Quyển 1 - Chương 9: THƯỢNG CỔ THIÊN LỘ
Dực Phong Trảm
16/04/2013
Trong một không gian chưa biết, một vòng xoáy kim sắc đột ngột xuất hiện trong không trung, ba đạo nhân ảnh tùy theo hạ xuống, chính là Tần Vũ, Hồng Mông, Lâm Mông ba người, cùng đến còn có ba đạo quang mang kỳ lạ.
Ba đạo quang mang đều bắn về phía mi tâm của ba người Tần Vũ, Tần Vũ cảm giác được hắc sắc văn chương đang không ngừng hoàn thiện, tiến hóa. Tần Vũ trong lòng nghĩ: “Cảm giác lúc đầu xem ra là đúng, văn chương này quả thật còn chưa hoàn thiện. Đạo năng lượng này phỏng chừng là một bộ phận khác của văn chương.” Tần Vũ còn nhớ rõ trước khi cửa mở, đạo kim sắc văn chương xuất hiện trên cửa, mặc dù kết cấu bất đồng, nhưng rõ ràng đó là một văn chương đầy đủ.
“Nhưng một bộ phận này của văn chương của ta tại sao lại xuất hiện ở chỗ này chứ?” Tần Vũ suy nghĩ một chút, nghĩ không ra, đơn giản liền không nghĩ nữa, ngồi xếp bằng, lẳng lặng khi nhận thức văn chương hoàn thiện, mang đến cảm giác thật tốt.
Một lát sau, ba người đều đứng lên, nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều có thể cảm giác được đến thực lực của đối phương biến hóa, không khỏi cười nhẹ.
Đột nhiên Lâm Mông chỉ xuống dưới chân nói: “Mau nhìn!”, chỉ thấy dưới chân ba người đồng thời xuất hiện một dải bạch sắc quang mang, chỉ về phương xa.
“Đây là gì, tựa hồ vừa rồi chưa có.” Tần Vũ kinh ngạc.
“Đây có lẽ mới là thiên lộ, phía trước không biết thông đến nơi nào, hơn nữa nơi này tựa hồ cũng có cổ quái, nguyên bản lúc ở vụ khu trong Hồng Mông không gian, chúng ta còn còn có thể cảm ứng được vũ trụ của chính mình, nhưng hiện giờ ngay cả vũ trụ của chúng ta cũng không cảm ứng được.” Hồng Mông phân tích.
Tần Vũ, Lâm Mông gật đầu, Lâm Mông nói: “Đích xác rất kì quái, chúng ta tựa hồ bị phong tỏa trong một cái thông đạo nhỏ hẹp, đệ mới vừa rồi xem xét, chúng ta có thể dọc theo con đường màu trắng này phi hành, nhưng chúng ta không cách nào bay ra ngoài con đường, thậm chí ngay cả phía trên con đường không xa cũng có một tầng bích chướng vô hình.”
“Phi hành, nơi này có thể phi hành? Ngô, thật kỳ quái, như thế xem ra chúng ta chỉ có vẫn dọc theo con đường màu trắng này mà đi, hoặc là bay.” Tần Vũ khẽ nhíu mày. Kì thật trong lòng Tần Vũ cũng có một tia lo lắng, lúc trước tại Hồng Mông không gian còn có thể cảm ứng được sự tồn tại của Tần Mông vũ trụ, ít nhất trong lúc nguy cấp còn có thể trực tiếp thuấn di trở về, nhưng ở chỗ này ngay cả vũ trụ cũng không cách nào cảm ứng.
Hồng Mông nhìn quanh bốn phía, vòng xoáy kim sắc sau lưng đã biến mất, nói cách khác bọn họ trước mắt chỉ có thể kiên trì đi đến cùng, nói: “Đi thôi, hiện giờ đã lùi không thể lùi, chúng ta dọc theo này bạch sắc quang đạo tiếp tục đi đi.” Vừa nói liền đi tới.
Hiện giờ có thể phi hành, đối với Tần Vũ bọn họ mà nói là sự tình không thể tốt hơn, cường độ cực đại này gia tốc cho tiến trình của họ.
Không gian chưa biết này, vô biên vô hạn, trong phạm vi cả không gian thấy không hết bao nhiêu tinh thể, bốn phía cũng phân bố đầy các bọt khí lớn nhỏ không đồng nhất, trong mỗi bọt khí đều hiện ra hình ảnh của vũ trụ, có bọt khí bên trong có thể nhìn thấy vô số tinh hệ xoay quanh trong đó, có bọt khí bên trong chính là những đại lục trôi nổi... Bọt khí to to nhỏ nhỏ phân bố ở khắp nơi trong không gian không biết này. Bọt khí cũng không phải tĩnh chỉ bất động, mà là không ngừng phiêu lưu biến hóa vị trí.
