Cực Đạo Tinh Thần

Quyển 3 - Chương 6: GIỚI GIẢ HOẢ VIỆT

Dực Phong Trảm

16/04/2013



Hỏa Việt quay đầu, nhìn về phía người vừa đến, cả giận: “Cổ Lôi, tên hỗn đản ngươi, cuối cùng đã xuất hiện sao? Tiểu tử này còn nói không biết ngươi, cáp cáp, hiện giờ ta muốn giết hắn, ngươi cư nhiên có dũng khí ngăn cản ta.”

Cổ Lôi không thèm để ý đến Hỏa Việt, nhìn Tần Vũ nói: “Tần tiểu huynh đệ, ngươi không sao chớ!” Thấy Tần Vũ lắc đầu, Cổ Lôi quay đầu nhìn về phía Hỏa Việt giữa không trung nói: “Hỏa Việt, ngươi muốn tìm chính là ta, cần gì làm khó vị Tần tiểu huynh đệ này chứ?”

“Ta làm khó hắn, ha ha, chỉ là chính hắn không biết tốt xấu, ta lúc đầu đã cho hắn cơ hội, là chính hắn không muốn, Cổ Lôi, ngươi đã xuất hiện, chúng ta giải quyết ân oán tại đây đi.” Hỏa Việt vẻ mặt giận dữ, hiển nhiên giữa hắn và Cổ Lôi có chút thâm cừu đại hận.

Cổ Lôi nhíu mày, xoay người nói với Tần Vũ: “Tần tiểu huynh đệ, xin lỗi, là tại hạ làm phiền ngươi, trước mắt Hỏa Việt kia ở đây, giữa ta và hắn có chút ân oán, đợi việc này xong, ta sẽ tự mình bồi tội với Tần tiểu huynh đệ.” Vừa nói đồng thời hướng tới Tần Vũ khom người hành lễ.

Tần Vũ hơi sửng sốt, vội vã đưa tay nâng Cổ Lôi dậy, thản nhiên nói: “Cổ Lôi huynh, tuyệt đối không thể, ta vừa rồi không tiết lộ hướng đi của các ngươi, cũng chỉ là muốn làm bằng hữu với các vị thôi, a a.”

Cổ Lôi cười ha ha nói: “Hảo hảo, Tần tiểu huynh đệ, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ là bằng hữu, nếu có chuyện gì, tại hạ nhất định nghĩa bất dung từ.” Tần Vũ cùng Cổ Lôi hai người nhìn thoáng qua nhau, cùng cười lớn.

Hỏa Việt ở một bên thấy hai người không để ý đến hắn, trong lòng tất nhiên là giận dữ, chỉ vào Cổ Lôi nói: “Cổ Lôi, ngươi cũng dám không để ta vào mắt, đáng chết, hôm nay ta sẽ kết thúc ngươi tại đây.” Hỏa Việt nói xong, giới ảnh phía sau vẽ ra một đạo hồng sắc quang mang đánh về phía Cổ Lôi.

Cổ Lôi không thèm để ý chút nào, hoàng sắc giới ấn trên trán nhảy lên một trận, trong nháy mắt đã được một thân hoàng sắc khải giáp vây quanh, phía sau một quang cầu hoàng sắc quang mang tung bay, Cổ Lôi tâm ý vừa động, hoàng sắc giới ảnh phía sau kia đồng dạng hóa ra một đạo hoàng sắc quang mang nghênh đón.

Cổ Lôi xoay người hướng tới Giang Vũ, Linh Nguyệt hai người hô lớn: “Nhị đệ, tam muội, Tần tiểu huynh đệ, các ngươi thay huynh chiếu cố, vi huynh đi rồi quay lại.”

Giang Vũ hai người gật đầu cùng Tần Vũ trong nháy mắt rời khỏi mấy vạn dặm, quan sát chiến đấu của Cổ Lôi cùng Hỏa Việt hai người.

