Quyển 1 - Chương 7: HUYNH ĐỆ ĐÀM TÂM
Dực Phong Trảm
16/04/2013
Tân thần giới, nơi hắc sắc đồ văn biến mất, tám vị Thánh Hoàng như trước đứng ngây ngốc ở đó, có vài Thánh Hoàng trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Bản nguyên, bản nguyên, tại sao tập trung, tại sao lại biến mất.”
Đối với những thánh hoàng này mà nói, bản nguyên chi lực là căn bản cho chỗ đứng của bọn họ ở tân thần giới, hiện giờ bản nguyên chi lực biến mất, đối với bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích trầm trọng, đương nhiên mấy vị Thánh Hoàng lĩnh ngộ thời gian tĩnh chỉ thì có vẻ trầm ổn hơn nhiều, trong đó bao gồm Quân Lạc Vũ cùng Trì Thanh.
Quân Lạc Vũ nhìn bầu trời, nói: “Thanh Đế tiền bối, ngươi nói tình huống lần này có phải là kiệt tác của Tần Vũ không, lần trước Hồng Mông Linh Khí tràn đầy tân thần giới cũng vậy, lần này lại xuất hiện thần bí đồ văn, đem bản nguyên chi lực của chúng ta lấy đi.”
Thanh Đế cười khổ lắc đầu, nói:“Ai biết được, thực lực của Tần Vũ quá mạnh, chúng ta cùng hắn chênh lệch quả thực là một trời một vực, hiện giờ mặc dù là lấy đi bản nguyên của chúng ta, đối hắn mà nói cũng là vô cùng dễ dàng. Dù sao này cả vũ trụ đều là của hắn.”
Tần Vũ đứng ở một nơi trong tân thần giới chính nhìn cử động của bát đại Thánh Hoàng phía dưới, mặc dù bản nguyên chi lực không có, tác dụng của bát đại Thánh Hoàng cũng không phải là chuyện đùa, bọn họ mấy năm nay giữ gìn trật tự của tân thần giới công không thể phủ nhận, không có bọn họ, tân thần giới không biết sẽ thành ra thế nào.
Tâm ý vừa động, Tần Vũ hướng về Quân Lạc Vũ cùng Trì Thanh truyền âm: “Quân huynh, Trì Thanh tiền bối, bản nguyên chi lực, chính thực là tại hạ gây nên, hiện giờ bản nguyên quy nhất, còn muốn phân hóa ra là không thể. Quân huynh, Trì Thanh tiền bối, ta không tiện hiện thân, các người vẫn như cũ là thần giới bát đại Thánh Hoàng, vì đền bù các người, ta quyết định giúp các ngươi một lần nữa tế luyện vài kiện Hồng Mông linh bảo.” Dứt lời, tiện tay thu lại, Hồng Mông linh bảo trong cơ thể bát đại Thánh Hoàng đều bay ra ngoài cơ thể, phiêu hướng không trung, biến mất không thấy.
Nhất thời ngoại trừ Quân Lạc Vũ cùng Trì Thanh ra, còn lại mọi người đều luống cuống, mất đi bản nguyên chi lực đã rất không thoải mái rồi, hiện giờ lại mất đi nhất lưu Hồng Mông linh bảo, nói bọn họ tiếp nhận thế nào? Quân Lạc Vũ cùng Trì Thanh hai người nhìn nhau cười, Trì Thanh cất cao giọng nói: “Các vị, mọi người thường ngày không phải là người bình tĩnh chững chạc sao? Sao lại kinh hoảng như thế chứ?”
Nam Cực Thánh Hoàng Đông Phương Sóc cấp bách cả giận nói: “Ngươi là ngươi, ta là ta, các ngươi đã lĩnh ngộ thời gian tĩnh chỉ, còn ta thì sao? Thời gian gia tốc dù sử dụng tốt đến đâu, ở trước mặt các ngươi cũng vô lực phản kháng, hiện giờ mất đi bản nguyên, mất đi Hồng Mông linh bảo, còn có tư cách gì cùng các ngươi ngang bằng.” Đông Phương Sóc vốn là người tâm cao khí ngạo, dĩ vãng bằng vào Hồng Mông linh bảo cùng mộc chi bản nguyên, còn còn có thể cùng Quân Lạc Vũ và Trì Thanh liều mạng, hiện giờ cái gì cũng không còn, hắn có thể không lo lắng, có thể không cấp bách sao?
Quân Lạc Vũ ở một bên thấy thế cảm thấy buồn cười, vội vàng khuyên nhủ: “Đông Phương huynh, hà tất chú ý như vậy chứ? Được mất vốn chỉ cách nhau một sợi tóc, nói không chừng một hồi có thể có vật tốt hơn đó, ha ha!”
Đông Phương Sóc dần dần bình phục tâm cảnh của mình, hiếu kỳ nhìn Quân Lạc Vũ cùng Trì Thanh hai người, thấy bọn họ hai người khí định thần nhàn. Nhất định là có cơ sở, nói: “Hừ, tại hạ tạm thời tin các người một lần.” Dứt lời, quay đầu đi không hề liếc bọn họ lần nào.
Còn lại chúng Thánh Hoàng cũng nghe tới rồi bọn họ nói chuyện, hiển nhiên cũng tin vài phần, cũng đều tự bình phục tâm cảnh, yên lặng nhìn trời cùng đợi.
Chỉ chốc lát, trên bầu trời một đạo liệt phùng xẹt qua, tám kiện Hồng Mông linh bảo bị mất tích lần nữa xuất hiện, đều rơi vào trong tay các thánh hoàng, các thánh hoàng đều mừng không kiềm chế được, trên mặt lộ ra mất mà có lại được liền tươi cười hài lòng.
Một đạo thanh âm trầm ổn vang lên bên tai chúng Thánh Hoàng, “Căn nguyên đã quy nhất, các vị không nên chờ nữa, nhất lưu Hồng Mông linh bảo đã tiến giai thành Thiên Tôn linh bảo, trên mặt đều có thêm vào thuộc tính biến hoá của bản thân các vị, so với uy lực khi các vị dùng bản nguyên kết hợp linh bảo chỉ hơn chứ không kém. Trật tự của tân thần giới còn cần các vị giữ gìn nhiều hơn.”
“Đây... Đây dĩ nhiên là Thiên Tôn linh bảo, ha ha!” Đông Phương Sóc có thể cảm giác được uy áp mà linh bảo mang lại, cảm thấy mỹ mãn bèn hướng Quân Lạc Vũ hai người nói lời cảm tạ, rồi rời đi.
Còn lại chúng Thánh Hoàng, bao gồm Quân Lạc Vũ cùng Trì Thanh cũng phân biệt cáo từ, về thánh thành của chính mình.
Trong Tử Huyền phủ, Tần Vũ đứng giữa tiểu hoa viên, không khỏi nhớ tới tình cảnh ngày đó khi mới trở về. Tần Vũ vốn chuẩn bị rời đi, Đúng lúc Hắc Vũ đi ngang qua, cũng là nghe thấy trong miệng Hắc Vũ không ngừng nhắc tới: “Không gian mới, Hỗn Độn thiên châu, không gian mới, Hỗn Độn thiên châu...” Tần Vũ lúc ấy biết tâm tình của Hắc Vũ, bất đắc dĩ nhẹ giọng thở dài, trong lòng nghĩ đến “Ba huynh đệ chúng ta nên hảo hảo nói chuyện”.
Hắc Vũ cùng Hầu Phí đều đang ở trong tĩnh thất tiềm tu, đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc: “Phí Phí, Tiểu Hắc, đến tiểu hoa viên, lại đây gặp ta.” Hắc Vũ cùng Hầu Phí chỉ nháy mắt đã tới trước mắt Tần Vũ rồi.
Tần Vũ chỉ bàn đá, nói: “Ngồi đi, ba huynh đệ chúng ta lâu rồi không tụ lại.”
“Hắc hắc, đại ca, huynh thay đổi thật nhiều nga, vật giữa mi tâm kia là cái gì vậy?” Hầu Phí không chút khách khí nhìn chằm chằm Tần Vũ.
“Nga, cái này a, ta cũng không biết là vật gì, dù sao Hỗn Độn thiên châu của ta biến mất, liền thành khối ấn ký này.”
“Dát dát, nói như vậy, thực lực của đại ca lại vừa tăng trưởng?”
Tần Vũ gật đầu, nhưng càng thêm để ý thần thái của Hắc Vũ, mỗi khi nói thực lực của mình lại vừa tăng trưởng, trong mắt Hắc Vũ luôn hiện lên một tia giãy dụa, một tia mê võng, một tia buồn bã. Vừa lóe lên, Tần Vũ đã phát hiện ra rồi.
Tần Vũ trong lòng lặng yên thở dài, đối với Hắc Vũ hắn phi thường hiểu rõ, hiện giờ thực lực của chính mình ngày một tăng trưởng, còn Hắc Vũ vẫn đang dừng lại tại Thần Vương cảnh giới. Mà còn Hầu Phí nữa chứ? Nhìn như tùy tiện, mặc dù thường hỏi việc này, hơn nữa thoạt nhìn vẫn thay Tần Vũ hắn vui vẻ, kì thật nếu không, Tần Vũ có thể nhìn ra, trong lúc Hầu Phí cao hứng, trong lòng lại càng đem mất mát của chính mình chôn thật sâu, nhớ lúc đầu ba huynh đệ tại tiên ma yêu giới, người nào không cực mạnh, hiện giờ thực lực của chính mình cũng ngày một tăng, nhưng bọn họ lại dừng lại mấy vạn ức năm, trong lòng không khỏi sinh ra khúc mắc.
Đối với Tần Vũ mà nói, trừ Tần Phong, Tần Chính ra, địa vị của Hầu Phí, Hắc Vũ trong lòng hắn không thể so với hai vị trước, dù là Hồng Mông, Lâm Mông so ra vẫn kém địa vị của Hầu Phí cùng Hắc Vũ ở trong lòng hắn, nếu như hôm nay không đem chuyện nói rõ ràng, khúc mắc của huynh đệ ba người sẽ càng ngày càng sâu, thậm chí có thể gây hoà thuận thành sầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.