Tần Vũ, Hồng Mông, Lâm Mông ba người cấp tốc phi hành trên con đường, trong lúc con đường uốn lượn xoay quanh các bọt khí, vẫn thông hướng về phiến không gian ở chỗ sâu bên trong.
Trong khi tiến lên, Hồng Mông mở miệng: “Đó là vật gì vậy, thật kỳ quái?”
Tần Vũ, Lâm Mông hai người gắt gao đi theo phía sau Hồng Mông, Tần Vũ cũng chú ý tới những bọt khí to to nhỏ nhỏ chứa không gian xung quanh kia, Tần Vũ để ý nhất vẫn là thần bí văn chương trên bọt khí trôi nổi kia, mỗi một đồ án văn chương cũng không giống nhau, lớn nhỏ, màu sắc cũng không giống nhau. Nhưng Tần Vũ có thể đoán được văn chương này cùng với của hắn có hiệu quả như nhau.
Tần Vũ nhìn bọt khí ngoài thông đạo, lắc đầu, nói: “Không biết, những bọt khí này đến cùng là gì? Nơi này hết thảy đều thần bí khó lường, đại ca, nhị ca các huynh chú ý tới văn chương trên những bọt khí này không?”
Hồng Mông, Lâm Mông hai người gật đầu, Lâm Mông nói: “Khó có khả năng nhìn không thấy, văn chương này rất kì lạ, cùng cái trên trán chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau, đáng tiếc thông đạo này ngăn cách hết thảy thần thông, chúng ta căn bản không cách nào phân tích khí tức của văn chương này.”
Hồng Mông nhìn ngoại giới nói: “Đích xác rất quỷ dị, bọt khí này đến cùng là gì? Trong đó khó mà thành được một thế giới độc lập, nếu nói thật, cũng quá là khó tin. Dọc theo đường đi chúng ta thấy bọt khí to to nhỏ nhỏ sợ là có đến ngàn cái ấy chứ.”
Ba người vừa nói vừa dọc theo con đường màu trắng hướng phía trước bay đi, đột nhiên hắc sắc văn chương giữa mi tâm Tần Vũ nhảy lên một chút, liền dừng lại, nhìn quanh bốn phía.
“Đây... Điều này sao có thể?” Tần Vũ con mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía ngoài thông đạo, bên ngoài thông đạo không xa, một bọt khí cực đại, xung quanh có ba bọt khí nhỏ, mà một trong ba bọt khí nhỏ kia trên hiện lên văn chương cùng với văn chương giữa mi tâm Tần Vũ giống nhau như đúc, Tần Vũ quay đầu nhìn về phía khác ba bọt khí, lẩm bẩm nói: “Văn chương của đại ca, đây là văn chương của nhị ca, còn có trên bọt khí lớn kia, đó là... Đó là văn chương của Hồng Mông không gian. Chuyện gì xảy ra, đến cùng là chuyện gì xảy ra?”
Hồng Mông, Lâm Mông nhận thấy được tình huống khác thường của Tần Vũ, cũng ngừng lại, theo ánh mắt của Tần Vũ nhìn lại, hai người trong mắt đồng dạng tràn ngập kinh ngạc, tò mò. Lâm Mông chỉ vào ba nhỏ một lớn, ba bọt khí nói: “Đây là gì, kia không phải là văn chương của chúng ta sao? Như thế nào gặp phải tại nơi?”
Hồng Mông gắt gao nhìn bốn bọt khí kia, trầm tư một hồi lâu, nói: “Ta có ý nghĩ, không biết đúng hay không!”
Tần Vũ nhìn đại ca nói: “Đại ca có chuyện cứ nói, bốn bọt khí này rất quái dị. Hơn nữa đệ cảm giác văn chương của đệ phía dưới bọt khí kia rất quen thuộc, giữa văn chương cũng có một tia cảm ứng.”
Lâm Mông ngạc nhiên: “Di! Đệ có thể cảm giác được, trách không được đệ đột nhiên dừng lại, vẫn phát hiện bốn bọt khí này.” Tần Vũ rất kì quái chẳng lẽ Lâm Mông không cảm giác sao? Quay đầu nhìn phía Hồng Mông, thấy Hồng Mông cũng lắc đầu, Tần Vũ không khỏi nghĩ đến: “Chẳng lẽ văn chương của ta cùng của các huynh ấy bất đồng, việc này tuyệt đối không thể để người khác biết.” Tần Vũ vội vàng nói sang chuyện khác: “Đại ca, hay là nói một chút suy nghĩ của huynh đi.”