Tần Vũ khoanh chân điều tức chốc lát, thương thế đã chuyển biến tốt đẹp quá nửa, hướng về phía Giang Vũ cùng Linh Nguyệt hai người gật đầu, hỏi: “Vị Hỏa Việt này đến cùng là ai, Cổ Lôi huynh thế nào lại quen người như thế?”

Giang Vũ khẽ thở dài, nói: “Kì thực Hỏa Việt vốn không phải thế này, chỉ là năm đó xảy ra một việc, mới khiến cho hắn thay đổi, không chỉ tính cách, khí chất, mà ngay cả phẩm hạnh đều bị chuyển biến, hiện giờ hắn là người tính tình hết sức táo bạo, hơn nữa tương đối nhớ cừu, mạnh hơn hắn hắn không phục tùng, thực lực yếu hơn hắn, chỉ cần hắn không thích, sẽ động thủ diệt trừ người nọ, bao gồm cả giới ấn.”

Tần Vũ gật đầu, nói: “Như vậy hắn đến cùng cùng Cổ Lôi huynh có ân oán gì chứ?”



Giang Vũ lắc đầu, nói: “Không rõ lắm, năm đó đại ca cùng Hỏa Việt này vốn là bằng hữu phi thường tốt, có một lần ra ngoài làm việc, khi cách gần một diễn kỉ mới về, lúc đó, liền không nói lời nào. Lúc ấy trở về chỉ có mình hắn, ta cũng từng hỏi đại ca, về việc của Hỏa Việt, đại ca một chữ cũng không nói. Đến sau này, Hỏa Việt này phảng phất dường như trở thành người khác, suốt ngày đuổi theo đại ca ta, giống như cừu nhân gặp mặt. May mà đại ca thực lực mạnh mẽ, mỗi lần gặp đều làm Hỏa Việt bỏ đánh, nhưng không nhẫn tâm hạ sát thủ.”

“Nga!” Tần Vũ không có nói nữa, dùng giới cảm thấy không gian phía trước, năng lượng hỗn loạn không chịu nổi, vô số tiếng đánh, tiếng nổ mạnh tràn ngập bên tai.

Trên bầu trời, Cổ Lôi hướng về phía Hỏa Việt nói: “Hỏa Việt, nhiều năm như vậy, ngươi còn không buông tha sao?”

Trên khuôn mặt anh tuấn của Hỏa Việt xuất hiện một tia tươi cười đầy dữ tợn, Hỏa Việt gắt gao nhìn chằm chằm Cổ Lôi, cả giận nói: “Cổ Lôi, ngươi đừng ở nơi đó giả vờ nữa, năm đó nếu không phải ngươi, ta đã sớm thành công, vì ngươi, đều vì ngươi.”

Cổ Lôi có chút cau mày nói: “Ai! Năm đó đích xác là ta xin lỗi ngươi, nhưng, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn còn không buông bỏ được sao?”

Hỏa Việt giận quá thành cười, nói: “Ha ha! Buông, nói thực dễ dàng, nếu không có ngươi, ta thế nào lại biến thành thế này, Cổ Lôi, hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi.” Vừa nói lại vọt lên.

Cổ Lôi ngưng thần, con mắt gắt gao nhìn thẳng Hỏa Việt, hắn cũng không dám khinh thường, Hỏa Việt cùng thực lực của hắn vốn sai lệch không lớn, năm đó, hắn đột phá đến Huyền Giới Giả cảnh giới, không nghĩ tới Hỏa Việt đồng dạng cũng đột phá. Hai người tranh đấu nhiều lần, đều đã biết hết thủ đoạn của nhau.

Chỉ thấy Hỏa Việt trong nháy mắt tới ngay trước mặt hắn, một đạo hồng mang hung hăng xẹt qua, giới ấn phía sau Cổ Lôi đồng dạng hóa ra một đạo hoàng sắc quang mang nghênh đón, không trung “phanh” một tiếng vang thực lớn, nổ mạnh ra, một cỗ vô hình khí lưu nhanh chóng hướng bốn phía khuếch tán, xa xa Tần Vũ, Giang Vũ, Linh Nguyệt ba người, không thể không vận công triệt tiêu tuyệt cường xung kích kia.

