Quyển 4 - Chương 5: U NHIÊN HOẢ TOÀN
Dực Phong Trảm
16/04/2013
Tần Vũ ba người tăng tốc tới cực hạn, Âm Mộc dẫn đầu hạ xuống, rất nhanh lại đến một khe núi, trong khe núi phong cảnh tú lệ, điểu ngữ hoa hương, Tần Vũ nhìn phía trước nói: “Đây là nơi có u nhiên hỏa toàn? Ngươi không lừa ta chứ.” Trước mắt thoạt nhìn chính là một khe núi bình thường mà thôi, Tần Vũ nhìn không ra chút nào khác thường.
Âm Mộc gật đầu, nói: “Nơi này chính là Huyền Hỏa tông, các ngươi hơi lui nửa bước, nhìn ta.” Tần Vũ hai người chợt lui về phía sau nửa bước, chỉ thấy Âm Mộc đứng giữa khe núi kia, trên tay không ngừng kết động ấn quyết cổ quái.
Đột nhiên trước mắt không gian một trận ba động, một cỗ khí tức nóng rực phả vào mặt, Tần Vũ thần sắc cổ quái nhìn không gian phía trước nói: “Thủ pháp thực kỳ quái, không chỉ sinh ra huyễn cảnh, mà ngay cả khí tức vân vân đều hoàn toàn phong tỏa, mà trong lại không nhìn ra có chút dấu vết của trận pháp.” Tần Vũ dù sao cũng là trận pháp tông sư, đối với trận pháp đã có tạo nghệ rất cao, đối với lôi huyền thừa tuyệt trận lúc trước, dù không thể hoàn toàn nhìn thấu, nhưng tồn tại trận pháp cũng rất dễ dàng phán đoán.
Linh Nguyệt đồng dạng gật đầu nói: “Đích xác, nơi này không phải trận pháp, nhưng mới rồi cũng không phải huyễn cảnh, nơi này tựa hồ chỉ là trọng điểm che đậy một chút khí tức của u nhiên hỏa toàn kia, sau đó đem ngoại giới không gian chiết điệp (gấp khúc) một chút, cho nên chúng ta mới không thể điều tra ra, tình huống của nơi này.”
“Không gian chiết điệp?” Tần Vũ kinh ngạc nói: “Đó là gì? Không gian huyền giới tiểu cảnh thiên trình độ ổn định cao như thế, như thế nào có thể làm được không gian chiết điệp chứ?”
Linh Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, sau đó cười khổ lắc đầu: “Nếu ngươi ở chỗ này lâu hơn một chút thì tốt rồi, không gian chiết điệp chỉ là thủ pháp rất đơn giản, không gian vẫn là không gian ban đầu, mà đem không gian hai nơi để cùng một chỗ, cũng giống như hai cánh cửa, rõ ràng giữa có rất nhiều không gian, nhưng ngươi từ cửa này đi vào, cửa kia đi ra, không gian ở giữa hoàn toàn không trải qua, chính là như thế mà thôi.”
Linh Nguyệt dứt lời sau đó cẩn thận nhìn không gian phía trước, lẩm bẩm: “Biết không gian gấp khúc ít nhất người phía trước cũng là Linh Hư Giả.”
Tần Vũ gật đầu, nói: “Trách không được, ta không thể phát hiện, thì ra nơi này vẫn đang thuộc về không gian huyền giới tiểu cảnh thiên mà thôi.”
Linh Nguyệt lắc đầu nói: “Không, không phải ngươi không cách nào phát hiện, mà là ngươi lĩnh ngộ không đủ, ngươi mới là Tâm Giới Giả mà thôi, dù thực lực của ngươi đủ mạnh, nhưng đối với phiến thiên này lĩnh ngộ vẫn chưa đủ, huyền giới tiểu cảnh thiên mỗi chỗ không gian ba động cũng không giống nhau, hai nơi không gian gấp khúc, tự nhiên xuất hiện một tia không tương hợp, cho nên mới có thể quan sát ra.”
