Quyển 4 - Chương 4: ĐỊA CHỈ CỦA HUYỀN HỎA TÔNG
Dực Phong Trảm
16/04/2013
Theo trận pháp không gian vỡ tan, Âm Mộc đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể chính là đã bị trận pháp cắn trả, trong nháy mắt trọng thương đến không dậy nổi. Lôi huyền thừa tuyệt trận này vốn là Âm Mộc trong lúc vô ý phát hiện một trong thượng cổ trận pháp, Âm Mộc bố trí hết mấy diễn kỉ mới thành, chỉ là trận pháp uy lực quá lớn, Âm Mộc tu vi không đủ, cũng chỉ có thể miễn cưỡng dẫn ra thiên cương cức lôi, nếu như là người khác, Tần Vũ bọn họ tuyệt đối khó có khả năng thoát khỏi.
Tần Vũ Linh Nguyệt hai người từ trong trận pháp đi ra, liền thấy trận pháp bên ngoài trừ Âm Mộc ra còn có một nghìn đệ tử của hắn, Âm Mộc sau khi khởi động trận pháp liền đưa một nghìn chúng đệ tử toàn bộ mang ra ngoài trận pháp, chính hắn cũng bị ở ngoài điều khiển trận pháp.
Tần Vũ ánh mắt thản nhiên quét ra xung quanh, người xung quanh cũng không dưới mấy chục vạn người, Tần Vũ có chút cảm thán: “Một Hư Giả có thể bồi dưỡng nhiều đệ tử như vậy, nếu tất cả Hư Giả đều khai tông lập phái như vậy, vậy chẳng phải là Hư Giả cuồn cuộn gia tăng không ngừng, Giới Giả sớm muộn có một ngày sẽ bị diệt trong tay Hư Giả.
Người xung quanh Tần Vũ Linh Nguyệt hai người cũng không để ý, dù sao thực lực chênh lệch không phải nhiều người có thể bù đắp, thản nhiên liếc nhìn nơi Âm Mộc đang nằm, Âm Mộc đã bị trận pháp cắn trả, Linh Hồn Chi Tâm đồng dạng đã bị bị thương nặng, đã bất tỉnh nhân sự. Tần Vũ liền ngồi xếp bằng bắt đầu điều tức, Linh Nguyệt đồng dạng nhìn quanh bốn phía, không thèm để ý chút nào liền khoanh chân bắt đầu khôi phục.
Thương thế của hai người rất nặng, nếu không có một trong chín giới ảnh cổ quái sau lưng Tần Vũ xảy ra biến hóa, hai người đã sớm không chịu được, cuối cùng lại dùng hết lực lượng cuối cùng trên người mới cố gắng trốn thoát.
Những người xung quanh Âm Phong, không ngừng hướng về phía Tần Vũ hai người la hét: “Hai người các ngươi, mau thả sư phụ ta ra, nếu không, các ngươi hôm nay cũng đừng mong rời khỏi nơi này!”
“Đúng! Thả sư phụ chúng ta, nếu không, nếu không các ngươi sẽ thực đẹp mắt…”
“Các ngươi hai kẻ hỗn đản, sư phó của ta hảo tâm bắt chuyện các ngươi, các ngươi cư nhiên đối đãi với như thế sư phó ta, ta cuối cùng sẽ trả lại cho các ngươi gấp bội.”
※※※
Các tiếng chửi không dứt bên tai, nhưng không ai đủ can đảm lao tới, Tần Vũ chậm rãi mở mắt, trong ánh mắt hiện lên một tia dị sắc, thản nhiên nhìn quanh mọi người, mọi người lúc này không ai dám nói gì nữa, Tần Vũ lại lần nữa nhắm mắt, hấp thu thiên gian diễn giới chi lực trôi nổi, trên người thương thế đang nhanh chóng khôi phục.
Chốc lát, Tần Vũ cùng Linh Nguyệt hai người đồng thời mở mắt, hai người nhìn thoáng qua nhau, sau đó đều cười, Linh Nguyệt chỉ Âm Mộc ở một bên nói: “Mới rồi hắn nói ngươi đều nghe thấy rồi, hiện tại xem ra thực chính là thiên ý a, cư nhiên như vậy cũng dám dụng đến ngươi, a a!”
Tần Vũ mỉm cười: “Nguyên bản còn tưởng rằng cần tìm từng Hư Giả một, hiện giờ xem ra không cần, không nghĩ tới Âm Mộc cư nhiên lại biết, hai Giới Giả theo như lời hắn nói nhất định chính là đại ca và nhị ca ta, chỉ là không biết Huyền Hỏa tông tông chủ trong miệng hắn lại là nhân vật thế nào.”
Linh Nguyệt gật đầu, nói: “Chúng ta hay là hỏi Âm Mộc trước đã, Linh Hồn Chi Tâm của hắn đã bị thương nặng, hắc hắc, cái này gọi là tự làm tự chịu.” Linh Nguyệt dứt lời, nhìn thoáng qua, Âm Mộc nằm ở nơi đó, phất tay một đạo năng lượng đi qua, thương thế trên người Âm Mộc dần chuyển biến tốt, Âm Mộc từ trong hôn mê tỉnh lại, hai mắt kinh hãi nhìn hai người nói: “Ngươi, các ngươi đến cùng muốn thế nào!” Thoáng vận kình, phát hiện công lực đã bị phong ấn.
Linh Nguyệt mỉm cười nói: “Âm Mộc thượng nhân, ngươi thực chính là thực bản lãnh a, cư nhiên dựa vào trận pháp này đả thương chúng ta đến mức này, nếu như không giết ngươi, còn thực là khó phát tiết phẫn hận trong lòng ta a!” Linh Nguyệt mỉm cười nhìn Âm Mộc, tươi cười nhu hòa như thế, nhưng trong mắt Âm Mộc lại giống như ác ma vậy.
Âm Mộc sợ hãi nói: “Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì, đừng tưởng rằng Giới Giả các ngươi có thể không kiêng nể gì như thế, ta nói cho ngươi, giết ta, các ngươi cũng đừng mong sống sót.”
Tần Vũ khoát tay, ý bảo Linh Nguyệt không nên nói như vậy, Tần Vũ nhìn hắn nói: “Nga! Ngươi nói thử xem a, chúng ta giết ngươi như thế nào sống không nổi, lẽ nào ngươi sau lưng còn có người nào sao?”
Âm Mộc âm trầm cười nói: “Hắc hắc, có loại ngươi tự thử xem, chỉ cần ta chết, các ngươi cái gì cũng đừng nghĩ đến, ta nghĩ các ngươi khẳng định là vì hai Giới Giả kia mà đến.”
Tần Vũ đứng dậy, hung hăng đạp Âm Mộc một cái, mỉm cười: “Aa, ngươi hay là thành thực nói đi, hai người kia ở nơi nào, còn có tình huống của cái gì Huyền Hỏa tông kia, cũng nói rõ ràng cho ta, nếu không ngươi hôm nay đừng mơ còn sống rời khỏi nơi này.”
Âm Mộc thầm nghĩ: “Ta nói, ngươi còn không đem ta giết mới là lạ.” Âm Mộc thản nhiên cười nói: “Hắc hắc, muốn ta nói cũng có thể, bất quá ngươi trước tiên thả ta ra, Huyền Hỏa tông ở trên đại lục này cực kì bí ẩn, nếu không có ta, các ngươi vĩnh viễn cũng đừng mong tìm thấy.”
Tần Vũ trong lòng không vui, hơi giận nói: “Đừng có giỡn mặt với ta, nếu ngươi không nói, hôm nay ngươi cũng đừng mong sống rời đi, ta mặc kệ sau lưng ngươi có người nào đó, Tần Vũ ta không dễ bị lừa như vậy đâu.”
Âm Mộc cười khan mấy tiếng, sau đó nói: “Ngươi giết ta rồi thì đừng mong biết được cái gì, mấy Hư Giả ở cức huyền đại lục này, biết Huyền Hỏa tông ở nơi nào chỉ có mình ta. Như vậy đi, chúng ta giao dịch thế này, ta đưa các ngươi đi tìm Huyền Hỏa tông, các ngươi cũng bỏ qua ta cùng một nghìn đệ tử ta, từ đây về sau chúng ta không ân không oán, việc hôm nay cũng bỏ qua.”
Tần Vũ trầm tư hồi lâu, lạnh nhạt nói: “Ta làm sao tin tưởng ngươi, ta làm sao biết ngươi không gạt ta?”
Âm Mộc mỉm cười nói: “Ta lấy linh hồn của ta lập huyết thệ, nếu đi ngược lại, sẽ chết dưới thiên phạt, mãi mãi không được siêu sinh.” Vừa nói một lũ linh hồn tràn đến, tung bay giữa không trung, trong nháy mắt biến mất giữa trời.
Tần Vũ thản nhiên cười nói: “Như thế, rất tốt, Linh Nguyệt, giúp hắn bỏ cấm chế trong người đi!” Linh Nguyệt gật đầu, vung tay, một đạo lam sắc quang mang bắn thẳng vào trong người Âm Mộc.
Âm Mộc cảm nhận được cấm chế trong cơ thể đã được giải trừ, hơi dò xét hình huống bản thân một chút, sau đó thản nhiên nói: “Hiện giờ Linh Hồn Chi Tâm của ta bị thương nặng, ta nghĩ chờ thương thế của ta khôi phục, chúng ta hãy đi thế nào?”
Tần Vũ lắc đầu, nói: “Không được, chúng ta đi liền, thêm một ngày, hai vị ca ca của ta càng gặp nhiều nguy hiểm, nếu như ngươi còn muốn dây dưa, ngươi có tin ta lập tức giết ngươi.”
“Ai, đừng! Vậy các ngươi chờ một chút, ta đi sắp sếp một chút đã đi, thế nào.” Âm Phong từ từ nói.
Tần Vũ gật đầu, Âm Mộc liền hướng tới một nghìn đệ tử đối diện đi tới. Linh Nguyệt nhìn thoáng qua Âm Mộc, sau đó nói với Tần Vũ: “Tại sao muốn làm như vậy? Ngươi nghe lúc trước hắn nói, rõ ràng người Huyền Hỏa tông và hắn có chút cừu hận, như thế tin tưởng hắn, chúng ta ngược lại là giúp hắn có phải không?”
Tần Vũ khoát tay, nói: “Đầu tiên, chúng ta đều là lần đầu tiếp xúc Hư Giả, chiến đấu lúc trước cũng chỉ là đánh với trận pháp mà thôi, đối với thủ đoạn của Hư Giả chúng ta cũng không hiểu, dọc đường đi cùng hắn, thuận tiện tìm hiểu; thứ hai, chúng ta cũng không biết Huyền Hỏa tông ở đâu, cùng với một đám tìm kiếm không bằng tin tưởng hắn một lần, đê cho hắn đưa chúng ta môn vào, ba là, nghe khẩu khí của hắn vừa rồi, chẳng lẽ phía sau hắn thực thế lực gì đó, nếu như chúng ta tùy tiện động thủ, có lẽ sẽ rước lấy một ít phiền toái không cần thiết. Hơn nữa cho dù không có hắn, chúng ta vẫn đang muốn đi Huyền Hỏa tông, mặc kệ như thế nào, chúng ta cẩn thận chút là được.”
Linh Nguyệt gật đầu, cũng không nhắc lại. Xa xa Âm Mộc lại đã đi tới, hướng về phía hai người nói: “Đi thôi, ta sẽ dẫn các ngươi đi vào.” Vừa nói liền bay về phía xa, Tần Vũ hai người cũng đi theo.
Trên bầu trời, Tần Vũ nhìn nơi phía dưới, lớn tiếng nói: “Theo như lời ngươi thì ta vừa tới nơi nào?”
Âm Mộc khẽ cười nói: “Cức huyền đại lục này có hai nơi nguy hiểm, thứ nhất là hư không cổ trận, thứ hai đó là u nhiên hỏa toàn ở Huyền Hỏa tông, chỗ đó rất cổ quái, chính là thiên nhiên hình thành, một đạo thiên nhiên vòng xoáy do hỏa diễm hình thành, xuyên qua vòng xoáy chính là Huyền Hỏa tông, cũng không biết Lý Can kia dùng biện pháp gì, đem cả u nhiên hỏa toàn ẩn lại, cho nên mới không bị ngoại giới biết đến.”
Linh Nguyệt lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi như thế nào biết được chỗ của u nhiên hỏa toàn kia?”
Âm Mộc dừng một chút nói: “Đó là vì, vì ta từng cùng Huyền Hỏa tông chủ có quen biết, tự nhiên cũng đi qua nơi đó, chỉ là sau này vì có chút chuyện, giữa chúng ta ngược lại thành cừu nhân, cho nên ta liền một mực thối lui ở tại Âm Thiên Tông, nếu không ngoại giới lôi huyền thừa tuyệt trận kia hắn còn chút e ngại, ta đã sớm bị hắn diệt rồi. Chỉ là hiện giờ hắn có hai Giới Giả kia, nếu thực sự để hắn thành công, ta thực muốn xong hết rồi.”
Tần Vũ gật đầu, đột nhiên trong lòng một loại cảm giác bất an tự nhiên sinh ra, Tần Vũ quát to một tiếng: “Không tốt! Mau, chúng ta tăng tốc.” Âm Mộc khó hiểu, nhưng vẫn tăng tốc tới cực hạn, trong nháy mắt ba người hóa thành ba đạo quang mang hướng xa xa bay nhanh đi.
※※※
Trong động quật u ám, Hồng Mông và Lâm Mông hai người đã bị phong ấn mấy trăm ức năm, mấy năm nay nọ hồng sắc thân ảnh kia cũng xuất hiện mấy lần, mỗi lần đều từ trên người bọn họ hấp thụ một phần lực lượng, sau đó biến mất vô tung. Hồng Mông Lâm Mông hai người công lực bị phong, hơn nữa còn bị hồng sắc thân ảnh kia hút đi bộ phận, hiện giờ cả người đã không còn chút khí tức nào, giới ấn giữa trán ảm đạm vô quang.
Hồng Mông ánh mắt mông lung, nhàn nhạt nói: “Nhị đệ, ta nghĩ chúng ta sợ là không sống được lâu nữa, không nghĩ tới a, thì ra lúc ở thế giới chúng ta là chúa tể vô thượng a, hiện giờ, hiện giờ lại trở thành tù nhân của người khác, ai!”
Lâm Mông đồng dạng cảm thán: “Ai, hiện giờ xem ra chúng ta giống như tu vi giảm xuống a, nơi này không cách nào sử dụng không gian pháp tắc, không cách nào sử dụng thời gian pháp tắc, chúng ta còn có thể làm gì đây?”
Hồng Mông nhàn nhạt liếc mắt, động quật hôn ám xung quanh, không mở miệng nói chuyện, đột nhiên trong động quật xuất hiện một đạo hồng sắc thân ảnh, Hồng Mông cả giận nói: “Ngươi, ngươi đến cùng muốn làm gì, chúng ta và ngươi không cừu không oán, tại sao lại như vậy với chúng ta.”
Hồng sắc thân ảnh mỉm cười: “Sách sách, chỉ có thể đổ cho các ngươi gặp ta.” Vừa nói một đạo hồng sắc quang mang bắn về phía hai người, hai người nhất thời toàn thân không thể động đậy, hồng sắc thân ảnh nhấc hai người bay ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.