Khu vực này, trải qua mới rồi Tần Vũ cùng Hỏa Việt hai người chiến đấu, sớm đã tan hoang, hiện tại Cổ Lôi cùng Hỏa Việt hai người giao chiến càng khiến cho cả không gian rung chuyển bất an, vô số năng lượng trong khu vực này không ngừng va chạm, nổ mạnh, Tần Vũ có thể rõ ràng cảm giác được năng lượng sinh ra giữa các va chạm năng lượng này, nếu như là hắn vừa rồi phòng hộ thế nào, lực lượng như vậy đủ để dễ dàng xé rách thân thể của hắn a.

Theo thời gian trôi qua, Hỏa Việt dần dần có điểm lực bất tòng tâm, Cổ Lôi hô lớn: “Hỏa Việt, buông xuống đi, ngươi mới rồi cùng Tần tiểu huynh đệ tranh đấu lâu như vậy, nghĩ tất lực lượng của giới ấn đã tốn không ít rồi.”

“Hừ, không cần ngươi quản, hôm nay không phải ngươi tử chính là ta vong.” Hỏa Việt đôi mắt trợn tròn, miệng không ngừng thở phì phò, hiển nhiên có chút lực bất tòng tâm.

Cổ Lôi nhìn Hỏa Việt, hơi lắc đầu, nói: “Đã như vầy, vậy đừng trách ta không khách khí.” Cổ Lôi để tay ngang tim, toàn lực thúc dục giới ấn trên trán, hoàng sắc giới ảnh phía sau không ngừng mở rộng, sau đó dần dần lơ lửng trước mặt Cổ Lôi.

Hoàng sắc quang cầu chậm rãi xoay tròn, dần dần phóng đại, đường kính đến mấy dặm. Hoàng sắc quang cầu dần dần ngừng lại, trôi nổi giữa Cổ Lôi và Hỏa Việt, hai người mặc dù xa cách mấy nghìn dặm, nhưng Hỏa Việt trong lòng hiểu rõ, Cổ Lôi lần này đã động sát chiêu.

Hoàng sắc quang cầu tản mát ra uy áp mãnh liệt, trùng trùng xung kích lên người, Giang Vũ và Linh Nguyệt hai người không phản ứng, dù sao bọn họ cũng là Huyền Giới Giả, về phần Tần Vũ cũng cảm giác được một cỗ trọng hậu cảm giác trầm trầm áp vào lòng. Đột nhiên hoàng sắc quang cầu bùng nổ, hình thành vô số hoàng sắc tiểu cầu, đều đều phân bố trong phạm vi không gian mấy chục vạn dặm xung quanh, chỉ nghe Cổ Lôi hét lớn một tiếng: “Yên trần, trói buộc.”



Trong phút chốc từng đạo hoàng sắc quang mang từ trong hoàng sắc tiểu quang cầu diễn sinh ra, nối liền vô số hoàng sắc tiểu quang cầu xung quanh, phảng phất như một tấm lưới thực lớn, đem Hỏa Việt vây quanh tại trung ương, Hỏa Việt phẫn nộ quát: “Cổ Lôi, lại là chiêu này, chẳng lẽ ngươi thực cho rằng ta cứ như vậy bị ngươi chế trụ sao?”

Trước người Hỏa Việt một đạo hồng sắc quang mang hiện lên, trong phút chốc chia làm hàng vạn hàng nghìn hồng sắc kiếm nhận, kiếm nhận lại dần dần ngưng tụ lại, hình thành một đạo kinh thiên cự kiếm, thẳng tắp hướng về quang võng xa xa, Hỏa Việt vung tay, không trung hồng sắc cự kiếm kia từ hư không vũ động, trực tiếp hướng tới cự đại quang võng kia chém xuống.

Hồng sắc cự kiếm cùng quang võng đột nhiên va chạm, một trận kinh thiên cự hưởng, vang vọng khắp trời. Hỏa Việt rên lên một tiếng, toàn lực khống chế hồng sắc cự kiếm kia xoay tròn, giống như cái trùy bình thường đâm thẳng quang võng.

Cổ Lôi mỉm cười: “Nga, lấy điểm phá mặt, đáng tiếc a, ngươi không có đủ lực lượng để phá vỡ trói buộc của ta đâu?” Dứt lời, năm ngón tay hé ra hợp lại, cự đại hoàng sắc quang võng kia chậm rãi co rút lại.

Hỏa Việt thao túng cự kiếm dần dần nhỏ đi, từ từ biến mất, quang võng trong nháy mắt đem Hỏa Việt toàn thân gắt gao chế trụ, Hỏa Việt giãy dụa không thôi, sắc mặt tái nhợt, thần sắc ảm đạm, vẫn đang giận dữ hét: “Cổ Lôi, buông ta ra, ta phải chính đại quang minh đánh một trận.”

Cổ Lôi lắc đầu, nói: “Hỏa Việt, buông xuống đi, hai ta vốn là bằng hữu tốt nhất, tại sao lại biến thành như vậy.”

“Phì, bằng hữu, ngươi bớt nói đi, năm đó ngươi đối với ta thế nào, a! Mấy năm nay, ta không khi nào không nghĩ cách giết chết ngươi, như thế nào trả thù ngươi. Đáng tiếc a, trời không chiều lòng người, từ Sơ Giới Giả, đến Tâm Giới này, cho tới bây giờ là Huyền Giới Giả, ta vĩnh viễn cũng không là đối thủ của ngươi, ha ha.” Hỏa Việt giận dữ hét.

Cổ Lôi không mở miệng, xoay người bay về phía Tần Vũ ba người, hướng về phía Tần Vũ nói: “Tần tiểu huynh đệ, xin lỗi, Hỏa Việt lúc trước đắc tội với ngươi, ta thay hắn ở chỗ này bồi tội với ngươi, ta hiện tại muốn mang hắn đi, ta sẽ không đi lâu.”

“Có thể, Cổ Lôi huynh muốn đi xin cứ tự nhiên, bất quá, ta có câu không biết có nên nói hay không.” Tần Vũ trầm ngâm.

“Xin cứ nói!”

“Ân oán giữa hai người các ngươi, ta vốn không nên nhúng tay, nhưng, ta nghĩ rằng, rất nhiều sự tình, trốn tránh không phải biện pháp, cái gì phải đến sẽ đến.” Tần Vũ lạnh nhạt.

Cổ Lôi trầm mặc chốc lát, mở miệng: “Đa tạ Tần tiểu huynh đệ, chỉ là việc giữa ta và hắn rất phức tạp, nhất thời cũng không có cách nói rõ ràng, hôm nay ta trước tiên rời đi, ngày khác gặp lại, ta sẽ hướng ngươi bồi tội a, cáo từ, nhị đệ, tam muội, chúng ta đi.” Lúc này Cổ Lôi, Linh Nguyệt hai người hướng về Tần Vũ hơi hạ thấp người, xoay người, dẫn theo Hỏa Việt rời đi.

Giang Vũ đi qua bên cạnh Tần Vũ, nói: “Tần Vũ huynh, để biết chi tiết về Tinh Diểu cùng thất đại Tôn Giới, có thể đi sáng giới thư phủ tìm hiểu, ta không biết huynh ở trong bia gặp cái gì, bất quá nếu muốn hoàn toàn hiểu được, hay là đi giải thích một chút sẽ tốt hơn.” Nói xong, cũng theo hai người phía trước rời đi.

Tần Vũ nhìn thân ảnh ba người đi xa, lẩm bẩm: “Hỏa Việt, a a!” Sau đó cũng xoay người biến mất ở phiến không gian này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Đạo Tinh Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook