như thế nào sự sợ hãi lúc đó là đều chắc chắn.
Lần này nó đá phải ván sắt rồi.
Tô Thập đang bị Hoàng Thuật phóng đại cũng đang mờ mịt.
Đại yêu ngàn năm sao có thể yếu như vậy. Giống con chồn tinh nhỏ kia, một đạp liền có thể giải quyết, không phải con chồn con này lừa cô chứ?
Đầu năm nay thực lực yêu quái yếu như vậy sao?
Cô không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong lòng “Ngươi thật sự là đại yêu ngàn năm sao?”
“Yếu, quá yếu!” Ngữ khí của cô càng nhấn mạnh thêm.
Sự nghi ngờ đó như con dao đâm vào tim Hoàng Thuật, bể thành từng mảnh, những năm gần đây tới chỗ nào nó cũng được tân bốc, nịnh nọt có khi nào bị nghi ngờ như vậy đâu.
Chồn tinh nhỏ rốt cuộc hồi phục lại tinh thần theo bản năng giải thích cho lão tổ tông của nó
“Lão tổ tông là đại yêu mạnh nhất khu quanh đây …” Mới rồi nhất định là lão tổ tông bị ám toán, chờ hắn khôi phục thực lực sẽ đòi lại công đạo.
“Im miệng!”
Hoàng Thuật quát hắn, còn ngại mình không đủ mất mặt sao? Lúc này còn thổi phồng tu hành của nó, chẳng những không lên mặt được mà còn khiến nó như ếch ngồi đáy giếng vậy.
Nó che mặt nói: “Tôi không phải, tôi chỉ mới học biến hình thôi”.
Tô Thập liền hiểu ra, thì ra mới học hóa hình, khó tránh thực lực yếu như thế. May cho nó gặp phải cô, nếu không mạng nhỏ của nó đã không còn.
“Người tên gì?”
Toàn thân Hoàng Thuất cứng đò, nói ra tên của đứa cháu mình “Tôi tên là Hoàng Tá”
Con chồn nhỏ ngơ ngác, trơ mắt nhìn lão tổ tông giả mạo chú hai mình, hình tượng lão tổ tông vĩ đại trong lòng nó trở thành bọt biển. Có vẻ Tô Thập rất lợi hại? Đến lão tổ tông cũng không làm gì được cô?
Tô Thập đi tới xách Hoàng Thuật lên, ak còn rất nặng. Cô lắc đầu một cái
“Thực lực yếu không phải chuyện mất mặt, không cần phải giả mạo đại yêu đâu. May mà ngươi gặp phải người yếu như ta, không so đo với ngươi.”
Da mặt Hoàng Thuật co rút, cô gài này cố ý giễu cợt hắn sao? Thực lực cô mà gọi là yếu trên thế giới này không tồn tại người mạnh nữa.
Nhìn ánh mắt thành khẩn không chút giả vờ của cô gái -----Cô còn thật sự nghĩ như vậy. Cô ấy còn không biết chính xác thực lực của mình, có còn thiên lý hay không ạ. Sớm biết có đại lão ở đây, có nói gì nó cũng sẽ không tới.
Hoàng Thuật cảm thấy có ngụm máu ở cổ mà cảm xúc lẫn lộn.
…
Chủ vườn thú Thẩm Quân thấy chồn tinh ở trước mặt Tô Thập rất yên phận, cũng bớt sợ hãi ------ dù sao Tô Thập cũng có ở đây!
Cô ấy bắt đầu tính tổn thất, lúc chồn tinh tới không có thu liễm thực lực trực tiếp phá hủy tường ngoài của vườn thú, còn làm hư mấy lướt sắt.
Những cái này đều là tiền cả!
Hơn nữa trước đó bọn nó còn ăn gà rừng, Thẩm Quân nhìn con chồn lớn không có ý tốt.
Cô ấy đâu lòng nói: “Ba con gà rừng bị các ngươi ăn đều là động vật bảo vệ quốc gia, so với các ngươi còn quý giá hơn!”
Hoàng Thuật bịt tai không nghe xem như chồn con ăn. Nó mặc dù rất muốn chạy, nhưng đang bị Tô Thập xách nó còn không thể sử dụng pháp thuật, chỉ có thể giả câm.
Thẩm Quân nhanh chóng tính toán xong, lạnh lùng nói “Tổng tổn thất là sáu vạn tám ngàn…”
Vườn thú của cô ấy cũng không có tiếng gì, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tiền mặt bằng, nếu không phải nhà cô còn có phòng cho thuê cuộc sống sẽ rất khó khăn, giờ còn thêm tổn thất này, thật đâu tim mà.
Tô Thập nhìn chằm chằm Hoàng Thuật một lúc, nói: “Trong vườn thú vừa lúc không có chồn, vậy để chúng nó bán nghệ trả nợ đi. Cô có cảm thấy tướng mạo của chúng rất được không?”
Ánh mắt kia, vành mắt đen, khóe miệng còn có một vòng lông đen, giống như vẽ râu lên vậy, có thần thái của lão gia gia.
Nói không chừng còn có thể hấp dẫn ít khách du lịch.
Ánh mắt Thẩm Quân phát sáng, có thể thử một chút.
Hoàng Thuật thấy yêu không xong rồi. Nó đường đường là đại yêu ngàn năm, lại muốn nó bán thân trả nợ?
Rõ ràng là làm nhục nó, nó cự tuyệt!
Chờ nó tìm được cơ hội thoát khỏi tay cô gái này, điều đầu tiên là chạy. Dù sao hắn cũng nói tên của tiểu bối, không sợ mất mặt.
Tô Thập chờ Thẩm Quân in hợp đồng liền đặt trước mặt hai con chồn để chúng in dấu tay.
Thẩm Quân rất yên lòng giao cho Tô Thập, rồi đi quét dọn chỗ ở cho bọn nó. Cô cảm thấy bọn nó đã thành tinh là có kiêu ngạo của yêu quái, không đến nổi ký hợp đồng xong không nhận đâu.
Để tránh lộ ý định của mình Hoàng Thuật ngoan ngoãn dùng móng vuốt đề mực đỏ rồi ấn lên hợp đồng. Nó cảm thấy Tô Thập rất ngây thơ, hợp đồng loài người làm sao có thể trói buộc được nó, trừ khi yêu thần làm chứng lập lời thề. Cái gọi là hợp đồng, trong mắt nó chỉ là tờ giấy vụn nên nó ấn dấu tay không chút trở ngại.
Chồn con thấy lão tổ của nó thức thời như vậy cũng không dám có ý kiến, ký xuống hợp đồng bán thân, dù có bị truyền ra ngoài cũng có lão tổ ở phía trước rồi.
Song khi Hoàng Thuật ấn chỉ tay mình lên liền cảm nhận được khế ước đã thành lập, khế ước còn rất mạnh, như xiềng xích trói chặc tim nó vậy.
Nó phải làm cảnh trong vườn thú trong một năm và không được tổn thương con người.
Nếu vi phạm, Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu thân, bị thiên kiếp giáng xuống.
Nó trực tiếp tê liệt ngã trên hợp đồng mà toát mồ hôi lạnh ------Tô Thập là con người sao? Cô rốt cuộc có thân phận gì?
Nó bị bại bởi cô ấy, hình như không oan.
…
Chờ khi hai con chồn ngây ngốc trong chỗ của chúng, Thẩm Quân liền nói bọn nó phối hợp một chút, quay chụp máy cái video dễ thương rồi phát lên mạng. Có lẽ chồn tự mang vận khí, vừa đăng video lên liên có hai người có chút nổi tiếng đẩy lên làm có nhiều người xem.
Thêm vé vào cửa của vườn bách thú không măc, chỉ có 20 nguyên, làm thẻ năm cũng chỉ tốn 128 nguyên cho nên khách tới thăm quan dần nhiều lên làm cho Thẩm Quân rất vui. Đây tất cả là vận khí Tô Thập mang tới.
Phải thêm đồ ăn cho Tô Thập mới được!
Hoàng Thuật cùng Hoàng Hòa bận rộng làm những biểu cảm sinh động, khiến cho khách tham quan thích thú reo hò.
Từng video quay nó được truyền bá rộng rãi, làm nó nổi tiếng ở trong giới động vật.
Video ngày một nhiều không tránh khỏi bị nhiều người tới xem, không, chính xác mà nói là yêu tới xem.
Trong một ngôi nhà
Một ông già với khuôn mặt trẻ con đang bấm vào ipad, ông là tộc trưởng Bạch tộc Bạch Nhạc Minh, cũng là đại yêu ngàn năm – Nhím yêu. Cái ipad này là vãn bối hiếu kính cho hắn, để hắn có thể không cần ra ngoài mà vẫn có thể xem được thể giới rực rỡ ngoài kia. Hắn hay xem nhất là video về động vật.
Chợt một tựa đề rơi vào mắt hắn.
[Khiếp sợ! Thú tính vặn vẹo hay đạo đức chôn vùi có thể khiến một con chồn học được thắt nút anh đào!]
Chồn?
Không phải là chồn tinh chứ?
Chợt nhớ tới Hoàng Thuật tộc trưởng Hoàng tộc, trong lòng Bạch Nhạc Minh có chút không dễ chịu. Hắn thay đổi suy nghĩ muốn xem một chút là con chồn tinh nào, rồi lại nói một tiếng với Hoàng Thuật, xem như đưa cái nhân tình.
Sau khi linh khí khôi phục, càng có nhiều yêu rục rịch, ngày thường bốn tộc bọn họ hay đối lập nhau, nhưng khi đối ngoại đều đồng lòng chống lại ngoại xâm.
Vì vậy hắn liền mở video ra.
Ngay sau đó hắn như bị sét đánh.
Trời ơi là hắn hóa mắt sao? Con chồn trong video thắt nút anh đào này sao giống Hoàng Thuật như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.