Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 120: Giằng co

Thiên Bôi Bất Tuý

07/10/2021

Lúc này, Khương Hùng Dũng tiến lên một bước, lạnh giọng nói: “Tập đoàn Hùng Dũng tôi vốn rất nhân nghĩa, cho các người ba tỷ rưỡi làm tiền bồi thường, nhưng các người lại cứ cho mặt mũi mà không cần, còn dám ra tay với tập đoàn Hùng Dũng, các người đã rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phạt, vậy chỉ có thể uống rượu phạt rồi. Hôm nay, Khương Hùng Dũng tôi nhất định phải phá cô nhi viện Thanh Sơn của mấy người.

Ngay sau đó, Khương Hùng Dũng vung tay lên. “Phá cho tôi!”

Giọng Khương Hùng Dũng truyền ra khắp nơi.

Mười chiếc máy xúc vận sức chờ phát động kia nhận được lệnh, liền khởi động, sau đó xông về phía cô nhi viện Thanh Sơn.

Một tiếng vang thật lớn vang lên, cửa của cô nhi viện Thanh Sơn bị hai chiếc máy xúc hợp lực đẩy ngã. "Đám súc sinh mấy người! Dừng tay cho tôi." Viện trưởng rống to như bị bệnh tâm thần, cũng xông về phía Khương Hùng Dũng. "Bà già đáng chết Cút ngay!"

Viện trưởng mới xông tới trước mặt Khương Hùng Dũng, Khương Hùng Dũng đã đá vào bụng viện trưởng một cái, đá ngã viện trưởng xuống đất. “Viện trưởng!”

Chung Huyền Anh hoảng sợ vội vàng xông lên, nâng viện trưởng dậy. “Viện trưởng, đừng kích động, nếu chúng ta xảy ra chuyện gì, bọn nhỏ phải làm sao bây giờ?” Chung Huyền Anh nói với viện trưởng. “Đúng rồi! Huyền Anh, cháu nhanh đưa bọn nhỏ rời đi, trăm ngàn lần đừng để bọn nhỏ gặp chuyện không may Viện trưởng kiệt sức nói. “Viện trưởng yên tâm, Huy Tuấn đã đi rồi.” Chung

Huyền Anh nói. Lúc này, Huy Tuấn người thanh niên báo tin lúc trước đã dẫn theo hơn một trăm đứa bé, đi từ trong cô nhi viện ra. “Viện trưởng! Chị Huyền Anh!”

Bọn nhỏ đều chạy tới trước mặt Chung Huyền Anh và viện trưởng, đa số bọn chúng vẫn còn nhỏ tuổi, tất nhiên là bị trường hợp như vậy dọa không nhẹ. “Viện trưởng, chị Huyền Anh, tất cả mọi người đã tập hợp đủ, em đếm rồi, không thiếu một ai. Người thanh niên tên Huy Tuấn nói.

Chung Huyền Anh và viện trưởng nghe thấy thế, mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất đảm nhỏ không sao là được rồi.

Ngay sau đó, bọn họ đều quay đầu nhìn bên trong cô nhi viện Thanh Sơn.

Lúc này, mười chiếc máy xúc đã lại vào trong cô nhi viện Thanh Sơn, cô nhi viện được xây ba tầng, cho nên rất dễ phá hủy. “Cô nhi viện Thanh Sơn chúng ta, cứ xong đời như vậy” Viện trưởng nhìn cô nhi viện, trên mặt hiện lên tuyệt vọng. "Brum brum!"

Đúng lúc này, tiếng xe thể thao gào rú đột nhiên vang lên, bén nhọn chói tai dị thường.

Mọi người ở đây, nhao nhao nhìn nơi phát ra âm thanh.

Một chiếc xe Lamborghini Aventador màu xanh, đang lái nhanh về phía cô nhi viện Thanh Sơn. “Ngăn lại cho tôi, đừng để bất cứ chiếc xe nào tiến vào” Khương Hùng Dũng ra lệnh.

Các đàn em của Khương Hùng Dũng lập tức tạo thành tường người, ngăn cản đường đi.



Xe Lamborghini đỗ cách tường người khoảng 50 mét. Ngay sau đó, Lâm Thiên vươn đầu ra ngoài, la to: “Làm việc cho Khương Hùng Dũng, nhưng mạng là của mình, không sợ chết thì cứ ngăn tôi đi.”

Sau khi nói xong, Lâm Thiên rụt đầu về, sau đó nhấn mạnh chân ga. "Brum brum!"

Cùng với tiếng động cơ vang lên, Lamborghini xông về phía tường người, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, không có ý giảm tốc độ. “Mẹ kiếp! Đâm thật kìa!” “Nhường một chút! Mau tránh ra!”

Đám đàn em này đều bị dọa tới mức sắc mặt thay đổi, đồng thời nhao nhao lùi ra, nhường đường cho xe.

Nói đùa, dựa theo tình hình này, nếu bọn họ không nhường đường sẽ bị đâm chết. Sau khi mọi người tản ra, xe Lamborghini màu xanh của Lâm Thiên lái tới cửa cô nhi viện Thanh Sơn, sau đó đỗ lại. Ngay sau đó, cửa xe mở ra, Lâm Thiên và Thạch Hàn đi từ trong xe ra.

Lúc Lâm Thiên nhìn thấy máy xúc đã bắt đầu phá dỡ cô nhi viện Thanh Sơn, sắc mặt anh lập tức khó coi. “Anh Lâm!”

Chung Huyền Anh đỡ viện trưởng đi tới trước mặt Lâm Thiên. “Viện trưởng, bà làm sao vậy?” Lâm Thiên phát hiện khóe miệng viện trưởng có vết máu, sắc mặt cũng rất trắng xanh. “Viện trưởng bị tên Khương Hùng Dũng kia đá vào bụng” Chung Huyền Anh nói. “Đúng là tên súc sinh, ngay cả bà cụ tóc bạc trắng cũng ra tay được.” Sắc mặt Lâm Thiên khó coi. “Cậu Lâm, tôi không sao, cầu xin cậu cứu cô nhi viện

Thanh Sơn. Viện trưởng cầu xin Lâm Thiên. “Yên tâm, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ quản tới cùng. Lâm Thiên gật đầu nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía Khương Hùng Dũng. “Khương Hùng Dũng, ông đúng là tên súc sinh, vậy mà dám cưỡng chế phá dỡ cô nhi viện, ông còn chút nhân tính nào không?” Ánh mắt Lâm Thiên lạnh lùng nhìn chăm chăm Khương Hùng Dũng “Lâm Thiên, cậu đừng nói mình thanh cao như vậy, tôi thấy cậu cũng nhìn chằm chằm mảnh đất này đúng không?" Khương Hùng Dũng cười mỉa nói.

Im lặng một lát, Khương Hùng Dũng lại kiêu ngạo nói: "Ngoài ra, lá gan của cậu đúng là lớn, chỉ có hai người mà dám tới đây. Chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, chỉ sợ hôm nay cậu ngay cả cặn cũng không còn” “Ông thử động vào tôi xem! Tôi mà xảy ra chuyện gì không hay, ông cảm thấy ông ngoại tôi sẽ bỏ qua cho ông sao?” Lâm Thiên cười mỉa nói.

Sắc mặt Khương Hùng Dũng khó coi, nói thật, ông ta không dám trắng trợn động vào Lâm Thiên.

Lúc này, người đàn ông đầu bóng loáng bên cạnh Khương Hùng Dũng, chỉ Thạch Hàn bên cạnh Lâm Thiên nói: “Ông Khương, buổi sáng là người nọ ra tay đả thương các anh em" Tên đầu bóng loáng này nói. “Hơn bốn mươi người các cậu, đều bị mình cậu ta đả thương sao? Đúng là vô dụng. Khương Hùng Dũng lạnh giọng nói. “Ông Khương, không phải là các anh em vô dụng, người này thật sự quá mạnh, tôi dám đánh cược, nếu người này không nương tay, chỉ sợ các anh em đã bị giết rồi." Tên đầu bóng loáng cảm thán nói.

Khương Hùng Dũng nghe thấy vậy xong, lập tức nhìn về phía Thạch Hàn, nói: “Vị vệ sĩ này, có muốn tới chỗ tôi làm việc hay không Lâm Thiên cho cậu bao nhiêu tiền lương, tôi sẽ trả cậu gấp ba. Còn có một đống phụ nữ để cho cậu chơi đùa!

Thạch Hàn liếm môi, sau đó giọng nói trầm thấp khăn khàn vang lên: “Tôi chỉ có hứng thú với đầu của ông. “Cậu!”

Sắc mặt Khương Hùng Dũng thay đổi.