Hồng Mông, Lâm Mông cũng kì quái tại sao Tần Vũ có thể cảm ứng được mà bọn họ thì không thể. Nghĩ không ra Hồng Mông cũng không tìm hiểu sâu nữa, thấy Tần Vũ hỏi, bèn mở miệng nói: “Ta đoán chắc, bọt khí lớn kia chính là Hồng Mông không gian, ba bọt khí nhỏ phân biệt là vũ trụ của ba người chúng ta.”
“Vũ trụ?” Lâm Mông chỉ vào bọt khí có văn chương của hắn ở ngoài thông đạo nói, “Đó là vũ trụ của ta, không thể nào? Xem như vậy tựa hồ cùng Hồng Mông không gian thoát ly a!”
Tần Vũ nói: “Nhị ca, đại ca phán đoán không phải không có đạo lý, còn nhớ Hỗn Độn thiên châu không? Bọt khí này cảm giác giống mặt khác của Hỗn Độn thiên châu, còn có văn chương kia, sau khi thiên châu của chúng ta hóa văn, vũ trụ không thể không phát sinh biến hóa. Đệ cho rằng, chúng ta chính là từ bên trong bọt khí thật lớn kia đi ra, bọt khí thật lớn kia chính là Hồng Mông không gian. Hơn nữa bọt khí kia các huynh phát hiện không có, cả bọt khí chính giữa có kim sắc quang cầu, đủ chiếm cứ đại khái hai phần thể tích bọt khí, mà xung quanh lại không có gì, hiển nhiên kim sắc quang cầu kia chính là Hồng Mông không gian, mà xung quanh chính là hư vô không gian lúc đầu đệ suy đoán, vũ trụ của chúng ta lúc đầu hẳn chính là thành lập giữa hư vô không gian.”
“Quả thật, từ lúc đầu tam đệ ước lượng cùng tình huống hiện tại mà xem, cơ hồ hoàn toàn ăn khớp, hơn nữa ta nghĩ ba bọt khí nhỏ kia nhất định chính là vũ trụ của chúng ta, chỉ là không biết tại sao từ Hồng Mông không gian thoát ly ra, hình thành ba bọt khí đơn độc.” Hồng Mông nói.
“Cái này, đệ nghĩ hẳn là cùng văn chương trên trán chúng ta có liên quan! Nhưng cụ thể đệ cũng không rõ là chuyện gì đã xảy ra. Còn nhớ lúc chúng ta mới đi ra, những quang mang kia không?” Tần Vũ nói.
Hồng Mông, Lâm Mông gật đầu, chỉ nghe Tần Vũ nói tiếp: “Lúc đầu sau khi thiên châu hóa văn, đệ liền phát giác văn chương trên trán đệ không trọn vẹn, sau khi từ giữa kim sắc vòng xoáy đi ra, theo đạo hắc sắc quang mang kia, văn chương của đệ cũng được bổ toàn. Nghĩ đến lúc đầu ở cánh cửa giữa phiến khu vực kia mặc dù không thể sử dụng thời gian, không gian pháp tắc, nhưng vẫn có thể cảm giác được vũ trụ của chúng ta, đệ nghĩ lúc ấy vũ trụ của chúng ta hẳn là có một nửa đã thoát ly khỏi Hồng Mông không gian, mà chúng ta cảm ứng được chính là một nửa đã thoát ra kia, cho nên văn chương của chúng ta lúc ấy cũng không hoàn toàn, mà hiện giờ văn chương đầy đủ, tự nhiên cả vũ trụ đều thoát ly, chỉ bởi vì thiên lộ kỳ quái này, cách trở cảm ứng giữa chúng ta thôi.”
Hồng Mông, Lâm Mông hai người cảm thấy kinh ngạc, hiển nhiên đối cách nói của Tần Vũ như thế cảm thấy hoài nghi, nhưng từ những lời của Tần Vũ cùng tình huống trước mắt tình huống mà xem, cơ bản là giống nhau. Hai người nhìn thoáng qua nhau, sau đó nặng nề gật đầu, xem như đồng ý ước lượng của Tần Vũ.
Hồng Mông đột nhiên cười ha ha nói: “Quên đi, chúng ta hiện tại đoán cũng có tác dụng gì, hay là tiếp tục đi lên phía trước đi! Đợi đến thế giới mới, hết thảy đều sẽ rõ ràng.” Nói xong, Lâm Mông cũng đứng dậy đi theo.
Tần Vũ đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt thăm thăm liếc mắt nhìn bốn bọt khí, thấp giọng lẩm bẩm: “Vũ trụ thoát ly, đây là tình huống gì? Hơn nữa bọt khí kia có tác dụng gì không?” Đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh của Lâm Mông.
“Tam đệ, mau cùng đi!” Tần Vũ lắc đầu, dứt bỏ tạp niệm, “Hết thảy chờ thông qua thiên lộ sẽ hiểu được.” Lập tức liếc mắt nhìn bốn bọt khí một cái, xoay người nhanh chóng đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.