Tần Vũ lâm vào trong trầm tư, không hề nhắc lại, chỉ là thản nhiên nhìn Âm Mộc phía trước, chỉ thấy trong không gian ba động không có chút nào dừng lại, dần dần hình ảnh trước mắt giống như thủy văn bình thường tiêu tán, lộ ra một tòa vòng xoáy thực lớn, đường kính khoảng mấy vạn dặm, một cỗ khí tức nóng rực phả vào mặt, trực tiếp xuyên thấu qua thân thể, kích thích linh hồn.
Tần Vũ kinh ngạc cảm thụ được hơi nóng phả vào mặt, cả người chính là đau đớn khó nhịn, phảng phất như bị tan ra, Tần Vũ không khỏi cảm thán: “Đây đến cùng là hỏa diễm gì, cư nhiên lại có uy lực như thế.” Linh hồn của Tần Vũ một nửa sớm đã cùng Tinh Vũ kết hợp lại, mặc dù có khí tức của Tinh Vũ bảo vệ, vẫn đang cảm giác được sóng nhiệt trùng trùng kia.
Âm Mộc lui ra xa xa, nhìn hỏa hồng sắc vòng xoáy thực lớn kia, trầm ngâm: “Đạo vòng xoáy này là thiên nhiên hình thành, từ ngoài cùng đến tận cùng bên trong, uy lực theo thứ tự gia tăng, tầng ngoài cùng là u nhiên linh hỏa, sau đó là huyền nghiệp thánh hỏa, cuối cùng là cức linh cương hỏa, về phần cường hãn nhất trong lửa là cức thiên huyền hỏa cũng không có. Bởi vì u nhiên linh hỏa ngoài cùng chiếm cứ tuyệt đại bộ phân của hỏa toàn này, cho nên nơi này cũng bị xưng là u nhiên hỏa toàn.”
Tần Vũ hiểu ra, nhìn thoáng qua hỏa toàn thực lớn phía trước, đột nhiên một đạo hỏa hồng sắc thân ảnh từ trong hỏa nhãn phi thân ra, Tần Vũ, Linh Nguyệt và Âm Mộc thượng nhân đều nhìn chăm chú vào hồng sắc thân ảnh phía trên hỏa toàn.
Trên bầu trời đạo hỏa hồng sắc thân ảnh kia vóc người gầy yếu, một bộ hồng bào quanh thân, khuôn mặt tiều tụy, hai hàng râu cá trê có chút run rẩy, trong ánh mắt thỉnh thoảng để lộ ra một điểm tinh quang, người nọ ánh mắt thản nhiên liếc qua mọi người phía dưới, sau đó hướng về phía Âm Mộc nói: “Âm Mộc, ngươi mang những người này tới làm gì, chẳng lẽ ngươi muốn chết sao, sách sách.”
Âm Mộc không trả lời, Tần Vũ ở một bên hướng về phía nhân ảnh trên bầu trời kia nói: “Ngươi chính là Lý Can, ta nói ngươi tốt nhất là đem hai vị Giới Giả kia kêu ra đây đi.”
“Ngươi là người phương nào, dám can đảm nói với ta như thế? Sách sách!” Lý Can lúc trước đem chú ý lực đặt ở trên người Âm Mộc, cũng không chú ý tới Tần Vũ và Linh Nguyệt ở một bên, lúc Tần Vũ lên tiếng, Lý Can mới đánh giá hai người một chút, kinh ngạc: “Ngươi, các ngươi cư nhiên là Giới Giả, chẳng lẽ là vì hai người kia mà đến?”
Tần Vũ gật đầu, nói: “Ngươi tốt nhất là đem hai người kia thả ra, đừng để ta làm to chuyện.”
Lý Can mạnh mẽ tự trấn định, hai người trước mắt, một là Tâm Giới Giả, một vị khác là Huyền Giới Giả, chính mình tranh đấu hiển nhiên không có phần thắng nào, hơn nữa xem thần sắc của Âm Mộc kia, hiển nhiên hai người này chính là Âm Mộc đưa đến, chẳng lẽ Âm Mộc muốn mượn đao giết người. Lý Can tròng mắt lắc lư vài vòng, lạnh nhạt nói: “Sách sách, nghĩ không ra, ta cư nhiên lại có mặt mũi lớn như thế, cư nhiên làm phiền hai vị Giới Giả đại nhân quang lâm. Sách sách!”
Lý Can dừng một chút, sau đó liếm môi, nói tiếp: “Bất quá, ta chuẩn bị lâu như vậy, các ngươi nói muốn người ta để lại người, công phu của ta trong dĩ vãng chẳng phải uổng phí sao, sách sách, các ngươi nếu muốn tìm người, trước hãy qua được cửa u nhiên hỏa toàn này đã.” Dứt lời, xoay người lại đi vào trong hỏa nhãn.
Mà trên bầu trời cuối cùng truyền đến một đạo thanh âm, “Âm Mộc, ngươi giỏi thực, vì đối phó ta cư nhiên tìm đến hai Giới Giả, ngươi coi như thực không sợ người đó sao?”
Âm Mộc thần sắc liên tục thay đổi mấy lần, Tần Vũ nhận thấy được hắn khác thường, quay đầu nhìn hắn nói: “Thế nào, theo như lời hắn nói thì ngươi còn đang có ý gì với, người phía sau ngươi đến cùng là ai?”
Âm Mộc trầm tư chốc lát, sau đó nhàn nhạt nói: “Không thể nói, không thể nói, ta đã thực hiện lời thề của ta, đưa các ngươi đến nơi này, hiện giờ ta cũng nên cáo từ.” Vừa nói xoay người liền bay khỏi nơi này.
Tần Vũ nhìn bóng lưng Âm Mộc xa dần, thầm nghĩ: “Xem ra người sau lưng hắn rất lợi hại, ngay cả Lý Can này cũng sợ hãi như thế, ta cần chú ý mới được.” Sau đó xoay người lại, nhìn hỏa toàn thực lớn phía trước, nhàn nhạt nói: “Linh Nguyệt, cô thấy thế nào, hỏa toàn này cũng là lợi hại a, chúng ta nên như thế nào mới tốt.”
Linh Nguyệt nhìn một lát, trầm ngâm: “Chính như theo lời của Âm Mộc, hỏa toàn này có ba tầng, tầng thứ nhất u nhiên linh hỏa không đủ gây ra sợ hãi, tầng thứ hai huyền nghiệp thánh hỏa chúng ta cũng có thể ứng phó, chỉ là tầng thứ ba cức linh cương hỏa này phi thường lợi hại, so với thiên cương cức lôi mà nói là cùng một cấp bậc, chúng ta khẳng định không cách nào xuyên qua. Dù may mắn đi qua, cũng khẳng định là bản thân bị trọng thương, chống lại Lý Can khẳng định là không ổn.”
Tần Vũ nhíu mày, nhìn vòng xoáy thực lớn phía trước kia, trầm giọng: “Huyền Hỏa tông kia, khẳng định là ở trong hỏa nhãn, chỉ không biết Lý Can kia vừa dùng biện pháp gì, có thể tự nhiên đi qua như thế. Như vậy đi, chúng ta hay là toàn lực công kích u nhiên hỏa toàn này thử xem.” Linh nguyệt nghe được, gật đầu.
Trong sát na, Tần Vũ và Linh Nguyệt hai người đều mặc vào giới linh khải của mình, Tần Vũ đưa tay hướng hư không tìm tòi, một đạo cửu thải quang thương trong nháy mắt xuất hiện trong tay Tần Vũ, Tần Vũ cảm thụ được khí tức cửu thải quang thương phát ra, nhàn nhạt nói: “Tinh Thương, hôm nay phải trông vào ngươi rồi.”
Vừa nói Tần Vũ nhấc Tinh Thương, không ngừng thúc dục giới ấn giữa trán, chỉ thấy xung quanh Tinh Thương không ngừng xuất hiện cửu thải quang mang xoay tròn, từng đạo đều tản ra khí thế lẫm liệt, Tần Vũ vung tay, đem Tinh Thương trong tay hướng tới hỏa nhãn thực lớn kia ném tới. Tinh thương không ngừng phóng đại, trong nháy mắt phóng đại mấy ngàn lần, giống như một sao chổi bình thường, xoay tròn nhằm phía hỏa nhãn kia.
Linh Nguyệt cũng toàn lực thúc dục lam sắc giới ấn trên trán, giới ảnh phía sau nhanh chóng xoay tròn, vây vòng quanh linh nguyệt từng vòng xoay tròn, chỉ thấy từng vòng lam sắc năng lượng xuất hiện trên người Linh Nguyệt, Linh Nguyệt hai tay hình thành một đạo thủ ấn cổ quái, năng lượng quanh thân kia mang biến tất cả đều tụ tập lại trong tay Linh Nguyệt, chốc lát, hai tay Linh Nguyệt hoàn toàn hình thành một lam sắc quang cầu thực lớn. Linh Nguyệt hai tay vung lên, quang cầu thoát ly hai tay, trong nháy mắt đánh đến trước thân Tinh Thương, Tinh Thương trong nháy mắt quấn quanh một đạo lam sắc quang mang.
Linh Nguyệt hướng về phía Tần Vũ nói: “Ta đem lực lượng của ta gia thành trên thương của ngươi, hai thứ kết hợp, uy lực tăng gấp bội.” Tần Vũ gật đầu, hai người trong nháy mắt bay ngược mấy vạn dặm, sau đó nhìn hỏa toàn thực lớn kia.
“Phanh” Một tiếng vang thực lớn, Tinh Thương đánh lên hỏa nhãn của hỏa toàn thực lớn kia, một cỗ năng lượng hủy thiên diệt hùng dũng tỏa ra, Tần Vũ hai người trong nháy mắt tại trước thân mình bày ra mấy mặt giới quang thuẫn, năng lượng mãnh liệt lại hỗn loạn quét ngang không gian phương viên mấy ức dặm, Tần Vũ hai người như con thuyền nhỏ giữa sóng gió không ngừng bập bềnh.
Xa xa hỏa toàn thực lớn kia không bị lực lượng thực lớn đánh xơ xác, chỉ là hình thái đã bị bùng nổ đến không thành hình dáng, không còn hình vòng xoáy, mà giống như một cỗ hỏa diễm thực lớn, thiêu đỏ nửa bầu trời.
Năng lượng dần dần trở lại bình tĩnh, không gian phương viên mấy ức dặm đều trở về bình thường, Tần Vũ hai người lẳng lặng nhìn hỏa diễm thực lớn kia, đều nhíu mày, đột nhiên một đạo thanh âm từ trong hỏa diễm vang lên: “Sách sách, vô dụng, u nhiên hỏa toàn chính là thiên tự nhiên mà sinh, trừ phi ngươi đem lửa này hoàn toàn dập tắt, nếu không, là không thể nào phá hỏng.”
Hỏa diễm thực lớn kia phảng phất có sinh mệnh, dần dần vừa lại liền thành hình tròn, sau đó lại từ từ hóa thành vòng xoáy, chậm rãi xoay tròn.
Tần Vũ Linh Nguyệt hai người hai mặt nhìn nhau, đều phân biệt từ trong mắt đối phương thấy được không thể tưởng tượng, đột nhiên đạo thanh âm kia lần nữa vang lên, “Sách sách, thế nào, chỉ bằng các ngươi cũng muốn phá hư nơi này, hừ, đừng có nằm mộng, chỉ cần chờ việc của ta thành, các ngươi ở đó mà chịu chết đi, ha ha!”
Tần Vũ nhìn hỏa toàn thực lớn trước mắt, trầm tư hồi lâu, trên mặt dần dần lộ ra nét cười, xoay người nói với Linh Nguyệt: “Ta có biện pháp tiến vào, chỉ là sau khi đi vào, phải dựa vào ngươi.”
“Biện pháp gì?” Linh Nguyệt ngạc nhiên nói, Tần Vũ lạnh nhạt cười nói: “Chờ xem đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.