Lúc này, Lâm Thiên lạnh lùng mở miệng nói: “Khương Hùng Dũng, ông bớt nói linh tinh đi, bây giờ tôi ra lệnh cho ông, lập tức dừng phá dỡ lại” “Ra lệnh cho tôi sao? Ha ha, cậu có tư cách gì ra lệnh cho tôi.” Khương Hùng Dũng cười ha ha.

Khương Hùng Dũng cười tiếp tục nói: “Các cậu chỉ có hai người, có thể tạo nên được sóng gió gì? Tôi cũng nói cho cậu biết, cô nhi viện Thanh Sơn, hôm nay tuyệt đối sẽ bị tôi san thành bình địa"



Lâm Thiên nhìn lướt qua năm trăm người sau lưng Khương Hùng Dũng. “Ông cho rằng, chỉ có mình ông mới gọi người được, tôi sẽ không gọi được sao?” Lâm Thiên cười mỉa nói. Đúng lúc này, tiếng còi xe bus vang lên.

Mọi người nhao nhao quay đầu lại, 20 chiếc xe bus lái tới, vô cùng uy phong lẫm liệt.

Trên xe bus viết sáu chữ rõ to “công ty vệ sĩ Tỉnh

Xuyên”. “Là người của tên nhóc này!” Khương Hùng Dũng nhìn thấy chữ viết trên xe bus xong, lúc này sắc mặt thay đổi. 20 chiếc xe bus này không có ý giảm tốc độ, đám đàn em của Khương Hùng Dũng đâu dám chặn đường? Nhao nhao tránh ra, nhường ra một con đường. 20 chiếc xe bus này lái thẳng vào đây, để lại theo thứ

Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một đám đàn ông mặc đồng phục vệ sĩ của Tỉnh Xuyên, theo thứ tự đi từ trong xe ra, sau đó nhanh chóng xếp thành hàng thẳng tắp.

Đứng đầu đúng là Trần Hạo và anh Long. Nhìn kỹ, hai người bọn họ dẫn theo gần một nghìn người tới.

Sau khi xếp thành hàng hoàn tất. “Anh Thiên!”

Trần Hạo và anh Long cúi người chào Lâm Thiên. “Chào anh Thiên!” “Chào anh Thiên!” “Chào anh Thiên!”

Một nghìn vệ sĩ, đều cúi đầu chào Lâm Thiên theo nhịp, thanh thế rung trời.

Dưới khí thế khổng lồ như vậy, toàn bộ lập tức bị chấn nhiếp im lặng lại, chỉ có thể nghe thấy âm thanh máy xúc gào rú.

Cho dù là Khương Hùng Dũng, sắc mặt cũng hơi thay đổi, ông ta chỉ mang theo năm trăm người, mà người của Lâm Thiên, riêng số lượng đã nghiền ép ông ta.

Chung Huyền Anh và viện trưởng đều bị dọa sợ che miệng, vẻ mặt khó mà tin.

Tuy bọn họ biết Lâm Thiên là người có tiền, nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ tới, vậy mà Lâm Thiên có thể gọi nhiều người như vậy.

Lúc này, bọn họ đột nhiên thấy được hi vọng. Giữa sân. “Khương Hùng Dũng, bây giờ tôi lại ra lệnh cho ông, lập tức dừng phá dỡ, nếu không đừng trách tôi không khách sáo." Lâm Thiên nhìn chằm chằm Khương Hùng Dũng, tuy giọng nói không to, nhưng vô cùng khí phách. “Lâm Thiên, cậu muốn so với tôi xem ai có thể gọi được nhiều người hơn à? Khương Hùng Dũng tôi ở thành phố Bảo Thạnh này mười mấy năm, tuyệt đối không phải lăn lộn uổng phí. Một cuộc điện thoại của tôi, tùy tiện có thể gọi mấy nghìn người tới.” Khương Hùng Dũng hung dữ nói. “Ông hỏi một đẳng trả lời một nẻo, ông đã không dừng phá dỡ, vậy đừng trách tôi không khách sáo” Lâm Thiên lạnh giọng nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên híp mắt vung tay lên. “Các anh em, lên cho tôi! Bắt sống Khương Hùng Dũng, chỉ cần có người ngăn cản... “Giết!”

Anh Long và Trần Hạo đi tới trước mặt Lâm Thiên, nhỏ giọng nói: “Anh Thiên, nếu ban ngày ban mặt ngang nhiên sống mái với nhau, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng lớn, thật sự gây ra động tĩnh lớn, chỉ sợ ngay cả ông Lê cũng không đè ép nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Đại Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook